Hôn Hoàng

Chương 12




Editor: Một quả cà chua

Nam nữ làʍ ŧìиɦ lần đầu rồi sẽ có lần thứ hai.

Trong ba tháng chơi trò lăn giường miệt mài với Ninh Hoả, Hoàng Nhất Diễn cảm thấy bản thân không khác gì thiêu thân trong cái kén, sau khi lớp vỏ bị đâm thủng liền hoá thành con bướm đối diện với ánh mặt trời.

Người kia đúng là tên đàn ông tràn trề sinh lực, ngoại trừ lần đầu tiên có lẽ do bản thân sa sút, lại sợ cô không chịu nổi nên rất kiềm chế. Còn những ngày kia không khác gì mãnh hổ xuống núi.

Tất nhiên khi so sánh với thân thể tráng kiện của hắn thì cô lại càng giống thiếu nữ yếu ớt tay trói gà không chặt. Cô chỉ thấy hết mệt mỏi lại mệt mỏi, may vậy mới có được một giấc an ổn.

Hoàng Nhất Diễn luôn nghĩ rằng cô và Ninh Hoả giống như những phế binh thất bại trong chiến đấu lại có duyên gặp gỡ sưởi ấm cho nhau rồi đồng hành suốt cả đoạn đường.

Trong một lần làʍ ŧìиɦ với Ninh Hoả, cô rõ ràng rành mạch nói, "Đây là lần cuối cùng".

"Vì sao?" Người đàn ông gục trước ngực cô hơi ngẩng đầu.

Hoàng Nhất Diễn tàn nhẫn trả lời: "Em không còn mất ngủ nữa".

Sắc mặt Ninh Hoả có chút khó coi, cằm hắn bạnh ra, lúc sau mới hơi dịu đi. "Quên hắn rồi à?"

"Có lẽ không phải". Nhưng cũng là đã không còn gặp ác mộng nữa.

Hai tay Ninh Hoả chống bên vai cô, nâng người.

Cô nhìn hắn, từ khuôn mặt đến phần cổ, rồi theo cơ ngực lướt xuống bụng dưới, hắn không khác gì một tác phẩm được Thượng đế kỳ công nhào nặn, mỗi một thớ cơ thịt cùng đường cong trên người đều rất chuẩn mực.

Minh Vọng Thư đúng là mất trí mới vứt bỏ người đàn ông này.

"Anh và em làʍ ŧìиɦ cũng không phải vì muốn quên bất kỳ ai". Ninh Hoả nói.

"Ừm". Cô biết chứ, nam nữ lăn giường thực chất chỉ vì du͙ƈ vọиɠ.

"Bị anh làm không thoải mái à?" Hắn cúi đầu cọ cọ vành tai cô.

Đó là chỗ nhạy cảm của cô, mỗi lần hắn hăng say gặm cắn đều khiến cả linh hồn và thể xác cô như bị dày vò. Cô quay đầu đi, tránh né hơi thở nóng bỏng của hắn, "Tóm lại đây là lần cuối cùng".

"Nếu anh lại muốn làm em thì sao?" Hắn chăm chú nhìn vào mắt cô.

"Biến đi". Cô lạnh lùng.

Ninh Hoả trầm mặc, đuôi mày có phần lãnh đạm, "Vậy phải nắm chắc cơ hội này rồi".

Có lẽ vì là lần cuối cùng nên hắn đặc biệt tàn nhẫn, đến cả khúc dạo đầu cũng không làm, chưa cần bàn đến kỹ thuật, chỉ nói đến sự chịu đựng này, hắn đã tra tấn cô đến thở không nổi nữa.

"Em ngủ với anh lâu như vậy, cho anh một danh phận xem như giải hoà". Làm xong, Ninh Hoả ôm lấy cơ thể yếu ớt của cô, cười cười, "Sau khi có danh phận rồi anh sẽ không làm em nữa. Nếu không thì trên bia mộ của em sẽ đề một dòng, bị thao đến chết, như vậy thì quá đáng thương".

Trong ánh nắng ấm áp hắt lên tấm màn mỏng, giọng nói thì thầm trầm thấp bên tai, còn có những cái hôn nóng bỏng, tất cả mọi thứ giống như quất nhiễu giấc mơ an ổn của cô. Cô hơi phất tay.

Hắn nói: "Hoàng Nhất Diễn, chúng ta kết hôn đi".

Cô nửa tỉnh nửa mơ đáp một tiếng, "Được".



Sau khi kết hôn, Hoàng Nhất Diễn vờ như không có gì xảy ra.

Ninh Hoả cũng không ép buộc cô.

Hôm nay không hiểu hắn bị chạm phải dây thần kinh gì.

Hoàng Nhất Diễn bị đè trên sô pha, "Ninh Hoả, anh cái... ài". Cô còn nói chưa xong đã bị hắn cắn vào môi, hơi thở quen thuộc xấn tới.

"Cấm dục không tốt cho thể chất và tinh thần. Chúng ta cũng không phải chưa từng làʍ ŧìиɦ, hơn nữa còn là vợ chồng hợp pháp. Llà em đòi ngủ với anh, giờ cũng nên chịu trách nhiệm chứ".

So về độ dày của da mặt, Hoàng Nhất Diễn có chạy cũng không đuổi kịp Ninh Hoả. Giống như sau lần đầu tiên giữa hai người, cô lạnh nhạt nói một câu hẹn gặp lại. Kết quả là không đếm nổi bao nhiêu lần hai người gặp lại trong tình trạng loã lồ trên giường.

Ngoại trừ hưởng thụ, làʍ ŧìиɦ còn có tác dụng khiến bản thân tê liệt. Cô thừa nhận mình đã lợi dụng Ninh Hoả. Sau này không cần phải thông qua các biện pháp bên ngoài để cố ép bản thân quên đi, cô liền cố tình tránh né hắn.

Trước mắt tối đen, suy nghĩ miên man đứt đoạn.

Ninh Hoả cầm lấy một cái bịt mắt trên sô pha đeo cho cô, che phủ ánh sáng trong hai mắt.

Hai tay trước ngực bị trói chặt khiến cô không được tự nhiên, hơn nữa lúc này còn không nhìn thấy gì, Hoàng Nhất Diễn càng thêm lạnh lùng. "Ai mà không có lúc ý loạn tình mê, năm ngoái em uống say mà anh cũng không tỉnh táo. Nam nữ trưởng thành lên giường, anh cũng đâu thiệt thòi?"

"Vợ của mình không cho mình làm, còn không phải thiệt thòi à?" Ninh Hoả cởi trói hai tay cho cô.

"Anh chính là tên khốn vô liêm sỉ xấu xa bướng bỉnh càn quấy, Ninh Khốn Kiếp".

"Sai rồi, em phải gọi anh là Ninh Khuất Khuất [1]. Vừa ngủ với anh xong em liền muốn bỏ chạy lấy người".

[1] Khuất Khuất là chịu uỷ khuất, thiệt thòi

"Lên giường là nhu cầu chính đáng, còn cuộc hôn nhân này là một trò đùa". Trong đêm đầu tiên của hai người, xem như là cô chủ động đi. Nhưng sau đó cô có làm gì đâu? Tên đàn ông khốn kiếp không biết xấu hổ này còn ngậm miệng hưởng thụ sảng khoái mà dám kêu oan ức.

Ninh Hoả lại cắn cô một cái, "Em xem hôn nhân là trò đùa à?"

Sau lưng cô giống như bị hắn cắn thành một cái lỗ, có thể nghe được cả tiếng gió thổi xuyên qua. "Ba tháng sau khi chia tay với Minh Vọng Thư anh lại cầu hôn em, còn không phải muốn viện cớ quên tình cũ sao?"

"Em nghĩ lung tung gì vậy". Hắn cười, "Chúng ta kết hôn vốn không liên quan đến người ngoài".

"Minh Vọng Thư là người ngoài khi nào?"

Hắn ranh mãnh hỏi lại: "Chẳng lẽ trong lòng em Lưu Vĩnh Nham không phải người ngoài?"

"Là người xa lạ".

"Thì đúng rồi". Ngón trỏ Ninh Hoả trượt xuống phía dưới, "Anh là chồng em".

Hắn tràn đầy tình ý thừa nhận mình là chồng cô, nhưng cẩn thận suy ngẫm lại thấy câu này cứ như một cọng lông vũ nhẹ nhàng khiêu khích bên tai, trong một thoáng liền lướt qua.

Hắn không khác gì một trận lửa lớn quét qua cánh đồng toàn cỏ dại, còn cô giống như một ngọn cỏ vô danh lung lay sắp chịu không nổi, từ lâu đã cảm nhận được sức nóng thiêu đốt mãnh miệt của hắn.

Cô cắn răng rồi lại thả lỏng. Hai người đã sớm ngủ với nhau, thêm một lần bớt một lần cũng không thay đổi gì. Cô vùi mình trên sô pha, từ bỏ ý nghĩ đấu tranh.

Ninh Hoả xoa dịu được mộng xuân phiền não của mình, lại bước tới nghênh đón một hồi Vu Sơn vân vũ [2].

[2] nguyên văn là 巫山云雨 – xuất phát từ một thành ngữ Trung Quốc, ban đầu ám chỉ thần thoại nữ thần trên đỉnh Vu Sơn có thể điều tiết mưa thuận gió hoà. Sau này người ta sử dụng để ám chỉ việc ân ái của các đôi nam nữ.



Vài ngày trôi qua, Tiểu Phì Tử ở Nhật Nhật Xa đã liên lạc với cô, "Bài hát chế tác xong rồi, cô tự đến lấy hay tôi gửi sang?" Dừng lại một chút nói tiếp: "Nếu gửi qua bưu điện thì phải trả trước phí vận chuyển".

"Để tôi qua lấy". Hoàng Nhất Diễn nhìn đồng hồ, "Một giờ sau đến ngay".

Cô cởϊ qυầи áo, trên làn da trắng nõn chi chít dấu vết xanh đỏ khác nhau, có chỗ bị cắn, có chỗ bị véo.

Tên đàn ông trong nhà kiếp trước đúng là họ cún mà.

Vừa cầm lấy áσ ɭóŧ, cô nhìn bản thân trong gương rồi buông xuống. Cô đưa tay chạm nhẹ vào dấu vết hắn để lại, sau đó tháo nhẫn trên ngón út, đặt hình xăm cạnh dấu vết đó.

Hình xăm lại mờ hơn dấu vết xanh tím trên người.

Cô giơ tay lên, vết mực đen rõ ràng vẫn hằn lên ngón út của mình.

Là ai nhạt hơn ai, có khi chỉ là ảo giác thôi.

Cô đeo lại nhẫn. Thay quần áo xong mới đến Nhật Nhật Xa.

Tại ngã tư cách Nhật Nhật Xa hai con phố xảy ra một vụ va chạm giao thông. Một chiếc xe chạy thẳng đâm vào một chiếc khác đang định rẽ trái. Chủ xe hai bên đang thương lượng ở ven đường.

Hoàng Nhất Diễn lái xe chầm chậm về chỗ xảy ra sự cố, thoáng nhìn qua hiện trường.

Một người đàn ông mặc vest lịch lãm mang giày da sáng bóng đứng dưới tán cây, một tay gọi điện thoại, một tay cởi cúc áo vest.

Người đàn ông này là... hình như cô từng gặp qua.

Lại đến ngã tư tiếp theo, lúc này cô mới man mán nhớ đến, hắn là bạn của Kim Xán Xán, tên Dịch Hạo Quân, thỉnh thoảng có đến nhà Kim Xán Xán ăn cơm.

Lúc Hoàng Nhất Diễn còn trong ban nhạc Tổ Hợp Kim Hoàng cũng từng gặp qua vài lần. Cô còn nhớ ra một điểm mấu chốt, Dịch Hạo Quân là người có căn cơ trong giới giải trí. Cô lập tức đánh xe quay đầu lại, chạy tới hiện trường vụ va chạm giao thông khi nảy.

Người chủ xe kia đang không ngừng luyên thuyên.

Dịch Hạo Quân cầm áo khoác của mình, đuôi mày nhíu chặt, hắn có phần mất kiên nhẫn, tầm mắt liếc đến Hoàng Nhất Diễn đang xuống xe, hắn hơi ngập ngừng, xác định cô quan sát mình thì lễ phép mỉm cười. Sau đó nói với người chủ xe kia: "Anh nói thế nào cũng đều lãng phí nước bọt thôi, trách nhiệm nên để cảnh sát giao thông xử lý". Hắn không nghe tên chủ xe kia gay gắt lên án nữa, đi về hướng Hoàng Nhất Diễn.

Cô nở nụ cười, "Dịch tiên sinh".

"Là Đại Hoàng à? Trùng hợp vậy". Dịch Hạo Quân bắt chước cách gọi của Kim Xán Xán, "Hơn một năm không gặp rồi".

"Phải đó. Anh có biết tin tức của Tiểu Kim không?"

Hắn lắc đầu, "Không nghe thấy".

Hoàng Nhất Diễn than nhẹ một tiếng: "Chắc chỉ có thể chờ đến lúc cô ấy tự xuất hiện thôi".

"Hiện tại cô làm gì?"

"Dịch vụ lái xe trực tuyến, lái thay".

"Không làm nhạc nữa à?"

"Đang chuẩn bị trở lại đây".

"Thành lập ban nhạc sao? Hay là..." Dịch Hạo Quân nhíu mày, "Đúng rồi, bạn trai của cô cũng là người trong ban nhạc".

"Chúng tôi chia tay rồi". Cô bất giác vuốt ve chiếc nhẫn.

"Trên trời dưới đất không sợ không có cỏ thơm [3]". Dịch Hạo Quân nhanh chóng tiếp lời.

[3] ý là an ủi chị Diễn sẽ còn tìm được người khác tốt hơn

Đúng lúc này, cảnh sát giao thông cùng nhân viên bảo hiểm đi đến.

Dịch Hạo Quân nói: "Xin lỗi, tôi còn phải xử lý chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn".

"Đúng rồi, tôi có một chuyện muốn hỏi ý anh, không biết Dịch tiên sinh bận rộn có thời gian dùng cơm trưa với tôi chút được không?"

Dịch Hạo Quân nhìn đồng hồ trên tay, "Trưa nay tôi có hẹn rồi. Còn khoảng 20 phút nữa, có đủ không?"

"Không sao, chỉ cần anh chịu nghe là được".

Dịch Hạo Quân và nhân viên bảo hiểm xử lý xong vụ va chạm, ngồi lên xe của Hoàng Nhất Diễn.

Xe chạy vào đường lớn, Hoàng Nhất Diễn nói: "Dịch tiên sinh, tôi sẽ nói ở đây, không chiếm nhiều thời gian của anh đâu".

"Có chuyện gì?"

Trên xe đang phát ca khúc "Cùng quân nói" mà cô cố tình tải xuống, "Tôi cũng không vòng vo nữa. Anh có nghe bài này chưa?"

Dịch Hạo Quân gật đầu, "Danh tiếng của Thái Tân Thu rất tốt, thường xuất hiện trên các bảng xếp hạng. Nghe nói còn đang chuẩn bị cho mấy đêm lưu diễn sắp tới nữa".

"Thật ra ca khúc này là tôi và Tiểu Kim sáng tác 2 năm trước". Hoàng Nhất Diễn cược hoàn toàn vào mối quan hệ giữa hắn và Kim Xán Xán.

Dịch Hạo Quân nhíu mày không nói gì.

Hoàng Nhất Diễn nói đơn giản về hoàn cảnh sáng tác khi đó.

Càng nghe hắn càng nhăn mặt. "Chắc chắn 100% hai người sáng tác?"

"Phần điệp khúc Thái Tân Thu có sửa lại".

"Cô cùng Tiểu Kim sáng tác?"

"Đúng vậy".

"Có gì chứng minh không?"

"Ngoại trừ khán giả có mặt trong đêm Giáng Sinh ở Hồng Oa vào năm kia thì chưa ai từng nghe".

"Chuyện này có chút phiền phức". Dịch Hạo Quân nói: "Trước không bàn đến chuyện có bằng chứng hay không, cho dù là là có đi chăng nữa, cô cũng biết... Hửm". Hắn dừng lại không nói tiếp.

Hoàng Nhất Diễn vô cùng bình tĩnh, "Tôi biết".

Từng có trường hợp bài hát có cao độ rất giống một bản nhạc nước Anh. Nhà soạn nhạc nói đó chỉ là tham khảo qua lại giữa những giai điệu phổ biến. Sau còn mời một nhóm chuyên gia đánh giá, mới kết luận "Không có yếu tố đạo nhạc". Bất kể chủ đề hay hình ảnh là gì, chỉ bằng việc nhóm chuyên gia đánh giá đó nói một câu "Lời bài hát thuộc hai loại ngôn ngữ khác nhau" đã không thể tin nổi rồi.

"Hai bài hát, một bài dùng tiếng Trung, một bài dùng tiếng Anh. Không thể kết tội ăn cắp được". Trắng trợn xem khán giả như một đám ngốc mới được coi là năng lực.

Mà đám người có năng lực này đều lũ lượt kéo đến, không thể ứng phó kịp.

Dịch Hạo Quân quyết định chừa một đường lui cho mình. "Đại Hoàng, làm phiền cô đưa tôi đến Hỉ Nguyệt".

"Được". Hoàng Nhất Diễn đạp chân ga, xe chạy vượt lên, "Tôi muốn Dịch tiên sinh giả vờ như không biết, giúp tôi một việc".

Hắn quay đầu nhìn.

Một lúm đồng tiền xuất hiện trên khoé miệng cô, đáy mắt ánh nước như chứa đựng một kẻ xấu ẩn nấp trong bóng tối. "Tôi sẽ gánh chịu toàn bộ hậu quả".

Trên đời này có một loại phụ nữ như thế, Dịch Hạo Quân so sánh bọn họ với sợi râu hổ. Những người phụ nữ đó sinh sôi trong dòng nước giữa đêm khuya u ám, chỉ lui tới những bụi gai kim [4]. Ánh mặt trời tươi đẹp càng tôn thêm sự diễm lệ ấy, nhưng bóng tối câu dẫn linh hồn con người mới chính là vườn hoa nở rộ của họ.

[4] nguyên văn là 针针丛棘 – ý chỉ những bụi gai nhọn như kim châm

Hắn cười: "Cô nói đi".

— HẾT CHƯƠNG 12 —