Đánh giá: 4.0/10 từ 3 lượt
Thể loại: Hiện đại, không phải 1vs 1, có đắng có ngọt
Converter & Editor: Umi
Độ dài: 167 chương dài
Đại tiểu thư Tôn gia Tôn U Du, người thừa kế vị trí tổng giám đốc. Năm cô mười tám tuổi trở về dự hôn lễ của cha, dùng một vòng hoa hướng cha mình tuyên chiến.
Ngày sinh nhật mười tám, luật sư nói cho cô biết, nếu như không kết hôn thì không có cách nào đoạt lại tài sản của Tôn thị trên tay cha cô.
Lãnh Diệp, người chồng mang thân phận thần bí. Để đoạt lại tài sản, trả thù mẹ kế, cô đã trộm giấy CMND của anh đến cục dân chứng làm đăng kí kết hôn.
Kết hôn bảy năm, bọn họ tương kính như tân, hắn ở bên ngoài Kim Ốc Tàng Kiều ‘nạp thiếp’, cô thì làm như không biết, cô cũng không kém, ở bên ngoài nuôi tiểu bạch kiểm, anh ta cũng chẳng thèm quản.
-----
Đoạn ngắn một
Trong phòng tối như mực, trong không khí bồng bềnh mùi vị xa hoa, sau khi kích tình, Lãnh Diệp từ trên người Tôn U Du đứng dậy, ném cho cô một hộp đồ, trần trụi đi về phía phòng tắm.
Tôn U Du lạnh nhìn cái hộp, biết rõ còn cố hỏi."Thứ gì đây?"
"Tôn đại tiểu thư, không biết thuốc đó là gì sao?" ngoái đầu nhìn lại, Lãnh Diệp khóe miệng vung lên nụ cười lạnh, kiêu ngạo.
“Uống thuốc, cô không có tư cách mang thai con của tôi."
"Hừ!" Tôn U Du hừ lạnh một tiếng."Bổn tiểu thư cũng khinh thường mang thai cho loại người như anh.”
Vô luận trong bất cứ hoàn cảnh nào, Tôn U Du cô tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai, cầm mấy viên thuốc lên, nhét vào miệng, sau đó cô bị đưa vào bệnh viện do dùng thuốc quá liều.
-----
Đoạn ngắn hai
"Lãnh tiên sinh, chúng ta thân thiết lắm sao?" Tôn U Du nhìn quả táo của mình bị Lãnh Diệp cướp đi, mới vừa gọt xong mới cắn được một miếng đã bị anh ta đoạt mất.
"Kết hôn đã được ba năm, cô nói thử xem? "Lãnh Diệp thích ý tựa lên ghế sofa, hai chân tréo nguẩy.
"Anh hiểu tôi sao?" Tôn U Du lại hỏi.
"Tôi có thể hiểu được thân thể của cô." Lãnh Diệp ý vị thâm trường trả lời.
-----
Đoạn ngắn ba
"Bạch Tuyết mang thai, chúng ta ly hôn." thanh âm lạnh như băng, tựa như từ Địa Ngục truyền tới, lãnh khí tựa như Satan.
Con ngươi Tôn U Du lạnh như băng, hờ hững nhìn anh, gằn từng chữ vô cùng rõ ràng.
"Cô ta mang thai, chúng ta ly hôn, tôi đây mang thai, chúng ta nên như thế nào?"
"Vận mệnh của dã chủng nên xuống địa ngục." anh lạnh lùng, tàn nhẫn đến đáng sợ nói ra câu đó.
Dã chủng sao?
Ha ha ha ha!!!
Tôn U Du ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm anh, vì không thể tin được câu nói vô tình này của anh mà đã hóa cười. Hai người bọn họ bị trói trói với nhau bảy năm, đã bảy năm bằng cuộc hôn nhân này, cuối cùng bởi vì Tiểu Tam mang thai, cuộc hôn nhân này phải kết thúc.
Trong cuộc sống hôn nhân bảy năm của bọn họ, cô không hề để lại chút dấu vết nào trong lòng anh sao?
Hóa ra đối với anh, cô không là gì hết, là cô tự mình đa tình rồi.
***********
Rồi một ngày, anh hỏi cô: "Em có từng yêu anh không?"
Cô mỉm cười, cảm giác đắng chát truyền đến tận tim, lạnh lùng nhìn anh, hờ hững nói:"Có, đã từng yêu."
Bình luận truyện