Sơ Hạnh trở về ký túc xá nhưng lại không uống thuốc ngay.
Cô đặt hai hộp thuốc lên bàn, dự định tối ăn xong bữa tối sẽ uống.
Gần một ngày kiểm tra thể chất khiến Sơ Hạnh cảm thấy cả người đau nhức mệt mỏi, tuy nhiên cô không buồn ngủ, cô chỉ là không muốn di chuyển mà thôi.
Những cảm hứng trong tâm trí cô đều liên quan đến bài kiểm tra thể chất, vì vậy Sơ Hạnh đem những nét phác thảo sơ bộ vẽ vào bảng.
Cùng một nam sinh, đang chạy trên đường đua, bóng người lúc nhảy lên không trung vào mục nhảy xa, ngoài ra còn có hình ảnh thực hiện động tác kéo xà ngang.
Bản phác thảo vừa mới hoàn thành xong thì thời gian cũng bất tri bất giác đã đến buổi tối.
Sơ Hạnh lưu ba bản phác thảo này lại, tắt máy tính rồi sau đó đi ăn tối với bạn cùng phòng.
====
Kỷ An không đi dạo lâu cùng Dương Thích trước khi trở về ký túc xá.
Cận Ngôn Châu thấy cậu trở về sớm như vậy liền hỏi: “Người kia đi rồi?”
Kỷ An gật đầu “Ừ”, nói: “Dẫn anh ấy đi tham quan một chút thì anh ấy nói bạn gọi anh ấy quay về trường học, thế là anh ấy phải đến bến xe buýt.”
“Anh ta là gì với cậu?” Cận Ngôn Châu thản nhiên hỏi, giả vờ không quan tâm.
Kỷ An kéo ghế ngồi xuống, bật máy tính rồi quay lại trả lời Cận Ngôn Châu: “Cháu của hàng xóm của bà tôi, tôi cũng không biết rõ về anh ấy… Sơ Hạnh thân với anh ấy hơn một chút.”
Cận Ngôn Châu vô thức cau mày.
Cậu cũng không hỏi nữa, Kỷ An tự nhiên nói tiếp: “Sơ Hạnh quen biết anh ấy từ khi mới 5 tuổi sống với bà ngoại, còn tôi chỉ gặp Dương Thích lúc tôi 11 tuổi.”
“Tuy nhiên, chúng tôi chỉ có thể tình cờ gặp anh ấy trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, còn bình thường thì chúng tôi cũng không liên lạc.”
“Nhắc mới nhớ,” Kỷ An vừa đeo tai nghe vừa trầm ngâm nhớ lại, “Lần cuối cùng tôi và Sơ Hạnh gặp anh ấy là vào kỳ nghỉ hè ba năm trước.”
Nói xong câu này, Kỷ An lập tức tiến vào thế giới trò chơi.
Cận Ngôn Châu ngồi trên ghế, sắp xếp lại những lời của Kỷ An, tâm trạng rõ ràng hơn một chút.
Dựa theo những gì Kỷ An đã kể, cô ấy dường như không thân thiết lắm với nam sinh tên Dương Thích đó.
Ít ra thì đối phương cũng không phải là người quan trọng và đặc biệt trong lòng cô.
….
Bởi vì gần đây uống thuốc cảm nên Sơ Hạnh ngày nào cũng cảm thấy chóng mặt, đặc biệt là cực kỳ mệt mỏi buồn ngủ.
Điều này cũng khiến tiến độ vẽ của cô chậm lại rất nhiều.
Mãi đến thứ Năm, Sơ Hạnh mới hoàn thành ba cảnh hành động của nhân vật.
Sơ Hạnh đăng nhập Weibo, chọn ảnh này rồi đăng lên.
Nội dung phù hợp cũng rất đơn giản ——NO.1
Buổi tối, câu lạc bộ sinh hoạt như thường lệ.
Sơ Hạnh đến đúng giờ chiếu, ngồi vào vị trí cũ.
Không lau sau, bộ phim bắt đầu phát.
Lần này bọn họ xem một bộ phim tình cảm hài hước.
Mặc dù tình tiết rất khôi hài, cũng có nhiều cảnh đánh nhau nhưng Sơ Hạnh vẫn không khỏi ngủ gật vì uống thuốc cảm.
Khi Cận Ngôn Châu để ý, cậu phát hiện cô đang dựa vào ghế, mí mắt hơi rung rung, đôi mắt nai trong veo thường ngày gần như nhắm nghiền, đầu hơi cúi xuống.
Ngay lập tức, khi đầu vừa gật, cô lại mở mắt ra, ngơ ngác nhìn lên màn hình chiếu, cố ép mình giữ được tỉnh táo.
Nhưng chỉ được vài phút, cô nàng lại ngủ gật như gà mổ thóc.
Mệt đến mức chỉ muốn ngủ, nhưng thế này thì dễ thương quá.
Cận Ngôn Châu bất giác nhếch khóe môi, thầm bật cười trước sự đáng yêu của cô.
Một lúc sau, Sơ Hạnh không thể cầm cự được nữa, cô thầm nói lời xin lỗi trong lòng rồi nằm xuống bàn, gối đầu ngủ thiếp đi.
Dưới ảnh hưởng của thuốc, lúc này Sơ Hạnh ngủ thiếp đi.
Cô chỉ mặc một chiếc áo len, sau khi chìm vào giấc ngủ dần dần cảm thấy lạnh, hai tay theo bản năng giấu vào trong tay áo, cuối cùng chỉ lộ ra một chút đầu ngón tay.
Cận Ngôn Châu chú ý đến những chuyển động nhỏ của cô trong giấc ngủ.
Cậu rất muốn cởi áo khoác mặc vào cho cô, nhưng thân thể so với cậu còn cao ngạo hơn, như đông cứng lại, không thể động đậy.
Cận Ngôn Châu nghĩ rằng cô vẫn đang bị cảm lạnh, khi cậu nhìn cô đôi mắt đen láy thoáng qua một tia lo lắng.
“Đưa áo cho cô ấy.”
“Mau cởi áo khoác ra rồi choàng cho cô ấy.”
Một giọng nói trong đầu cứ thôi thúc cậu.
“Chẳng phải mày muốn tìm cơ hội gửi tín hiệu cho cô ấy một để kiểm tra cô ấy sao? Bây giờ là một cơ hội hoàn hảo đó.”
“Này Cận Ngôn Châu, mày đang sợ cái gì thế!”
Dường như bị kích thích bởi giọng nói điên cuồng giục giã trong đầu, Cận Ngôn Châu kéo khóa áo khoác, động tác hết sức cố gắng nhỏ nhẹ.
Sau đó, cậu mở áo khoác, ghé sát vào người cô, cẩn thận đắp cho Sơ Hạnh.
Tiêu Dung đang ngồi ở hàng ghế sau của họ tận mắt nhìn thấy cảnh này, không kiềm được nhớ lại buổi tối ăn tối của câu lạc bộ đêm hôm đó.
Lúc ấy Cận Ngôn Châu chủ động uống rượu giải vây giúp Sơ Hạnh, sau đó còn cho phép Sơ Hạnh đi chung ô với cậu trở về trường học.
Cậu là một người lạnh lùng khó gần, nhưng ba lần bốn lượt phá lệ chủ động đối xử dịu dàng, thậm chí là cực kỳ quan tâm đến Sơ Hạnh.
Tiêu Dung không còn nghi ngờ gì nữa——Cận Ngôn Châu thích Sơ Hạnh.
Chiếc áo khoác còn giữ nhiệt độ cơ thể của cậu được khoác lên người Sơ Hạnh, trong giấc ngủ, cô dường như cảm nhận được hơi ấm này, những ngón tay luồn vào trong ống tay áo thò ra nắm lấy mép áo, như muốn khóa lại hơi ấm không cho nó vụt mất.
Một nửa khuôn mặt của cô giấu trong áo, tựa như đang hấp thụ hơi ấm từ áo khoác truyền tới vậy.
Cận Ngôn Châu phủ thêm áo cho cô rồi nhanh chóng ngồi xuống lại.
Cậu chính mắt nhìn thấy cô siết chặt áo khoác của mình, che mặt dưới áo.
Cận Ngôn Châu cúi đầu, hàng mi chớp chớp, môi cậu bất giác mím lại.
Tâm trí cậu tràn ngập cảnh cô túm lấy áo và vùi mặt vào đó.
Trái tim trong lồng ngực trái mất kiểm soát mà đập thình thịch, đập điên cuồng vô cùng sống động.
Cận Ngôn Châu cảm thấy hai má trở nên nóng bỏng, hơi thở thở ra cũng thập phần nóng rực.
Bộ phim vẫn tiếp tục phát sóng, lớp học được lấp đầy với lời thoại và hiệu ứng âm thanh trong phim, nhưng bên tai cậu chỉ còn lại một tiếng vang — Thình, thịch, thịch.
Là nhịp tim của chính mình.
Cận Ngôn Châu mất một thời gian dài, mới miễn cưỡng giảm bớt tâm tình, hô hấp và nhịp tim cũng dần dần ổn định.
Lúc bộ phim kết thúc, Sơ Hạnh mắt lim dim buồn ngủ ngồi bật dậy.
Vừa mới tỉnh ngủ cả người cô đều mơ màng, căn bản không chú ý trên người mình có thêm một cái áo khoác.
Cho đến khi mọi người tập hợp cùng một chỗ, lúc cô đứng dậy di chuyển chỗ ngồi, áo khoác của Cận Ngôn Châu trượt xuống vai cô, Sơ Hạnh mới phát hiện có người khoác thêm áo cho cô khi cô đang ngủ.
Cô vội vã cầm chiếc áo khoác màu đen rơi trên ghế, ôm nó trong tay.
Nhìn kiểu dáng là áo của nam sinh, Sơ Hạnh đại khái biết là của Cận Ngôn Châu.
Chỉ là cô còn chưa kịp trả lại quần áo cho cậu, cũng chưa nói lời cảm ơn với cậu thì buổi thảo luận trao đổi sau khi xem phim đã bắt đầu.
Sơ Hạnh đành phải đợi đến khi trao đổi kết thúc rồi mới tìm cậu để cảm ơn.
Đến lượt Sơ Hạnh phát biểu, cô thành thật xin lỗi: “Xin lỗi, em uống thuốc cảm thấy mệt quá, không kiên trì được nên thiếp một chút ạ.”
Đổng Tư Gia ôn hòa nói: “Không sao, không sao đâu.”
Sơ Hạnh rất thành khẩn nói: “Về em sẽ xem lại bộ phim này một lần nữa, sau khi xem viết một đoạn cảm nhận rồi gửi vào nhóm chung.”
Minh Hồng bị Sơ Hạnh nghiêm túc chọc cười: “Em gái, em cũng nghiêm túc quá rồi.”
Sau đó, cô ấy nói: “Không cần phải cố ý viết cảm nhận nữa.”
Đổng Tư Gia nhìn về phía Cận Ngôn Châu, hỏi: “Ngôn Châu, nói cho tôi biết đánh giá của em về bộ phim này.”
Cận Ngôn Châu mặt không chút thay đổi thản nhiên nói: “Không có gì để bàn luận ạ.”
Tư Gia hừ cười nói: “Này đàn em, trả lời cho có lệ à, em có thể nghiêm túc một nửa như Sơ Hạnh được không?”
Nghe được tên của cô, trái tim Cận Ngôn Châu trì trệ, chợt giọng cậu lạnh lùng trực tiếp trả lời: “Không thể.”
====
Cuộc trao đổi ngắn gọn kết thúc, tất cả mọi người giải tán, lần lượt đi ra ngoài lớp học.
Sơ Hạnh gọi Cận Ngôn Châu vừa mới đứng lên: “Cận Ngôn Châu!”
Cô đưa áo trong tay mình cho cậu, giọng nói nhẹ nhàng hỏi, “Này là áo khoác của cậu à?”
Cận Ngôn Châu mím môi, cầm áo khoác từ tay cô, cổ họng khẽ trầm “Ừ” một tiếng.
Sơ Hạnh mỉm cười nói cám ơn: “Cám ơn cậu nha.”
Cận Ngôn Châu không trả lời cô, chỉ giống như thuận miệng hỏi: “Cảm lạnh còn chưa hết sao?”
Sơ Hạnh thành thật trả lời cậu: “Đỡ hơn rồi! Tối nay là đợt uống thuốc cuối cùng.”
Nói xong, cô lại cười nhẹ cảm ơn: “Cám ơn cậu đã đưa thuốc.”
Cận Ngôn Châu chẳng nói gì nữa.
Hai người dọc theo hành lang đến cầu thang, đi xuống cầu thang.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà giảng dạy, áo khoác của cậu đột nhiên đến trong vòng tay cô.
Cận Ngôn Châu đem áo khoác cầm trong tay ném cho cô, ngữ khí cứng rắn nói: “Cho cậu mượn.”
“Cảm lạnh nữa tôi cũng chẳng còn thuốc đưa cậu.” Cậu nghiêng đầu nhìn về phía nơi khác, trong lòng thấp thỏm vì sợ cô từ chối, bàn tay buông xuống bên cạnh khẩn trương bất an khẽ nắm lại, chậm rãi siết chặt.
Sơ Hạnh bất ngờ chớp chớp mắt, sau đó trên mặt lộ ra đôi má lúm đồng tiền đáng yêu kia.
Giữa và cuối tháng 10 nhiệt độ hạ thấp, ban đêm trời càng lạnh hơn.
Cô chỉ mới thức dậy không lâu, chỉ cần một chút bất cẩn thì sẽ bị cảm lạnh ngay.
Sơ Hạnh không ra vẻ rụt rè kín đáo.
Cô thoải mái chấp nhận ý tốt của cậu, dịu dàng nói: “Cảm ơn cậu.”
Ngay sau đó, Sơ Hạnh ngoan ngoãn mở áo khoác của cậu ra, khoác lên trên vai.
Sợ áo sẽ trượt xuống, cô luôn luôn nắm lấy một phần vải vào trong lòng bàn tay của mình.
Hôm nay, Cận Ngôn Châu không đi xe đạp.
Cậu và cô đi theo con đường đến ký túc xá.
Một lát sau, lại sắp đi đến ngã ba.
Sơ Hạnh gọi cậu: “Cận Ngôn Châu, áo của cậu vẫn còn…” Cậu.
Lời chưa nói xong, Cận Ngôn Châu đã cắt ngang, ngữ khí bình tĩnh lý trí: “Bây giờ mà cởi ra thì chẳng khác nào vừa rồi chống lạnh một chút tác dụng cũng không có.”
Sơ Hạnh ngây ngốc nhìn cậu, bối rối không biết nên tiếp tục đưa áo cho cậu, hay là tự mình khoác vào.
Cận Ngôn Châu lập tức chậm tốc độ lại, nói: “Khoác đi.”
“Tối thứ Bảy đi ăn bánh sầu riêng ngàn tầng trả lại cho tôi sau.”
Sơ Hạnh cảm thấy cậu nói có lý, khéo léo gật đầu, dịu dàng đáp ứng: “Được.”
Chốc lát, Sơ Hạnh vừa bước vào ký túc xá, Dụ Thiển liền nhìn chằm chằm áo khoác nam sinh trên người cô, cười biết rõ cố hỏi: “Hạnh Hạnh, áo khoác của ai thế?”
Sơ Hạnh trả lời cô: “Cận Ngôn Châu cho mình mượn.”
Dụ Thiển đương nhiên biết là áo khoác của Cận Ngôn Châu, cô chỉ là muốn đùa Sơ Hạnh một chút, ai ngờ cô nương này hoàn toàn không thể phân biệt được thâm ý trêu chọc trong giọng nói của cô.
Ninh Đồng Đồng nghe vậy liền tò mò hỏi: “Cậu ta cho cậu mượn áo khoác làm gì? Chẳng lẽ cậu ta thích cậu sao?!”
Ninh Đồng Đồng vừa nói ra lập tức che miệng lại, vẻ mặt kinh ngạc như phát hiện ra điều đó gì bất thường.
Nhưng Sơ Hạnh rất nghiêm túc giải thích: “Không phải đâu, mình uống thuốc cảm xong thấy buồn ngủ, lúc xem phim thì ngủ thiếp đi, cậu ấy biết mấy ngày nay mình bị ốm phải uống thuốc nên ân cần đưa áo khoác cho mình, mình đã trả áo cho cậu ấy rồi, nhưng sau khi ra khỏi tòa nhà giảng dạy, trời rất lạnh nên cậu ấy lại đưa áo khoác cho mình một lần nữa.”
Ninh Đồng Đồng hoàn toàn mất tập trung: “Khi xem phim cậu ta đã khoác áo cho cậu rồi sao?”
“Cận Ngôn Châu có những lúc săn sóc như vậy nữa ư? Thật là không nhìn ra mà.”
Hứa Âm cười khẽ, có ý ám chỉ: “Cậu ta quan tâm đến Hạnh Hạnh cũng không phải một lần hai lần.”
Sơ Hạnh đồng ý gật đầu, sau đó nhịn không được cảm thán nói: “Cận Ngôn Châu thật sự là một người rất tốt.”
Dụ Thiển: “...”
Chỉ là người tốt thôi sao.
Hứa Âm và Dụ Thiển liếc nhau một cái, hai người đều bất đắc dĩ bật cười.
Dường như Hạnh Hạnh của các cô vẫn chưa bước vào cánh cửa tình yêu.
Đêm nay trước khi đi ngủ, Sơ Hạnh đã giặt áo khoác của Cận Ngôn Châu.
Suy cho cùng cô cũng đã mang qua rồi, còn lấy về ký túc xá, cứ để như vậy đem đi trả lại thì quả thật không hay lắm.
Giặt sạch sẽ rồi trả lại mới được.
===
Vào tối thứ Bảy, Sơ Hạnh lưu cảm nhận bộ phim mà cô đã viết, sau đó chia sẻ vào nhóm chat chung.
Mặc dù đàn chị Minh Hồng nói không cần viết, nhưng Sơ Hạnh vẫn muốn nghiêm túc thực hiện.
Vì vậy, cô đã xem lại bộ phim cô đã bỏ lỡ vào hôm thứ Năm, cũng bù đắp cho trải nghiệm xem phim của cô.
Vừa gửi xong, tin nhắn của Cận Ngôn Châu liền truyền tới.
[JYZ: Tôi đang ở cổng phía Tây, cậu đi ra ngoài, đi thẳng đến “Tiệm bánh ngọt lần đầu tiên gặp gỡ”.]
Sơ Hạnh nhanh chóng trả lời cậu.
[CC: Được rồi, mình đi đây.]
Nửa tiếng trôi qua.
Cận Ngôn Châu đã mua đồ uống và ngồi trong tiệm đợi 20 phút nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Sơ Hạnh đâu cả.
Chuông gió trên cửa kính cửa hàng kêu leng keng, Cận Ngôn Châu không khỏi ngẩng đầu lên.
Vẫn không phải là cô.
Cậu lại cụp mắt xuống, tiếp tục im lặng chờ đợi.
Trong lúc chán nản lướt điện thoại, Cận Ngôn Châu phát hiện Sơ Hạnh có gửi một thư mục đến nhóm chat chung, thư mục này có tên là—— Nhận xét về bộ phim “Ông bà Smith”.
Cô vẫn viết về cảm nhận của mình.
Cũng không có ai hứng thú đọc mấy kiểu nhận xét xem phim như này, cho nên mọi người trong nhóm sẽ chẳng chú ý nhấp vào coi Sơ Hạnh rốt cuộc viết cái gì.
Tuy nhiên, Cận Ngôn Châu mở văn mục này.
Từng chữ, từng câu cô viết trong tài liệu đều được đưa vào não cậu qua ánh mắt, tạo thành ký ức.
Trong bài cảm nhận, Sơ Hạnh đã viết câu này: “Tôi đánh cược bạn không thể chịu đựng được.”
Câu này được phân tích từ góc độ của nam chính trong phim, điều này có lẽ có nghĩa là nam chính trong phim đánh cược rằng nữ chính sẽ không nỡ làm tổn thương anh ta.
Ngay lúc này, chiếc chuông gió treo trên cửa kính lại phát ra âm thanh lanh lảnh vui tai.
Cận Ngôn Châu vẫn bất giác ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy Sơ Hạnh hơi dùng sức đẩy cửa ra, sau đó bước vào.
Cô gái có mái tóc đen mượt buông xõa, trên đầu đội chiếc vành màu trắng.
Cô ấy mặc một chiếc áo len màu trắng nhạt và một chiếc áo khoác màu hồng.
Quần jeans ôm vừa vặn giúp đôi chân thon gọn thẳng tắp.
Sơ Hạnh cầm trong tay một chiếc túi, trong đó có chiếc áo khoác đen mà cậu đã cho cô mượn.
Cô đứng ở cửa nhìn xung quanh tìm bóng dáng Cận Ngôn Châu.
Cậu định đưa tay tỏ ý cậu ở chỗ này thì Sơ Hạnh quay mặt nhìn sang.
Ánh mắt của hai người đột nhiên giao nhau, đồng tử của Cận Ngôn Châu hơi co lại, yết hầu vô thức trượt lên trượt xuống.
Vừa nhìn thấy cậu, trên môi cô đã nở một nụ cười, hai lúm đồng tiền lấp lánh làm say lòng người.
Cận Ngôn Châu nhìn chăm chú cô gái đang mỉm cười với cậu, bỗng nhiên mất cảnh giác.
Cũng chính lúc này, cậu chợt muốn trở thành một con bạc.
Đánh cược —-cô sẽ thích cậu.