Hôn Hạnh - Ngải Ngư

Chương 15: Anh có thích ai không?




Kết thúc chuyến đi ở Nam Thành, Sơ Hạnh và Kỷ An theo bố mẹ trở về nhà.

Hai chị em thu dọn hành lý rồi kéo vali của mình đến nhà ông bà ngoại, đến lúc đó trực tiếp từ nhà ông bà ngoại quay lại trường học.

Bởi vì Dư Sênh với Sơ Chí Dương ở nông thôn, sau khi xuống máy bay còn phải chuyển sang hai chuyến xe mới đến được, cho nên khi Sơ Hạnh cùng Kỷ An đến nhà ông bà đã là buổi chiều.

Trên đường, ngay cả bữa trưa cũng chưa kịp ăn trưa, dọc đường chỉ ăn một miếng bánh mì và uống chút nước cho đỡ đói.

Kỷ An vừa nhìn thấy Du Sênh và Sơ Chí Dương đang đứng ở cửa chờ bọn họ đến liền hét lên: “Ông ngoại, bà ngoại, cháu đói quá!”

Sơ Hạnh thì trực tiếp chạy tới, nhào vào trong ngực Dư Sênh, âm thanh ngọt ngào tựa như đang làm nũng: “Bà ngoại!”

Dư Sênh ôm thật chặt cháu gái ngoan, cười mà nước mắt lưng tròng: “Ôi Hạnh Hạnh của chúng ta!”

Kỷ An giúp Sơ Hạnh kéo vali đi tới, đầu tiên là ôm lấy Sơ Chí Dương, giống như một chú cún nhỏ, ngoan ngoãn kêu lên: “Ông ngoại.”

Sau đó, cậu cúi xuống ôm Dư Sênh vừa được Sơ Hạnh buông ra, ngoan ngoãn nói: “Bà ngoại.”

Dư Sênh vui vẻ cười nói: “Tiểu An cao hơn rồi phải không?”

Sơ Hạnh bên cạnh trả lời: “Bà ngoại, kỳ nghỉ hè em ấy vẫn còn cao 1m79, ấy thế mà lúc nhập học, đợt huấn luyện quân sự vừa rồi em ấy đã cao lên 1m82.”

Sơ Chí Dương muốn giúp xách hành, lại bị Kỷ An ngăn lại: “Ông ngoại, để cháu xách.”

Vừa nói, mỗi tay cầm một chiếc vali bước vào nhà.

Đi qua sân, hai già hai trẻ đi vào nhà.

Trên bàn ăn trong phòng bày biện những món ăn yêu thích của Sơ Hạnh và Kỷ An.

Đều là Dư Sênh tự mình làm.

Kỷ An đặt hành lý xuống, ngay cả tay cũng không rửa, không thể chờ đợi mà cầm đũa lên cắn một miếng cho vào miệng.

Sau đó, cậu vô cùng hài lòng đáp một tiếng “Ừmmmm”, bộ dáng cực kỳ hưởng thụ: “Bà ngoại nấu ăn là ngon nhất, thậm chí mẹ cháu cũng không sánh được.”

Dư Sênh cười nói: “Mấy ngày nay các con cứ yên tâm ở đây, bà ngoại sẽ dùng nhiều cách khác nhau nấu đồ ăn ngon cho con.”

Sơ Hạnh lập tức gọi tên món ăn: “Cháu muốn ăn cá do bà làm!”

“Được.” Dư Sênh trìu mến nói: “Chiều nay để ông ngoại đi câu cá tươi, buổi tối chúng ta ăn cá.”

Lúc ăn cơm Sơ Hạnh mới biết Dư Sênh và Sơ Chí Dương vì đợi cô và Kỷ An về ăn cùng, hai người già bữa trưa cũng chẳng động vào.

Sơ Hạnh đau lòng nghiêm túc nói: “Bà ngoại ông ngoại, hai người phải ăn đúng giờ, sau này không được như vậy nữa.”

“Bằng không cháu và Kỷ An sẽ không tới thăm.” Cô phồng miệng, giả vờ tức giận nói.

Dư Sênh liên tục đáp lại: “Được, được, bà ngoại ông ngoại nhất định sẽ ăn cơm đúng giờ.”

Sau bữa trưa, Kỷ An tràn đầy năng lượng theo Sơ Chí Dương đi câu cá, trong khi Sơ Hạnh cảm thấy mệt mỏi trèo lên giường, kéo chăn trùm lên người, rúc vào bên cạnh Dư Sênh mơ màng ngủ thiếp đi.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Sơ Hạnh nhớ đến lá bùa bình an mà cô thỉnh cho ông bà, lại ngồi dậy đi xuống.

Cô lấy ra lá bùa bình an cất trong ngăn giữa hành lý, đưa cho Dư Sênh, lời nói nhẹ nhàng mà nghiêm túc: “Bà ngoại, mấy ngày trước cháu đến một ngôi chùa ở Nam Thành quỳ lạy cầu phúc, ở đó còn xin hai lá bùa bình an, phù hộ bình an khỏe mạnh, bà với ông ngoại mỗi người một cái.”

Dư Sênh nhận lấy, trịnh trọng thành kính lưu giữ, cười xúc động: “Hạnh Hạnh của chúng ta, thật sự là một áo bông nhỏ chu đáo.”

Từ đáy lòng, Dư Sênh hiểu rõ cháu gái của bà đã đến chùa cầu phúc vì biết bà tin vào Phật giáo, còn có lòng thỉnh lá bùa bình an về cho bọn họ.

Sơ Hạnh lại nằm bên cạnh Dư Sênh, trò chuyện với bà.

Cô chia sẻ với Dư Sênh về cuộc sống đầy màu sắc trong trường Đại học, Dư Sênh thì kể cho cô nghe những chuyện thú vị xảy ra giữa hàng xóm láng giềng xung quanh.

“Mấy ngày trước chảng phải là Lễ Quốc Khánh sao, cháu trai của bà nội Chu đã trở về, thằng bé đặc biệt tới thăm bà và ông ngoại cháu.” Dư Sênh cười nói: “Nó còn hỏi thăm cháu, bà nói cháu đang học ở Thẩm Đại, thằng bé rất ngạc nhiên, nó bảo nó cũng đang học ở Thẩm Thành.”

“Bà có nghe bà nội thằng bé nói nó đang học ở Học viện Ngoại ngữ, nhưng bà thực sự không biết rằng nó cũng ở Thầm Thành.”

Nam sinh từ miệng Dư Sênh tên là Dương Thích, cháu trai của bà Chu hàng xóm, lớn hơn Sơ Hạnh hai tuổi.

Lúc còn bé Sơ Hạnh sống ở đây mấy năm, từng gặp Dương Thích vài lần, người chỉ về nhà bà nội vào kỳ nghỉ đông và hè.

Sơ Hạnh nghiêm túc nói: “Ngày mai cháu sẽ đến thăm nhà bà Chu.”

Dư Sênh cười một tiếng, nhẹ nhàng xoa đầu Sơ Hạnh, nói: “Được, mang theo ít trái cây qua.”

Dư Sênh và Sơ Chí Dương có mấy mảnh đất, toàn bộ dùng để trong hoa quả.

Trong sân nhà còn có một số cây dâu tằm và vài cây sung được trồng nhiều năm.

Khi Sơ Hạnh còn nhỏ, cô thường cùng bà ra vườn hái trái cây.

Cho dù đó là mơ, đào, táo hoặc lê hay là dâu tằm và quả sung, cô đều có thể ăn những quả tươi nhất.



Bởi vì ngày Quốc Khánh thông thường đã kết thúc, mọi người nên đi làm thì đi làm, đi học thì đi học, thoáng chốc ban ngày trong nhà chỉ còn lại Cận Ngôn Châu là rảnh rỗi.

Chạng vạng ngày 9, Cận Ngôn Châu nhận được tin nhắn từ Thu Trình, hẹn cậu ra ngoài ăn tối.

Cận Ngôn Châu hỏi: [Chỉ có anh với em? Anh không đi cùng đàn chị sao?]

“Đàn chị” trong miệng cậu chính là Khâu Chanh, Khâu Chanh vốn là bạn học cùng lớp bạn trai Thu Trình, nhưng sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học năm ngoái, cô ấy đã chọn học lại, vì vậy cô ấy trở thành bạn cùng lớp với Cận Ngôn Châu.

Nhưng vì thói quen, Cận Ngôn Châu luôn gọi cô ấy là “chị”.

Thu Trình trả lời cậu: [Chanh Nhỏ cũng ở đây, còn có Đổng Tư Gia.]

Dù sao bây giờ vẫn đang trong kỳ nghỉ, cũng chỉ có mấy sinh viên Thẩm Đại bọn họ.

Cận Ngôn Châu thay quần áo ra ngoài.

Vì chỗ ăn không xa nên cậu lười lái xe, cứ thế trực tiếp đạp xe đến đó.

Lúc Cận Ngôn Châu đến, ba người cũng đang đợi cậu.

Trong khu riêng dành cho bốn người, Thu Trình và Khâu Chanh đương nhiên ngồi cùng một bên, bên cạnh Đổng Tư Gia còn có một ghế khác.

Cận Ngôn Châu ngồi xuống, hỏi: “Đã gọi món rồi ạ?”

Khâu Chanh cười nói: “Người chưa tới đủ thì làm sao chọn đồ ăn được?”

Sau đó, cô ấy gọi người phục vụ, bốn người họ bắt đầu gọi món.

Cuối cùng, mỗi người gọi món ăn mình thích, gồm hai món mặn và một canh.

Xung quanh không có người ngoài, Đổng Tư Gia gọi vài chai bia, muốn uống cùng bọn họ.

Khâu Chanh nói đùa: “Nếu đã uống bia rồi, sao không chơi một trò chơi cho vui nhỉ.”

Đổng Tư Gia cảm thấy rất thích thú, hào hứng bừng bừng đồng ý: “Được! Đang rầu không có gì vui đây!”

“Chơi trò gì?”

Cận Ngôn Châu im lặng không lên tiếng rót bia vào ly của bốn người, đúng lúc vừa rót xong một chai.

Khâu Chanh liền cầm lấy chai bia rỗng từ tay cậu, khóe miệng mỉm cười nói: “Rất đơn giản, chỉ cần quay cái chai này, miệng chai nhắm vào ai, phải chấp nhận hình phạt do người quay chai đưa ra.”

“Ván tiếp theo, người bị phạt khi nãy sẽ quay chai.”

Thu Trình từ trước đến nay rất cưng chiều bạn gái, dĩ nhiên Khâu Chanh nói cái gì thì chính là cái đó.

Cận Ngôn Châu và Đổng Tư Gia cũng cảm thấy khá được, vì vậy bốn người lập tức bắt đầu chơi.

Ván đầu tiên do cô gái duy nhất ở đây Khâu Chanh mở màn.

Cô xoay chai rượu, miệng chai cuối cùng nhắm vào Đổng Tư Gia.

Đổng Tư Gia bất đắc dĩ nhún vai, nguyện ý thua cuộc hỏi: “Hình phạt là gì?”

Khâu Chanh chống cằm suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: “Dù sao cũng là vòng đầu tiên, tôi cũng không nên làm khó Hội trưởng, chúng tôi mỗi người hỏi anh một câu, anh phải nói thật.”

Đổng Tư Gia mỉm cười, trả lời: “Được.”

Khâu Chanh thẳng thắn hỏi: “Anh có thích ai không?”

Mặt Đổng Tư Gia lập tức nóng bừng.

Anh ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh đáp: “Có.”

Thu Trình: “Cùng trường?”

“Ừ.”

Cận Ngôn Châu không chút do dự hỏi: “Chị Minh Hồng?”

Đổng Tư Gia gật đầu thừa nhận: “Ờ.”

“Chậc.” Khâu Chanh mỉm cười, “Ván này qua.”

“Tới lượt Hội trưởng.”

Đổng Tư Gia đưa tay xoay chai bia, miệng chai nhắm vào Thu Trình.

Đổng Tư Gia mỉm cười xoa hai tay vào nhau, đề xuất hình phạt: “Nếu như này rồi, vậy hai người hôn nhau một cái đi.”

“Hai người” đương nhiên là chỉ Khâu Chanh và Thu Trình.

Khâu Chanh tính cách cởi mở, cũng chẳng phải là một cô gái bánh bèo gì, sau nghe lời Đổng Tư Gia nói, khi Thu Trình quay mặt lại nhìn cô, cô đã tiến tới hôn lên môi anh.

Giờ phút này, trong đôi mắt sâu thẳm của Thu Trình lóe lên những tia sáng nhỏ vụn rời rạc.

Cận Ngôn Châu nói với Đổng Tư Gia bên cạnh: “Đàn anh, chúng ta gọi món chưa đủ cho anh ăn sao?”

Tự nhiên lại thích đi ăn cơm chó.

Đổng Tư Gia vui vẻ nói: “Được rồi, được rồi, vòng kế tiếp, tới anh Trình.”

Thu Trình nghiêng đầu liếc nhìn Khâu Chanh, sau đó khóe miệng hơi cong lên, khẽ xoay một cái, miệng bình rượu chỉ vào Khâu Chanh.

Thu Trình không cần suy nghĩ nói yêu cầu: “Hôn anh một lần nữa.”

Cận Ngôn Châu không nhịn được màn ân ái tình cảm này, nét mặt vạn phần ghét bỏ làm bộ muốn rời đi, nhưng bị Đổng Tư Gia giữ lại.

Khâu Chanh nhận thua chịu phạt, lại nghiêng người đến gần Thu Trình.

Trong nhát mắt cánh môi cô in trên miệng anh, Thu Trinh bỗng nhiên cầm lấy thực đơn trên màn, che đi khuôn mặt của hai người.

Cận Ngôn Châu hừ cười một tiếng.

Đôi tình nhân này càng ngày càng quá đáng.

Sau đó, ván tiếp theo bắt đầu.

Lại đến lượt Khâu Chanh xoay.

Lần này miệng chai nhắm đến Cận Ngôn Châu.

Khâu Chanh kinh ngạc vui mừng vỗ tay, như thể cô đang cực kỳ cao hứng.

Trông cô háo hức muốn làm điều gì đó, điều đó khiến cho trực giác Cận Ngôn Châu cảm thấy có chuyện không ổn.

Quả nhiên, một giây sau, Khâu Chanh hưng phấn vỗ bàn nói: “Cận Ngôn Châu, mau đưa điện thoại di động cho tôi, tôi muốn tìm một người để thực hiện cuộc gọi, cậu chỉ cần nói với đối phương một câu là được.”

Cận Ngôn Châu: “...”

Khi cậu đưa điện thoại qua, hỏi Khâu Chanh: “Nói gì?”

Khâu Chanh đã nhanh chóng tìm thấy người liên hệ mà cô ấy đang tìm kiếm.

Cô ấy bấm số, đồng thời trả lời Cận Ngôn Châu: “Cậu cứ nói – ánh trăng đêm nay rất đẹp.”

Vừa dứt lời, Khâu Chanh đặt điện thoại đã được bật loa ngoài ở trước mặt cậu.

Cận Ngôn Châu khẽ cau mày cúi đầu, tên của bên kia hiển thị rõ ràng trên màn hình.

Sơ Hạnh.

Trong lòng cậu bỗng dưng căng thăng.

Ngay sau đó, điện thoại đã được kết nối.