Ngày 5 tháng 9 năm 2010.
Ngày cuối cùng đến làm thủ tục nhập học vào trường Đại học Thẩm.
Mặc dù đã vào thu nhưng cái nóng còn sót lại của cuối hè vẫn còn đó.
Dáng người Sơ Hạnh nhỏ nhắn mảnh khảnh kéo chiếc vali to tướng, đi theo đàn chị đang cầm túi xách giúp cô.
Tới gần giữa trưa, ánh nắng mặt trời càng ngày càng nóng rực chiếu trên đỉnh đầu.
Một cơn gió thổi qua, xen lẫn hơi nóng kéo đến.
Sơ Hạnh đưa tay lên nhẹ nhàng đè lại chiếc mũ vành màu trắng được đội trên đầu, mái tóc dài ngang vai tung bay trong gió.
Đàn chị hết sức nhiệt tình hỏi: “Em học ngành gì vậy?”
Lông mày Sơ Hạnh cong nhẹ, đôi mắt nai* trong veo như nước hiện lên ý cười, lời nói của cô mang theo sự ấm áp mềm mại độc nhất vô nhị của người con gái phương Nam: “Khoa tiếng Trung ạ.”
*Mắt nai còn có tên là Lộc Nhãn, loại mắt to cỡ trung bình, đầu và đuôi mắt nằm ngang, mắt có hai mí rõ ràng, cân đối, nhãn cầu cũng tương đối, xoe tròn, sáng, ánh mắt luôn có nét dịu dàng đặc trưng, vừa ngơ ngác như trẻ thơ. Người con gái sở hữu đôi mắt này thường được “liệt” vào hàng mỹ nhân hiếm có và luôn cuốn hút người đối diện.
Sau đó, cô chớp mắt, giọng nói lộ ra một chút tò mò, hỏi: “Chị thì sao ạ?”
Đàn chị cười trả lời: “Chị học Khoa Công nghệ thông tin.”
Sơ Hạnh “À” một tiếng, vẻ mặt có hơi ngạc nhiên, chợt cô cười khẽ nói: “Em trai em cũng học Khoa CNTT.”
Đàn chị nhớ đến nam sinh đi cùng với Sơ Hạnh khi mới vào trường, dường như hiểu ra: “Cậu ấy là em trai của em à, chị thấy hai người quen nhau, với lại cậu ấy không ngừng gọi tên em, còn tưởng hai đứa là bạn học từ hồi cấp Ba đấy chứ.”
Nói xong, đàn chị lại nhịn không được hỏi thêm một câu: “Vậy cậu ấy là em họ hay em ruột vậy?”
Sơ Hạnh cười yếu ớt, trên má lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, trả lời: “Là em trai ruột ạ.”
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, đến khi Sơ Hạnh được đàn chị đưa tới cửa ký túc xá, trên người cô đã thấm một lớp mồ hôi mỏng.
Đàn chị đặt túi đựng chăn nệm mới tinh xuống đất, sau đó cười nói: “Em từ từ thu dọn nhé, chị đi trước đây.”
Sơ Hạnh gật đầu một cái, trong giọng nói có chút mềm mại tự nhiên, nghiêm túc chân thành nói cảm ơn: “Cảm ơn chị.”
“Không có gì!” Đàn chị có tính cách phóng khoáng vẫy tay với Sơ Hạnh, xoay người bước xuống lầu.
Ký túc xá của Sơ Hạnh là phòng 317, ký túc xá số 17 ở tầng ba.
Vừa vặn đối diện cầu thang.
Thời điểm Sơ Hạnh đến, đã có một người bạn cùng phòng trong ký túc xá.
Đối phương da trắng xinh đẹp, eo nhỏ chân dài, mái tóc gợn sóng màu màu hạt dẻ dài gần tới thắt lưng.
Cô gái có dáng người cao gầy mặc một chiếc váy đỏ kiểu Pháp, một bên váy được thiết kế xẻ tà cao, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp.
Cô ấy đang ngồi trên ghế, cầm một chiếc gương trang điểm nhỏ, tô son một cách điêu luyện.
Sau đó, cô gái bặm đôi môi đỏ mọng, nhìn Sơ Hạnh đang mặc áo phông trắng cùng chân váy denim, chủ động chào cô: “Hi! Chào cậu! Mình là Dụ Thiển.”
Bởi vì quá nóng làm cho gò má Sơ Hạnh ửng đỏ, mỉm cười trả lời: “Chào cậu nhé, mình tên là Sơ Hạnh.”
Dụ Thiển nhìn cô gái này khi cười thì hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ, trông có chút đáng yêu.
Ký túc xá của Đại học Thẩm là ký túc xá dành cho bốn người, trên giường có đặt một cái bàn.
Sơ Hạnh lấy khăn ướt trong cặp ra, bắt đầu lau chùi bàn học.
“Mình đến từ Đế Đô, cậu là người ở đâu?” Dụ Thiển cất gương trang điểm và son môi, giọng nói nhẹ nhàng hỏi.
Sơ Hạnh cong mày nói: “Mình là người Hải Thành.”
Cô vừa dứt lời, điện thoại di động Dụ Thiển vang lên.
Dụ Thiện ấn nhận, trả lời mấy tiếng rồi cúp máy.
Sau đó cô ấy cầm túi cách đứng dậy, nói với Sơ Hạnh: “Mình ra ngoài trước, chờ hai bạn cùng phòng kia đến rồi bọn mình ăn tối cùng nhau nha.”
Sơ Hạnh vui vẻ đáp: “Được.”
Sau khi Dụ Thiển rời đi, Sơ Hạnh ở một mình trong ký túc không nhanh không chậm mà thu dọn đồ đạc.
Cô trải xong ra giường rồi bọc chăn và gối, tiếp đến thì treo rèm cửa.
Sơ Hạnh bận rộn hơn nửa ngày, cuối cùng cũng sắp xếp xong hết tất cả mọi việc.
Cô ngồi vào ghế nghỉ ngơi một lát.
Một lúc sau, Sơ Hạnh đưa tay vào trong túi muốn lấy điện thoại di động, nhưng lại tìm thấy giấy thông báo nhập học của cô và em trai.
Lúc này cô mới nhớ ra, bọn họ còn phải dùng giấy nhập học của mình để nhận lấy thẻ sinh viên**.
Các khoa khác nhau thì nơi nhận thẻ sinh viên cũng khác nhau.
**Thẻ sinh viên: (校园卡): Còn được gọi là Campus Card. Là dạng thẻ từ do các trường cao đẳng và đại học phát hành để thuận tiện cho sinh viên và việc quản lý của họ. Mục đích chính để sinh viên ăn ở căng tin, một số có thể mua sắm trong siêu thị, một số có thể dùng thẻ để lấy nước uống, các trường khác nhau quy định phạm vi sử dụng tùy theo điều kiện riêng nhưng phải sử dụng ở trong trường.
Sơ Hạnh đeo túi xách rời khỏi ký túc xá.
Sau khi xếp hàng chờ lấy thẻ sinh viên, cô gọi điện cho em trai mình,
Lúc này cậu nam sinh đang nằm trên giường ký túc xá ngủ ngon lành.
Bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu cau mày, nhắm mắt tìm kiếm điện thoại, lười biếng “Alo” một tiếng sau khi ấn nghe.
Giọng nói nhẹ nhàng của Sơ Hành từ trong loa truyền đến: “Kỷ An, giấy nhập học của em vẫn còn ở chỗ của chị.”
Kỷ An chưa tỉnh ngủ hẳn nhắm hai mắt nói “Vâng.”
Sơ Hạnh lại nói: “Địa điểm nhận thẻ sinh viên của em nằm ở khu quảng trường sinh viên, chị đang đến quảng trường đấy, em cũng tới đây đi, nhận thẻ sinh viên của em xong rồi chúng ta đi ăn cơm trưa luôn.”
Kỷ An trở mình, giọng khàn khàn trả lời cô: “Em biết rồi.”
Cúp điện thoại, Sơ Hạnh đi về phía trước mấy bước, bất chợt dừng lại.
Cô nhìn con đường hoàn toàn xa lạ trước mặt, cau mày có hơi buồn bực.
Đường đến quảng trường sinh viên có phải đi từ đây không nhỉ?
Có phải cô…đã đi nhầm đường rồi?
Sơ Hạnh mở album ảnh trên điện thoại di động, lướt đến tấm ảnh bản đồ mà cô đã chụp lại sau khi nhập học.
Cô bây giờ ở…
Sơ Hạnh đưa mắt nhìn về phía trước, biển chỉ đường ghi rõ: “Đường Hoa Sen.”
Cô cúi đầu, tìm kiếm “Đường Hoa Sen” trên bức vẽ bản đồ, xác định vị trí của cô, sau đó bắt đầu tìm “Quảng trường sinh viên”
“Đi về phía trước đến giao lộ, quẹo phải, ở giao lộ thứ nhất quẹo trái, tiếp theo rẽ phải tại ngã ba hình chữ T, đi thẳng một đoạn nữa là đến quảng trường.”
Sơ Hạnh vừa đi về phía trước vừa liên tục nhắc lại tuyến đường trong đầu của mình.
Cô là người mù đường, không phân rõ được Đông Tây Nam Bắc, chỉ có thể nói rẽ trái và rẽ phải.
Mấy phút sau, Sơ Hạnh rẽ vào góc cuối cùng, rốt cuộc cũng thấy được khu quảng trường sinh viên.
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười rồi đi về phía quảng trường.
Trên quảng trường có rất nhiều đội đang xếp thành hàng, Sơ Hạnh lần theo bảng hướng dẫn tìm được hàng lớp của Kỷ An.
Ánh mắt của cô lướt một vòng từ đầu hàng đến cuối hàng nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Kỷ An đâu cả.
Sợ Hạnh đi đến hàng cuối cùng xếp hàng giúp Kỷ An rồi gọi điện thoại cho cậu.
Kỷ An xuống giường mang xong giày thì ấn nghe máy, không đợi Sơ Hạnh nói chuyện, cậu nói ngay: “Em tới giờ đây.”
Lúc Sơ Hạnh rời khỏi ký túc xá, cô quên đội mũ vành, bây giờ bị nắng nóng chiếu xuống đỉnh đầu, lông mày vô thức nhíu lại.
Cô lấy tay che trán, liếm đôi môi khô khan, giọng nói nhẹ nhàng: “Mang theo chai nước, chị khát quá.”
Kỷ An trả lời: “Em biết rồi chị.”
Cả hàng không nhanh không chậm di chuyển về phía trước, Sơ Hạnh phơi nắng khiến cả người nóng ran, không nhịn được lấy tay quạt quạt cho mình mấy cái.
Không lâu sau, đến lượt cô nhận thẻ sinh viên.
Kỷ An vẫn chưa tới.
Sơ Hạnh thuận tiện đưa giấy giấy nhập học của Kỷ An, đồng thời báo tên: “Kỷ An.”
Dưới lều có bóng râm, lông mày Sơ Hạnh nhẹ nhàng giãn ra.
Bàn tay đưa ra để nhận lấy giấy nhập học có các đốt ngón tay rõ ràng, ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.
Ánh mắt của Sơ Hạnh di chuyển theo bàn tay đó, nhìn thấy một gương mặt lạnh nhạt hờ hững.
Người con trai có đôi mắt đào hoa vô cùng cuốn hút.
Làn da của cậu rất trắng, ngũ quan cân đối hài hòa, các đường nét trên khuôn mặt tinh tế, đặc biệt là đường quai hàm, vô cùng sắc nét rõ ràng.
Phía trên đường viền cổ áo phông trắng, xương quai xanh càng lộ rõ.
Bỗng nhiên, hàng lông mày của người con trai đang ngồi trước mặt cách cô một chiếc bàn cứ thế mà nhướng lên.
“Kỷ An? Không phải là con trai sao?” Có một chút từ tính trong giọng nói trong trẻo của cậu, nghe có vẻ lạnh lùng và ngông cuồng.
Sơ Hạnh nhẹ nhàng “À” một tiếng, vội vàng giải thích: “Tôi là…”
Lời còn chưa dứt, Kỷ An đã đi tới bên cạnh Sơ Hạnh.
“Xin lỗi, là tôi nhờ chị ấy giúp tôi xếp hàng.” Kỷ An nói: “Tôi là Kỷ An.”
Cận Ngôn Châu hơi nhíu mày, ánh mắt vô thức nhìn theo.
Sau đó cậu thấy Kỷ An mở chai nước cầm trong tay rồi đưa cho cô gái kia.
Khi cô gái đang uống nước, Kỷ An lấy chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống, đội lên đầu cô gái.
Trong đầu Cận Ngôn Châu vang lên giọng nói nhẹ nhàng êm ái của đối phương: “Tôi là…”
Chắc là muốn nói: “Tôi là bạn gái của anh ấy”.
Đúng lúc này, một nam sinh đeo thẻ công tác tình nguyện trên cổ đi về phía sau lưng Cận Ngôn Châu.
Anh ấy vỗ vai Cận Ngôn Châu, cảm kích nói: “Đàn em, cảm ơn em đã tới giúp anh, thời gian cũng không còn sớm nữa, mau đi ăn cơm đi.”
Cận Ngôn Châu đứng dậy, nói: “Đàn anh khách sáo rồi.”
Hơn nửa giờ trước, Cận Ngôn Châu trở về sau bữa ăn trưa bên ngoài trường học, nhân tiện thuận đường nhận thẻ sinh viên trước khi trở về ký túc xá.
Không ngờ người phụ trách phát thẻ cho sinh viên mới là đàn anh từ thời trung học, hai người quen nhau ở trường học cấp Ba.
Đúng lúc khi đó đàn anh có việc gấp, lập tức nhờ Cận Ngôn Châu giúp đỡ.
Chính vì vậy mà Cận Ngôn Châu mới bị nhầm thành là “Đàn anh” Ô Long.
—-
Sơ Hạnh và Kỷ An cùng nhau giải quyết bữa trưa tại một quán ăn gần trường.
Sau khi trở trường học, hai chị em lại cùng nhau đi lấy giày và quần áo học quân sự.
Trên đường đến ký túc xá, Sơ Hạnh nói với Kỷ An: “Buổi tối chị không ăn cơm với em được rồi, chị phải đi ăn tối với ba người bạn cùng phòng.”
“Vâng.” Kỷ An đáp lại một câu: “Có thể bọn em cũng ăn cơm với nhau ở ký túc xá.”
Ở lối rẽ cuối cùng Sơ Hạnh tách ra, Kỷ An ôm quần áo và giầy học quân sự trở về ký túc xá.
Cậu vừa mới đẩy cửa bước vào, một trong những người bạn cùng phòng của cậu, Nghiêm Thành lập tức lên tiếng: “Kỷ An, chờ cậu lâu rồi đó!”
Tiết Thần cũng nói: “Bọn tôi đang bàn bạc về việc hôm nay ăn tối ở ký túc xá hay là ra ngoài, cậu có muốn ăn không?”
Ba người bạn cùng phòng, Kỷ An vừa mới đến ký túc xá thì đã gặp ngay Nghiêm Thành và Tiết Thần.
Kỷ An trả lời: “Tôi sao cũng được.”
Lời còn chưa dứt, cậu đã nhìn thoáng qua nam sinh ngồi trước bàn gõ máy tính.
Sau đó hơi khựng lại.
Kỷ An nhìn chằm chằm Cận Ngôn Châu, vô cùng ngạc nhiên nói: “Cậu không phải là đàn anh?!”
Cận Ngôn Châu nghiêng đầu liếc cậu một cái, biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi, hờ hững nói: “Tôi chưa từng nói tôi là đàn anh.”
Cậu nói cũng không sai.
Cận Ngôn Châu nói xong dừng lại mấy giây, nói với Kỷ An một cách ngắn gọn: “Cận Ngôn Châu.”
Kỷ An kiềm chế sự ngạc nhiên của mình, trả lời cậu: “Tôi là Kỷ An.”
Cận Ngôn Châu: “…”
“Tôi biết.”
—-
Chạng vạng, một vầng sáng lớn màu vàng da cam rơi xuống.
Cái nóng như thiêu đốt của buổi trưa đã tan dần, làn gió buổi tối mang đến sự mát mẻ dù chỉ là nhỏ nhất.
Sơ Hạnh thay một chiếc váy màu hồng nhạt, cùng ba người bạn cùng phòng ra ngoài ăn tối bên ngoài trường học.
Ngoại trừ Dụ Thiển, hai người bạn cùng phòng khác của cô lần lượt tên là Hứa Âm và Ninh Đồng Đồng.
Hứa Âm tóc đen dài tới eo đến từ Nam Thành, là một cô gái tài sắc vẹn toàn có khí chất rất dịu dàng thùy mị.
Còn Ninh Đồng Đồng với mái tóc ngắn là người gốc Thẩm Thành, tính cách rất sôi nổi, hướng ngoại.
Bốn cô gái cùng nhau đi đến quán thịt nướng.
Sơ Hạnh lúc đầu không chú ý, dừng lại trước cửa quán ăn mới phát hiện, có một người đứng bên cạnh cô.
Đó chính là đàn anh.
Dáng người đối phương rất cao, nhìn thoáng qua trông cao hơn một chút so với Kỷ An cao 182cm.
Cậu ấy mặc một áo phông trắng cùng quần jeans rất đơn giản, đứng ngay đó cúi đầu bấm điện thoại, nét mặt trước sau đều lạnh lùng thờ ơ.
Ánh sáng vàng trải xuống, làm nổi bật cơ thể cao thẳng cứng cáp của cậu.
Bởi vì để quên ổ USB ở nhà nên buổi chiều Cận Ngôn Châu trở về nhà một chuyến.
Lúc cậu trở về cũng vừa lúc ăn cơm tối, lập tức nhắn tin vào nhóm ký túc xá mới tạo, bảo ba người kia đến đây luôn, cậu cũng lười chạy đi chạy lại.
Cậu vừa gửi tin nhắn trong nhóm xong, vừa đưa mắt lên thì nhìn thấy bạn gái của Kỷ An, cô gái có dáng người rất nhỏ nhắn đó.
Phía bên kia cũng đúng lúc đang nhìn cậu.
Thời điểm ánh mắt chạm nhau, giọng nói Sơ Hạnh nghiêm túc gọi cậu: “Xin chào đàn anh.”
Ngay cả lúc gọi cậu là “Đàn anh” vô cùng lễ phép cúi người chào Cận Ngôn Châu một cái.
Ninh Đồng Đồng bên cạnh Sơ Hạnh nghe được tiếng “Đàn anh” này, không khỏi sửng sốt, trên mặt tràn đầy vẻ chẳng thể tin nỗi.
Cận Ngôn Châu không có cơ hội giải thích mình không phải đàn anh gì đấy, Sơ Hạnh đã đi theo bạn cùng phòng vào quán thịt nướng.
Ninh Đồng Đồng cảm thấy mình nghe lầm, sau khi vào quán ăn, cô ấy không ngừng hỏi Sơ Hạnh: “Hạnh Hạnh, cậu vừa gọi cậu ấy là gì? Đàn anh?”
Sơ Hạnh chớp chớp đôi mắt trong veo, gật đầu nói, “Đúng rồi.”
Ninh Đồng tràn đầy nghi hoặc cười nói: “Cậu ấy không phải đàn anh!”
Giống như Sơ Hạnh, Dụ Thiển và Hứa Âm đều là người ngoài cuộc, cũng không biết gì về Cận Ngôn Châu.
Nhưng Ninh Đồng Đồng là người ở sinh ra đây, hơn nữa còn là bạn học từ thời cấp Ba với Cận Ngôn Châu.
Chỉ là hồi cấp Ba, Cận Ngôn Châu học lớp Khoa học Tự nhiên, còn cô học lớp Khoa học Xã hội.
Ánh mắt Sơ Hạnh mơ hồ, cô khó hiểu hỏi: “Hả?”
Ninh Đồng Đồng giải thích cho cô: “Cận Ngôn Châu học cùng khóa với bọn mình! Á khoa của ban Khoa học Tự nhiên năm nay của tụi mình đó, xếp hạng thứ hai toàn Thành phố, được tuyển thẳng vào Đại học Thẩm.”
Sơ Hạnh kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
Dụ Thiển ở bên cạnh thấy nét mặt Sơ Hạnh ngơ ngác, cảm thấy cô đáng yêu đến mức không nhịn được nhéo nhéo mặt Sơ Hạnh, cười trêu: “Hạnh Hạnh cậu thật là đáng yêu.”
Hứa Âm ngồi đối diện Sơ Hạnh Cũng cũng nhìn cô cong môi cười.
Ninh Đồng Đồng tò mò hỏi: “Hạnh Hạnh, tại sao cậu lại coi Cận Ngôn Châu là đàn anh thế?”
Sơ Hạnh lập tức nói ra chuyện Cận Ngôn Châu làm t1nh nguyện viên phụ trách phát thẻ cho sinh viên năm nhất.
“Cậu ấy chỉ qua là đang giúp người khác thôi!” Ninh Đồng Đồng nói.
Vài phút sau, Kỷ An và bạn cùng phòng cũng bước vào quán thịt nướng.
Sơ Hạnh tận mắt nhìn thấy chàng trai mà cô gọi là “Đàn anh” đang đi với Kỷ An.
Bởi vì Sơ Hạnh đang ngồi cách rất xa nên hai chị em cô đều không làm phiền nhau, cũng không ai nói với ai câu nào.
Tuy rằng Cận Ngôn Châu cảm thấy hơi kỳ lạ sao người yêu gặp nhau trong quán ăn mà ngay cả chào hỏi cũng không có, nhưng cậu chẳng hứng thú về chuyện của người ta, càng không có ý muốn tìm hiểu chuyện bao đồng.
Ăn tối xong trước khi rời khỏi quán thịt nướng, Sơ Hạnh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Hành lang dẫn đến nhà vệ sinh được trải một tấm thảm vừa dày vừa nặng, chân giẫm lên phía trên hầu như không phát ra một tiếng nào.
Thấy sắp đến nhà vệ sinh nữ, Sơ Hạnh không để ý bất ngờ gặp phải Cận Ngôn Châu đang bước ra từ nhà vệ sinh nam.
Cậu cầm điện thoại di động, bấm phím rồi ngẩng đầu thì thấy Sơ Hạnh ở trước mặt cậu.
Sơ Hạnh nhớ lại cô đã gọi nhầm người khác là “Đàn anh” hai lần, cảm thấy cô nên xin lỗi người đàn anh có tên Ô Long này.
Kết quả cô vừa muốn mở miệng, đối phương dường như sợ cô lại gọi “Đàn anh”, chủ động nói ngay: “Không phải đàn anh.”
Vẫn là giọng nói lạnh lùng thờ ơ.
Sơ Hạnh hơi sững sờ, sau đó mỉm cười, lúm đồng tiền nhỏ hiện ra.
Cô nhỏ giọng nói: “Mình đã biết cậu không phải tiền bối, cậu là bạn cùng phòng của Kỷ An.”
Cô thấy cậu ngồi ăn cơm chung với Kỷ An.
“Xin lỗi nha.” Sơ Hạnh bối rối nói: “Lúc trước nhận lầm cậu là đàn anh. “
Cận Ngôn Châu gật đầu, không nói gì nữa.
Sau khi cất điện thoại vào túi quần, cậu đi qua người Sơ Hạnh.
Sau đó Sơ Hạnh cũng nhấc chân đi về phía nhà vệ sinh.
Đến lúc Sơ Hạnh bước ra khỏi nhà vệ sinh, dưới chân đột nhiên giẫm phải thứ gì đó.
Sơ Hạnh lấy chân ra, thấy một ổ USB màu bạc nằm trên thảm.
Cô ngồi xổm xuống, nhặt chiếc USB lên, xem xét nó một cách cẩn thận.
Phía trên có khắc mấy chứ–JYZ.
Sơ Hạnh chợt nhớ lời Ninh Đồng Đồng nói, bạn cùng phòng của Kỷ An tên là jìnyánzhōu.
Mặc dù không biết đó là ba từ nào, nhưng theo chữ cái đầu tiên chắc là JYZ.
Có phải là của cậu ấy không?
Dẫu sao cậu cũng vừa mới đi qua chỗ này.
Sơ Hạnh cầm ổ USB bước nhanh trở lại, chỉ thấy chiếc bàn nơi Kỷ An ngồi đã không còn một bóng người.
Bọn họ ăn xong đi về rồi.
HẾT CHƯƠNG 1.