Hôn Đủ Chưa

Chương 52




Quý Nham vừa định nói gì đấy thì Hứa Thanh Nhiên đã lên tiếng trước anh ấy một bước, "Đợi một tí."

Quý Nham giữ im lặng, Tô Mặc vẫn híp mắt y như cũ.

Hứa Thanh Nhiên xoay người lại, dùng chân đẩy ghế ra, khom lưng thả Tô Mộ Tinh về lại chỗ ngồi một lần nữa.

Đôi tay Tô Mộ Tinh khoác trên cổ Hứa Thanh Nhiên, không buông, trực giác nói với cô ấy, bầu không khí giữa ba người họ không bình thường, đặc biệt là thái độ của Tô Mặc, đã nhiều thêm vài phần hứng thú, thậm chí là hứng thú ác ý.

Hứa Thanh Nhiên rũ hàng lông mi, nhìn thật sâu vào mắt Tô Mộ Tinh, "Chờ anh một lát, lập tức xong ngay."

Tô Mộ Tinh không chắc chắn, trong lòng không kìm được nghĩ nhiều, chuyện đêm nay, bất kể thế nào cũng không thể trách Hứa Thanh Nhiên, nhưng cô ấy biết, Hứa Thanh Nhiên nhất định là tự trách, đây lại vừa đúng là điều cô ấy không muốn nhìn thấy nhất.

Hứa Thanh Nhiên đưa lưng về phía hai người ở cửa, anh ấy ghé lại gần, nụ hôn dịu dàng rơi trên trán Tô Mộ Tinh, nói khe khẽ: "Mười phút là xong."

Tô Mộ Tinh ngẫm nghĩ, hai tay buông anh ấy ra, gật đầu.

Ba người cùng nhau đi ra ngoài.

Cuối hành lang.

Tô Mặc dựa vào bức tường bên cạnh, lấy ra nửa bao thuốc lá trong, rút một điếu ngậm trong miệng, anh ấy ước lượng bao thuốc trong tay đưa cho Hứa Thanh Nhiên.

Hứa Thanh Nhiên hơi lắc đầu, nói giọng nhẹ nhàng: "Không hút."

Tô Mặc nhướn mày, nhặt một điếu ném cho Quý Nham, Quý Nham vừa khéo đón được vào tay.

"Xoạch" một cái, đốm lửa lóe sáng.

Tô Mặc đút bật lửa vào túi, tầm mắt nhìn về hướng Hứa Thanh Nhiên, trầm giọng hỏi: "Năm đó là anh đưa Tiểu Mộ đi bệnh viện?"

Trong khoảng thời gian tra án, không biết đã đọc đi đọc lại hồ sơ vụ án năm đó bao nhiêu lần, có vài thông tin đã nhớ kĩ từ lâu, cái tên Hứa Thanh Nhiên này anh ấy đương nhiên có ấn tượng, phối hợp điều tra, tới cục cảnh sát ghi khẩu cung, chẳng qua là Trung Quốc rộng thế, trùng tên một chút cũng không phải kì lạ.

Vụ án Tô An hồi ấy, Quý Nham là một thành viên tổ chuyên án, ban nãy vừa nhắc tới một cái, anh ấy đã hiểu rồi.

Không trùng tên đơn giản như vậy.

Hứa Thanh Nhiên đứng thẳng tưng, ánh mắt nhìn thẳng Tô Mặc, lặng im giây lát, anh ấy hờ hững "ừ" một tiếng.

Quý Nham tiện tay gài thuốc lá ra sau tai, có phần không thể tưởng tượng được mà hỏi: "Bây giờ cậu với Tiểu Mộ đang yêu nhau? Thế này cũng trùng hợp quá."

Tầm mắt Hứa Thanh Nhiên ngưng lại, vừa định nói chuyện, Tô Mặc đã lên tiếng trước tiên, anh ấy liếc Quý Nham, "Cậu nói thế không phải nói thừa à? Không yêu đương với anh ta thì em gái tôi sẽ thành thế chắc?"

Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên chợt sầm xuống, biểu cảm cứng đờ.

Quý Nham đá hờ Tô Mặc một phát, phỉ phui anh ấy: "Bớt nói vài câu thì chết à."

Tô Mặc búng tàn thuốc, "Không phải tôi nói sự thật hả? Nếu cảnh sát đến chậm một tí, ma mới biết sẽ phát sinh cái gì." Anh ấy chợt ngừng, ánh mắt lướt qua như súng laser, "Tiểu Mộ biết không? Biết chuyện năm đó?"

Hai tay Hứa Thanh Nhiên để bên đùi nắm chặt rồi lại buông ra, nửa câu đầu anh ấy không trả lời được, thậm chí không dám nghĩ, hồi lâu, anh ấy chỉ trả lời nửa câu sau: "Không biết."

Quý Nham hơi kinh ngạc, vội vàng cảm khái: "Tiểu Mộ không biết à." Hứa Thanh Nhiên cho Quý Nham ấn tượng rất sâu sắc, lúc đó, anh ấy còn đưa người từ bệnh viện về cục cảnh sát phối hợp điều tra.

Tô Mặc lờ đờ nói: "Anh nói với nó đi, không chừng em gái tôi lại càng quyết một lòng với anh hơn, đêm nay xảy ra chuyện còn định giấu anh, về sau lại càng không rời anh nổi."

Quý Nham hoàn toàn không nghe được nữa, ngữ khí trách móc, "Cậu đủ chưa hả! Đàn ông đàn ang nói chuyện cứ kì kì cục cục!!"

Hứa Thanh Nhiên nói khàn cả tiếng: "Xin lỗi."

Quý Nham trừng mắt nhìn Tô Mặc, đi qua vỗ vỗ Hứa Thanh Nhiên, "Cậu đừng nghĩ nhiều quá, việc này có thế nào cũng không trách cậu được."

Tô Mặc đứng ở một bên xì nhẹ.

Anh ấy cũng biết, việc này không thể trách Hứa Thanh Nhiên, nhưng không quản được cái miệng, không thể kìm cơn giận, anh ấy chỉ có một đứa em gái thế thôi, tuy là em họ, nhưng chẳng khác em ruột là mấy, dù Tô Mộ Tinh chẳng thành thực với anh ấy, hay giở trò, nhưng bản thân mình thật sự yêu thương con bé.

Hứa Thanh Nhiên mím môi, không nói lời nào.

Ánh mắt Tô Mặc lại lần nữa bay sang người Hứa Thanh Nhiên, ngữ khí hòa hoãn đi, một lúc lâu, lúng búng nặn ra một câu, "Cảm ơn."

Năm đó, Tô Mộ Tinh thoát ra thì hôn mê ở ven đường, tháng bảy ngày hè nóng bức, chậm một chút nữa, cơ bản sẽ mất mạng, là được Hứa Thanh Nhiên cứu giúp ở ven đường, sinh viên học viện y biết cấp cứu, khi đưa đến bệnh viện, miễn cưỡng giữ được một mạng.

Tô Mặc nghĩ xong, lại hỏi: "Anh thật sự không định nói với nó à?"

Hứa Thanh Nhiên ngước mắt đối diện với anh ấy, hồi lâu sau, chỉ mấy chữ bình lặng bay tới: "Không cần thiết."

......

Thời điểm Hứa Thanh Nhiên trở lại phòng họp, Tô Mộ Tinh đã ghé vào bàn ngủ rồi, anh ấy đi qua khom người, nhẹ chân nhẹ tay bế người lên, nhưng không đợi anh ấy đứng thẳng dậy, cô gái đã mở mắt nhìn sang.

Anh ấy thở dài cực nhẹ, "Đánh thức em à?"

Tô Mộ Tinh lắc đầu, "Bác sĩ Hứa."

Hứa Thanh Nhiên rũ mắt nhìn cô ấy, giọng trầm trầm, "Làm sao vậy?"

Tô Mộ Tinh xoa xoa mắt, "Ban nãy anh ra ngoài làm gì?"

Hứa Thanh Nhiên ôm cô ấy đứng đó, lắc đầu nói: "Không có gì."

Hai tay Tô Mộ Tinh ngoắc cổ người đàn ông, nói có phần lo âu: "Anh trai em có làm khó dễ anh không? Dù sao anh cũng đừng để bụng, con người anh em độc miệng."

Hứa Thanh Nhiên cúi đầu, cọ cọ vào trán Tô Mộ Tinh, tiếng hít thở nhè nhẹ phả xuống, "Chúng ta về nhà."

......

Suốt dọc đường, Tô Mộ Tinh kêu gào mãi đòi tự đi, Hứa Thanh Nhiên cố chấp vô cùng, kiên quết đòi bế, Tô Mộ Tinh cứ cảm thấy bản thân là đồ tàn phế.

Không dễ gì mới tới cửa nhà, Tô Mộ Tinh kiên trì muốn xuống, Hứa Thanh Nhiên suy nghĩ một hồi, thả cô gái xuống, để cô ấy nửa dựa vào người mình, anh giơ tay mở cửa, "Mật mã là cái này, phải nhớ kỹ."

Tô Mộ Tinh mím môi cười không ngớt, "Bác sĩ Hứa, anh nói mật khẩu nhà anh cho em, không sợ em nửa đêm trèo vào trộm người à?"

Hứa Thanh Nhiên đỡ Tô Mộ Tinh vào nhà, mở đèn huyền quan, ngồi xổm xuống đi cởi giày giúp cô gái rồi mới chậm rì rì mà nói: "Nhà anh chỉ có anh."

Tô Mộ Tinh cúi đầu nhìn anh ấy, cười tủm tỉm đáp: "Đúng mà, chính là tới trộm anh đấy."

Hứa Thanh Nhiên một lần nữa đứng lên, trả lời bằng giọng khô khốc: "Chẳng buồn cười."

Tô Mộ Tinh duỗi tay chọc chọc cánh tay Hứa Thanh Nhiên, bước chân dịch một chút định đi dép lê, mũi chân còn còn chưa câu đến, lại lần nữa được Hứa Thanh Nhiên bế bổng lên.

Hai tay Tô Mộ Tinh tì trước ngực người đàn ông, vừa bực mình vừa buồn cười mà nói: "Bác sĩ Hứa, anh để em tự đi đi."

Hứa Thanh Nhiên ôm chặt người trong lòng, "Không được."

Đi vào phòng ngủ, Hứa Thanh Nhiên đặt Tô Mộ Tinh xuống, "Nằm tử tế trước đi."

Tô Mộ Tinh ngoan ngoãn làm theo.

Hứa Thanh Nhiên xoay người vội rời đi, không được mấy giây, lại xách theo hòm thuốc bước nhan vào, anh ấy khom lưng để hòm thuốc trên ngăn tủ, nghiêng người đối diện Tô Mộ Tinh, "Anh bôi thuốc giúp em."

Tô Mộ Tinh gật gật đầu, áp suất thấp trên người Hứa Thanh Nhiên quá rõ ràng.

Hứa Thanh Nhiên ngồi ở mép giường ngồi, cởi cúc quần Tô Mộ Tinh, Tô Mộ Tinh vội vàng duỗi tay bắt lấy cổ tay người đàn ông, "Bác sĩ Hứa, hay là em tự làm?"

Vết thương trên đùi cô ấy nghiêm trọng hơn sau lưng.

Hứa Thanh Nhiên rất quyết đoán, "Không cần." Lúc anh ấy nói chuyện, đã đẩy tay cô gái sang, kéo khóa quần xuống.

Anh ấy thật cẩn thận giúp Tô Mộ Tinh cởi quần, vừa bắt đầu biểu cảm còn hơi cứng ngắc, sau khi những vệt bầm đỏ tím rải rác khắp hai chân nõn nà rơi vào tầm mắt, sắc mặt Hứa Thanh Nhiên lập tức lạnh tới mức thấp nhất.

Tô Mộ Tinh giơ tay kéo tay phải Hứa Thanh Nhiên, ý đồ làm hòa hoãn cảm xúc Hứa Thanh Nhiên, tiếng cô ấy mềm như bông, "Bác sĩ Hứa... anh đừng như thế."

Hứa Thanh Nhiên mím môi, vươn tay lấy hòm thuốc trên tủ mở ra, tầm mắt ngưng đọng, bờ môi mím thành đường cong cứng đờ, không nói một câu nào.

Tô Mộ Tinh rũ mắt nhìn anh ấy, Hứa Thanh Nhiên cúi đầu, ánh đèn chiếu lên sườn mặt anh ấy, tóc lộn xộn rủ trên trán, hai đầu lông mày nhíu chặt một chỗ, như đã thắt nút chết.

Động tác của Hứa Thanh Nhiên rất nhẹ, từng cái từng cái, làm cô ấy đặc biệt yên tâm, mà từ đầu đến cuối Hứa Thanh Nhiên cũng chưa mở miệng nói chuyện.

Bầu không khí như bị đóng băng.

Một lúc sau, Hứa Thanh Nhiên đóng hòm thuốc, một lần nữa đặt về ngăn tủ bên cạnh, anh ấy đứng dậy chuẩn bị, Tô Mộ Tinh giữ chặt cánh tay anh ấy.

Hứa Thanh Nhiên rũ mắt nhìn cô ấy.

Tô Mộ Tinh khẽ nói: "Bác sĩ Hứa, anh nằm xuống." Giọng nói vô cùng kiên định.

Hứa Thanh Nhiên lẳng lặng nhìn cô ấy vài giây, hồi lâu, cởi áo khoác trên người, kéo chăn nằm cạnh Tô Mộ Tinh.

Tô Mộ Tinh sáp lại gần anh ấy, Hứa Thanh Nhiên giữ đầu cô ấy, "Đừng nhúc nhích, trên người em có vết thương."

Tô Mộ Tinh bất chấp, nhào vào lòng Hứa Thanh Nhiên, cô ấy ngẩng đầu ngóng nhìn anh ấy, "Bác sĩ Hứa."

Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên trượt xuống dưới, hồi lâu, trầm giọng đáp một tiếng "Ừ."

Tiếng Tô Mộ Tinh mềm mại, tốc độ nói chậm rãi: "Bác sĩ Hứa, anh đừng bồi thường vì sai lầm của người khác, anh biết chưa?"

Tầm mắt Hứa Thanh Nhiên quắp chặt lấy cô ấy, đôi mắt sâu thẳm.

Tô Mộ Tinh giơ tay nâng gương mặt anh, hỏi lặp lại: "Biết chưa?"

Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên dừng ở khuôn mặt cô gái, không chớp mắt, anh ấy cúi đầu tì lên mái tóc Tô Mộ Tinh, thật lâu sau, anh ấy khẽ nói câu: "Xin lỗi."

Khóe miệng Tô Mộ Tinh trề xuống, đôi tay cô ấy véo má người đàn ông, ngữ khí không vui, "Đừng nói xin lỗi nữa."

Tay trái Hứa Thanh Nhiên đặt trên vai Tô Mộ Tinh, tay phải nâng lên, bụng ngón tay cái xoa cánh môi gần như trắng bệch của cô gái, "Đừng nhịn nữa, đau thì em phải nói, được không?"

Vừa rồi giúp cô ấy bôi thuốc, đã cắn môi đến bật máu, cũng vẫn không kêu một tiếng, từ lúc anh đi tới cục cảnh sát, mãi cho đến bây giờ, Tô Mộ Tinh cũng không kêu đau một câu, anh thà rằng Tô Mộ Tinh trách mắng anh còn hơn là thấy cô ấy giả vờ như người không sao, trái lại còn an ủi mình.

Đôi mắt Tô Mộ Tinh lóe sáng, trong mắt có óng ánh xoay vòng, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có người nói với cô ấy, phải kêu đau mà không phải là chịu đựng. Cô ấy rủ hàng mi, che lại cảm xúc trong đáy mắt, không kìm được hạ thấp giọng cầu xin, y như trẻ con đòi kẹo, "Bác sĩ Hứa, anh ôm em đi."

Hứa Thanh Nhiên cẩn thận từng li từng tí duỗi tay qua, vòng quanh eo cô gái, kéo người vào lòng, ôm chặt.

Đầu Tô Mộ Tinh dụi dụi vào lồng ngực Hứa Thanh Nhiên, "Bác sĩ Hứa, anh nói chuyện đi, em muốn nghe anh nói."

Hứa Thanh Nhiên tì cằm trên đầu cô gái, tiếng nói khàn khàn, "Em muốn nghe gì?"

Tô Mộ Tinh nghĩ ngợi, "Cái gì cũng được..."

Hai tay Hứa Thanh Nhiên không kìm được vuốt ve bên eo cô gái, nói chầm chậm: "Lúc anh đi học, một thầy giáo anh rất kính trọng trong học viện... vì một sự cố y tế, chịu áp lực quá lớn, kết quả không thể nghĩ thoáng được nên người đã mất, việc này có đả kích rất lớn với anh, chuyên ngành của anh là hệ học liên tục thạc sĩ và tiến sĩ tám năm, khi đó anh đang năm 4, lần đầu tiên... lần đầu tiên hoài nghi chính mình... rốt cuộc anh có nên đi tiếp hay không..."

Tô Mộ Tinh ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực anh ấy, khó giấu lo lắng, "Sau đó thì sao?"

Má Hứa Thanh Nhiên kề sát bên vành tai Tô Mộ Tinh, tiếp tục nói: "Anh xin nghỉ phép mười mấy ngày, trạng thái cả người đều không bình thường." Anh ấy dừng một chút, con ngươi đen láy đối điện với đôi mắt trong veo của Tô Mộ Tinh, "Sau đấy anh rất may mắn, gặp được một cô gái, cô ấy bị thương tình trạng rất không ổn, anh đưa cô ấy đến bệnh viện, trực sẵn ở ngoài phòng phẫu thuật, về sau bác sĩ trưởng khoa phụ trách phẫu thuật nói với anh, anh làm rất tốt, biện pháp cấp cứu rất phù hợp, nếu không bọn họ cũng không cứu lại được...... Khi đó lại cảm thấy bản thân vẫn khá có ích."

Tô Mộ Tinh chớp chớp mắt, giọng nho nhỏ, "Cô gái kia hiện tại thế nào?"

Ngón tay Hứa Thanh Nhiên nhẹ nhàng xoa thùy tai Tô Mộ Tinh, rất lâu sau, mới khẽ trả lời: "Không ổn lắm."

Tô Mộ Tinh hơi hơi điều chỉnh tư thế, nhất chân phải gác lên người Hứa Thanh Nhiên, nghi hoặc hỏi: "Không ổn lắm?"

Lông mi Hứa Thanh Nhiên uể oải rũ xuống, ôm người vào lòng, anh ấy hôn nhẹ khóe môi cô gái, không muốn nói thêm nữa, chỉ nói đơn giản: "Ngủ thôi."

Ngược lại Tô Mộ Tinh cũng không rối rắm vấn đề này, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ôm chặt anh ấy, mơ mơ màng màng phát ra một tiếng nho nhỏ, đáp lại anh.

Một lúc lâu sau.

Giọng Hứa Thanh Nhiên thì thầm tràn xuống từ đỉnh đầu, "Sau này sẽ tốt hơn."