Hôn Đủ Chưa

Chương 17: Da mặt dày




(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang truyenwiki1.com Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)

Gió đầu đông lạnh thấu xương, tận mắt nhìn ánh nắng sau cơn mưa, vén một góc rèm cửa sổ lên, trong phòng làm việc không lớn, một hồi tĩnh mịch.

Hứa Thanh Nhiên ngả lưng ra sau tựa vào lưng ghế, hai tay vòng trước ngực, ánh mắt anh chần chừ trên mặt Tô Mộ Tinh, biểu tình ý vị không rõ ràng.

Tô Mộ Tinh mím môi, cơ thể mềm như dây leo dựa vào bàn, ngón tay men theo góc cạnh mấy quyển tạp chí y học miết vòng quanh, trong mắt chứa ý cười mông lung.

Tầm mắt Hứa Thanh Nhiên cụp xuống rơi trên vòng eo người con gái nửa tì lên mép bàn, mấy giây sau theo đường cũ quay lại lướt qua vết thương ở khuôn mặt, đối diện với đôi mắt cười của cô, trong đôi mắt trong veo là sự hứng thú không chút giấu diếm, đối với anh.

Hứa Thanh Nhiên nhìn một lát, môi mỏng nhướng lên cười cười, kéo theo một lúm hạt gạo cực nông, nhưng ý cười lại chưa chạm nơi đáy mắt.

Tô Mộ Tinh không để ý đến vẻ không thân thiện trong nụ cười của người đàn ông, lúc nói chuyện âm cuối muốn vểnh cả lên, "Anh cười gì thế?"

Khóe mắt Hứa Thanh Nhiên nhếch lên càng cao, không lên tiếng.

Hai tay Tô Mộ Tinh chống lên bàn, mắt cong cong thành một vầng trăng non, trong mắt sóng nước lung linh dao động, "Bác sĩ Hứa, đến khi nào em mới có thể hôn anh?"

Dùng dáng vẻ đoan trang để giở trò lưu manh.

"..."

Hứa Thanh Nhiên khẽ híp lại đôi mắt dài, người này da mặt không phải chỉ dày bình thường đâu, còn thật không dễ đối phó nữa.

Lí lẽ quá hùng hồn, ngược lại khiến anh luống cuống không biết phải làm sao.

Tô Mộ Tinh thực hiện được mục đích, hếch hếch mày: "Anh căng thẳng cái gì?"

Bên môi Hứa Thanh Nhiên điểm xuyết một tia rạng rỡ, nhẹ giọng hỏi một câu: "Phóng viên Tô đối với ai cũng nhiệt tình thế sao?"

Tô Mộ Tinh cười hỏi ngược lại: "Muốn biết ấy à?"

Hứa Thanh Nhiên không vội vàng tiếp lời, xem như mặc nhận.

Tô Mộ Tinh rụt đầu lại đứng thẳng người, vẻ tươi cười trên mặt càng đậm, lộ ra hàm răng trắng tinh, "Em không nói cho anh đấy."

"..."

Hừa Thanh Nhiên cười xùy.

Gặp phải đối thủ rồi.

# # #

Sau khi rời khỏi bệnh viện Tô Mộ Tinh vội vã về đài, đi thẳng đến phòng làm việc của Lý Phong, không gõ cửa.

Thời gian nghỉ trưa, trong văn phòng không chỉ có một mình Lý Phong.

Lý Phong cười tít mắt ngồi dựa sau bàn làm việc, trên đùi là một người phụ nữ đang ngồi vắt chéo chân, mềm nhũn nằm lả lơi trên người anh ta.

Tô Mộ Tinh bĩu môi.

Lý Phong thấy Tô Mộ Tinh đứng ở cửa ra vào thì nụ cười trên mặt dần biến mất, thu hai tay từ dưới quần áo người phụ nữ về.

Tô Mộ Tinh: "..."

Lý Phong không nói gì, ánh nhìn cố định ở cửa không dời, người phụ nữ trong vòng tay rốt cuộc cũng phát hiện ra điều bất thường, hơi thẳng người nương theo tầm mắt người đàn ông nhìn lại, khoảnh khắc thấy Tô Mộ Tinh thì giật mình suýt nữa lăn từ trên đùi người đàn ông xuống, may mà Lý Phong đỡ được.

Tô Mộ Tinh tuyệt vọng, người phụ nữ này cô không biết còn tốt thế nhưng không chỉ quen biết mà người này còn là phóng viên cùng chuyên mục, vào ngày sinh nhật tháng trước, chồng cô ta còn mời người trong cả tổ uống trà sữa, bây giờ nghĩ lại có chút buồn nôn.

Người phụ nữ từ trên người Lý Phong bò xuống, dù sao cũng bị vạch trần rồi, ngược lại phải bình tĩnh, cô ta ung dung cài khóa nội y từ đầu, cúi đầu sửa sang áo sơ mi.

Lý Phong nói: "Hàn Nghệ em về phòng trước đi."

Người phụ nữ bị gọi tên Hàn Nghệ mặt đỏ ửng, lúc ngang qua Tô Mộ Tinh, bước chân vừa ngững đã cố ý giẫm Tô Mộ Tinh một cái rồi mới không nhanh không chậm kéo cửa rời khỏi.

Lý Phong giả tạo dựa vào ghế to tiếng, "Đại phóng viên Tô, mẹ cô không dạy cô trước khi đi vào phải gõ cửa sao?"

Tô Mộ Tinh cũng không gượng gạo, bước lên trước đem tài liệu trong tay đặt lên bàn làm việc Lý Phong, đi thẳng vào vấn đề: "Đây là bản thảo phỏng vấn trường hợp Lâm Hiểu Mẫn."

Lý Phong tiện tay lật tài liệu đọc qua loa, quét qua vài cái lấy lệ, vứt lại trong tầm tay Tô Mộ Tinh, "Tin tức này không làm nữa, hôm qua tôi đã nói rồi."

Tô Mộ Tinh biết rõ nhưng cố hỏi: "Tại sao không làm?"

Lý Phong nói với thái độ chẳng tốt đẹp gì: "Tô Mộ Tinh, cô không có việc gì nên kiếm chuyện đúng không? Vì sao hôm qua ông đây đã nói với cô rõ rành rành như thế rồi, cô còn chạy đến hỏi tôi. Đài truyền hình nuôi cô phí cơm à?"

"Truyền thông tin tức trở thành công cụ uy hiếp của kẻ thứ ba?" Tô Mộ Tinh thì thào, "Anh có chắc không?"

Lý Phong không kiên nhẫn, ngữ khí càng hung dữ hơn, "Có gì mà không chắc chắn, loại tin tức này tung ra ngoài không phải tự đập bảng hiệu của mình thì là gì!"

Tô Mộ Tinh chống hai tay ở mép bàn, cúi đầu liếc anh ta: "Phải không?"

Cô ngừngmột lát rồi nói: "Để tôi thử nghĩ xem, Lục Y Vân cho anh bao nhiêu lợi ích?"

Trong lòng Lý Phong nổi lên hồi chuông cảnh báo, đứng vọt dậy đẩy ghế ra, "Cô nói lung tung gì thế? Tôi không biết Lục Y Vân nào đó."

"Anh không quen biết Lục Y Vân?" Ngón trỏ Tô Mộ Tinh gõ trên mặt bàn, hùng hổ dọa người, "Diệp Lộ, chủ tịch tập đoàn BT, dù sao anh cũng biết nhỉ?"

Sắc mặt Lý Phong tối sầm, giọng nói cao thêm mấy phần, "Tôi là cấp trên của cô, còn chưa đến lượt cô hắt nước bẩn lên đầu tôi!"

"Cho nên rốt cuộc Lục Y Vân đã cho anh bao nhiêu tiền để làm phí bịt miệng?" Tô Mộ Tinh dừng một chút, tiếp tục nói: "Tôi nghĩ xem, bao nhiêu tiền không quan trọng, mượn cơ hội này bắc một cây cầu với nhà họ Diệp thì còn lo gì việc thăng quan phát tài, anh xem tôi nói có đúng không?"

"Nói hươu nói vượn! Làm sao tôi có khả năng quen biết Lục Y Vân gì đó!"

"Tôi có phải nói bậy hay không trong lòng anh biết tự rõ." Đầu ngón tay Tô Mộ Tinh chợt ngừng: "Chỉ có điều, tôi đoán Lục Y Vân chắc chắn sẽ không nói cho anh vì sao bà ta phải quan tâm cái chuyện vặt vãnh của Lâm Hiểu Mẫn này nhỉ, chẳng lẽ anh không muốn biết à?"

Ánh mắt Lý Phong nhấp nháy, Tô Mộ Tinh nói không sai, hai ngày trước Lục Y Vân đến tìm, muốn anh đè xuống tin tức của Lâm Hiểu Mẫn xuống, không cho phép đưa tin. Lúc đó anh cũng không dám hỏi kĩ. Sau khi sự việc xảy ra, ngẫm nghĩ lại cảm thấy có gì đó không ổn, Diệp Lộ đã qua tuổi năm mươi, có một trai một gái, đâu cần đi con đường này.

"Lục Y Vân có người em trai tên Lục Thành Lập, không có con. Ngoại trừ háo sắc thì không làm được tích sự gì khác." Tô Mộ Tinh biết mình đoán đúng, cô giươngkhóe môi: "Nhưng mà, điểm này rất giống anh."

"Cô!" Sắc mặt Lý Phong hoàn toàn không thể nén giận được nữa, "Làm sao cô biết?"

"Vì sao tôi biết anh quan tâm làm gì." Tô Mộ Tinh không định phí lời với anh ta: "Lý Phong, bây giờ Lâm Hiểu Mẫn tự sát lại không có nửa cái tin lọt ra ngoài, thậm chí trên Weibo cũng không có tí tẹo tin tức nào. Nhưng tôi không hề gì. Nếu như tôi mang video phỏng vấn và thông tin Lâm Hiểu Mẫn tự sát trong tay phát tán trên mạng thì anh nói đi sẽ như thế nào?"

Lý Phong lập tức trừng to hai mắt.

Tô Mộ Tinh nói tiếp: "Lục Y Vân vừa tra đã biết, tôi là phóng viên chuyên mục của anh, anh là lãnh đạo trực tiếp của tôi, anh nói sẽ như thế nào? Nói anh làm việc không gọn gàng, phóng viên chuyên mục của mình cũng không quản lí nổi,còn là kiểu lá mặt lá trái?"

"Tô Mộ Tinh! Con mẹ nó cô định làm gì! Con mẹ nó tôi đã đắc tội cô chỗ nào!"

Giọng điệu Tô Mộ Tinh mềm xuống, "Đương nhiên, chuyện này cũng có chỗ linh động. Tôi có thể không tung ra tin tức Lâm Hiểu Mẫn."

Bao nhiêu năm như thế Lý Phong không phải là không có thành tựu gì, cũng là một tay lõi đời, "Cô muốn gì?"

Tô Mộ Tinh đi thẳng vào vấn đề: "Chuyên mục pháp trị trực tuyến, tôi muốn làm."

Nghe vậy, Lý Phong lần nữa ngồi xuống ghế, vắt chéo chân, trên mặt trào phúng đến cực điểm, "Đại phóng viên Tô à, tôi còn cho rằng cô cao thượng lắm? Trong tim trong mắt chỉ có đương sự thôi chứ?"

Tô Mộ Tinh nhếch nhếch mày, không lập tức trả lời.

Lý Phong lấy văn kiện tư liệu của chương trình pháp trị trực tuyến trong kệ đựng tài liệu ném qua cho Tô Mộ Tinh, cười lạnh nói: "Cô và tôi là một kiểu người." Ngụy quân tử so với tiểu nhân chân chính còn nham hiểm hơn nhiều.

Tô Mộ Tinh đón lấy tài liệu Lý Phong quăng đến, tiện thể mở vài trang, đọc nhanh như gió, xem lướt qua một lúc, cô gập tài liệu, ngước mắt nhìn Lý Phong cười.

Giọng Lý Phong cực kì châm biếm, "Tôi còn cho rằng cô đoan chính lắm."

Tô Mộ Tinh cười cười, giơ giơ tài liệu trong tay, thẳng thắn vô tư, "Tôi rất không đoan chính đấy."

. . .

Tô Mộ Tinh quay về chỗ làm việc của mình, hai tay gác lên tập văn kiện trên bàn, một lúc lâu sau, cô vơ điện thoại bên cạnh, ấn một dãy số, tiếng tút tút vang lên năm lần, điện thoại được kết nối.

"Alo, Tiểu Tô à!"

"Đang làm gì thế ạ?"

Đối phương cười đáp: "Còn có thể làm gì, đang ở trong cục điều tra án đây."

Cánh môi Tô Mộ Tinh trắng bệch: "Anh Quý Nham, khi nào có thời gian rảnh ạ?"

Hà Nội, 4/1/2021

Yêu thương(^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ