Hôn Đủ Chưa

Chương 1: Bác sĩ Hứa




Còi cảnh sát đinh tai nhức óc, xe cứu hỏa, xe cứu thương vây thành vòng bên trong lại bên ngoài. Bốn phía nhốn nháo, rối loạn thành một cục khiến đoạn ngã tư đường núi này lại càng chật như nêm cối.

Lính cứu hỏa kéo đường ranh giới, hét to với những người đi đường đang chụp ảnh: “Đừng xem! Lùi về sau! Tản ra đi!”

(Bạn đang đọc truyện trên trang truyenwiki1.com  chính chủ Phương Nhược Vũ @thachgiatrang9420  vui lòng không reup khi chưa được phép)

Đường đi đã được phong tỏa, cảnh sát giao thông đứng đầy trên đường, một chiếc xe phanh gấp lại, đoàn người Tô Mộ Tinh xuống xe, đẩy đám người bên đường ra, nhanh chóng đi vào hiện trường xảy ra tai nạn.

“Là nơi này, nhanh, chuẩn bị máy quay phim.” Lý Phong hét lớn với ba người ở phía sau, trực tiếp ném microphone cho Tô Mộ Tinh: “Chuẩn bị lên hình.”

Tô Mộ Tinh cầm mic trong tay, lòng bàn chân chao đảo một cái, còn chưa đứng vững lại bị người qua đường đụng phải, lảo đảo một cái thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống. Người vừa đụng cô, vén dây ranh giới lên đi vào trong hiện trường, bước chân không nhanh không chậm.

“Năm giây đếm ngược, năm… bốn… ba…”

Cô vội vàng thu tầm mắt, chỉnh lại biểu cảm đứng thẳng trước camera. Lý Phong vừa hô “Một”, cô liền công thức hóa mở miệng: “Bảy giờ tối nay, ở ngã tư đường núi xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng, một chiếc xe buýt va chạm với một chiếc xe tải lớn tại đường vành đai 45, cú va chạm dẫn đến vụ nổ đồng thời cũng làm cháy tầng hai của một tòa dân cư gần đó, đám cháy lan ra rất nhanh, còn chưa chắc chắn số lượng thương vong…”

Lý Phong ra dấu tay, hình ảnh chuyển đến hiện trường tai nạn, quay phim bắt đầu bổ sung hình ảnh.

Cô vừa định thở một hơi, liền nghe được một giọng nói từ phía sau truyền đến, một giọng nói không có chút nhiệt độ nào: “Một người đến đây giúp một tay, nhanh lên.”

Tô Mộ Tinh hầu như không suy nghĩ gì mà theo bản năng kéo dây ranh giới chạy về phía người kia. Ở phía sau người ấy không xa là ánh lửa ngút trời, hai chiếc xe như đống sắt vụn dính chùm ở một chỗ, một tòa nhà bảy tầng chìm trong biển lửa.

Lính cứu hỏa tập trung cách đấy vài mét, trên lưng mang bình chữa cháy, vùi đầu xông vào trong khu dân cư.

Nằm trên mặt đất là một đứa bé, khoảng sáu bảy tuổi, gương mặt nhỏ trắng bệch, cổ bị thủy tinh cứa phải, người đã không còn ý thức nữa.

“Nhẹ nhàng ép ở chỗ này.”

Tô Mộ Tinh vội vàng gật đầu, theo lời anh ta nói đặt nhẹ tay lên miệng vết thương, chất lỏng sền sệt trong nháy mắt thấm ướt đầu ngón tay cô, còn theo nhiệt độ nóng hổi.

Người đàn ông quỳ trên chỗ trống, ngón tay linh hoạt lập tức cởϊ qυầи áo trên người của đứa bé, kề sát vào trước ngực bé, một giây sau, anh ta ngửa đầu nâng cằm nó lên, hô hấp nhân tạo, dừng lại, lại một lần nữa kề sát vào ngực nghe nhịp tim, nhưng đứa bé vẫn không có chút phản ứng nào.

Một nhóm người cứu hộ mới rốt cuộc cũng đến.

“Phổi bên phải không có phản ứng, có thể là tràn khí màng phổi.” Anh ta cấp tốc nói với bác sĩ cấp cứu vừa chạy đến: “Dụng cụ đặt ống nội khí quản.”

Bác sĩ cấp cứu vội mở thùng lấy dụng cụ đưa cho anh ta.

“Cần truyền dịch ngay lập tức.”

“Trước tiên hãy chuyển vào trong xe rồi lại tiêm.” Người nói chuyện chính là nhân viên cáng thương đang chuẩn bị dụng cụ truyền dịch.

“Không được, không đủ thời gian.” Anh lắc đầu, nhẹ giọng phản đối: “Không thể làm ở trong xe rung lắc được.”

“Không tìm thấy mạch máu.”

Tuy rằng Tô Mộ Tinh không phải người chuyên nghiệp, nhưng những kiến thức cấp cứu cơ bản vẫn có chút hiểu biết, mạch máu của trẻ nhỏ vốn đã mảnh, hơn nữa nếu xuất huyết quá nhiều sẽ dẫn đến dây thần kinh mạch máu co vào, tiến vào trạng thái sốc do lượng máu thấp, thì lại càng không dễ tìm.

Mà đứa bé trên đất, mới nhỏ như vậy.

“Truyền dịch vào xương sống.” Người đàn ông vẫn rất tỉnh táo: “IO Needle.”

Bác sĩ cấp cứu vừa muốn mở hòm dụng cụ đột nhiên dừng tay giữa không trung, chợt phản ứng lại, run giọng nói: “Làm sao bây giờ, không có cái đó.”

“Vậy thì trực tiếp truyền dịch đi.” Anh ta nhìn đứa bé trên mặt đất, giọng nói bình tĩnh nói: “Truyền trực tiếp vào nội tĩnh mạch ở cổ.”

“Chuyện này…” Bác sĩ cấp cứu do dự, “Vẫn là nên đưa đến bệnh viện trước đi.”

Đường lớn xảy ra chuyện, đoán chừng sẽ có kiện cáo, đến lúc đó lỡ như có gì liên lụy tới thì cái mạng này phải làm sao bây giờ.

“Đúng vậy, nên đưa đến bệnh viện trước.” Một nhân viên cáng thương khác lập tức phụ họa.

“Không kịp nữa rồi.” Động tác trên tay của người đàn ông cũng không ngừng lại, ngữ khí nhàn nhạt nói, “Xảy ra chuyện gì tôi phụ trách.”

Người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu quỳ trên mặt đất, trên trán tóc rối tán loạn, đường nét khuôn mặt rõ ràng, khí chất thanh lãnh mà lẫm liệt, mắt đen thâm thúy, ánh mắt hoàn toàn dừng trên người đứa bé trên mặt đất. Chuyên chú, quá mức chuyên chú, anh giống như một vị thần cứu rỗi chúng sinh, cúi đầu trông xuống, ngón tay thon dài linh hoạt lên xuống.

“Xảy ra chuyện…” Nói chuyện vẫn là người bác sĩ cấp cứu kia.

“Ngậm miệng.” Tô Mộ Tinh lập tức ngắt lời, giọng cô không hung dữ không gấp gáp, nhưng lại có quyền uy không thể nghi ngờ.

Bác sĩ cấp cứu im lặng, tay phải anh ta kéo góc áo blouse, hơi không biết nên làm thế nào. Lý lịch của anh ta rất yếu, vừa đến bệnh viện thực tập được một năm, nếu như không phải trong đường núi xảy ra tai nạn lớn nghiêm trọng không đủ người nên anh ta mới tạm thời được gọi đi, không nghĩ tới vừa ra sân liền đụng phải bệnh nhân khó giải quyết.

Anh ta trừng mắt nhìn Tô Mộ Tinh, cuối cũng vẫn là người trẻ tuổi, da mặt mỏng, mặt mũi có chút không nhịn được.

“Xử lý vết thương ở cổ đi.” Người đàn ông nhắc nhở.

Giọng nói lạnh lùng, như một cái thước rơi xuống.

“Tránh một chút.” Mu bàn tay bác sĩ cấp cứu lau mồ hôi trên trán cũng không nhăn nhó, ra lệnh Tô Mộ Tinh nhường vị trí.

Tô Mộ Tinh nhanh nhẹn lùi lại mấy bước, chừa lại khoảng trống vừa đủ cho mấy người. Do ngồi xổm quá lâu lúc đứng đậy động tác lại quá nhanh, trước mặt tối sầm lại, choáng đầu hoa mắt lập tức ngã nhào về phía trước, bàn tay mềm mại ma sát với nền đất xi măng, rách một mảng da lớn.

Lông mày cô nhăn lại, mím môi, cắn chặt rêи ɾỉ giữa hai hàm răng, một tay chống ở đầu gối từ từ đứng dậy.

Người đàn ông lại ngoài ý muốn ngước mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt quét qua.

Đối mặt với cô, bốn mắt nhìn nhau.

Trong khoảng khắc, anh bình thản thu tầm mắt, phảng phất như cái nhìn vừa nãy chẳng qua chỉ là một làn sóng lướt nhanh qua mà thôi, một giây sau, một giọng nói lạnh lẽo không chút nhiệt độ nào truyền vào tai cô.

“Nhanh đi ra ngoài đi.”

—-

Đầu óc Tô Mộ Tinh có chút ngây ngốc, vết thương trên tay nhắc nhở cô tính cảnh xấu hổ vừa nãy, cô bước ra ngoài mấy bước, bước chân không kiên định, đi mấy bước thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn lại một cái.

Cô biết người này, nhưng cố tình vào giờ phút này lại không nhớ ra.

“Không muốn sống nữa sao, mà xông vào trong này.” Người nói chuyện là lính cứu hỏa, anh ta quát Tô Mộ Tinh: “Xem náo nhiệt không chê chuyện lớn đúng không, nhanh đi ra ngoài đi.”

“Tôi vừa mới giúp đỡ…” Cô còn muốn giải thích vài câu, liền bị đối phướng nửa lôi nửa kéo đi ra ngoài.

Tô Mộ Tinh bị kéo ra khỏi chỗ ranh giới, hai chân mềm nhũn, kém chút nữa liền ngã xuống đất.

Lý Phong vừa vặn đang vội vã chạy về chỗ đường ranh giới tìm Tô Mộ Tinh liền nhìn thấy cô bị lính cứu hỏa lôi kéo ra ngoài, anh ta bước nhanh đến đỡ cô một tay.

“Cảm ơn.” Tô Mộ Tinh thấy rõ người trước mặt, chân thành nói cảm ơn.

Chờ cô đứng vững rồi thì tự nhiên tránh khỏi tay của đối phương, ai ngờ Lý Phong không có ý buông cô ra, một tay anh ta ôm cô tăng thêm mấy phần lực đạo, một tay khác lại như vô tình hay cố ý mà vuốt ve vai cô.

Tô Mộ Tinh nhíu mày, khuôn mặt tinh xảo giận tái đi, nhỏ giọng quở trách, “Buông ra.”

Lý Phong có ý tốt dìu cô là thật, nhưng thừa cơ ăn đậu hủ cũng là thuận lý thành chương, thấy Tô Mộ Tinh thật sự nóng nảy, anh ta nghĩ không nên chiếm tiện nghi người ta quá nhiều, vậy nên mới buông cô ra.

(Thuận lí thành chương: thành ngữ Trung Quốc, được dùng với nghĩa cứ như vậy mà thành)

Tô Mộ Tinh nghiêng người vòng qua anh ta, trong lòng buồn nôn vô cùng.

—-

Tổ tin tức bổ sung thêm mấy phân cảnh, lại phỏng vấn thêm vài người cứu viện, Tô Mộ Tinh xong việc liền tháo thiết bị trên người xuống đưa cho trợ lý bên cạnh, tiện tay nhận nước khoáng đối phương đưa tới, dựa vào cột điện đường nghỉ ngơi.

Cô vặn nước khoáng ra nhưng lại không uống, lại vặn nắp chai lại để bên cạnh, lấy bật lửa châm cho mình một điếu thuốc.

Cô vừa khởi động điện thoại liền nhận được mấy cuộc điện thoại chưa nhận, cô không có tâm trí gọi lại cho họ, đối phương lại gọi đến cô vừa định cúp máy lại trượt ấn phải nút nghe.

Tô Mộ Tinh nhíu mày, bất đắt dĩ đưa điện thoại đến bên tai, uể oải “Alo” một tiếng.

“Tiểu Mộ, sao con lại xuất hiện ngoài hiện trường rồi, lại là một vụ nổ hay là hỏa hoạn?” Diệp Lộ ở đầu bên kia giọng điệu không tốt.

Tô Mộ Tinh nhả ngụm khói, thuận miệng trả lời một câu, “Do công việc cần.”

“Con không thể an phận chút sao?”

Tô Mộ Tinh hừ một tiếng, không lên tiếng.

Ánh mắt cô rơi vào cách đó không xa, bên ngoài đường ranh giới ba bốn vòng người tụ tập xem náo nhiệt, người người giơ cao điện thoại quay chụp không ngừng.

Đi qua đường ranh giới một chút là chỗ đang đặt cáng cứu thương, một người đàn ông đang quỳ trên mặt đất, tay áo xắn đến khuỷu tay làm lộ ra cánh tay rắn chắc, đang làm hồi sức tim phổi, đứa trẻ nằm trên mặt đất từ bụng của một đứa bé dần thành bụng bia của một người đàn ông.

“Đừng có vết thương lành rồi thì quên đau, con vừa xuất viện không đến mấy ngày đừng có ở không mà đi gây chuyện!” Mặc dù Diệp Lộ lo lắng nhưng lại rõ ràng không có chút kiên nhẫn nào.

“Nói xong rồi sao?” Tô Mộ Tinh lạnh nhạt nói.

Mấy tháng trước, ở huyện Nham xuất hiện động đất, tình hình tai nạn nghiêm trọng, chính là trùng hợp trúng vào ngày lễ không ai nguyện ý chạy đến Tây Nam xa xôi, Tô Mộ Tinh chủ động xin đi không nghĩ đến trên đường vào huyện lại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, cô gãy hai xương sườn và gãy nửa chân phải nằm viện hơn ba tháng. 

“Tô Mộ Tinh! Náo loạn nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao?… Có phải là bố chết rồi con mới vui lòng hay lòng?” Tính tình của Diệp Lộ từ trước đến nay luôn nóng nảy, gặp phải bộ dạng lạnh nhạt chuyện gì cũng không liên quan đến mình này của Tô Mộ Tinh thì cơn giận ào một cái lập tức vỡ òa.

Tô Mộ Tinh trực tiếp cúp điện thoại, nói qua nói lại vài câu như vậy chẳng có ý nghĩa gì.

Ngược lại Diệp Lộ đã nhắc nhở cô.

Ánh mắt cô không có rời đi vẫn như cũ nhìn người đàn ông kia, anh đã đứng qua một, bác sĩ cấp cứu tiếp tục cứu trợ, CPR cần phải bỏ ra rất nhiều sức, cho dù là bác sĩ đã được huấn luyện chuyên nghiệp thì làm một lát cũng vô cùng mất sức. Anh cũng không có rảnh rỗi, bên kia vừa rảnh lại sang bên chỗ những cáng thương viên giúp đưa người bị thương lên xe cấp cứu. Cô gần như có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên trên mu bàn tay và mồ hôi lấm tấm trên trán, nương theo ánh trăng ánh lửa càng tôn lên sự gợi cảm không nói nên lời.

Tô Mộ Tinh hung hăng hút thuốc lá, đôi môi đỏ ngậm điếu thuốc, sương trắng nhàn nhạt từ từ phun ra, gió thổi làn khói thuốc và tóc quanh quẩn trên một bên mặt trắng nõn của cô, mang theo chút biếng nhác.

Cô mở wechat của người nào đó, ngón tay đánh chữ cực nhanh: “Tớ gặp được anh ấy.”

Đối phương rất nhanh trả lời lại: “Chúc mừng, cậu định làm gì?”

Làm thế nào bây giờ?

Mũi chân Tô Mộ Tinh không tự chủ được chà xát trên mặt đất, đem từng cử động của người đàn ông thu vào trong mắt.

Một lát sau, cô thu tầm mắt lại, híp mắt nhìn màn hình cười.

Đã lâu không gặp, bác sĩ Hứa.

Tác giả có lời muốn nói:

Đọc truyện vui vẻ~hẹn gặp lại ngày mai

Hà Nội, 8/6/2020