Hôn Đông

Chương 43: C43: Chương 43




Lê Viện đã lâu không gặp cháu gái, mấy năm nay bởi vì chuyện hôn nhân nên quan hệ giữa bà ấy và Lê Minh Cường rất căng thẳng, trên đường không nhịn được mà hỏi Lê Đông tình hình trong nhà gần đây, sau đó không ngừng tự trách mình.

Thẳng cho đến khi chiếc xe Bentley dừng ở dưới lầu khu cư xá, người phụ nữ còn lưu luyến không rời cầm tay Lê Đông không thả, ấm giọng thì thầm căn dặn cô gần đây thời tiết nhiệt độ xuống thấp, nhất định phải mặc nhiều quần áo, chú ý nghỉ ngơi.

Lê Đông nhướng mày, đồng ý với giọng ấm áp.

Hai người đàn ông nhà họ Kỳ đứng ở một bên kiên nhẫn chờ đợi.

“Tôi không rõ ràng tình hình của hai người bây giờ.”

Kỳ Sâm nhìn về phía vợ với ánh mắt tràn đầy dịu dàng yêu thương, cảm khái vỗ vỗ bả vai Kỳ Hạ Cảnh: “Chỉ là làm người từng trải lắm miệng một câu.”

“Cố gắng trân trọng khoảnh khắc hiện tại, hãy làm theo con tim mách bảo.”

Những năm này hai người mỗi người đều có việc riêng phiền nhiễu, sau khi Kỳ Hạ Cảnh học lớp mười hai cạch mặt với người nhà thì xuất ngoại không còn tin tức, mà Kỳ Sân thì bộn bề công việc tiếp nhận ngân sách cùng gánh chịu vì vi phạm hợp đồng với nhà thông gia.

Nếu như không phải hôm nay ông ấy đến bệnh viện, chủ động liên hệ với Kỳ Hạ Cảnh, cũng không đau lòng đến như vậy.

Kỳ Hạ Cảnh rũ mắt liếc nhìn bàn tay đặt trên vai, câu môi miễn cưỡng nói: “Hôn lễ sẽ có thêm nhiều tiền.”

Nói xong hai tay anh khoanh trước ngực, lẳng lặng nhìn qua Lê Đông đang ở bên ngoài.

Mái tóc đen của người con gái được buộc cao thành đuôi ngựa, cổ áo len màu đen bao phủ chiếc cổ thiên nga thon dài; Lúc này cơ thể cô khẽ nghiêng về phía Lê Viện, ấm giọng nói thời gian nhà cô sẽ đến vào tối mai, sắp xếp kiểm tra sức khỏe vào tối mai.

Hóa ra hai vị trưởng bối ngày mai sẽ tới.

Nhớ tới ban ngày Lê Đông kiên quyết từ chối lòng tốt của mình, ý cười trong đáy mắt lười biếng của Kỳ Hạ Cảnh nhạt đi mấy phần.

“Nghe nói hai ngày nữa ba mẹ Tiểu Đông sẽ tới, cháu chuẩn bị đón nhận mưa to gió lớn sao rồi?”

Lời trêu chọc của Kỳ Sâm vang lên bên tai, ánh mắt người đàn ông đầy kinh nghiệm tràn ngập thương hại: “Hơn nữa nhà mình có chuyện không vui, gần đây cháu vất vả rồi.”

Xuất thân từ những gia đình giàu có quả thật từ nhỏ luôn vây quanh như ngôi sao, mà thứ phải đánh đổi, đó chính là quyền tự do quyết định.

Không chỉ có Kỳ Hạ Cảnh bị cưỡng ép xuất ngoại, Kỳ Sâm cũng phải tiếp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt, mà thậm chí ba Kỳ và các thế hệ trước đều phải chịu những điều bất đắc dĩ này.

Nhưng bọn họ đã chọn cách phản kháng.

“Miễn là nó xứng đáng.”

Đối với sự cản trở mà Kỳ Sâm nhắc lại, Kỳ Hạ Cảnh chỉ hững hờ vứt xuống năm chữ, cất bước về hướng Lê Đông.


Sau khi chào tạm biệt với hai vợ chồng dưới lầu, quãng đường còn lại hai người chỉ có thể leo cầu thang đi lên.

Kỳ Hạ Cảnh theo thói quen đi ở phía trước, đèn cảm ứng sáng lên theo từng bước chân bình tĩnh của người đàn ông, để đường Lê Đông đi về phía trước luôn sáng.

Cô yên lặng đi theo sau lưng người đàn ông, tùy ý để cái bóng của anh nuốt chửng cô.

Trước khi chia tay cô ở đầu bậc thang, Kỳ Hạ Cảnh dừng ở góc tường quay người nhìn cô, mắt đen phản chiếu cảm xúc không rõ ràng, không có dấu hiệu mở miệng nào, ngữ điệu lười biếng: “Nếu như mùa hè năm đó chúng ta gặp nhau thì tốt rồi.”

Cũng không mong chờ nhận được câu trả lời, người đàn ông nói xong liền đi về hướng cửa nhà, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói nghi vấn của Lê Đông: “Vì sao anh muốn gặp em sớm hơn?”

Cô đứng yên tại chỗ nhìn sang, hai mắt tràn ngập không hiểu.

Bởi vì kiểu gì cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối.

Bởi vì muốn biết bộ dáng khi đó của cô, muốn tham gia vào cuộc sống khi đó của cô, hy vọng cô có thể khỏe mạnh vui vẻ, càng hy vọng cô sẽ không vì sống quá hiểu chuyện mà vất vả.

Có điều Kỳ Hạ Cảnh chưa từng nói với Kỳ Sâm, quả thật anh vô cùng ghen tỵ với cặp vợ chồng hay cãi nhau này.

Ít nhất là khi khó khăn, hai người vẫn luôn đồng hành cùng nhau.

Không giống anh và Lê Đông, thời gian xa nhau đã lâu, đến mức mỗi lần nhắc lại những điều bỏ lỡ trong quá khứ, chỉ còn lại tiếc nuối.

“Bởi vì muốn gặp em càng sớm càng tốt.”

Kỳ Hạ Cảnh nhếch môi, biểu cảm lười biếng, tựa lưng vào cánh cửa bên cạnh hành lang nhìn Lê Đông, mắt đào hoa như có điều suy nghĩ nói: “Hồi cấp hai em hẳn là không khó bắt gặp như vậy.”

“Sẽ gặp được.”

Lê Đông trực tiếp cắt ngang lời nói ám chỉ của anh, ánh mắt nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Chỉ cần anh có đủ tự tin, đều có thể coi như đã từng gặp nhau.”

Dứt lời hành lang lâm vào trầm mặc, ý thức được người con gái đột ngột chen vào, môi mỏng mím chặt, trong chớp mắt khiến Kỳ Hạ Cảnh luống cuống cười khẽ một tiếng.

“Được, nếu như anh đủ tự tin.”

Kỳ Hạ Cảnh chậm rãi đứng thẳng người, ánh mắt bình tĩnh trở lại, thay vào đó là ý cười dịu dàng nhìn Lê Đông: “Vậy anh hy vọng Lê Đông mười sáu tuổi gặp được Kỳ Hạ Cảnh, cũng đối với anh ta vừa gặp đã yêu.”

“Điều này cũng có thể sao?”

Nửa đùa nửa thật không ai coi là thật, Kỳ Hạ Cảnh tò mò cũng chỉ là nhất thời cao hứng, mấy giây sau đã thấy lê đông lần nữa gật đầu.

Giống như đã suy nghĩ kỹ, môi hồng hào của người con gái nhập nhẹ, nửa ngày cẩn thận cân nhắc, cho ra câu trả lời chắc chắn: “Được, có thể.”


-

“Mẹ không cần mang đồ lên cho con đâu, hành lý càng nhẹ càng tốt, đi đường phải chú ý an toàn, Mạn Mạn sẽ tới trạm xe đón mọi người, ban đêm cả nhà muốn đi ra ngoài hay ở nhà ăn đều có thể.”

“Mấy ngày nay ở trong nhà, phòng ngủ con đã dọn dẹp xong, ghế sô pha vừa đủ cho một người ngủ.”

“Mẹ và ba nghỉ ngơi sớm một chút, trước khi lên xe thì nhắn tin cho con.”

“.......”

Trong điện thoại thu xếp cho ba mẹ xong, Lê Đông như trút được gánh nặng, để điện thoại di động lên trên bàn ăn, sau khi tùy ý hâm nóng hai phần cơm thừa, đứng dậy về phòng ngủ thu dọn.

Lần trước ba mẹ vì để tiết kiệm tiền, họ đã dọn tới nhà nghỉ rồi hủy khách sạn mà cô đã đặt trước đó, Lê Đông lại không yên tâm để cả nhà ra ngoài ở, kiên trì để ba mẹ ngủ ở phòng cô, bản thân thì nằm ở ghế sô pha ** Đối phó mấy ngày.

Thay ga giường mới sạch sẽ, Lê Đông ném vỏ chăn cũ và quần áo bẩn vào giỏ đựng đồ giặt, mở tủ quần áo ra, chuẩn bị cho ba mẹ một chút không gian để đồ.

Cô lấy bộ quần áo xuân hè ít khi mặc ra, sau khi thu dọn xong thì bỏ vào ngăn cuối cùng của tủ đồ, nhưng khi lôi ngăn kéo phía dưới ra, động tác tay khẽ nhúc nhích.

Một đống đồng phục nữ sinh ở bên trong, gần đáy tủ còn có một chiếc áo khoác nam sinh màu đen sẫm, nhìn chất liệu thiết kế, chắc chắn là món đồ không rẻ.

Lê Đông ngồi xổm xuống trước tủ quần áo, rũ mắt lẳng lặng dò xét, cuối cùng chỉ đưa tay tới vị trí túi áo khoác, sau khi cảm nhận được bên trong có trang giấy vuông vắn, một lần nữa xếp lại đống quần áo, tính cả mớ đồ mới vừa thả vào.

Lúc đi đến phòng khách kéo ghế sô pha ra, điện thoại di động ở trên bàn trà thủy tinh đột nhiên rung lên.

Là tin nhắn của Kỳ Hạ Cảnh.

Hình ảnh được gửi đến là Đồ Hộp lông xù đang cắn ống tay áo của anh, khớp tay rõ ràng bao phủ cái đầu của chú chó, chỉ nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng được cảnh gà bay chó chạy.

Sau đó là tin nhắn văn bản.

QXJ: Vừa nói với nó mấy ngày nữa em sẽ không đến ăn cơm, con chó ngốc nghếch này liền phát cáu.

Tin nhắn mới vừa gửi tới cách tin nhắn bên trên ước chừng khoảng năm phút, giống như đang chờ đợi Lê Đông trả lời.

QXJ: Con chó ngốc nghếch muốn anh hỏi em, ngày mai không gặp được, có phải em không nó nữa sao?

Lê Đông nhìn tin nhắn tới liên tục thì nhếch môi, đáy mắt không tự chủ là biểu hiện ra ý cười dịu dàng, lát sau mới đánh chữ trả lời: “Vậy phiền anh báo lại cho Đồ Hộp.”


“Nói em luôn nhớ tới nó.”

-

“Chị, hôm nay chị không khỏe sao, hay có tâm sự gì?”

Lúc nghỉ trưa quay chụp dang dở, buổi sáng khi xem đoạn phim, người quay phim Du Vũ vò đầu bứt tai không biết nên hình dung như thế nào:

“Em cảm giác như từ sáng đến giờ…… Chị rất căng thẳng.”

Lê Đông còn chưa mở miệng, Dương Lệ ở đối diện trêu chọc nói: “Tôi đoán là ba mẹ muốn đến kiểm tra, nên trong lòng lén lút khẩn trương.”

Nói tới đây cô ấy nhớ tới hai người lớn nhà mình lần trước tới, sợ đến rụt cổ: “Mẹ tôi lần trước đến, tịch thu toàn bộ chân gà khoai tây chiên và mì ốc của tôi, tuần trước thèm trà sữa phải nửa đêm lén lút đi ra ngoài.”

“Cùng một thế giới cùng một người mẹ.”

Du Vũ liên tục gật đầu, đồng cảm nói: “Mẹ em cũng bắt em mười giờ đêm ngủ sáu giờ sáng dậy.Làm ơn, mười giờ sáng em mới thức dậy mà.”

Hai người cô một câu tôi một lời không dừng lại được, Lê Đông ở bên cạnh lắng nghe rồi cười, thẳng đến khi Dương Lê đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu hỏi cô: “Đúng rồi, thứ bảy tuần này cả phòng đi liên hoan ở KTV Bao Sương, ngày đó cô có rảnh không?”

Nghề nghiệp đặc thù của bác sĩ, dù là ngày làm việc hay lúc tan tầm cũng không thể uống rượu thoải mái, cuối tuần xem như khó có được cơ hội buông xõa.

Lê Đông gật đầu, hai mắt Dương Lê lấp lánh vô cùng hưng phấn: “Tôi rất tò mò, lần trước những người đi Disney cùng với cô, đều nói bộ đồ cô mặc vô cùng đẹp.”

Nửa câu sau bị tiếng gõ cửa đánh gãy, ba người trong văn phòng không hẹn mà cùng ngẩng đầu, nhìn thấy Kỳ Hạ Cảnh cong tay gõ cửa, Từ Lãm ở phía đằng sau vẫy tay mỉm cười.

“Chú út của anh không có phương thức liên lạc của em, cho nên kêu anh tới để hỏi em.”

Trong hành lang người đến người đi, biểu cảm nhạt nhẽo của người đàn ông cố ý đè thấp âm lượng, giọng nói hơi khàn:

“Chú ấy hỏi em có nguyện ý làm phù dâu cho hôn lễ hay không?”

“Chuyện này không phải ý của Lê Viện, xem như chú út của anh muốn tạo sự ngạc nhiên cho thím.”

Mặt mày anh tuấn của Kỳ Hạ Cảnh hơi nhíu, hau tay đút túi quanh thân khí lạnh, sắc mặt nhìn không được tốt: “Không muốn đi thì từ chối, không cần quá lo lắng.”

Lê Đông lẳng lặng ngước mắt nhìn anh, mở miệng muốn hỏi một chút vấn đề không chút liên quan: “Anh không khỏe sao?”

“Có thể thoải mái mới lạ.”

Từ Lãm dựa vào tường miễn cưỡng mở miệng, lành lạnh giễu cợt nói:

“Mỗi ngày chỉ ăn một bữa cho đỡ đói, dạ dày làm bằng sát cũng có ngày thủng một lỗ.”

Chuyện Kỳ Hạ Cảnh bỏ bữa, hồi cấp ba Lê Đông đã biết, nhưng mà cô không ngờ tới, sau khi người đàn ông làm việc và nghỉ ngơi so với lúc trước còn phóng túng hơn.

“Kỳ Hạ Cảnh.”


Lê Đông thấp giọng gọi họ tên người đàn ông, khô khan cứng nhắc khuyên: “Nếu cứ như vậy sẽ bị bệnh bao tử.”

Người đàn ông bị phê bình nghe vậy khẽ nhướng mày, đáy mắt hiện lên mấy phần ý cười, không nhanh không chậm đáp lại: “Nhưng anh không phải là bệnh nhân của em.”

“Bác sĩ Lê lấy thân phận gì quản anh?”

Lê Đông nghe vậy nghẹn lời, không biết phải nên mở miệng như thế nào, có người ở cuối hành lang xa xa gọi Kỳ Hạ Cảnh, kêu anh đi tới khám bệnh.

“Em suy nghĩ cho kỹ.”

Kỳ Hạ Cảnh đứng thẳng hai tay đút túi, quay người chuẩn bị rời đi, rũ mắt nặng nề lưu lại bên tai Lê Đông một câu: “Như vậy, tối nay gặp.”

Đưa mắt nhìn thân ảnh cao gầy biến mất ở cuối hành lang, Lê Đông quay người muốn về văn phòng, kết quả vừa quay đầu liền đối diện với gương mặt tò mò nhiều chuyện của Dương Lệ và Du Vũ.

Đối thoại vừa rồi giữa hai người dù một chữ cũng không nghe rõ, nhưng Kỳ Hạ Cảnh lại vừa cúi người vừa nhíu mày cười khẽ, cặp mắt trời sinh đào hoa câu người, đừng nói đến Lê Đông hai gò má ửng đỏ, hai người đứng ở ngoài cửa quan sát đều mặt đỏ tía tai.

Khi Lê Đông trở về, Dương Lệ dẫn đầu níu lại tay áo của cô, vô cùng cảm khái nói: “Mặc dù nói như vậy không tốt lắm, nhưng nếu cô lần nữa gặp lại tổng giám đốc Kỳ thì cũng là chuyện bình thường, người đàn ông này thật sự rất giỏi.

Du Vũ ở bên cạnh dùng sức gật đầu: “Ngay cả một người đàn ông như em cũng phải rung động.”

“?”

Dương Lệ thu hồi ánh mắt: “Đồng chí Du, phát biểu vừa rồi của cậu rất không phù hợp.”

-

Mười phút trước khi tan tầm, chiếc xe BMW Thẩm Sơ Mạn vừa mới tậu vững vàng đậu chờ ở bãi đỗ xe bệnh viện.

Cửa sổ xe mở ra, Thẩm Sơ Mạn xa xa nhìn thấy bóng dáng Lê Đông xuất hiện, lập tức vươn tay ra ngoài cửa sổ, giọng nói nhiệt tình gọi người: “Đông Đông, ở đây ở đây!”

So với Thẩm Sơ Mạn đã quen thuộc, Lê Đông làm con gái ruột, gặp mặt ba mẹ ngược lại càng cứng ngắc lạnh nhạt, khi ngồi vào ghế phụ, cũng quay người về phía sau khẽ gật đầu chào.

Sau trận cãi nhau hồi cấp ba, một tấm chắn vô hình như vực sâu ngăn cách giữa ba người, theo thời gian trôi qua, chỉ tăng mà không có giảm.

Bây giờ có thể tôn trọng lẫn nhau là quá tốt rồi.

“Ba, mẹ.”

Lê Đông cúi đầu cài dây an toàn, ấm giọng dò hỏi: “Hai người đi đường thuận lợi không, thật có lỗi khi con không xin phép để về được"

“Thuận lợi, ngày thường không có nhiều người.”

Chu Hồng Diễm ngồi ở bên trái hàng sau, đau lòng nhìn một phía mặt mệt mỏi của đứa con gái: “Mẹ mang cho con hộp bánh ngọt A Giao mới làm, nhìn con gần đây gầy quá.”

“Về bỏ vào tủ lạnh nhớ phải ăn, lần sau mẹ làm thêm cho con.”

Bánh ngọt A Giao làm rất khó, phí sức lại vừa phí công, nguyên một hộp bánh lớn như vầy không biết tốn bao nhiêu công sức.