Hôn Đông

Chương 42: C42: Chương 42




Nụ cười trên khóe môi Chu Thời Du ngưng lại, chần chờ một lát, sau đó tiếp nhận viên kẹo trong tay Thịnh Tuệ: “Cảm ơn.”

Cố Hoài An thấp giọng dặn dò y tá vài câu, quay người nhìn về phía Lê Đông: “Buổi chiều tôi còn có một cuộc họp, chúng ta nói chuyện kiểm tra sức khỏe của chú sau nhé.”

Nói xong người đàn ông lễ phép gật đầu chào Kỳ Hạ Cảnh, mỉm cười nói:

“Các vị vất vả rồi, tôi sẽ không quấy rầy công việc của các vị nữa.”

Kỳ Hạ Cảnh híp cặp mắt đào hoa lại, không chút hoang mang đưa mắt nhìn người đàn ông rời đi; Lúc thu hồi ánh mắt, lại đối diện với cái nhìn trêu chọc của Chu Thời Du.

“......”

Sau khi Lê Đông đưa Thịnh Tuệ trở về phòng bệnh, Kỳ Hạ Cảnh lại giương mắt lạnh lùng nhìn theo hai người đi theo cô, đợi hai người kia thức thời xoay người rời đi, anh nghiêng người dựa vào tường chặn đường Lê Đông.

Người con gái không hiểu ngẩng đầu nhìn anh.

Kỳ Hạ Cảnh im lặng nhíu mày, ánh mắt mệt mỏi dừng lại ở trên thái dương Lê Đông, thản nhiên nói: “Chuyện chú kiểm tra sức khỏe là sao?”

“Ừm, hai ngày nay tim của ông ấy không thoải mái.”

Lê Đông không ngờ tới Kỳ Hạ Cảnh sẽ hỏi câu này, nhẹ giọng giải thích nói: “Hai ngày nữa ông ấy sẽ tới thành phố H khám bệnh, tiện thể làm kiểm tra tổng quát.”

Kỳ Cảnh Hạ lấy điện thoại di động ra gọi cho người nào đó, tự nhiên nói: “Được, anh sẽ đến sắp xếp.”

“Không cần.”

Lê Đông vội vàng lên tiếng ngăn cản, không được dựa vào chuyện gia đình mà chiếm dụng thời gian vốn bận rộn của Kỳ Hạ Cảnh.

“Ông ấy sẽ ở chỗ của em, việc đăng ký và kiểm tra sức khỏe đã sắp xếp xong xuôi.”

Tay đang đánh chữ của Kỳ Hạ Cảnh hơi ngừng lại, ý cười trong đáy mắt rút đi nửa phần.

Lê Đông cũng không phát giác, trầm ngâm do dự trong chốc lát: “Nhưng mấy ngày nay anh có khả năng phải chăm Đồ Hộp, em……Không tiện để tới.”

Chuyện yêu đương thời cấp ba huyên náo mọi người đều biết, ba mẹ dù chưa từng gặp mặt Kỳ Hạ Cảnh, nhưng khẳng định cũng đã từng có ấn tượng với ba chữ này, nhất là mẹ đã từng nhìn thấy bức ảnh được ngàn người lan truyền đó.

Hiện tại hai người không có thân thiết với nhau, ba và cô út lại có xung đột với nhau, nếu như tùy tiện để bọn họ và Kỳ Hạ Cảnh gặp mặt.

Lê Đông chỉ tưởng tượng thôi mà đã cảm thấy đau đầu.

Tùy ý đưa điện thoại di động ném vào túi, Kỳ Hạ Cảnh chậm rãi đứng dậy, thờ ơ nhếch môi cười, đối với điều này cũng không có dị nghị: “Được.”

Lê Đông nói không sai.

Mặc dù tối hôm qua hai người vừa mập mờ thân mật, nhưng sự thật phũ phàng rằng giữa bọn họ không có bất kỳ quan hệ thực sự nào.

Nếu như không phải Cố Hoài An cố tình khoe khoang nói cho anh nghe, Kỳ Hạ Cảnh thậm chí cũng không biết, liệu Lê Đông sẽ nói chuyện này cho anh biết sao.


Không nói gì với nhau mấy giây, Lê Đông nhận ra bầu không khí có gì không đúng, cẩn thận từng li từng tí nhẹ giọng hỏi: “Anh giận sao?”

“Không có.”

Kỳ Hạ Cảnh cười lạnh một tiếng, ngữ điệu hững hờ: “Ngay cả Cố Hoài An cũng đã biết chuyện, anh không xứng để biết mà thôi.”

“Là do bác sĩ Vương đi ngang qua nói cho em biết lịch kiểm tra sức khỏe, Cố Hoài An vừa lúc ở bên cạnh nghe thấy.”

Hành lang có bệnh nhân và bác sĩ y tá đi qua, ánh mắt hiếu kỳ nhìn tới; Lê Đông giải thích nửa ngày, phát hiện cặp mắt đào hoa của Kỳ Hạ Cảnh đang nhìn chằm chằm vào những sợi tóc bên thái dương cô, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Cách nơi hai người đứng mười mét, là cầu thang thoát hiểm ít người qua lại.

Đưa tay kéo nhẹ ống tay áo khoác trắng của Kỳ Hạ Cảnh, đáy mắt người đàn ông thoáng hiện lên tia kinh ngạc, Lê Đông dẫn anh đến đầu bậc thang yên tĩnh không người.

“Không phải em nói cho Cố Hoài An.”

Lê Đông lần nữa có ý giải thích, hai tay xoắn xuýt ở sau lưng: “Là anh ta đúng lúc nghe thấy.”

“Ừm, vậy trong lòng em, anh và anh ta đều được đối xử như nhau.”

Kỳ Hạ Cảnh dựa lưng vào tường cụp mắt xuống, tay phải bắt lấy tay trái Lê Đông, đôi mắt đào hoa nheo lại mang theo trêu ghẹo, bình tĩnh cúi người nói:

“Nhưng bác sĩ Lê dẫn tôi tới nơi này, là muốn người khác không muốn người khác bắt gặp.”

Lời còn chưa dứt, người đàn ông trầm mặc không nói lời nào đột nhiên ngẩng đầu.

Lê Đông chịu đựng cảm giác xấu hổ, tay phải bám lên bả vai Kỳ Hạ Cảnh, đồng thời, nhấc chân lên có chút nghiêng đầu, nhanh chóng đặt lên mặt người đàn ông một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động với Kỳ Hạ Cảnh. Cho dù là tấm hình chụp lén lúc cấp ba, cô cũng chưa từng lấy hết dũng khí.

Không có thời gian để đánh lạc hướng Kỳ Hạ Cảnh, Lê Đông bên tai đỏ bừng quay mặt sang chỗ khác, tay phải không tự giác nắm lấy áo Kỳ Hạ Cảnh, nhỏ giọng nói: “Kỳ Hạ Cảnh, anh thật quá ngây thơ.”

Không thèm nói đạo lý ăn bậy bay dấm.

Không còn lỗ nào để chui, tay trái Lê Đông tránh thoát ràng buộc lui về sau nửa bước, vội vã nói:

“Được rồi, em đi xuống trước.”

Nửa câu sau biến mất sau đòn tấn công bất ngờ của Kỳ Cảnh Hạ, ngay lúc Lê Đông muốn xoay người rời đi thì trong nháy mắt, cánh tay dài của người đàn ông duỗi ra sau lưng cô, tùy tiện đem người ôm trở về, đảo khách thành chủ mà chống đỡ cô lên bức tường trắng cứng rắn sau lưng.

Xương cánh bướm dán chặt vào vách tường lạnh, Lê Đông toàn lực chú ý đến cánh tay đang siết chặt thắt eo mình, nửa ngày mới hậu tri hậu giác ý thức được, tư thế đứng của hai người có bao nhiêu mập mờ.

Chân dài của người đàn ông chặn đường lại, cánh tay rắn chắc kiên cố khiến cô không còn đường nào để trốn, cặp mắt đen sâu thẳm không thấy đáy kia tràn đầy ý cười, khiến người khác tự dưng cảm thấy nguy hiểm.

“Bác sĩ Lê trộm hôn người khác liền muốn chạy.”

Môi mỏng khẽ mở, thấp giọng thì thầm bên tai như mê hoặc.


“Có phải là hơi vô trách nhiệm rồi không?”

Kỳ Hạ Cảnh chậm rãi tiến về phía trước nhưng không hề chống cự, bàn tay nóng bỏng của anh như vô hình thu lại sức lực, tựa hồ như thợ săn lành nghề, vừa tỉnh táo lại vừa tham lam chờ đợi phản ứng của cô.

Đợi đến khi cổ cô đột nhiên lộ ra điểm hồng hồng, mới đặt ở bên tai cô nặng nề hỏi: “Hôm nay không muốn làm người, bác sĩ Lê có thể cho tôi cơ hội được không?”

Bị mùi gỗ trầm hương mạnh mẽ bao phủ, Lê Đông căn bản không thể chống đỡ, gần như choáng váng đáp lại: “Được.”

Lần này ngắt quãng cô, lại là tiếng chuông điện thoại vui tai vang lên trong túi Kỳ Hạ Cảnh.

“......”

“Lão Kỳ, thứ sáu tuần này phòng tổ chức tiệc liên hoan, cậu muốn ăn gì? A đúng rồi, cậu tiện thể hỏi lại trưởng phòng, chủ nhiệm đang trưng cầu ý kiến.”

“Từ Lãm, kiếp trước cậu bị chết đói sao?”

Mặt Kỳ Hạ Cảnh như sương hàn, lạnh lẽo đáp: “Trong đầu ngoại trừ ăn ra, không còn chỗ trống à?”

Nói xong không đợi đối phương trả lời, Kỳ Hạ Cảnh lạnh mặt cúp điện thoại, cụp mắt đối diện với Lê Đông đang cố gắng nhịn cười.

Lê Đông thề, cô không có ý cười nhạo.

Nhưng bộ dáng Kỳ Hạ Cảnh cắn răng cắn lợi thực sự khó gặp, khiến cô nhớ lại tối hôm qua có người nào đó cố ý nhảy vào họng anh; Thế nhưng Kỳ Hạ Cảnh lần nữa có ý đồ tới gần, lông mi cong của cô run nhẹ, phì cười một tiếng.

“......”

Huyệt Thái Dương nhẹ nhảy hai lần, Kỳ Hạ Cảnh thở sâu, hỏi cô: “Sao em cười?”

“Không có gì.”

Lê Đông nghiêng người tránh khỏi khuỷu tay đang ngáng đường của người đàn ông, hai mắt lấp lánh mang theo ý cười ranh mãnh, nhớ lại cuộc đối thoại tối hôm qua, ra vẻ trịnh trọng nói:

“Vừa rồi vẫn chưa hôn anh, cho nên em cười.”

“Cũng không phải ghét bỏ kỹ thuật hôn của anh không tốt.”

-

Buổi chiều Lê Đông có hai ca phẫu thuật, sau khi cuộc giải phẫu kết thúc thuận lợi, phát hiện hoàng hôn bên ngoài cửa sổ buông xuống, giờ đã sớm qua tan tầm.

Trên đường trở về văn phòng, bắt gặp Dương Lệ trực đêm.

Đối mặt nhau từ xa, Dương Lệ nhanh chóng bước về phía Lê Đông: “Văn phòng có người đang tìm cô, đã chờ ở bên ngoài từ xế chiều, còn không cho tôi nói cho cô biết.”


“Là một phu nhân xinh đẹp giàu có.”

Dương Lệ nhịn không được bắt đầu nhiều chuyện: “Là người thân của cô sao?”

Rộng phu nhân?

Trong lòng Lê Đông thầm có suy đoán, sau khi tạm biệt Dương Lệ, cô nhanh bước đến văn phòng, quả nhiên ở hành lang xa xa, ngoài cửa đã trông thấy Lê Viện đang ngồi chờ.

Người phụ nữ mặc sườn xám dáng người mỹ lệ, giống như người con gái vùng sông nước Giang Nam được vẽ trong tranh, tuổi gần bốn mươi nhưng không hề nhìn ra dấu tích của thời gian.

Nghe thấy tiếng bước chân, Lê Viện quay đầu lại, nhìn thấy cháu gái thì mỉm cười dịu dàng: “Cháu tan tầm rồi sao, cô đến đây không quấy rầy cháu chứ?”

“Cháu vừa tan tầm.”

Văn phòng không có những người khác, Lê Đông mời Lê Viện vào ngồi, mang ly nước giấy tới: “Cô út tìm cháu, là vì chuyện của ba cháu sao?”

“Chị dâu nói gần đây anh hai bị đau tim, không ngủ ngon, cô muốn hỏi tình trạng của anh ấy thôi.”

Đôi mắt đẹp của Lê Viện buông xuống, tự trách nói: “Thật xin lỗi, là cô quá ích kỷ, tự tiện nói cho anh ấy biết chuyện hôn lễ.”

Lê Đông kỳ thật có thể hiểu được Lê Viện đang khó xử.

Hôn lễ là chuyện đại sự, ai cũng hy vọng có được sự ủng hộ của người nhà, ông bà ngoại qua đời sớm, ba là anh cả, Lê Viện đương nhiên hy vọng Lê Minh Cường một ngày nào đó sẽ có thể chúc phúc cho hôn nhân của bà.

“Ba cháu mấy ngày nữa sẽ đến kiểm tra sức khỏe, cô đừng quá lo lắng.”

Lê Đông dịu dàng an ủi, cụp mắt trông thấy nhẫn cưới trong tay Lê Viện: “Cô út, hy vọng hôn lễ của cô diễn ra thuận lợi.”

“Cảm ơn cháu.”

Lê Viện cảm động nắm chặt lấy tay phải của Lê Đông, do dự một lát, định hỏi một chuyện đã xảy ra rất lâu về trước, bà ấy thận trọng hỏi: “Cô nhìn thấy chuyện của con và Hạ Cảnh ở trên mạng. Hai cháu đã quay lại với nhau rồi sao?”

Lê Đông nhẹ giọng: “Tụi cháu còn đang tiếp xúc.”

“Vậy lần này anh chị hai tới, cháu có định thẳng thắn với bọn họ không?”

Năm đó Lê Viện vẫn có chút xấu hổ với Lê Đông, lo lắng hỏi: “Chuyện của cô, liệu có khiến chuyện của cháu càng thêm khó xử không?”

Chuyện năm đó của bà ấy khiến ba Lê vô cùng căm hận nhà họ Kỳ, cuối cùng vì ai đứa con còn đi học, mới đành chịu nhục tiếp tục nhận tiền bố thí.

Mà khi Lê Đông bị phát hiện đang yêu đương với Kỳ Hạ Cảnh có xuất thân từ nhà họ Kỳ, tình thế vượt quá tầm kiểm soát, Lê Minh Cường mang bệnh tức giận, còn thậm chí chọn cách đánh người để hả giận.

Năm đó hai đứa trẻ chia tay huyên náo khó coi như vậy, lời đồn đại lan truyền khắp nơi, Lê Viện biết bà ấy phải chịu đến ba phần trách nhiệm.

“Thành thật mà nói, cháu muốn đợi ba khỏe lại rồi sẽ nói chuyện đó.”

Lê Đông nhìn ra sự sầu lo trong lòng cô út, cười trấn an nói: “Cô út yên tâm, bây giờ không phải là mười năm trước.”

Bất luật cô và Kỳ Hạ Cảnh có kết cục như thế nào, cô nhất định sẽ không đi lại trên vết xe đổ năm xưa.

“Không nói chuyện này nữa.” Lê Viện biết rằng có xin lỗi thì cũng vô dụng, thở dài thật sâu, khăng khăng muốn đưa Lê Đông về: “Cô đưa cháu về nhà, chú vừa vặn đang lái xe tới.”

“Bên ngoài trời tối, con gái đi một mình về rất nguy hiểm.”

Lê Đông thấy thái độ của bà ấy kiên quyết, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.


Lại không nghĩ sẽ gặp Kỳ Hạ Cảnh ở cửa bệnh viện.

Người đàn ông cao gầy vẫn như cũ xuất chúng trong bóng đêm, áo khoác mày nâu nhạt đang cùng một người đàn ông khác nói chuyện phiếm trong chiếc xe Bentley.

Nghe thấy tiếng cao gót, người đàn ông cao gầy với cặp kính quay đầu, ngoại hình có ba phần giống với Kỳ Hạ Cảnh, nhưng vô cùng lắm lời.

Sau khi người đàn ông nhìn thấy Lê Viện, trên mặt nở nụ cười, tiến lên dịu dàng nói: “Tiểu Viện.”

Hai người còn lại bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên kinh ngạc với mức độ khác nhau, ánh mắt Kỳ Hạ Cảnh chậm rãi dò xét qua đôi vợ chồng đang ân ái bên cạnh, sau đó lại quét mắt tới người Lê Đông.

Im lặng nhíu mày, anh mỉm cười, giọng nói không lộ ra sự vui vẻ: “Cho nên trong bốn người ở đây, tôi là người duy nhất vừa biết Lê Đông và thím nhỏ có quan hệ họ hàng?”

“Không ai cố ý giấu diếm cháu đâu.”

Kỳ Sâm nhíu mày liếc anh một cái, đi đến ghế lái phụ mở cửa cho Lê Viện: “Vài ngày trước chú cũng vừa được nghe Tiểu Viện kể, mới biết được việc năm lớp mười hai cháu trở mặt với người nhà, có chút liên quan đến Tiểu Viện.”

Kỳ Sâm tuy trẻ hơn Lê Viện mấy tuổi, thân phận dù lớn hơn Kỳ Hạ Cảnh, nhưng tuổi tác cũng chênh lệch không xa, hai người nói chuyện không có nhiều cấm kỵ.

Kỳ Sâm vốn đã nói rất khéo, chỉ có Lê Đông vẫn cảm thấy xấu hổ như cũ.

Cô mấy lần muốn rời đi, nhưng lại bị ánh mắt nóng bỏng của Lê Viện giữ lại, không thể không kiên trì ngồi trên xe.

Kỳ Hạ Cảnh cũng thuận thế mở cửa xe ngồi vào ghế sau, không khách khí miễn cưỡng dựa vào, cười như không cười đáp lễ: “Chú út, trong nhà có cãi vã thì phải giải quyết, chúng ta cũng vậy.”

“Thằng nhóc này mấy năm không gặp, miệng lưỡi cũng không giảm đi chút nào.”

Kỳ Sâm lắc đầu không cùng anh tranh luận nữa, nhìn người trong gương chiếu hậu: “Cháu muốn đến đâu thì nhanh chóng báo địa chỉ đi.”

Chìa khóa xe ở trong túi, Kỳ Hạ Cảnh đút hai tay vào túi, mặt không đổi sắc nói: “Địa chỉ của cháu giống cô ấy.”

Hai người ở ghế trước nghe vậy đều sững sờ, hai mặt nhìn nhau, giống như hiểu ra điều gì đó, cuối cùng hóa thành Kỳ Sâm lắc đầu bật cười, lập tức khởi động ô tô.

Lê Đông yên tĩnh ngồi ở hàng ghế sau, yên lặng lắng nghe vợ chồng ở hàng phía trước trò chuyện quá khứ, thỉnh thoảng đặt câu hỏi cho Kỳ Hạ Cảnh uể oải ngồi ở hàng ghế sau, lòng bàn tay đổ mồ hôi hơi khép lại.

Cô cũng không rõ mình đang vì cái gì mà khẩn trương.

Lúc xe đi được hơn nửa đường, Kỳ Sâm đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi thăm người đàn ông ở hàng ghế sau: “Hạ Cảnh, năm đó chú và Tiểu Viện tới thị trấn X làm khảo sát hạng mục ngân sách, cháu hẳn là cũng đi theo chứ?”

“Cháu và Tiểu Đông sau khi tốt nghiệp lớp 10 đã quen biết?”

Lê Đông nghe vậy sửng sốt, cảm giác được lòng bàn tay lại đổ mồ hôi, ánh mắt không tự giác chuyển hướng nhìn Kỳ Hạ Cảnh đang dùng tay đỡ đầu, trong lòng có chút hồi hộp.

“Không phải, lần đó chúng cháu chưa từng gặp mặt.”

Môi mỏng khẽ mở, giọng nói trầm thấp lười biếng đáp lại; Dường như cảm nhận được mình đang bị nhìn chăm chú, Kỳ Hạ Cảnh thu hồi lại ánh mắt đang nhìn ra cửa sổ, lúc nhìn về phía Lê Đông, tròng đen lạnh nhạt lại nhiều thêm mấy phần ấm áp.

Bốn mắt nhìn nhau, Kỳ Hạ Cảnh giống như đột nhiên hào hứng, ngồi thẳng dậy xích lại gần Lê Đông, đầu ngón tay thon dài không biết là vô tình hay cố ý chạm vào mu bàn tay của cô, đè nén âm lượng nặng nề hỏi: “Nếu như chúng ta gặp nhau, liệu em có nhớ rõ lúc lên cấp ba bị chia lớp không?”

Trái tim treo lơ lửng rơi về chỗ cũ, Lê Đông nở một nụ cười cứng ngắc, thật lâu sau đó, mới nghe thấy âm thanh khàn khàn đáp lại của mình: “Có thể.”

Thật ra cô vẫn luôn nhớ tới Kỳ Hạ Cảnh.

Chỉ có anh là quên cô mà thôi.