Hồn Đồn Than

Chương 16




Đem xe đẩy dựng vào trong nhà, Cung Trường không được tự nhiên cho lắm sờ sờ sợi dây chuyền trên cổ, trên mặt dần dần tràn ra vẻ tươi cười. Tươi cười ôn nhu đến cực điểm.

Cẩn thận đẩy cửa ra rồi nhanh tay cài chốt lại, rón ra rón rén đến phòng của mình. Mỗi tối hắn đều về rất muộn, để tránh không đánh thức hai lão Cung gia cùng hai đứa em đã đi vào giấc ngủ, Cung Trường gần như đã hình thành thói quen đi rón rén vào nhà.

Mở cửa phòng, ngoài ý muốn lại thấy Cung Võ thế nhưng còn chưa ngủ.

“Anh, anh về rồi à.” Cung Võ ngồi ở trên giường nhẹ giọng chào hỏi.

“Ân. Còn không ngủ? Ngày mai không có ca làm sao?” Cung Trường đến bên giường của mình, mở tủ lấy quần áo để đi tắm.

“Lát nữa.” Cung Võ biểu tình có chút bối rối, nhưng Cung Trường đưa lưng về phía nó nên cũng không thấy được.

Lúc Cung Trường tắm rửa xong, phát hiện Cung Võ vẫn còn ngồi trên giường động cũng không động, ngay cái màn cũng không bỏ xuống.

“Làm sao vậy?” Cung Trường một bên lau tóc một bên hỏi, cũng vừa vặn phát hiện hai ngày nay câu “Làm sao vậy” được nói nhiều nhất nha.

“Anh, chỗ làm của em nói em chỉ cần đi nốt hôm nay, ngày mai không cần tới nữa.” Cung Võ nói.

Cánh tay lau tóc của Cung Trường dừng lại, “Thật không? Đường đột vậy à?.”

“Vâng.” Cung Võ sắc mặt buồn rầu.

“Em cũng không biết tại sao lại vậy, hôm nay ông chủ của em bảo lên phòng nói chuyện, vừa vào cửa liền nói với em ngày mai không cần đến, nói bọn họ không thuê em nữa. Em cũng không biết hắn có ý gì, hỏi hắn, hắn chỉ nói cũng là vì công việc của hắn. Anh, không phải là em vô tình đắc tội ông chủ đó chứ?” Cung Võ ảo não vò đầu.

Nó hiện tại rất thích công việc này, hơn nữa cũng rất thích phân công tác này. Làm đến gần bốn năm, hiện tại đột nhiên bắt nó rời đi, nó căn bản là không biết như thế nào cho phải.

Cung Trường vô thức dùng khăn lau lau mặt, “Đừng lo, sau này sẽ tìm được việc mới mà. Em tay nghề hảo, có năng lực chịu khổ, cũng không sợ không có người nhận em. Anh, Từ Thiên, còn có La Dục sẽ thử đi hỏi xem tại sao bọn họ lại không cho em làm nữa. Được rồi, không còn sớm nữa, việc này có phiền lòng cũng vô dụng thôi, đi ngủ sớm một chút đi.”

“Nga.” Cung Võ là người sáng suốt, nghe anh trai nói như vậy nhất thời an tâm  không ít. Đáp ứng một tiếng, đứng dậy mắc màn.

“Di? Anh hai, trên cổ anh đeo cái gì?”

Cung Trường che sợi dây chuyền trên cổ, một lát sau mới ý thức được động tác có hơi lạ của chính mình, rất nhanh buông ra.

“Dây chuyền, bạn tặng.”

“Dây chuyền? Cũng không phải con nít, sao lại tặng anh thứ này?”

Quả nhiên giống với dự kiến của Cung Trường, Cung Võ vừa nghe đây là dây chuyền liền bật cười.

“Được rồi được rồi! Ngủ ngủ!”

Cung Võ nhỏ giọng ha ha cười bị anh trai đuổi lên giường, không hiểu được có phải do ngọn đèn sinh ra ảo giác hay không, sao nó lại cảm thấy được mặt của ông anh nó có điểm hồng hồng? Rốt cuộc sợi dây chuyền này là do ai tặng đây?

Cung Trường giém màn, tắt đèn, yên lặng ngồi một hồi lâu trong bóng đêm.

***

Buổi sáng ra quán, ngoài ý muốn lại chạm mặt lão cha, Cung Trường nhìn ông không nói chuyện, sau đó lướt qua.

Cung lão ba nhìn thoáng qua đứa con, khẽ cắn môi quay người đuổi theo. “Đại tử, con từ từ.”

Cung Trường dừng bước.

“Ta có chuyện muốn thương lượng với con.”

Cung Trường quay lại đầu, “Chuyện gì?”

Cung lão ba nuốt một ngụm nước miếng, chà chà tay nói: “Ta. . . . . . Muốn mượn một ít tiền để buôn bán được không? Ta nghe Tiểu Võ nói tiền trong nhà đều là con giữ, nên tiền lương của Tiểu Võ cũng là giao cho con?”

“Ông trước đó đã mượn tiền của Tiểu Võ sao? Sao lại không biết xấu hổ như vậy?” Cung Trường không chút nào che giấu ý châm biếm cha mình.

Cung lão ba bị lời nói bén nhọn trực tiếp của đứa con làm cho lắp bắp.”Ta, ta chỉ là mượn, cũng không phải không trả.”

“Không có.” Cung Trường xoay người bước đi.

“Từ từ! Mày có tiền cho mẹ mày mượn để buôn bán nhưng lại không cho tao sao?” Cung lão ba cao giọng.

“Ông nghĩ gì thế? Ông có phải đang sợ người khác không biết việc cha vay tiền con của mình có đúng hay không?” Cung Trường không kiên nhẫn quay đầu lại. “Ông nghe ai nói tôi cho mẹ mượn tiền?”

“Có người nói cho tao biết.” Cung lão ba muốn đứng thẳng lưng trước mặt đứa con lớn.

“Tôi nghĩ ông vẫn nên thành thành thật thật tìm việc mà làm đi, ông không hợp với những việc buôn bán như vậy đâu.”

“Mày nghĩ rằng tao không đi tìm sao? Mày có biết lớn tuổi như tao khi muốn tìm việc rất khó hay không? Cho dù là đi quét đường cũng phải có quan hệ mới xin được!” Cung lão ba có lẽ đã gặp nhiều trắc trở, nói chuyện tỏ vẻ rất căm giận bất bình.

“Vậy đi dọn phân cũng được.” Cung Trường nói xong xoay người bước đi, không trì hoãn một giây nào.

“Đại tử! Tao là cha mày!” Phía sau truyền đến thanh âm bi thống của Cung lão ba.

Nếu bảy năm trước ông không lừa Kỉ gia năm vạn, không mang theo tiền biến mất, không vứt bỏ mặc kệ cái gia đình này như vậy, thì hôm nay ông vẫn là người cha mà Cung Trường tôi hết sức tôn kính.

Cung Trường sau khi ra quán thì điện thoại cho La Dục. Xét về mặt mũi, làm cảnh sát như La Dục vẫn là có uy .

“La Dục, là tớ.”

“A, Cung Trường! Tìm tớ có chuyện gì?” Không biết sao, giọng của La Dục có điểm chột dạ.

“Tớ muốn phiền cậu một việc, ách. . . . . . Cậu có người quen nào đang tuyển người làm thuê không?”

“Làm sao vậy? Có phải Tiểu Võ xảy ra chuyện gì rồi không?” Bên kia La Dục vậy mà liền phản ứng lại.

Cung Trường siết nhẹ điện thoại, “La Dục, cậu nói thật nói cho tớ biết, không phải là cậu cũng có chuyện gì đi?”

“À. . . . . . Sao tớ lại bị chuyện gì được. Cậu đừng lo cho tớ, phiền cậu chiếu cố tớ cho tốt là được rồi.” La Dục pha trò.

“La Dục!”

“Khụ, kỳ thật cũng không có gì, bị cha tớ cấm cửa mà thôi. Còn nữa. . . . . . Ông ấy nói khoảng thời gian này tránh xa cậu một chút, hơn nữa không cần lo cho nhàn sự của cậu. Tớ nghĩ đại khái người kia đã động thủ, tìm được cha tớ. Cậu biết mà, cấp bậc của cha tớ căn bản là không thể so với người kia!”

“Tớ biết rồi. La Dục, thật có lỗi.” Cung Trường thật lòng xin lỗi.

“Đều là huynh đệ, nói cái gì vậy! Đúng rồi, cậu nhờ bạn của tớ tìm việc giúp có phải là cho Tiểu Võ hay không?”

“Không cần. Cậu tạm thời không cần lo cho chuyện của nhà tớ nữa, nghe lời cha cậu đi, tránh xa tớ ra một chút.” Cung Trường mặc kệ La Dục ở bên kia la to, quyết đoán cúp điện thoại.

Cung Võ bị sa thải, La Dục bị cha cảnh cáo, giống như tất cả mọi người bên phía hắn nhất nhất đều bị uy hiếp trình độ bất đồng. Nếu người nọ điều tra những người có quan hệ tốt với hắn, như vậy bọn họ cũng có thể sẽ không bỏ qua cho Từ Thiên!

Nhớ tới Từ Thiên ngày hôm qua vội vàng bối rối không giống thường ngày, Cung Trường thầm nghĩ trong lòng một tiếng không ổn. Đối phương không phải không ra tay với Từ Thiên, mà là đã sớm ra tay!

Cung Trường nhanh như cắt bấm điện thoại, nhưng gọi vài lần vẫn không được, bất an trong lòng càng lúc càng lớn. Lúc sau thật sự không chịu nổi, gọi thẳng điện thoại bàn của nhà Từ Thiên.

Là cha anh tiếp điện thoại, vừa nghe người gọi tới là Cung Trường, câu đầu tiên chính là: con ta bị cậu hại chết rồi!

Cung Trường mặt mũi tái nhợt nghe cha của Từ Thiên nửa mắng giận nửa oán hận kể rõ, cuối cùng hắn biết được Từ Thiên. . . . bạn bè tốt nhất của hắn đang trên đường đi Tứ Xuyên tìm cô gái kia thì gặp tai nạn giao thông, hiện tại người đang nằm bệnh viện Thành Đô hôn mê bất tỉnh.

Ngày hôm qua hắn còn nhìn thấy Từ Thiên nói chuyện với hắn, khi đó hắn nghĩ Từ Thiên đã không còn muốn đi tìm cô gái Tứ Xuyên kia để làm chứng nữa, không nghĩ tới ngay chiều qua cậu ta đã mua vé máy bay đến Thành Đô, đến nơi thì thuê xe hướng ngọn núi nhỏ chỗ cô gái ở mà đi. Mà tai nạn chính là xảy ra ở ngay trên đường lên núi.

Nghe nói tài xế vì phải né tránh một chiếc xe tải đi ngược hướng, kết quả không cẩn thận cả người cùng xe lao xuống núi.

Buổi sáng nhận được điện thoại đường dài của cục cảnh sát phía bên kia, cha mẹ cậu ta thiếu chút nữa bị hù chết. Hiện tại mẹ cậu ta đã trước một bước mù mịt chạy tới Thành Đô, người còn lại vì phải thu thập hành lý cho Từ Thiên mà đi trễ một ngày.

Hắn đã hại bằng hữu tốt nhất của hắn.

Cung Trường tựa lưng vào tường, ôm đầu chậm rãi ngồi chồm hổm xuống.

Chuông điện thoại không hợp thời cơ vang lên.

“Alô?”

“Cung tiên sinh, là ta. Bách Thu Quân.”

“Nhĩ hảo, chuyện của chúng tôi lại thêm phiền toái cho ông rồi. Sự tình tiến hành thế nào?” Cung Trường nghe thấy người gọi là đại luật sư giúp hắn việc khởi kiện, sắp xếp lại tâm tình một chút, khẩu khí trở nên khách sáo.

“Ha hả, cái kia, Cung tiên sinh a, ta có hai việc muốn nói cho cậu, một tốt một xấu, trước hết muốn nghe cái nào?”

“Tùy tiện đi.” Lúc này, Cung Trường thật sự không có tâm tình nói giỡn.

“Được rồi, trước nói cho cậu tin tốt. Chúng ta căn cứ vết thương trên bụng Cung Âm trong ảnh chụp nghiệm thương chẩn đoán bệnh, xin lệnh điều tra vợ chồng Chu Thế Côn, hiện tại cảnh sát đã tìm được đôi giầy kia, cũng đã giao cho phòng khám nghiệm so sánh, chứng minh đôi giầy kia quả thật tương xứng với dấu giầy trên bụng Cung Âm.

“Còn có, DNA của Chu Thế Côn lần trước hắn đưa cho ta, cũng đã có hơn chín phần tương xứng với DNA đứa bé trong bụng Cung Âm. Có hai chứng cớ này, nếu ở dưới tình hình như vậy, chúng ta trên cơ bản có thể nói đã nắm chắc thắng lợi.”

“Ông nói sao?”

Cung Trường không tin vào lỗ tai mình. Hắn tuy rằng ôm hy vọng nhưng cũng biết rằng xác suất thành công không lớn, hiện giờ thành công lại ở ngay trước mắt. . . . .

Trước mặc kệ chuyện hắn căn bản không có đưa DNA của Chu Thế Côn cho Bách Thu Quân, Cung Trường cảm thấy tim mình chưa bao giờ đập nhanh như vậy.

“Ta nói, dưới tình hình này, ta có thể có nắm chắc sẽ thắng kiện. Nhưng, ta không thể không nói cho cậu chuyện thứ hai. Khụ, có người muốn ta hỏi cậu một chút: cậu có còn ý niệm muốn đưa chuyện này lên tòa án xét xử nữa hay không?” Bách Thu Quân hình như do dự rất lâu, lúc sau mới nói được một câu.

Cung Trường ngồi thẳng lại, giọng cũng trầm xuống, “Bách luật sư, có phải cũng có người uy hiếp ông hay không?”

“Cũng?” Bách Thu Quân mẫn cảm quơ được chữ trọng điểm này, “Có người cũng đã uy hiếp cậu và người nhà cậu à?”

“Không sai lắm. Em trai tôi đột nhiên bị sa thải, bạn tôi La Dục bị cha cảnh cáo, thê thảm nhất chính là Từ Thiên, bởi vì cậu ấy giúp tôi nhiều nhất, hơn nữa một mực muốn nghĩ biện pháp tìm cách thắng kiện, hiện tại cậu ấy. . . .” Cung Trường nhịn xuống, “Cậu ấy bị tai nạn giao thông, hiện đang nằm trong bệnh viện ở Thành Đô hôn mê chưa tỉnh.”

Nửa ngày, Bách Thu Quân không nói một lời nào.

Cung Trường chờ, thẳng đến khi nghe được tiếng cười khổ của đối phương, “Xem ra người nọ vì bảo vệ con gái, con rể, tránh cho rước việc xấu vào nhà mà quyết định không từ thủ đoạn. Hiện tại cậu tính nên làm sao đây?”

“Ông nói xem?” Cung Trường buồn phiền chồng chất, thật sự không nghĩ ra điều gì.

Bách Thu Quân thở dài một hơi, “Hiện tại điều kiện đối phương đề ra là: nếu cậu buông tha cho việc này, mang người nhà rời khỏi thành phố, như vậy vấn đề của người nhà cậu cùng bạn của cậu đều không thành vấn đề, bọn họ sẽ không bao giờ … gây chuyện với cậu nữa.”

Cung Trường nghe xong điều kiện thì bật cười.

“Ta biết. Ta nghe xong điều kiện này cũng rất khó chịu, nhưng đối phương có một câu rất đúng: châu chấu đá voi. Cho dù ta có đưa vụ này lên tòa, bọn họ một năm hai năm không thẩm tra xử lí, thậm chí coi như không biết đều có thể. Cho dù có thẩm tra xử lí đi nữa, ta chỉ sợ trong hồ sơ đã có kết quả từ trước, ngươi sẽ bị dồn đến chỉ có thể rút đơn kiện, thậm chí. . . . . .”

Bách Thu Quân một bên nói một bên cân nhắc.Người kia ủy thác lão vụ kiện này, đại khái cũng không thể dễ dàng đối phó với chỗ dựa vững chắc của vợ chồng Chu Thế Côn. Y làm cho lão ra mặt giúp Cung Trường đã là mạo hiểm, nếu y thực muốn đánh cược tiếp tục giúp Cung Trường, sợ là tất cả cố gắng cho tới nay đều hỏng hết, hơn nữa bây giờ còn đang là thời điểm quan trọng.

Cho nên, trong giọng nói của lão liền tự nhiên dẫn theo ý tứ khuyên giải an ủi. Lão tuy rằng đồng tình với Cung gia, nhưng là lão nghĩ một Cung gia vô vị nếu mất đi cũng không có gì quan trọng. (=.= mất đi là có ai đó dần ông chết đấy)

“Tôi đã biết, tôi sẽ suy nghĩ cho thấu đáo.”

“Hảo, ta chờ câu trả lời của cậu.” Bách Thu Quân hy vọng Cung Trường có thể sáng suốt một chút.

Toàn thân mệt mỏi nói không nên lời. Đây là sự khác biệt giữa người nắm quyền và bình dân! Mặc kệ có kêu gọi tuyên dương bình đẳng giai cấp như thế nào, thì đó cũng chỉ là lí lẽ dân chúng dùng để tự an ủi tinh thần của mình thôi.

Thế gian này chỉ cần có nhân loại gia nhập, liền vĩnh viễn không có cái bình đẳng kia. Vọng tưởng dùng hai chữ ‘‘bình đẳng’’ để che giấu người hiểu biết, mới chân chính là người ngốc!

Nhìn đi, mở to hai mắt nhìn đi, tinh cầu này có hơn 6 tỉ người sinh sống, có thể có công bằng chân chính không? Xã hội nô lệ, xã hội phong kiến, xã hội tư bản chủ nghĩa, xã hội chủ nghĩa, nhân loại tiến bộ đồng thời để lại vấn đề căn bản nhất, cũng là vấn đề vĩnh viễn không thể giải quyết.

Chuyện này căn bản không phải lỗi của Cung gia bọn họ. Cho dù Cung gia có sai, cũng chỉ là do tiểu cô nương Cung Âm nhận thức còn kém, hồ đồ đi làm người thứ ba xen vào. Nhưng hắn tin tưởng em gái mình, nếu không phải Chu Thế Côn cố ý dụ dỗ, Cung Âm vĩnh viễn sẽ không đi phá hư gia đình của người khác.

Nhưng thiện lương, xinh đẹp như Cung Âm lại chiếm được cái gì? Một nam nhân lừa gạt nàng, một đố thê điên cuồng, một thương tổn vô tình cùng cố ý, rồi cuối cùng là bị vu khống.

Bọn họ lui, vì muốn bảo trụ giấy chứng nhận tốt nghiệp đại học cho Cung Âm đáng thương, bọn họ cam chịu. Thối lui lại cho bọn họ được cái gì? Là những lời gièm pha bôi nhọ thanh danh càng ngày càng lan xa sao?

Ác nhân trước cáo trạng, vốn là người bị hại thì gia đình bọn họ lại thành thứ đi hại người. Em gái phẩm hạnh đoan trang một lòng cống hiến cho âm nhạc, lại bị mang tiếng là *** phụ, nữ nhân tham lam.

Làm anh trai cả thì đương nhiên hắn rất phẫn nộ, nếu hắn cứ tiếp tục dễ dàng tha thứ, cái nhận được chính là sự vũ nhục của đối phương đối với em gái.

Hắn là đầu sỏ gây nên tất cả, sau đó hắn bị kiện, không quan trọng, ít ra hắn cũng vì em gái mà ra tay, hắn cũng biết đánh người là phạm pháp, hắn chấp nhận việc hắn bị kiện.

Nhưng hắn thật sự không cam lòng, bọn họ rõ ràng không làm sai điều gì, tại sao em gái hắn không những bị mất đi tấm học bổng nó vẫn luôn khao khát, còn xém nữa bị bọn họ không phân tốt xấu mà đuổi học? Tại sao nó đã chịu tổn thương lớn như vậy rồi, mà chúng còn muốn phá hư thanh danh của nó?

Hắn phản kháng, hắn muốn đòi lại một cái công đạo cho em gái. Cuối cùng nhìn lại thì hắn có được cái gì?

Ta làm sai sao? Ta chỉ là muốn đòi lại công đạo a!

Chẳng lẽ ta thật sự sai lầm rồi sao?

Hắn vì muốn đòi lại công đạo cho em gái, lại hại tất cả những người có quan hệ thân thiết với hắn.

Hắn nên làm cái gì bây giờ? Buông tay sao? Cúi đầu trước thế lực lớn mạnh hơn hắn?

Trước kia xem báo chỉ nhìn đến chuyện xưa như vậy thôi, tức giận rồi tức giận lại tổng cảm thấy nó không liên quan đến mình. Thẳng đến khi xảy ra chuyện, mới phát hiện loại chuyện lấy thế khinh người, chuyện cường quyền áp bức căn bản là có mặt khắp nơi!

“Lão bản, cho một tô hoành thánh. Lão bản——” Có người đối với hắn kêu to.

Cung Trường ngẩng đầu, nâng người đứng dậy, “Đến đây đến đây, anh ngồi xuống trước, sắp có rồi đây.”



Mặc kệ có chuyện gì đi nữa, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục.

Nếu có người lúc này có thể ở bên hắn. . . . . .

Hắn biết y đang ở nơi nào, nên liền dưới tình trạng đầu óc nóng lên mà chạy tới hỏi người ở Lý viên Lý Hàng có ở nhà hay không. Nhưng câu trả lời của đối phương lại là: tiểu thiếu gia ra ngoài làm việc, nếu muốn chuyển lời, bọn họ có thể giúp.

Cung Trường phải nói cho bảo vệ như thế nào đây? Chẳng lẽ nói bởi vì tôi muốn thấy tiểu thiếu gia của các người, hay bởi vì tôi nhớ cậu ta?

Cuối cùng bảo vệ nghe được chính là: nếu Lý Hàng đã trở lại, kêu cậu ta đến hồn đồn quán tìm tôi.

Bảo vệ kỳ quái nhìn hắn một cái, có lệ nói đã biết.

Từ lâu đã biết Lý Hàng là người của Lý viên, nhưng thẳng đến hôm nay nghe được từ trong miệng bảo vệ cửa gọi một tiếng ‘tiểu thiếu gia’, mới làm cho hắn thật sự cảm giác rõ ràng, thân phận của hắn và Lý Hàng hoàn toàn khác biệt.

Ta hẳn là nên tiếp tục cùng Lý Hàng kết giao sao? Cung Trường nhịn không được nghĩ như vậy. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, người ta tốt xấu cũng là thiếu gia của một đại gia tộc!

(Lạc đà gầy so ra còn lớn hơn ngựa: dù lạc đà có gầy gò, nhưng khung xương của nó vẫn lớn hơn con ngựa. Ý nói: dù gia đạo có sa sút trở thành gia đình bình thường thì so ra vẫn hơn những gia đình vốn đã bình thường.)

Rầu rĩ một chút đã đến trưa, sự tình không thuận buôn bán cũng không hảo, qua giữa trưa rồi mà cũng không có mấy khách vào quán.

Ngẩng đầu quét mắt liền nhìn thấy nhóm tam cô lục bà, ngày thường không có việc gì cũng sẽ tụ họp rồi đến quán nói hai ba câu chia buồn với Cung gia này nọ, hôm nay lại chỉ cùng nhau đi đến tiệm may đối diện.

Không hiểu có phải hắn đa tâm hay không, hắn như thế nào tổng cảm giác được, tam cô lục bà này đang trộm nhìn quán của hắn bên đây nhỉ?

Tới buổi tối sinh ý càng kém, nếu không phải vì chờ nhìn xem tiểu tử kia tới hay không, hắn đã sớm định thu quán về nhà, than hắn mang theo cũng không đủ đốt đâu.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, dựa vào ánh đèn đường nhìn đồng hồ ở tay, đã gần hai giờ đêm rồi. Lâu như vậy, tiểu tử kia đại khái là sẽ không đến đây.

Lại đợi ước chừng đến mười phút nữa, Cung Trường mạnh mẽ đứng lên.

Thu quán!

Mà Lý Ứng Nhàn lúc này hiển nhiên là không biết có người đến tận hai giờ đêm còn đợi y. Y hiện tại đang tá túc ở nhà thị trưởng thành phố, lấy danh nghĩa bạn cùng học với con gái ông ta.

Nếu A Trường biết ta bắt đầu đi học, hắn nhất định sẽ rất cao hứng đi? Ứng Nhàn trong bóng đêm mỉm cười.

Hiện tại thân phận của y đã công khai hơn phân nửa, tầng lớp thượng lưu cũng đã biết được một phần. Đều đối với Lý gia tiểu thiếu gia về nước vì muốn giúp đỡ gia tộc này sinh hảo cảm.

Y sờ sờ mặt mình, nghĩ thầm, khuôn mặt này mặc dù có thời điểm thực chán ghét, nhưng có đôi khi dùng cũng rất được, ít nhất không ai có thể nhìn ra ý đồ bất lương gì của y qua khuôn mặt này.

Về phần ý đồ bất lương của y là gì. . . . . . Ứng Nhàn nhắm mắt lại quyết định hảo hảo ngủ một giấc.

Cung Trường lăn qua lộn lại cả đêm không thể đi vào giấc ngủ, ngày hôm sau vác đôi mắt thâm quầng ra quán. Thời điểm ra khỏi cửa lại đụng phải Cung lão ba một lần nữa, Cung Trường cảm thấy có điểm kỳ quái, ngẫm lại vẫn là không có hỏi ra. Cung lão ba cũng né tránh hắn, phụ tử hoàn toàn hóa thành người lạ.

Đẩy xe lên cửa trường trung học cách đó không xa, vị trí xác định của hồn đồn quán Cung gia, nhóm bếp lò lên, đem bột đã lên men cho vào máy, cắt thành những sợi mì hoành thánh dài ngắn thích hợp. Cách làm hoành thánh thủ công từ trước đến nay của Cung gia, từ đầu tới đuôi đều là tại cái thớt nho nhỏ này mà hoàn thành.

Lúc chuẩn bị xong, số lượng người dẫn con đến trường cũng đã tăng lên.

Một hơi đến tám giờ, thật vất vả làm mì đến nỗi không lúc nào rảnh đi rửa đống bát đã muốn xếp thành một ngọn núi nho nhỏ, năm mươi bát hoành thánh cứ như vậy bán hết veo.

Không biết ai hô một câu: “Cảnh sát!” Nhất thời trong thập bảo khố phố một mảnh hỗn độn. Thu thập thì thu thập, che dấu thì che dấu, nhất là chỗ trước cửa trường trung học, một phen rối loạn.

Một chiếc xe tải không nhanh không chậm tiến vào thập bảo khố phố. Cung Trường liếc mắt một cái, hắn cũng đang vội dọn quán.

Xe tải dần dần tiến vào, đến trước hồn đồn quán của Cung gia thì ngừng lại. Cung Trường ngẩng đầu.

“Cung Trường, dọn quán rồi sao?” Cảnh sát Trần đại đội trưởng mang theo tươi cười từ trong xe nhảy xuống.

Vô nghĩa! Không phải muốn lay động quán ta thì kéo một đống người tới làm gì? “Sao vậy? Lại là người nào muốn tới thị sát?” Cung Trường lười biếng hỏi lại.

“Ha hả, thật không phải là thị sát. Mà là. . . . . . Cung Trường, từ hôm nay trở đi đại khái cậu không thể mở quán ở nơi này nữa.” Trần đại đội trưởng đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Qua một hồi lâu, Cung Trường mới hỏi một câu: “Tại sao?”

Một người tuổi còn trẻ cùng Trần đại đội trưởng sóng vai, bước từng bước ra hồi đáp: “Tại sao à? Dọn dẹp cho thành thị sạch đẹp a. Thập bảo khố phố ở gần khu phố trung tâm, về sau sẽ chính là hạng mục quản lý trọng điểm của chúng tôi, cấp trên cho chúng tôi đi khảo sát trước, bọn họ lên kế hoạch muốn hoàn toàn chỉnh đốn vấn đề vệ sinh cùng diện mạo của khu phố.

“Nói đến khảo sát, hồn đồn quán của Cung gia các người ở thập bảo khố phố mở quán hơn hai mươi năm, lại không chịu để cảnh sát quản lý, cấp trên hiển nhiên sẽ chú ý tới các người. Cho nên chúng tôi hôm nay đến chính là muốn nói cho cậu: về sau Cung gia các người không thể ở chỗ này buôn bán nữa, nếu không sau này gặp một lần tịch thu một lần!”

Cung Trường nhìn người này vài lần, xác định chính là người lần trước thiếu chút nữa bị hắn đánh. Gã kia vẻ mặt đắc ý dào dạt, một bộ cáo mượn oai hùm! Hắn hít thở sâu nỗ lực áp chế phẫn nộ, “Không cho tôi mở quán, các ông bảo tôi một nhà già trẻ sống bằng gì?”

“Đi tìm việc khác hoặc mở quán tại nơi khác!” Người trẻ tuổi cả vú lấp miệng em.

“Tiểu Chương!” Trần đại đội trưởng quát ý muốn bảo cấp dưới ngưng lại.

“Lão Trần, phiền ông, xem chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, mắt nhắm mắt mở cho qua đi, như thế nào? Ông biết là nếu tôi có cách khác, cũng sẽ không mỗi ngày đi sớm về tối bán cái này.”

Hơn nữa lúc sau Cung Trường nhìn về phía Trần đại đội trưởng, trong mắt toát ra ý tứ cầu xin.

Một con người rắn rỏi như vậy mà lại. . . . . . Trần đại đội trưởng không nhẫn tâm nhìn ánh mắt của Cung Trường, cúi đầu ngấm ngầm suy nghĩ.

“Thực xin lỗi, chúng tôi cũng không có biện pháp. Cậu đã vài lần phát sinh xung đột với cảnh sát và cục vệ sinh rồi, đã lưu lại ấn tượng rất không tốt với cấp trên, bọn họ muốn bắt để làm gương, chúng ta cũng chỉ có thể nghe lệnh.”

“Đội trưởng, nhiều lời với tên này làm gì? Anh ta phạm pháp chúng ta bắt, thiên kinh địa nghĩa!” Người trẻ tuổi bị Cung Trường thiếu chút nữa giáo huấn qua, hiển nhiên lần này không muốn buông tha cho cơ hội chỉnh Cung Trường.

“Tôi phạm pháp!? Tôi phạm pháp cái gì?! Tôi mở quán vất vả kiếm tiền vất vả nuôi cả nhà cũng là phạm pháp? Tao thao! Bọn mày giúp bọn hắc cẩu phủ thêm tầng da liền nghĩ chính mình là cảnh sát à?! Tao XXX!”

Cung Trường tức giận tột độ, “Bất quá chỉ là côn đồ không học vấn không nghề nghiệp, ỷ vào quan hệ trong nhà mà trở thành cảnh sát liền mang một đám người đi diễu võ dương oai! Tao cảnh cáo bọn mày không được khinh người!”

“Này! Sao mày dám mắng chửi người khác thế hả!” Nhóm thành quản trẻ mất hứng .

“Chửi thì thế nào?”

“Cung Trường, đừng như vậy. Mọi người bình tĩnh một chút.” Trần đại đội trưởng vội vàng hoà giải.

“Đội trưởng! Không cần cùng cái loại lưu manh vô văn hóa từng ngồi tù này nói gì cả! Dẹp quán !” Cảnh sát trẻ tuổi được gọi là Tiểu Chương kêu gào .

“Lưu manh? Vô văn hóa?” Cung Trường bị người khác hung hăng động đến chỗ đau.

Di chuyển thân mình, tới gần đám cảnh sát còn trẻ, “Các người hạ quyết tâm không bỏ qua cho tôi?”

“Cung Trường, bình tĩnh một chút!” Trần đại đội trưởng cuống quít đem chuyện năm ấy suýt bị đánh bỏ qua phía sau, “Chúng ta cũng không có biện pháp, cấp trên chỉ tên phải tịch thu quán của cậu. . . . . . A!”

Trần đại đội trưởng giờ mới để ý mình đã nói hớ, nhưng đã không kịp nữa. Cảnh sát họ Chương tuổi trẻ khí thịnh đứng ở phía sau nghe xong những lời này, dáng vẻ bệ vệ càng thêm kiêu ngạo, vung tay lên: “Các cậu có nghe không, cấp trên bảo chúng ta thu quán của tên lưu manh này! Đến! Tịch thu!”

“Tiểu Chương!” Trần đại đội trưởng không kịp ngăn cản, ngay khi tiểu Chương ra lệnh một tiếng, năm sáu cảnh sát khác từ trên xe tải nhảy xuống. Người thì cướp xe đẩy, người thì khiêng bàn, kéo ghế dựa, thậm chí còn có người xem xét sắp xuống tay với dụng cụ nấu ăn.

“Tao xem bọn mày có ai dám đụng đến quán của tao không!” Cung Trường đỏ mắt, hét lớn một tiếng đối với tên sắp lấy dụng cụ nấu ăn cho một cước, đá mạnh đến nỗi người nọ liền kêu lên thảm thiết.

“Lưu manh đánh người! Bắt nó lại!” Không biết ai kêu lên.

Mấy tên cảnh sát buông ra tay đang cầm đồ, như ong vỡ tổ xúm vào bắt Cung Trường. Cung Trường trái ngăn đón phải thì đá, đánh trúng người khác đồng thời cũng bị người khác đánh trúng. Nhưng hắn một bộ dạng hung dữ điên cuồng như muốn giết người, làm cho những tên thành quản chỉ dám kêu la chứ không dám tới quá gần.

“Đừng đánh! Đừng đánh!”

Trần đại đội trưởng ở bên cạnh gấp đến độ giơ chân, gã căn bản đã vô tình đem sự tình đến độ không thể vãn hồi. Gã vốn là nghĩ muốn thương lượng cùng Cung Trường, đầu tiên làm bộ thu quán lại, chờ thêm vài ngày sự tình qua đi, gã sẽ nghĩ biện pháp để Cung Trường mang tiền phạt tới chuộc lại sạp. Ai ngờ. . . . . .

“Không được động tới quán của tao! Cút! Cút cho tao!” Cung Trường liều mạng, xuống tay hoàn toàn không phân nặng nhẹ.

“Đánh hắn! Đánh hắn!” Tiểu Chương kia ở ngoài vòng luẩn quẩn kêu to chỉ huy.”Bắt tên lưu manh này lại!”

Trần đại đội trưởng mắt thấy sự tình sẽ không thể vãn hồi, người đến xem cũng càng ngày càng nhiều.

“Dừng tay! Tất cả dừng tay cho tôi——”

***

Thời điểm Cung nãi nãi ở trong sân rửa rau, thấy đại tôn tử nhà mình kéo lê một thân vết thương vào trong đại viện.

“Đại tử! Con làm sao vậy?” Cung nãi nãi sợ tới mức bỏ lại một nửa đống rau đã được rửa sạch, từ trên băng ghế nhỏ đứng lên. Bà đi đứng không tốt, không thể đi được quá nhanh.

“Không có gì.”

“Không có gì? Quần áo gần như đã rách hết còn nói không có gì? Vết thương của con. . . . . . Con không phải là đánh nhau đó chứ? Sạp đâu? Ai đang trông sạp?” Cung nãi nãi vừa vội vừa sợ.

“Bà nội, con nói không có việc gì thì nghĩ là không có việc gì. Bà không cần lo lắng, chuyện lớn thế nào con cũng giải quyết được!” Cung Trường muốn nở nụ cười, khóe miệng nhấc lên lại động đến vết thương.

Sạp cứ như vậy không có, hồn đồn quán Cung gia, thứ duy nhất để hắn có thể kiếm ăn cho gia đình đã bị cảnh sát dùng vũ lực tịch thu.

Về phần hắn, nếu không phải Trần đại đội trưởng cố ý buông tha cho hắn, hiện tại hắn hẳn là đang ngồi xổm trong đồn cảnh sát rồi, hoặc là sẽ bị mấy tên cảnh sát kia rảnh rỗi lại lôi ra đánh.

Hắn có tài cán gì? “Chuyện lớn thế nào cũng giải quyết được”, nói thật dễ nghe, nhưng hắn có khả năng ấy sao? Hắn lấy cái gì ra mà đấu? Có cách nào để đấu lại người có quyền?

Quá ngây thơ rồi! Khi nghĩ chỉ cần nhượng bộ thì sẽ không sao, nghĩ đến lần này sẽ không để bản thân dính vào rắc rối, không để Cung gia lâm vào tuyệt cảnh, sự thật thì như thế nào?

Cung Trường cố gắng ngăn hai tay run rẩy để tránh bị Cung nãi nãi phát hiện, hắn không thể ở trước mặt Cung nãi nãi tỏ vẻ yếu ớt được, hắn không thể hạ bả vai suy sụp trước mặt những người của Cung gia.

“Anh?” Cung Âm từ trong phòng đi ra, nhìn thấy thảm trạng của anh trai thì vẻ mặt khiếp sợ. Nhưng trong nháy mắt, khiếp sợ lại biến thành hối hận.

“Anh! Đều là em. . . . . .”

“Đừng nói! Không liên quan đến em! Bởi vì lần trước anh cãi nhau với người khác, hôm nay bọn chúng đến báo thù đem sạp đi, anh đuổi theo bọn chúng muốn đòi lại, kết quả lại bị đánh. Được rồi, không có việc gì, qua hai ngày anh đem tiền đến lấy sạp lại là được. Không cần việc gì cũng phải chuốc tội vào mình.”

Cung Trường tựa như không kiên nhẫn ngắt lời em gái, nói dối mọi chuyện đã xảy ra.

“Tiểu Võ đâu?” Khi lướt qua người em gái, hắn nhẹ giọng hỏi.

Cung Âm nhẫn bi ai, cố gắng dùng giọng bình thường hồi đáp: “Nó đưa ông nội đi bệnh viên khám mắt, mắt của ông không tốt nhưng không chịu nói ra, sáng nay khi Tiểu Võ cùng ông quét sân, phát hiện một mắt tựa hồ đã muốn nhìn không thấy, liền đưa ông đi bệnh viện .”

“Ừ. . . . Tiểu Võ có đủ tiền?” Nghe được một con mắt của ông nội rất có thể sẽ nhìn không được nữa, Cung Trường xúc động đấm vào cánh cửa.

Ông nội, ông nội mà hắn yêu quý nhất, cũng là người ông nội hiểu hắn nhất, bây giờ thế nhưng có thể bị mù một con mắt hắn cũng còn không biết, hắn chắc chắn không có tư cách nói muốn vực dậy Cung gia!

Hốc mắt nóng lên, lại không nhịn xuống kịp, một thứ ẩm ướt theo hai má chảy xuống.

“Hẳn là đủ, ” Giọng của Cung Âm có điểm chần chừ, “Ba cho nó tiền.”

Người kia bỏ tiền để chữa bệnh cho ông nội? Là số tiền mà hắn không cho đó sao?

Cung Trường không dám quay đầu lại, nói quanh co một tiếng rồi trở về phòng của mình.

Bên ngoài, Cung nãi nãi nhìn Cung Âm bi thương hối hận không thể che giấu đang đứng trước cửa, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.