Hỗn Độn Ma Thần

Chương 5: Chuyện xưa 2




Lâm Tinh về đến nhà trời đã về chiều. Hắn nghe lời San Nhi tránh gặp người, đến nhà hắn ở trong nhà không ra ngoài đợi San Nhi về. Ba ngày sau San Nhi trở về. San Nhi vừa bước vào sân đã thấy Lâm Tinh đứng trước cửa như đợi nàng từ lâu. Nàng nhìn Lâm Tinh khoé mắt bỗng ướt, ba ngày nay nàng nhớ hắn, nàng muốn được về bên hắn nhưng quan phủ giữ lại những người sống sót trong phủ để điều tra. Nàng mất ba ngày mới về được, ba ngày qua nàng lo sợ, sợ có người nhận ra Lâm Tinh nhưng cuối cùng mọi chuyện đã qua. ba ngày này với nàng như ba năm. Nàng cũng biết lần này Lâm Tinh giết bao nhiêu người, hơn một nữa người trong phủ bị giết gần một trăm mạng người. Khi nàng biết điều này cũng lạnh toát sống lưng nhưng không phải sợ hãi người giết ma sợ người giết bị phát hiện. Lâm Tinh thấy nàng nhìn mình mà khóc hắn lo lắng nàng đã xãy ra chuyện gì, nhanh bước đến gần nàng nhìn trên dưới nàng một lượt hỏi:

-Sao muội khóc, đã xãy ra chuyện gì?

San Nhi không trả lời hắn mà càng khóc to hơn nhào vào lòng hắn. Hành động của San Nhi làm hắn bất ngờ không biết nên phải làm sao. Hắn cho rằng mấy hôm nay San Nhi bị uỷ khuất gì hỏi nàng:

-Có phải ai ức hiếp muội phải không?

San Nhi không nói chỉ lắc lắc đầu nhỏ. Lâm Tinh thấy vậy càng lo lắng.

-Vậy sao muội khóc, nói ta biết.

San Nhi không hiểu vì sao mình muốn được Lâm Tinh lo lắng như thế này muốn được nghe lời quan tâm từ Lâm Tinh, muốn được nghe giọng nói ấm áp của anh. Cô lắc lắc đầu ý sẽ không nói nhưng thấy anh lo, cô lại thương nên vùi đầu vào ngực anh nói giọng nhỏ như muỗi kêu:

-Ôm muội.

Lâm Tinh thẩn thờ chút lát, hai tay cũng vòng ra sau lưng nàng ôm nàng. Cái ôm cứng nhắc không hiểu phong tình. Lâm Tinh không biết tại sao San Nhi bảo hắn ôm nàng, nhưng hắn thích cảm giác ôm nàng, thích được cảm nhận hơi ấm phát ra từ nàng.

Sóng gió qua đi hai người trở về cuộc sống bình thường vốn có. Chỉ khác là tình cảm hai người đã nâng lên một bước mới. San Nhi quan tâm đến Lâm Tinh hơn, nàng thích hắn và yêu hắn rồi nên nàng luôn bên cạnh hắn giải thích nói rõ những việc mà hắn chưa hiểu. Lâm Tinh cũng thế hắn luôn bên cạnh nàng từ việc lên núi hái thuốc, ra đồng, vào bếp...hai người luôn bên nhau. San Nhi nói thế nào là tình yêu, trước đây nàng ngại nói cho Lâm Tinh hiểu những vấn đề như vậy nhưng bây giờ nàng yêu hắn những vấn đề như vậy nàng dành rất nhiều thời gian nói cho hắn hiểu, nàng còn kể cho hắn cả những câu chuyện tình yêu trong dân gian mà nàng biết. Lâm Tinh cái hiểu cái không, tình yêu là gì hắn chỉ nghe San Nhi mô tả nhưng hắn biết hắn rất muốn ở bên cạnh San Nhi, có lẽ đó là tình yêu mà San Nhi nói.

Thời gian thấm thoát trôi qua, Lâm Tinh sống bên cạnh San Nhi được một năm. Hắn đã quen và chấp nhận cuộc sống của con người. Tình cảm giữa hai người càng khắn khít luôn bên nhau như hình với bóng, chỉ thiếu điều buổi tối ngủ cùng giường nữa là thành đôi vợ chồng thực thụ. Chuyện kết hôn cũng diễn ra sau đó vài tháng chỉ là việc kết hôn là do San Nhi đề sướng Lâm Tinh chỉ gật đầu nói được. San Nhi biết tính cách của hắn và hiểu hắn, nàng không ngại ngùng hay xấu hổ bày tỏ tình cảm với Lâm Tinh. Ngay cả trong việc chăn gối nàng cũng là người chủ động. Lâm Tinh càng ngày càng hiểu về cuộc sống con người, những nhu cầu những kĩ năng sống… Hắn vốn thông minh chỉ cần nhìn qua là nhớ, nghe qua sẽ hiểu cộng với bản lĩnh hơn hẳn người thường, hắn dễ dàng hoà nhập vào cuộc sống. Hai năm sau cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ đã khác xưa, nhà cao cữa rộng cũng trở thành một tài chủ của huyện thành Phúc Châu. Đây đều là thành quả của Lâm Tinh, từ khi hắn hiểu cuộc sống con người hắn biết làm gì để mau chóng có tiền nhanh nhất rồi phát triển chúng. Việc kiếm tiền kinh doanh dĩ nhiên đều có sự chứng kiến của San Nhi, nàng cũng sợ hắn lại “ lấy được” của người khác như năm xưa. Lâm Tinh làm điều này vì San Nhi, hắn muốn cuộc sống của nàng thật đầy đủ xung túc còn bản thân hắn không ham mê cái gì quyền lực địa vị hay tiền tài. Khi đáp ứng đủ nhu cầu sống cho San Nhi hắn dừng lại việc kinh doanh không phát triển nữa.

Cuộc sống bình yêu hạnh phúc của hai người đã trôi qua năm năm kể từ khi kết hôn. Lâm Tinh hiểu thế nào là phong tình hơn biết cách chiều chuộng yêu thương San Nhi. Hắn luôn tìm mọi cách để San Nhi vui, cưng chiều nàng hết mực. Từ những việc vào bếp nấu những món ăn nàng thích, chăm sóc nàng hàng ngày, nghĩ ra những bộ quần áo đẹp may cho nàng hay làm cho nàng những món quà bất ngờ… Dù việc ân ái giữa hai người rất thường xuyên nhưng San Nhi đã lâu vẫn chưa có tin vui mặc dù nàng rất muốn nhưng việc này không biết phải làm sao. Lâm Tinh thường hay dẫn nàng đi du lịch khắp nơi. Từ Phúc Châu lên theo hướng bắc như Nam Kinh, Bắc Kinh đến Mông Cổ. Xuôi về phía nam như Quảng Châu, Vân Nam, Thổ Phồn gần như khắp Đại Minh quốc và vùng phụ cận hắn đều dẫn nàng đi. Một lần ra ngoài du lịch hai người gặp được một đứa bé gái còn trong tả lót bị bỏ rơi giữa đường nên nhận về nuôi. Cứ thế cuộc sống bình an hạnh phúc tiếp diễn.

San Nhi rất yêu LâmTinh, nàng rất rất yêu. Dường như mỗi ngày nàng càng yêu hắn nhiều hơn. Chỉ cần mỗi buổi sáng thức dậy nàng nằm lòng ngực hắn là nàng cảm thấy mãn nguyện. Nàng nghĩ chắc có lẽ nàng là người con gái duy nhất ỡ xã hội phong kiến nam quyền này có được người chồng như vậy. Nàng được hắn chăm lo từng chút một mà bình thường việc này phải là của nàng. Từ việc chải tóc cho nàng, rữa mặt đến làm thức ăn sáng hắn cũng dành với nàng. Nàng thực chẳng biết làm gì hết mọi việc hầu như Lâm Tinh dành hết. Ngay cả tắm rửa của nàng hắn cũng “giúp”. Có phu quân như vậy nàng thấy thật hạnh phúc. Nàng muốn giữ mãi niềm hạnh phúc thế này… vĩnh viễn.

Nhưng thời gian có đôi khi rất tàn ác, nàng chỉ là con người một sinh vật bé nhỏ làm sao chống lại sinh lão bệnh tử. hai mươi lăm năm nữa trôi qua. Lâm Tinh vẫn như vậy vẫn yêu thương nàng cưng chiều nàng từng chút một, vẫn như vậy Lâm Tinh vẫn như chàng trai trẻ hai mươi tuổi, dung mạo không chút thay đổi như ngày đầu tiên nàng gặp hắn cách đây hơn ba mươi năm. Còn nàng ba mươi năm trôi qua nàng nay đã ngũ tuần khuôn mặt đã có nết nhăn, tóc đã lấm tấm sợi bạc. Nàng biết Lâm Tinh phu quân nàng không phải là người thường nàng không ngạc nhiên hay hoảng sợ với sự trẻ mãi không già của phu quân. Nhưng nàng sợ xa hắn nàng sợ một ngày mình không còn tĩnh lại được nữa không được hắn ôm trong vòng tay ấm, không được nhìn nụ cười cưng chiều của hắn mỗi sáng khi thức dậy, không được hắn chăm lo yêu thương mỗi ngày…nàng sợ thật sự nàng rất sợ. Nàng không dám nói suy nghĩ của mình cho hắn biết sợ hắn sẽ buồn sẽ lo lắng. Nàng thường trốn trong phòng giấu hắn nức nỡ khóc.

Lâm Tinh biết dạo gần đây San Nhi có tâm sự, trước đây có chuyện gì nàng đều nói cho hắn nghe. Nhưng thời gian này San Nhi càng lúc càng u buồn. Một lần Lâm Tinh nghe được tiếng khóc trong phòng kèm theo đó là tiếng nói nức nỡ của San Nhi như tự nói với mình:

-A Tinh, thiếp không muốn xa chàng. Không muốn..không muốn.

-Thiếp không muốn chết, không muốn già đi thiếp muốn vĩnh viễn bên chàng.

Lâm Tinh đứng phía xa nghe tiếng khóc tiếng nứa nỡ của San Nhi mà long đau như cắt, hắn muốn bước vào phòng ôm San Nhi vào lòng nhưng lại không làm. Hắn hiểu San Nhi nghĩ gì nhưng không thể giúp được, hắn có thể cho nàng nhiều thứ, làm cho nàng nhiều việc nhưng tuổi thọ vĩnh sinh hắn không thể. Hắn ghét bản thân hắn tại sao không già đi giống San Nhi có lẽ như thế San Nhi sẽ không như thế này. Hắn im lặng đứng nghe tiếng nàng khóc tiếng nàng nức nỡ…

Sau ngày hôm đó Lâm Tinh vẫn như trước thậm chí càng yêu thương nàng hơn. San Nhi trước mặt hắn vẫn nỡ nụ cười vẫn dịu dàng ngoan hiền. Nhưng trong đáy mắt tia u buồn càng ngày càng đậm. Mỗi khi không có hắn bên cạnh nàng thường lặng lẽ khóc, nàng quá yêu hắn nên nàng càng tiếc nuối càng sợ. Những lúc như vậy San Nhi không biết rằng Lâm Tinh luôn đứng từ xa nhìn nàng. Hắn chưa bao giờ rơi nước mắt nhưng không có nghĩa lòng hắn không đau, hắn rất yêu San Nhi yêu nàng hơn yêu chính bản thân hắn. Nghe tiếng nàng khóc nhìn những giọt nước mắt của nàng hắn đau rất đau, đau hơn nhiều so với lần bị thương ngã xuống vực được San Nhi cứu trước đây. Có phải hắn bên nàng là sai lầm nếu không có hắn nàng sẽ không trốn trong phòng ngồi khóc một mình.

Ba năm tiếp theo Lâm Tinh luôn bên cạnh San Nhi, hắn một chút cũng không rời nàng. Hắn không muốn nàng trốn khóc một mình. Nhưng Lâm Tinh càng yêu thương San Nhi càng tiếc nuối càng sợ hãi nàng cố giấu hắn nhưng đôi khi cảm xúc không kiềm chế được nước mắt lại trào ra. Trước đây nàng có chút mắt ướt hay có chút buồn bực Lâm Tinh đều hỏi han nàng rồi làm mọi cách giúp nàng. Nhưng lần này hắn chỉ ôm nàng vào lòng không hỏi nàng vì sao.

Hôm nay Lâm Tinh dậy rất sớm hắn nấu bữa ăn sáng ngon nhất món nàng thích nhất vào buổi sáng, sau đó vào phòng nhẹ nhàng ôm nàng đợi nàng ngủ dậy. San Nhi ngủ dậy như mọi ngày Lâm Tinh giúp nàng rửa mặt chải đầu, mặc thêm áo rồi cùng nàng ăn sáng. San Nhi nhìn bàn ăn sáng nhiều món hơn mọi khi những món nàng thích nhất nàng nhìn Lâm Tinh hỏi:

-Hôm nay chàng dậy sớm sao?

Lâm Tinh gật đầ đáp:

-Ừhm. Sáng nay muốn San Nhi ăn thật ngon.

San Nhi mĩm cười nhìn hắn, hắn như thế này nàng đã quen rồi. luôn làm nàng bất ngờ hạnh phúc.

Ăn xong bữa sáng Lâm Tinh nói với San Nhi:

-Ngày mai huynh phải lên núi hái thuốc.

San Nhi hơi ngạc nhiên. Hái thuốc? Lâu lâu Lâm Tinh vẫn lên núi hái thuốc vì một số loại quý hiếm cần hái về dùng ngay mà ngoài tiệm thuốc không có bán. Nhưng hình như ỡ nhà không có cần thuốc gì mà. Tuy vậy nàng không hỏi cặn kẽ chĩ gật đầu, nàng biết Lâm Tinh làm gì cũng sẽ không giấu nàng.

Hôm đó Lâm Tinh đặt biệt chăm sóc nàng luôn dặn dò nàng phải như thế nào không có hắn bên cạnh, San Nhi nghĩ hắn sẽ lên núi hái thuốc mất hai ba ngày nên cũng ngoan ngoãn gật đầu.

Sáng sớm hôm sau, sau khi chuẩn bị bữa sáng cho San Nhi, Lâm Tinh rời nhà lên đường.

Sáng nay San Nhi ngủ thật không ngon, nàng choàng tay định ôm ai đó rồi dụi dụi đầu vào ngực hắn. Nhưng cánh tay đưa ra lại vào không khí. Hơi ấm quen thuộc hôm nay không có, nàng mỡ mắt muốn tìm ánh mắt yêu thương nụ cười cưng chiều của hắn vào mỗi sáng khi hắn nhìn nàng thức dậy nhưng trên giường chỉ có mình nàng. Nàng bất giác hoảng sợ nhưng nhớ đến hôm qua Lâm Tinh bảo lên núi hái thuốc nàng mới ổn định lại chút ít. Tuy bình thường hắn đợi nàng ngủ dậy cùng ăn sáng với nàng mới ra ngoài nhưng chắc có lẽ lần này đi xa mới hái được nên Lâm Tinh xuất phát từ sớm. Nàng tự nghĩ hẳn là như vậy.

Lâm Tinh ra ngoài hái thuốc đã hai ngày nhưng chưa thấy về. San Nhi lo lắng cho hắn đứng ngồi không yên. Không hiểu sao nàng có dự cảm không tốt. Cố xua đi dự cảm xấu trong lòng nàng đứng trước cửa chờ hắn về. Đến ngày thứ ba bóng dáng Lâm Tinh vẫn không xuất hiện. San Nhi càng lo lắng mắt nàng đã ướt. Đến chiều thì có người đến báo tin cho nàng. Lâm Tinh vào núi hái thuốc có lẽ té xuống vực núi sau đó bi dã thú ăn chỉ còn một ít đồ dùng đi núi và bộ quần áo đẫm máu.

San Nhi nghe được tin đứng chết trân giữa sân. Choáng ngợp hoảng sợ nàng ngất xỉu. Người nhà và nô bộc đưa nàng về phòng. Đứa bé ngày xưa nàng và Lâm Tinh nhận nuôi nay đã lớn có gia đình nhưng vẫn ỡ chung với hai người. Nàng và Lâm Tinh đặt tên dứa bé là Lâm Như Yên theo họ Lâm Tinh. Như Yên cũng được biết mình không phải là con ruột của San Nhi va Lâm Tinh nhưng không vì thế nàng không hiếu thảo với hai người mà ngược lại. Như Yên từ nhỏ được cho ăn học lại được giáo dục tốt nên rất ngoan hiền. Cô biết mẫu thân và phụ thân mình rất yêu nhau, cũng biết phụ thân mình không giống như người thường. Nhìn sinh hoạt của mẫu thân và phụ thân cô ngưỡng mộ mẫu thân, có khi ước ao tìm được phu quân giống như phụ thân mình.

San Nhi tỉnh lại hai mắt nàng mơ hồ trên tay nàng còn bộ quần áo đầy máu của Lâm Tinh từ lúc nàng ngất đến khi tỉnh lại tay nàng vẫn không buông. Nàng nằm đó không khóc không nhúc nhích cho dù Như Yên nói thế nào nàng như không thấy. Đây là thực sao? Nàng yêu Lâm Tinh bởi vì quá yêu nên nàng sợ mất hắn. Chỉ cần một tác động nhẹ ảnh hưỡng đến tình cảm hai người nàng sẽ hoảng loạn. Khi mới nghe tin dữ nàng như bị đánh một đòn thật mạnh vào lòng choáng ngợp sợ hải làm nàng ngất đi. Nhưng sau khi ngất đi nàng có chút bình tĩnh lại. Lâm Tinh nàng hiểu hơn ai hết, nàng biết bản lĩnh phu quân nàng. Sẽ không bị té xuống núi càng không bi dã thú ăn… Nhưng ko phải vậy tại sao có cái áo đầy máu của Lâm Tinh. Chẵng lẽ tấc cả chàng cố ý làm ra để rời xa thiếp ư. Nhưng tại sao…

San Nhi nằm đó đôi mắt vô thần. Nàng không tin Lâm Tinh bõ rơi nàng. Nàng muốn tìm hắn, hỏi hắn tại sao? Nghĩ vậy nàng bỗng nhiên ngồi dậy muốn lên núi tìm hắn. Như Yên thấy mẫu thân mình như vậy hoảng sợ vội vàng khóc lóc khuyên can nàng. Như Yên sợ mẫu thân mình vì quá thương nhớ phụ thân mà làm những hành vi dại dột. Như Yên khóc lóc cầu xin cuối cùng San Nhi cũng không lên núi nữa. Nàng ngồi trong phòng thẫn thờ nhìn căn phòng, hình bóng Lâm Tinh cứ xuất hiện trước mắt nàng, nhưng hành động cử chỉ quen thuộc của hắn cứ quanh quẩn trong đầu nàng. Nàng nhớ hắn nhớ như muốn điên lên.

Nàng đi đến bàn trang điểm ngồi xuống, nơi đây mỗi sáng Lâm Tinh giúp nàng chải đầu cài tóc. Chiếc lượt này hắn hay dùng chải tóc cho nàng. Câm chiếc lượt lên nàng nhớ hắn nhớ lúc hắn chải tóc cho nàng động tác nhẹ nhàng nâng niu như sợ nàng đau. Nhìn vào trong gương đồng chỉ hình ành nàng không thấy hắn nàng muốn khóc. Nàng bất giác đưa tay lên khuôn mặt mình đã có những nếp nhăn, nhìn vào mái tóc đã có nhiều hơn những sợi bạc. Nàng nhìn nàng trong gương cứ thế lâu rất lâu.

Trong khoản hoa viên gần phòng Lâm Tinh và San Nhi dưới bóng cây rậm rạp có đôi mắt nhìn về phía căn phòng. Ánh mắt như xuyên qua khe cửa theo dõi từng cử chỉ hành động cùa San Nhi trong căn phòng.

Thời gian như thoi đưa. Lâm Tinh mất đã được một năm. San Nhi dường như đã vơi bớt nỗi buồn nàng đã tiếp tục cuộc sống của mình chỉ là vắng Lâm Tinh bên cạnh nàng. Yên Như đã sinh con đứa nhỏ cũng làm cho San Nhi tìm được nụ cười mỗi ngày. San Nhi từ ngày đó không còn rơi nước mắt. Nàng như trỡ thành một người khác, có lẽ ngày trước nàng luôn được sống trong sự yêu thương cưng chiều của Lâm Tinh, hôm nay không còn hắn nàng phải tập một cuộc sống không có hắn bên cạnh. Chỉ có đôi lúc khi nàng một mình thường ngước mặt lên trời thì thầm gì đó.

San Nhi đã bước qua tuổi bảy mươi. Tóc nàng đã bạc trắng làn đã nhăn nheo. Hôm nay nàng rất mệt nàng biết tuổi thọ của mình đã hết. Nàng không còn sợ hãi cái chết, cuộc đời của nàng điều hạnh phúc mãn nguyện nhất là gặp được Lâm Tinh và yêu Lâm Tinh. Nàng không còn vướng bận gì, nàng cũng không trách Lâm Tinh tại sao bõ nàng ra đi. Nàng biết Lâm Tinh rất yêu nàng vậy là đủ rồi. Nàng chỉ muốn lần cuối cùng trước khi nhắm mắt được gặp lại phu quân mình, được nhìn chàng lần cuối.

San Nhi nằm trên giường, sức sống trong cơ thể nàng từng chút một mất đi chĩ còn lại một tia mỏng manh. Bỗng nhiên có tiếng gọi tên nàng ấm áp nhẹ nhàng rất quen thuộc đã im sâu vào trí nhớ nàng:

-San Nhi.

San Nhi cố mỡ đôi mắt đã đục ngầu nhìn thấy bóng hình quen thuộc trước mắt.

Lâm Tinh đến bên giường ngồi xuống cạnh nàng cầm đôi tay đã nhăn chà sát lên mặt mình, âu yếm nhìn San Nhi.

San Nhi nhìn Lâm Tinh nỡ nụ cười, một nụ cười mãn nguyện hạnh phúc. Nàng mỡ miệng nói bằng giọng yếu ớt lợt lạt:

-Chàng đã về.

Lâm Tinh nghe tim đau nhói. Cũng gật đầu đáp:

-Ừhm

San Nhi như thu hết ánh sáng còn sót lại trong đôi mắt mình nhìn Lâm Tinh, muốn giữ lại bóng hình này trong trí óc mình thật sâu. Nàng lấy hết sức cuối cùng nói với Lâm Tinh.

- Nếu có kiếp sau thiếp cũng muốn được bên chàng.

Lâm Tinh nhìn nàng âu yếm:

-Được.