Hỗn Độn Đại Chúa Tể

Chương 57: 57: Tào Quang






Mấy ngày sau đó, Mộ Linh San cũng không xuất hiện qua, rất có thể cô nàng bắt đầu bế quan tu luyện.

Ngũ Hành Chân Nguyên Công, vốn là Thần giai công pháp của một vị tại thượng giới cũng có thể chất tương tự như Mộ Linh San, nhưng vì một vài lí do mà xung đột với tiền thân kiếp trước của Lâm Thần, cuối cùng chiến đấu bảy ngày bảy đêm bất phân thắng bại, cuối cùng do nguyên lực trong cơ thể cạn kiệt đã bị ngọn đèn sắp tắt Cổ Trường Thiên vung một kiếm chét đứt đầu, chết liền tại chỗ.

Về sau, Ngũ Hành Chân Nguyên Công trở thành chiến lợi phẩm của hắn, hắn cũng xem ra quyển công pháp này, đánh giá cao về kẻ thù, tuy hắn là kẻ thù nhưng lại thông minh xuất chúng có thể sáng tạo một công pháp để đời như vậy, vì tôn trọng hắn, Cổ Trường Thiên đã hứa sau này gặp người có duyên sẽ truyền công pháp này cho hậu thế.

Vốn không nghỉ sau khi trùng sinh trở về, hắn bắt gặp Mộ Linh San cũng mang thể chất y hệt như hắn.

Sáu ngày sau đó, bỗng nhiên bầu trời xuất hiện mây đen, sấm kêu ì đùng, sét chớp nhoáng đầy trời, mọi người trên thuyền lúc này bỗng nhiên hoảng loạn, Lâm Thần từ trong minh tu tỉnh lại, phát hiện không khí dao động bất thường, Lý Sơn từ ngoài chạy vào, hoảng hốt nói:" Lâm Thần ngươi ra xem bồng trời bỗng nhiên tối sầm, sấm sét rền vang, giống như lúc ta sắp kết đan vậy?!"
Lâm Thần trầm ngâm thoáng chút liền lập tức chạy ra ngoài xem:" Quả nhiên là vậy..." hắn qay qua Lý Sơn hỏi:" Ngươi biết Mộ Linh San ở đâu không ?"
Lý Sơn gật đầu liền dẫn hắn tới chỗ Mộ Linh San, quả nhiên cô nàng đang trong quá trình kết đan.

Lâm Thần chạy lại xem xét, bắt đầu tạo các dạng ấn chú điểm lên giữa trán nàng, lập tức cả quá trình cơ thể lập tức đình chỉ, nhưng có một nguồn sức mạnh nào đó tác động làm quá trình bị dừng lại, Mộ Linh San liền khôi phục lại ý thức, nhìn thấy Lâm Thần nàng hơi giật mình, hắn liền ngăn chặn nói:" Ta tạm thời phong ấn sức mạnh ngươi lại, đợi khi tới Bắc Huyền Châu, ta dẫn ngươi tìm chỗ kết đan, hiện tại ở đây quá nhiều người không thích hợp, phong ấn chỉ giữ độ mười ngày!"
Mộ Linh San nghe không hiểu gì nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Ngoài trời lúc này, mây đen dường như mất đi mục tiêu dần dần tan biến, lúc này Nhậm Doanh Doanh đi vào thì thấy Lâm Thần, Lý Sơn sáu mắt nhìn nhau không biết phảo nói gì, lúc này một hán tử đi vào thì thấy cảnh tượng như không nói không rằng vậy liền xông vào tấn công Lâm Thần nhưng nhanh chóng hắn né qua là sẵn tiện bồi một cước vào bụng tên này khiến hắn văng vào vách tường.

Nhậm Doanh Doanh bất ngờ nhìn Lâm Thần, hán tử kia ngồi dậy nhìn vẻ căm phẫn nhìn Lâm Thần, ngồi dậy rút thanh kiếm một lần nữa lao về phía hắn, Nhậm Doanh Doanh và Mộ Linh San lên tiếng cản lại nhưng hắn vẫn không để tâm, lần này Lý Sơn ra tay một quyền đấm đối diện, trấn nát thanh kiếm trong tay gã, đồng thời chưa dừng lại quyền lực triển khai đấm vào mặt hắn, khiến hắn va vào bức vách sau xuyên qua bức vách lao thẳng ra ngoài.

Nhậm Doanh Doanh cùng Mộ Linh San hai tay che miệng bất ngờ, thực lực của tên hán tử là Linh Vũ Cảnh nhất trọng vậy mà không chịu nỗi một cước của Lâm Thần, xem như ban đầu may mắn, nhưng lần hai, hắn chuẩn bị trước, thậm chí còn mang một thanh kiếm nhị phẩm vậy mà bị một quyền của Lý Sơn đánh trúng thì thôi không nói, lần này một quyền còn trấn vỡ nhị phẩm binh khí.

Rốt cuộc hai người này đã đi đâu làm gì trong suốt một năm qua, mà thực lực như vậy cường hãn, Nhậm Doanh Doanh không tài nào nhìn ra tu vi cả hai.


Lúc này, Tào Quang đi tới thấy tên nam tử nằm bất tỉnh bị thương ngoài lang cang thuyền, liền nhìn về phía trong phòng, hắn liền một quyền về Lý Sơn vẻ mặt tức giận, kẻ nằm đó không ai khác chính là đệ đệ hắn Tào Hưng.

Lý Sơn tính tiếp đòn nhưng Lâm Thần liền kéo hắn qua một bên trực tiếp thay hắn nghênh đòn.
Cả hai quyền giao nhau tạo ra một làn sóng xung kích lan toả ra xung quang, những người đứng gần bị sóng xung kích làm choáng váng suýt ngã.

Tào Quang giật mình ngạc nhiên nói:" Ngươi là Lâm Thần!"
Lâm Thần không trả lời, chỉ tăng kình lực đánh bật lại hắn, cả hai văng ra thối lui vài bước, thấy cả hai văng ra, Nhậm Doanh Doanh liền chạy lại can ngăn hai người lại:" Đủ rồi, hai người dừng lại đi.

Lâm Thần ngươi hãy đi đi, nơi đây là Thanh Vân Môn kí xá, ngươi đã không còn đệ tử Thanh Vân Môn nên không thể xuất hiện ở đây !"

Lâm Thần cũng không trả lời nàng, chỉ nhìn về phía Tào Quang, hắn lại nhìn qua Mộ Linh San :" Khi tới nơi, ta se tìm ngươi!" quay qua Lý Sơn gật đầu nói." Chúng ta đi!"
Khi hắn đi ngang qua Tào Quang, tên đó liền nói:" Lần này nể mặt Doanh Doanh tạm tha cho ngươi, khi đến Bắc Huyền Châu nếu gặp lại ta sẽ không tha cho ngươi!"
Lâm Thần cũng nhàn nhạt trả lời:"Hi vọng lúc đó ngươi còn mạnh miệng như vậy!"
Lâm Thần cùng Lý Sơn bỏ đi, Tào Hưng cũng đầu thời tỉnh lại, thấy đại ca mình Tào Quang hắn liền chạy lại ôm chân huynh trưởng hắn chỉ tay về phía bóng lưng hai người nói:" Đai ca, là bọn chúng, bọn chúng đánh đệ, ca mau phế bọn hắn đi.."
Tào Quang nghe xong nhếch mép cười rồi nói:" Đứng lại!"
Nhưng Lâm Thần cùng Lý Sơn không để ý vẫn tiếp tục đi, Tào Quang thấy vậy liền tức giận, Nhậm Doanh Doanh thấy điềm không lành liền chạy lại nói:" Tào Quang nên nhớ nhiệm vụ chính của ngươi là gì, còn Tào Hưng nếu ngươi không im mồm thì đừng trách ta..."
Tào Quang "hừ" một tiếng rồi quay mặt bỏ đi mặc kệ Tào Hưng đang rít rào tên hắn.