"Liệt Thiên Kiếm Phái?" Tiêu Dật và các vị trưởng lão cùng nghi hoặc hỏi.Bản thân Tiêu Dật chưa từng rời khỏi thành Tử Vân, hiểu biết về thế giới này rất ít.Nhóm trưởng lão thì lộ ra vẻ mặt sùng bái và hướng tới.Đại trưởng lão nói: "Liệt Thiên Kiếm Phái chính là môn phái đệ nhất của quận Bắc Sơn chúng ta, cũng là thánh địa võ đạo mà tất cả võ giả quận Bắc Sơn chúng ta hướng tới.""Chỉ có người có tư chất cực tốt mới có thể tiến vào nơi này, tùy tiện chọn một đệ tử nào trong môn phái cũng là thiên tài tuyệt thế, tùy tiện chọn một vị trưởng lão cũng là võ giả mạnh mẽ có tu vi thâm hậu.""Nếu Tiêu Dật có thể tiến vào Liệt Thiên Kiếm Phái, Bắc Sơn Mộ Dung gia sẽ không thể làm gì được ngươi.""Liệt Thiên Kiếm Phái lợi hại như vậy sao?" Tiêu Dật kinh hãi.Con quái vật lớn giống như Bắc Sơn Mộ Dung gia mà cũng không dám đắc tội Liệt Thiên Kiếm Phái?Đại trưởng lão cười nói: "Ngươi chưa từng rời khỏi thành Tử Vân, không biết thế giới bên ngoài đặc sắc cỡ nào, cũng ngọa hổ tàng long cỡ nào.""Thành Tử Vân chẳng qua chỉ là một thành nhỏ nằm trong một góc, thậm chí không được xếp hạng vào một trăm năm mươi thành của quận Bắc Sơn.
Võ giả lợi hại nhất mà ngươi từng thấy chẳng qua chỉ là cảnh giới Tiên Thiên, cảnh giới Động Huyền.""Nhưng những gia tộc lớn, thế lực lớn chân chính thì cảnh giới Động Huyền chẳng qua chỉ là thành phần ra sức cho bọn họ mà thôi.
Cảnh giới Phá Huyền, cảnh giới Địa Nguyên có thể dùng sức của một người chống đỡ mười ngàn quân, thậm chí là võ giả mạnh hơn, sau này ngươi cũng có thể gặp được.""Liệt Thiên Kiếm Phái chính là môn phái mà ngay cả vương đô của quận Bắc Sơn phải xem trọng ba phần, như vậy ngươi cũng hiểu được sự mạnh mẽ của bọn họ rồi đấy."Dứt lời, Đại trưởng lão nghiêm túc nhìn Tiêu Dật nói: "Tiêu Dật, thiên phú của ngươi là người mạnh nhất mà ta từng gặp trong đời này.
Tiến vào Liệt Thiên Kiếm Phái tu luyện khẳng định không phải chuyện khó.""Ha ha." Tiêu Dật cười tự giễu: "Vậy ta có tính là chó nhà có tang trốn chạy không?"Thật ra cho dù lần này không xuất hiện Bắc Sơn Mộ Dung gia, Tiêu Dật cũng sớm muốn ra ngoài rèn luyện, kiến thức một phen.Chỉ là rời đi với dáng vẻ như thế này thì hắn không muốn.Nhưng hiện giờ dù sao hắn cũng là Tiêu Dật của Tiêu gia, có điều cần lo lắng, có người cần coi trọng, hắn phải suy nghĩ cho bọn họ, cũng phải suy nghĩ cho gia tộc.Nếu mình không đi thì chỉ làm Tam trưởng lão và các vị trưởng lão khác khó xử và lo lắng.Đại trưởng lão nhìn dáng vẻ tự giễu của Tiêu Dật, hắn thu lại ý cười, vẻ mặt thổn thức.Vừa mới giải quyết xong nguy cơ của Tiêu gia, hơn nữa công lao lớn nhất chính là Tiêu Dật.
Nhưng hiện giờ thiên tài số một Tiêu gia lại bị bức ép tới tình cảnh phải trốn đi thế này.Nói đến cùng thì vẫn là Tiêu gia quá yếu, không có thực lực bảo vệ Tiêu Dật.Đối với chuyện này, các vị trưởng lão rất hổ thẹn nhưng cũng không có cách nào.Tiêu Dật thấy biểu cảm áy náy của nhóm trưởng lão liền lắc đầu, thầm nghĩ: "Cần gì phải để bọn họ buồn phiền chứ?"Lúc này Tiêu Dật mới thu lại biểu cảm khó chịu và tự giễu, khôi phục dáng vẻ tự tin và nụ cười lạnh nhạt ngày xưa."Vẫn là câu nói đó." Tiêu Dật đột nhiên nghiêm túc nói."Hửm?" Tất cả trưởng lão đều ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Dật.Tiêu Dật cười nhạt nói: "Giúp ta chăm sóc tốt Y Y, nhanh thì hai ba năm, chậm thì năm sáu năm, các ngươi sẽ nghe thấy tên ta nổi tiếng khắp quận Bắc Sơn.
Ta sẽ dùng khí thế áp đảo Bắc Sơn Mộ Dung gia quay trở về.""Ầy." Tất cả trưởng lão đột nhiên thay đổi sắc mặt, có chút muốn nói lại thôi."Làm sao vậy? Không tin ta à?" Tiêu Dật cười hỏi."Không phải." Đại trưởng lão lắc đầu: "Không phải là người thích ba hoa, từ trước tới nay, chuyện ngươi đã đáp ứng bọn ta thì không có chuyện nào làm bọn ta thất vọng.
Thiên phú của ngươi, chỉ cần cho ngươi đủ thời gian, ngươi chắn chắn sẽ trở thành võ giả nổi danh một phương.""Chỉ là...." Đại trưởng lão ấp úng.Cuối cùng vẫn là Tam trưởng lão dẫn đầu lấy một thứ trong lòng ra giao cho Tiêu Dật, cũng nói ra chuyện của Y Y.Tiêu Dật nghe xong thì vẻ mặt thay đổi, nhưng hắn che giấu rất tốt, vẫn nhàn nhạt như cũ hỏi: "Y Y bị dẫn đi?"Tiêu Dật nhìn thứ trong tay, đó là một lệnh bài, cả vật thể màu trắng sáng loáng, mặt chính là ba chữ Thánh Nguyệt Tông, phía sau là một vầng trăng tròn trắng nõn."Các ngươi biết Thánh Nguyệt Tông này không?" Tiêu Dật hỏi.Tất cả trưởng lão đều lắc đầu: "Không biết, nghe cũng chưa từng nghe tới.
Có điều vừa nhìn đã biết không phải tông phái nhỏ vô danh, lúc ngươi ra ngoài rèn luyện có lẽ sẽ nghe thấy."Tuy Tiêu Dật đã che giấu rất tốt nhưng Tam trưởng lão quen thuộc với hắn chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra sắc mặt Tiêu Dật thay đổi."Dật nhi." Tam trưởng lão an ủi: "Khi đó ta ở ngay bên cạnh Y Y, nghe được đại khái cuộc nói chuyện của bọn họ, nếu ta không đoán sai thì vị võ giả hùng mạnh kia có ý muốn thu nhận Y Y làm đồ đệ, con không cần lo lắng....""Ta không lo lắng." Tiêu Dật bình tĩnh ngắt lời ông."Với thực lực chỉ cần phất tay là có thể tiêu diệt đám võ giả Mộ Dung gia, người đó hoàn toàn có thể cưỡng chế bắt Y Y đi.
Nhưng bà ta không làm như thế, ngược lại mở lời hỏi ý Y Y, chứng tỏ bà ta không phải người đại gian đại ác.""Trước khi đi, bà ta còn giúp mọi người ổn định lại hơi thở tự bạo, chứng minh bà ta cũng không phải người độc địa.""Để lại lệnh bài đại khái là muốn để chúng ta yên tâm."Tiêu Dật nhanh chóng nói một hơi.Sau đó nói: "Đại trưởng lão, ta dự định sẽ rời khỏi thành Tử Vân ngay hôm nay.
Bây giờ ta sẽ đi chuẩn bị một chút, đêm nay nhân lúc trời tối sẽ rời đi.""Ừ, đi sớm một chút cũng tốt, tránh đêm dài lắm mộng, cũng không biết khi nào thì người của Bắc Sơn Mộ Dung gia sẽ tìm tới cửa.Trong phòng, tất cả trưởng lão đồng loạt thở dài."Thằng nhóc này, ngoài miệng nói không lo lắng nhưng thật ra sốt sắng hơn ai hết." Nhị trưởng lão lắc đầu."Lời giải thích kia tuy nói là nói cho chúng ta nghe, nhưng thật ra nó đang tự nói cho chính mình nghe, để mình có thể an tâm một chút." Đại trưởng lão và Tam trưởng lão cùng lắc đầu."Chết tiệt, ta hiểu rồi." Lục trưởng lão đột nhiên nói: "Ta biết ngay mà, thằng nhóc này vốn không phải loại người sợ phiền phức.
Đi vội như vậy không giống sợ người Bắc Sơn Mộ Dung gia đuổi giết, tám phần mười là vì muốn đi tìm Y Y."Lục trưởng lão vừa nói xong thì nhóm trưởng lão còn lại đều trợn trắng mắt, giống như đang nhìn kẻ ngu si mà nhìn hắn....Bên ngoài phủ đệ Tiêu gia, Tiêu Dật một lần nữa lấy miếng lệnh bài ra, cố sức bóp chặt.Tiêu Dật phát hiện cho dù mình dốc toàn lực, thậm chí hai tay bóp tới đau nhức cũng không thể nào tác động được chút nào.Thậm chí lúc nắm chặt lệnh bài thì có cảm giác trong lòng thanh tĩnh trước mắt sáng ngời, có thể lập tức tu luyện được ngay.Chỉ nhìn sơ qua cũng có thể nhận ra miếng lệnh bài này bất phàm, Thánh Nguyệt Tông hẳn cũng không phải nơi hời hợt.Hơn nữa nhìn vẻ mặt mờ mịt của nhóm trưởng lão, xem ra tông phái này thật sự không phải tông phái quận Bắc Sơn."Thánh Nguyệt Tông sao?" Vẻ mặt Tiêu Dật đầy nghiêm nghị, lẩm bẩm: "Dẫn Y Y đi lại bỏ lại lệnh bài này, chờ đó, ta sẽ đích thân tìm tới cửa."Thật ra trong lòng Tiêu Dật hiểu rất rõ.Nếu không để lại lệnh bài thì còn tốt, chứng minh một ngày nào đó vị võ giả thần bí kia sẽ dẫn Y Y quay trở lại.Nếu để lại lệnh bài, để lại tin tức, lại biết rõ tông phái nhà mình không ở quận Bắc Sơn, võ giả của một gia tộc nhỏ của thành Tử Vân không thể nào vượt qua trăm núi ngàn sông, đường xá xa xôi hiểm trở bình an vô sự tìm tới.Như vậy ý tứ của vị võ giả thần bí này rất rõ ràng.
Lệnh bài đã cho, có bản lĩnh thì cứ tự mình tìm tới, không có bản lĩnh thì cũng chẳng thể trách ta.May mắn là vị võ giả thần bí đó tựa hồ không phải người xấu, hơn nữa còn rất coi trọng Y Y, không cần phải quá lo lắng cho an nguy của Y Y.Chỉ là....Tiêu Dật đột nhiên bật cười: "Vị võ giả thần bí này có lẽ thật sự không có ý đồ xấu với Y Y, hơn nữa cũng sẽ đối xử với Y Y rất tốt.
Nhưng Y Y không thể ở bên cạnh chăm sóc cho vị thiếu gia ta đây, cô ấy sẽ không quen, sẽ rất nhớ ta đi?"Thật ra, Tiêu Dật muốn nói là, hắn không còn Y Y chăm sóc, sẽ rất không quen, sẽ rất nhớ Y Y.Hắn không nói ra nhưng trong lòng vẫn luôn xuất hiện hình ảnh thì thầm mỉm cười của Y Y.[hết 60].