Hòn Đảo Kế Tiếp

Chương 87




Hòa An phát hiện, anh thật sự rất thích những việc vặt vãnh trong độ yêu đương cuồng nhiệt, những lời ngon tiếng ngọt mà trước kia anh từng cho rằng mình sẽ không thể nào nói ra được, trước mặt Bối Chỉ Ý lại thốt ra đến là tự nhiên.

Sau chuyện cầu hôn ngày ấy, anh vẫn luôn ôm cô, vừa vuốt ve chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay Bối Chỉ Ý vừa hồi ức mình rốt cuộc là thích điều gì của cô đây.

“Lúc đầu là thích vẻ ngoài của em đấy.” Anh dõng dạc, phảng phất như cái tên hung thần ác sát ngày ấy hỏi đòi cô mười đô Mỹ không giống anh vậy.

Lá gan Bối Chỉ Ý dạo này rất lớn bèn liếc mắt nhìn anh.

Hòa An cười, cuộc gặp gỡ lần đầu của họ không tốt đẹp chút nào, mỗi lần nhắc đến lại là một lần nhận được cái trừng của Bối Chỉ Ý.

Nếu ngày đó có người nói với anh, rằng sau này anh sẽ kết hôn cùng người phụ nữ yểu điệu này, có khả năng là anh sẽ chôn kẻ đó xuống biển luôn rồi.

Vì cái gì mà anh thích cô thế nhỉ…

Vẻ ngoài của cô thật đúng là gu của anh, nhưng khi đó anh hẵng còn sức đầu mẻ trán với đàn cá mập xanh, cả người đầy hung tàn, căn bản là không có giờ rảnh để yêu đương, càng không nói đến việc yêu đương với một người phụ nữ cần được quan tâm săn sóc như thế.

Anh ôm Bối Chỉ Ý lắc lư, cảm thấy vấn đề này khá là khó khăn.

Có thể là lúc cô bị trẹo chân lại chịu đựng không dám hé răng, có thể là lúc cô nghiên cứu cả buổi trời cảm thấy khiêng cô lên mới không làm cả hai xấu hổ, hoặc cũng có thể, là lúc anh mặc kệ về căn cứ rất trễ, Bối Chỉ Ý lại luôn để cho anh đồ ăn nóng hôi hổi.

“Anh thấy là em thích anh trước đấy.” Hòa An hạ kết luận.

Anh càng ngày càng thích chơi xấu, tính tình trẻ con nhăn cái mũi, đôi mắt màu xanh xám tràn ngập ý cười.

Trước mặt cô anh càng ngày càng thả lỏng, càng lúc càng không còn che dấu cảm xúc nữa.

Tính trẻ con của anh thế mà nhiễm đến Bối Chỉ Ý rồi, nghe anh kết luận bậy bạ không biết xấu hổ như vậy, lúc này Bối Chỉ Ý lại không hề đỏ mặt, chỉ nhìn anh như muốn nói lại thôi.

“Cái biểu cảm này của em là như nào đấy?” Hòa An véo mặt cô.

Bối Chỉ Ý châm chước cong khóe miệng, đột nhiên cô rất muốn nói ra cái ý tưởng ngày ấy, cô nhìn Hòa An dở khóc dở cười.

“Nước Mỹ có công dân kiểu mẫu không?” Cô hỏi đến là kỳ quái.

Hòa An vừa lắc đầu vừa há hốc mồm.

“Lúc em vừa đến hải đảo này, thấy anh cứ như là một chiến sĩ thi đua vậy.” Bối Chỉ Ý chép miệng cười, ánh mắt sáng long lanh, còn vươn chút bướng bỉnh hiếm thấy, “Vậy nên rât sùng bái anh.”

Cái anh làm là kế hoạch bảo vệ môi trường lâu dài, bôn ba khắp nơi không màng tánh mạng không kể vất vả, vậy nên Hòa An khi ấy, trong mắt cô thật sự cao thượng.

Thích, là chầm chậm gia tăng sau rất nhiều rất nhiều chi tiết nho nhỏ khác trong sinh hoạt.

Nhưng ban đầu, cô chỉ có thể ngước nhìn anh.

Hòa An quả nhiên ngây dại ra.

Dáng vẻ không biết nên nói gì.

Bối Chỉ Ý nằm trong lòng anh cong mắt cười như ánh trăng non.

Hòa An trở mình đè cô dưới thân, nhướng lông mày: “Chiến sĩ thi đua?”

Bối Chỉ Ý che miệng dùng sức lắc đầu, trong mắt đều là ý cười không thể che giấu.

Hòa An cũng nhịn không được cười.

Bối Chỉ Ý đầy sức sống như vậy, chính là dáng vẻ mà anh thích nhất.

Bắt đầu từ cái khoảnh khắc cô đứng ven biển dưới bầu trời đen kịt yêu cầu anh khiêng người đi, anh đã biết được rằng, Bối Chỉ Ý cất giấu một linh hồn thú vị.

“Thật ra anh…” Anh dán vào chóp mũi cô, giọng khàn khàn, “Ở các phương diện khác đều được xưng là chiến sĩ thi đua cả đấy.”

Bối Chỉ Ý hẵng còn che miệng, trừng lớn mắt.

“Lại nhập cuộc nhập cuộc nào.” Dư âm của anh biến mất trong tiếng thở dốc giữa vành mai tóc mái chạm nhau.

Bối Chỉ Ý vui quá hóa buồn, giữa trầm nổi nửa tỉnh nửa mê tự hỏi nhân sinh là cớ gì, mũi hồng lưu lại trên cánh tay Hòa An một dấu răng thật rõ ràng.

***

Dấu răng nọ là lúc Bối Chỉ Ý khó thở mà cắn, dùng lực, ngày hôm sau lúc Hòa An cùng cô đi trả phòng thuê vẫn còn.

Bối Chỉ Ý thanh tỉnh rồi là đau lòng, nói chuyện với chủ nhà mà tay còn đặt trên cánh tay Hòa An xoa xoa, nhớ đến lúc đó lại càng xoa xoa nhiều hơn.

Cô thật sự không hề nghĩ đến mình sẽ cắn mạnh như vậy, dấu răng rõ ràng, buổi sáng dậy đã có dấu hiệu sưng đỏ.

Nhưng cố tình Hòa An da dày thịt béo cứ cười mãi, còn nói nếu dùng lực thêm chút nữa thì cái dấu răng này sẽ trở thành hình xăm trên tay anh luôn.

Tức giận xong Bối Chỉ Ý vẫn túm lấy cánh tay anh xoa nhẹ hai ba cái.

Hòa An đứng bên giúp cô đọc đồng hồ đo điện vừa xoa đầu trấn an cô.

Sau khi thu dọn đồ đạc cho cô xong hết mới phát hiện ra, cái phòng nửa hầm cho thuê này, thật sự rất là đơn sơ, lại còn ẩm ướt nữa.

Cô bé ngốc này ở cái nơi như thế này lâu là thế nhưng không hề oán giận một câu, vì chào đón anh mà tự mệt nhọc dịch giường kéo ghế.

Anh lét lút muốn tìm hiểu lại cái chuyện bà cô cấp trên kia của Bối Chỉ Ý.

Tuy rằng không có chị ta thì Bối Chỉ Ý sẽ không có chuyện bị công ty sa thải, cô không bị sa thải thì cả đời này bọn họ đừng nói là có cơ hội gặp được nhau.

Nhưng rõ ràng là nếu chị ta làm Bối Chỉ Ý sớm bị sa thải một chút, thì bọn họ đã sớm gặp nhau, nói không chừng bây giờ ngay cả con cũng có luôn rồi.

Hòa An ngang ngược lại xoa xoa đầu Bối Chỉ Ý.

Hoàn cảnh đảo nhỏ so với cái phòng cho thuê này tốt hơn rất nhiều, anh luôn lo lắng Bối Chỉ Ý sẽ chịu tủi thân, không ít thì nhiều cũng dần buông bỏ đôi chút.

“Đồ dùng một lần nào cần thu dọn để đem đên hải đảo thì qua lấy luôn thể đi, còn không muốn mang đồ nào thì cứ để lại tầng hầm của Bled, bên đó sẽ hỗ trợ xử lý hết những đồ chúng ta dọn đi.” Hòa An dọn cái vali của Bối Chỉ Ý ra khỏi tầng hâm, “Lúc em đến mang theo một hai bộ đồ để thay cũng được nữa.”

Cô ngủ không dễ đã vậy còn say tàu xe, anh không muốn cô đã mệt nhọc tàu xe còn phải mang theo cái vali to bự.

Đàn cá mập xanh đã đến khu bảo hộ rồi, giai đoạn đầu của khách sạn sinh thái về tài chính đã đi vào hoạt động, anh không thể ở lại Ma Đô được.

Visa công tác của Bối Chỉ Ý hẵng còn chưa làm xong, hai người bọn họ đáng ra phải xa nhau thêm một thời gian nữa.

Chỉ là vào lúc này, Bối Chỉ Ý đã là vị hôn thê của anh, chiếu cố và bảo hộ cô đều trở thành danh chính ngôn thuận.

“Khách sạn anh đặt thêm một tuần, vé máy bay và vé tàu cũng đã kẹp trong hộ chiếu của em rồi.” Anh đưa cho Bối Chỉ Ý một cái thẻ ngân hàng, “Đến hải đảo còn có gì cần tiếp viện thì em cứ đặt hàng trước, đến lúc đó chuyển bằng đường hàng không, tiền thì cứ dùng trong thẻ này.”

Bối Chỉ Ý không nhận, còn có chút kháng cự: “Không cần mua gì cả, em còn có tiền lương của mình.”

Lần này Hòa An đến Ma Đô, cô không chi tiêu dù chỉ là một đồng.

Không chỉ thế, Hòa An mua vé tàu vé máy bay cho cô đều là khoang hạng nhất.

Tuy biết rằng Hòa An có của có cải, nhưng mà trong phút chốc để cô thích ứng với cách dùng tiền như vậy, cô vẫn cần thời gian.

“Tiền lương của em, mỗi tháng đều gửi về cho ba mẹ em.” Anh nắm lấy tay cô, đặt thẻ ngân hàng vào trong tay cô, “Chẳng lẽ chúng ta thật sự nhận của hồi môn của họ hay sao?”

Ba mẹ của Bối Chỉ Ý quả thật có gửi của hồi môn cho cô, ba trăm ngàn.

Bọn họ thoái thác không xong, Bối Dân An kiên trì người lớn tặng quà không thể chối, lại nói, số tiền này không phải tặng cho Hòa An, mà là truyền thống của người Trung Quốc, gả con gái ra ngoài thì đáy hòm cần có tiền, xem như là tiền riêng của Bối Chỉ Ý.

Hòa An khuyên không nổi, bèn tính toán số tiền mà mỗi tháng Bối Chỉ Ý kiếm được sẽ lấy cớ là hiếu kinh ba mẹ mà tặng lại cho bọn họ.

Ba mẹ Bối Chỉ Ý cũng chỉ là giáo viên công nhân viên chức bình thường, chút tiền tiết kiệm này phỏng chừng đã là tích cóp hơn nửa đời của họ rồi, anh nhận cái tình, thì tiền cũng không thể khước từ.

Anh biết mỗi tháng Bối Chỉ Ý sẽ gửi tiền về nhà, cũng cảm thấy thói quen này khá tốt, sau khi kết hôn anh tính toán lấy cái cớ này đã cô gửi gấp đôi về.

“Ngày hôm đó ở thư phòng anh và ba em đã hàn huyên rất nhiều.” Hòa An biết nguyên nhân Bối Chỉ Ý kháng cự, “Nhà em luôn muốn tìm cho em một người môn đăng hộ đối, như vậy thì chi tiêu về mặt kinh tế hay tình cảm, đều có thể trở nên bình đẳng hơn, không quá rơi vào tình thế bị động.”

Bối Chỉ Ý tìm anh, áp lực đến từ ba mẹ cô rất lớn.

Ba trăm ngàn bọn họ phấn đấu hơn nửa đời người, với anh mà nói còn chưa bằng một tháng tiền lời ủy thác.

Từ sau khi Bối Chỉ Ý biết chuyện tài sản của anh, câu chuyện này vẫn luôn có chút khó nói thành lời.

Cô không hề lải nhải anh phải tiết kiệm tiền, lúc anh tiêu tiền cô không hề rên một tiếng, nhưng mà đến phiên anh tiêu tiền cho cô, là cô lại bắt đầu kháng cự.

Cô nhóc này, tư tưởng độc lập về kinh tế tự sâu trong tâm hồn đã ăn sâu bén rễ rồi.

Người nhà bọn họ, giáo dục cô quá tốt.

“Nhưng hiện tại chúng ta đã như thế này.” Hòa An cúi đầu nhìn Bối Chỉ Ý, nói thật chân thành, “Chi tiêu kinh tế không phải xem nhiều ít, mà xem đến tỉ lệ.”

“Món quà mà ba mẹ em tặng, nặng đến nỗi dù anh có trả cả đời này, đối tốt với em cả đời này e rằng cũng không đủ.” Anh cười, nhéo nhéo gương mặt Bối Chỉ Ý, “Em không thể chỉ vì mấy đồng anh thu vào nhiều hơn em mà bài xích anh được, vấn đề này tuy là vấn đề đấy, nhưng chúng ta cần giải quyết, chứ không phải là trốn tránh.”

“Anh là một thằng đàn ông, cũng chỉ muốn cho vợ mình sống tốt hơn, huống hồ chi đây là tình huống mà anh có thể nuôi nổi.”

Bối Chỉ Ý bóp chặt tấm thẻ nọ.

Giáo dục nhà cô rất truyền thống, ba mẹ cô đều có chút khí phách nho giáo, đối với vấn đề tiền bạc thế này cứ có cảm giác khó nói thành lời.

Hòa An thì vô tư, chỉ là tạm thời cô không làm được.

Tựa như Hòa An đã nói, cô ngại ngùng không phải là vì Hòa An quá nhiều tiền, mà cô cứ cam thấy như thế là không công bằng cho Hòa An.

Tiền tài luôn là hữu hạn, cô và anh kém nhau quá nhiều, trung bình chút thì tiền tài Hòa An sẽ nhanh chóng có lại.

Quả thật là vì vậy nên cô rất bất an.

Kết quả Hòa An phát hiện ra cô bất an, bèn nghĩ luôn cái lý do chi tiêu kinh tế không phải xem nhiều ít, mà xem đến tỉ lệ luôn rồi.

Để một người được giáo dục tư bản từ nhỏ như anh nói ra lý do này, lòng Bối Chỉ Ý ê ẩm đau.

Mắt cô dần phiếm hồng, rõ ràng người chịu ấm ức là anh, kết quả người đi vắt hết óc an ủi dỗ dành cô, cũng vẫn là anh.

“Sao anh lại…ngốc thế.” Cắn có đau cũng không ra tiếng, bị hại còn muốn đi an ủi người khác.

Hòa An ế một tiếng, cảm thấy cô nhóc này dạo gần đây càng lớn mật hơn trước nhiều.

“Em còn cần thêm chút thời gian…” Cô nắm thẻ trong tay đến nóng bừng lên.

Cô cần được thích ứng, hai người họ hợp làm một, không chỉ là trên giấy tờ kết hôn, con đường của bọn họ rất dài, vấn đề mà Hòa An nói đây, anh nói họ cần phải giải quyết.

Sau này rồi sẽ có rất nhiều rất nhiều vấn đề như vậy cần giải quyết, cuộc đời cô, vào lúc này đây mới thật sự có cảm giác đi qua một cột mốc lịch sử.

“Em thử xem…” Hòa An véo chặt lỗ tai cô, dán lại gần cười cời, “Cái cảm giác không cần kiếm tiền chỉ cần tiêu tiền, thật sự rất dễ nghiện đấy.”

Anh vui vẻ, chuẩn bị dùng viên đạn bọc đường dạy hư cô vợ nhỏ nhà mình.

Bối Chỉ Ý không bỏ ra được bèn nhéo lại anh, đỏ mặt nhét thẻ ngân hàng anh đưa vào trong túi tiền của mình.

“Em lấy mà sài chứ!” Mắt thấy cô nhét cái thẻ anh đưa vào tận cùng của cái túi tiền, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép.

“Bây giờ em không có đồ cần mua mà.” Quản gia Bối Chỉ Ý cần kiệm cất túi tiền vào, còn không yên tâm vỗ vỗ.

Bled đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ hành trình, hai tay lặng lẽ cách lớp không vẽ cái bùa.

Cùng lúc Hòa An và Bối Chỉ Ý nhìn anh ta, Bled lại âm trầm vẽ cái bùa khác.

“Tôi đang thiếu chết tình yêu khác phái.” Bị thức ăn chó đánh đến mất lý trí, mặt Bled vô cảm.

Yêu đương thiệt là gớm ghiếc mà!

Phải thiêu chết hết đi!