Hòn Đảo Kế Tiếp

Chương 7: Tệp Tin Giải Trí




Ngày hôm đó bão đến nhanh đi cũng nhanh, giữa trưa ngày thứ hai trên đảo đã đón chào ánh nắng tươi sáng, ngoại trừ những nhánh cây bị gió quật qua bay tứ ngã và những công trình lâu rồi không sửa còn sót lại, hòn đảo nhỏ trông vẫn giống như ngày Bối Chỉ Ý vừa đến, sơ khai hỗn loạn, nhưng rất xinh đẹp.

Nhờ có những người trong đội tình nguyện nên rất nhanh hòn đảo trở về nguyên trạng.

Sáng sớm Victor và Itani đã ra cửa, yên sau xe đạp chất đầy mấy công cụ kỳ quái, theo như Sakura giới thiệu thì trên đảo này có trồng mấy giống cây thường sống ở rừng ngập mặn, lúc bão sắp đổ bộ họ đã làm xong hết các biện pháp phòng hộ, lần này đến đó là để kiểm tra lại trình độ tổn hao.

“Itani có giấy phép hoạt động của bác sĩ thú ý, Victor là tiến sĩ Sinh thái học thực vật, Hòa An có giấy chứng nhận thợ lặn nổi tiếng, chỉ mỗi em là không có gì, em chỉ là một học sinh trung học thôi.” Sakura buông tay, dáng vẻ ảo nảo.

“…” Người chân chính không có gì là Bối Chỉ Ý mím môi, xấu hổ cười với Sakura, “Chị cũng….”

Vừa nãy Sakura tùy tiện nói ra những từ ‘mỗi em là không có gì’ hệt như đang làm nũng, nhưng đến phiên cô nói thì lại tựa như nặng tựa ngàn cân, cô lắp bắp, căm hờn các giác vô dụng cùng sự lúng túng này.

“Ít ra chị còn là người trưởng thành.” Sakura nhảy nhót dẫn cô đi tham quan các khu của căn cứ tình nguyện, dáng vẻ thật lòng hâm mộ.

“Sau khi trưởng thành thì có thể làm được nhiều việc lắm, em rất hâm mộ những người trưởng thành.” Sakura nhảy qua một vũng nước trên đường, đuôi tóc cong cong lắc lư.

Cô quả thật là người trưởng thành.

Chỉ là sau khi trưởng thành rồi thì không làm được việc nào nên trò, công việc, yêu đương, thậm chí là cuộc sống.

Nhân sinh của cô tựa như sớm đã bị cảm giác phiền não chiếm cứ, sớm đã quên đi thế nào là chờ mong rồi.

Cô thậm chí quên năm cô mười bảy, có phải cũng giống Sakura không, có phải cũng hâm mộ thế giới của người trưởng thành không, giống như Sakura, nhẹ nhàng đáng yêu chưa trải sự đời.

“Bể bơi trong căn cứ mở cửa 24/7, có điều An có thói quen bơi vào ban đêm, tốt nhất là nên tránh đi, nếu không anh ấy sẽ mang chị đi bơi cho đủ ngàn mét mới chịu thả chị đi đấy.” Sakura không nhìn ra sự mát mát của Bối Chỉ Ý, bão qua rồi không khí trong lành khiến tâm tình cô bé vô cùng vui sướng, gió mang theo hương vị biển cả làm cô bé phấn khởi muốn cất cao giọng hát.

“Chị…không biết bơi.” Bối Chỉ Ý lắp bắp, đỏ mặt trước cô thiếu nữ Sakura.

“…” Sakura quay đầu nghiêm túc dặn dò cô, “Vậy chị nhất định phải cách An thật xa nhé, thái độ khi anh ấy dạy bơi trông còn kinh hơn mấy người khủng bố nữa đấy.”

“…” Bối Chỉ Ý nhẹ gật đầu.

“Em nghiêm túc đó, ngàn vạn lần đừng để An dạy chị bất cứ thứ gì, tính ảnh không tốt lại còn hung nữa.” Sakura còn chêm thêm, “Chị sẽ khóc mất.”

Bối Chỉ Ý liếc nhìn Sakura, lại gật nhẹ đầu.

Sakura bị thái độ dễ hợp tác của Bối Chỉ Ý làm cho có chút ngượng nghịu, cô bé gãi gãi đầu, lùi lại một bước sánh vai với Bối Chỉ Ý, nhỏ giọng, “Thật ra thì An dạy tốt lắm, nếu anh ấy chịu dạy chị bơi thì nhất định sẽ học được ngay.”

“Chỉ là em không thích có người khác phái ở cạnh anh ấy, em sẽ ghen ghét!” Cô bé thẳng thắn nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đều, “An quá tốt, anh ấy tốt với tất cả mọi người, em ghen tị lắm.”

Bối Chỉ Ý dừng chân, cô hoàn toàn không biết nên trả lời lại như thế nào.

“Trên bể bơi còn có một phòng tập thể thao nữa, bên trong có máy chạy bộ và cử tạ.” Sakura thoạt nhìn cũng không có ý đợi Bối Chỉ Ý tiếp lời, thẳng thắn lại nhanh chóng đổi sang một đề tài khác, “Số lượng tình nguyện viên thích vận động khá nhiều, mỗi khi rảnh rỗi sẽ đến phòng thể thao nhằm rèn luyện hô hấp, em nghĩ rằng chị nên học bơi đi, đến nơi này mà không lặn thì sẽ hối hận cả đời đấy.”

“Nơi đây chính là địa điểm lặn tốt nhất trên thế giới, may mắn còn có thể chứng kiến được đàn cá mập nữa đấy.”

“An rất yêu cá mập, nếu hôm nào mà nhìn thấy cá mập thì tâm tình của anh ấy sẽ tốt nguyên cả ngày.” Sakura cúi đầu, khuôn mặt đầy sự ngượng ngùng như một thiếu nữ miêu tả đối tượng thầm mến của mình vậy.

“Tháng sau em sẽ về lại Nhật Bản rồi, lúc em không có ở đây, chị phải thay em trông nom anh ấy thật tốt, nhớ truyền đạt lại những lời này cho người tình nguyện kế tiếp.” Vốn sẽ dẫn Bối Chỉ Ý tham quan căn cứ, nhưng sau đó Sakura lại lạc đề trầm trọng, “Sức ăn của An vô cùng lớn, lại kén chọn, thích thịt không ăn cá, ghét chanh và lá diếp cá.”

“Anh ấy đàn ghi-ta rất hay, nhưng chỉ khi nào nhìn thấy cá mập thì buổi tối ấy mới có tâm trạng để đàn, còn lại thì thoạt nhìn tâm tình anh ấy đều không tốt.”

“Anh ấy đánh nhau lợi hại lắm, em đã từng trông thấy anh ấy dùng một đấm để đánh đám người nhậu xỉn gây rối làm chúng chảy cả máu mũi luôn, đặc biệt đẹp trai nhé, cơ bắp trên hai cánh tay anh ấy còn to hơn cả cái đầu em.”

Bối Chỉ Ý: “…”

“Đúng rồi!” Đã lái vấn đề đi quá xa nên Sakura không kiêng cử gì nữa, “Em đã nói với chị chưa nhỉ, Victor hay đi trộm quần lót lắm nhé, anh ấy còn kể quần lót của Hòa An vô cùng chắc chắn, cắt ra cột thành dây thừng dùng hơi bị tốt đấy.”

Bối Chỉ Ý: “…”

“Còn nữa còn nữa!” Sakura bắt đầu khoa tay múa chân.

“…Có phải lại xem mấy bộ phim kỳ lạ gì nữa rồi đúng không?” Hòa An cách rất xa bọn họ nghe Sakura ríu rít nói loạn xạ, có hơi nhức đầu, “Có sức để nói hươu nói vượn như thế không bằng bơi hai vòng đi.”

Bối Chỉ Ý bị âm thanh bất thình lình này làm cho thiếu chút nhảy dựng lên, đứng bên cạnh mặt đỏ hồng, không dám liếc nhìn Hòa An.

Ngược lại cô nàng khởi xướng ra vấn đề thì làm như không có chuyện gì, cười khà khà không ngừng.

“Em đi nấu cơm đây!” Sakura đẩy cô đến trước mặt Hòa An, chạy nhanh như chân bôi dầu, không hề có gánh nặng tâm lý khi để lại Bối Chỉ Ý đang túng quẫn muốn nổ tung.

“…” Đầu Hòa An càng trướng phồng, “Con bé giới thiệu đến đâu rồi?”

“…Bể bơi…và…phòng tập thể thao.” Giọng Bối Chỉ Ý còn nhỏ hơn tiếng mũi kêu.

“Sau căn cứ này có rắn, một mình cô thì tuyệt đối không được đến đó, trong ngăn tủ của mỗi phòng đều có một cái đèn pin và thuốc xịt chống côn trùng, bình thường khi ra ngoài nhớ mang theo.”

“Xe đạp mỗi người một chiếc, xe mà ngày hôm qua cô chạy tôi đã kiểm tra qua rồi, từ nay về sau cô hãy dùng chiếc đó, ra vào cần phải đăng kí ngay cổng lớn, cô vừa đến đây thì những ngày này hạn chế đừng ra ngoài một mình, trên đảo này có một vài người không biết tiếng Anh nên rất đề phòng người lạ.”

“Trong phòng tập thể thao có máy giặt và máy sấy, hình thức là bỏ tiền vào dùng, có điều nếu cô muốn tự mình giặt đồ thì trong tủ ở phòng cô có chai xà phòng đấy.”

Anh tận trách hơn Sakura rất nhiều, chỉ nói đến những chuyện liên quan đến tình nguyện viên, quả xứng danh là đội trưởng.

“…Được.” Bối Chỉ Ý cất lời, đôi mắt không cẩn thận liếc qua hai bên cơ tay của anh, còn lớn hơn đầu của Sakura…

Lại đỏ mặt nhanh chóng cúi đầu.

“Nếu đồ điện trong phòng mà có bị hư thì cứ tìm ba người đàn ông bọn tôi bất cứ lúc nào…” Hòa An khựng lại, trong lòng thầm mắng con nhóc Sakura không chút trách nhiệm gì cả.

Chính vì không muốn nói những câu này mới ném nhiệm vụ qua cho Sakura, kết quả mới giới thiệu hai cái không liên quan gì liền bỏ chạy.

“Dạo này tiết trời nóng nực, trong căn cứ nhiều đàn ông, đôi khi còn có cả ngư dân đến trú, cô là con gái, cửa phòng tốt nhất là luôn khóa lại đi.” Anh nói vô cùng nghiêm túc và chuyên chú, trong lòng xấu hổ không thôi, “Máy tính trên bàn làm việc bên ngoài đại sảnh có thể lên mạng được, trong đó có một tệp tin giải trí không nên mở ra, mấy thứ trong đó cô không có hứng thú đâu.”

Tên Itani chết tiệt, vậy mà dám mang theo hai đĩa phim tiêu khiển đến…

“Cô cũng…” Anh nhìn dáng vẻ thật sự muốn nổ tung ngay tại chỗ của Bối Chỉ Ý, hiếm khi lại lắp bắp, “Cô cũng không cần xấu hổ như vậy, chúng tôi rất tôn trọng sự riêng tư của mỗi cá nhân, có vấn đề gì không tiện nói thì cứ tìm Sakura, đồ dùng cho con gái trên đảo này cô cần gì con bé đều biết cả.”

“…” Bối Chỉ Ý chỉ có thể gật đầu qua loa.

“Về thôi.” Hòa An như trút được gánh nặng, chỉ nói vài câu thôi mà đã vã cả mồ hôi hột, “Hai ngày nữa tôi sẽ đưa tài liệu về chương trình dạy tiếng Anh cho bọn nhóc trên đảo này cho cô.”

Bối Chỉ Ý cúi đầu, nghiêng ngã đi sau lưng anh.

Hòa An nuốt tiếng thở dài chực trào bên khóe miệng, anh giữ Bối Chỉ Ý lại là vì mềm lòng, sau này cũng quan sát được cô vì muốn ở đây mà cố gắng nói ít làm nhiều.

Cô quả thật không hợp ở rất nhiều phương diện, nhưng không đến độ không hợp ở lại đây.

“Dạy tiếng Anh sẽ ổn chứ?” Anh lại hỏi một câu, sợ da mặt cô quá mỏng, nhìn đám trẻ xa lạ nói chuyện sẽ lắp bắp.

“Không sao…” Bối Chỉ Ý vô thức phủ nhận, sau đó chần chừ nói, “Nhưng mà tôi không biết nói tiếng Thái.”

Lúc nhận được nhiệm vụ này cô hơi lo lắng, cô không biết tiếng Thái, bọn nhỏ lại không nói được tiếng Anh, bảo cô dạy thế nào được…

Nhưng sợ phiền đến Hòa An, cũng không muốn để cho anh nhìn thấy tình trạng xấu hổ của cô này nên vẫn không dám hỏi, bây giờ máu lên não, ý thức ngắn hạn mới dám mở lời.

Tận lực hô hấp.

Thậm chí trong nội tâm Bối Chỉ Ý còn có phần cảm ơn cái tệp tiêu khiển trong máy tính trên bàn làm việc kia.

“Dạy tiếng Anh không cần phải theo giáo trình chuẩn, chỉ cần dạy nghe nói, còn đọc viết không quan trọng.”

“Trong căn cứ có một cuốn giáo trình soạn riêng về các mẫu đối thoại với khách du lịch, dù không biết tiếng Thái thì xem hình cũng dễ dàng biết được hàm ý.”

“Được.” Cuối cùng cũng hết nói lắp, mặt cũng bớt đỏ hơn đôi chút.

“Những đứa nhóc này sử dụng tiếng Anh chủ yếu để đi làm công, cô dạy mấy câu mang tính thực tế là được rồi.” Về đến căn cứ còn cả một đoạn dài, Hòa An vừa đi vừa cầm cái dao chém phăng mấy nhánh cây vừa bị bão quật chắng ngang đường đi, rồi nhét nó vào trong một góc ven đường.

Anh thật sự không ngừng làm.

Bối Chỉ Ý đi theo sau cách anh một khoảng, len lén nhìn trộm động tác chặt cây của anh.

Vỏn vẹn một ngày thôi mà cô đã dưỡng được cái thói quen lén nhìn phía sau Hòa An rồi.

Vì anh thật sự không hề giống với bất cứ người đàn ông nào mà cô từng gặp trong đời, đôi khi Bối Chỉ Ý cứ cảm giác như mình đang xem phim.

Lúc anh tỉnh táo luôn luôn chau mày.

Thoạt nhìn không hài lòng bất cứ chuyện gì, không dễ thân cận, luôn bày ra vẻ thâm thù đại hận.

Nhưng những chuyện mà anh làm không hề vì bản thân anh, anh bận rộn không ngơi tay đều là vì cái đảo nhỏ này và cả những tình nguyện viên ở đây.

“Ra đảo làm công chính là một trong những con đường tốt nhất của bọn trẻ ở đây, vậy nên công việc của cô rất quan trọng.” Anh đi về phía đại sảnh, còn cố ý nhấn mạnh công việc của cô, cất dao kỹ lại, chà xát hai tay lên lên cái thang, bắt đầu nghỉ ngơi để chốc nữa phải tu sửa lại nóc nhà bị bão làm hư hôm qua.

An thật sự quá tốt.

Bối Chỉ Ý nhìn bóng lưng anh, nghĩ đến giọng điệu sùng bái của cô thiếu nữ Sakura.

Anh đúng là quá tốt, không cầu vụ lợi, tựa như một người không tồn tại trên đời.

Bối Chỉ Ý nhìn bóng lưng sửa chữa nóc nhà của Hòa An.

Ngay cả cô cũng không ngờ rằng, trong hai tháng cuộc đời cô đi chệch đường ray lại gặp được người như Hòa An.

Thoạt nhìn anh dường như bắt buộc phải bận rộn đến thế này, thì về đêm nghỉ ngơi mới bình tĩnh lại được vậy.

Tác giả có lời muốn nói:

Bối Chỉ Ý: Hòa An quả thật xứng danh chiến sĩ thi đua đó nha!!

Hai lăm ngàn chữ, cuối cùng tôi cũng đã viết xong phần mở đầu rồi, hình như lại ra một cái cảnh giới dong dài mới…cảm ơn mọi người đã cùng tôi đọc câu chuyện xưa này~

Tính cách lấy lòng(*) chỉ là tính cách chứ không phải là bệnh tâm lý, nữ chính cẩn thận từng li từng tí rất hay xấu hổ thẹn thùng nhưng cô ấy lại giỏi quan sát.

(*) trong văn án tác giả có giới thiệu nữ chính biết lấy lòng người khác.

Mỗi một tính cách đều có chủ đích của riêng họ, cố tìm điểm chung, gác lại sự bất đồng thì chính là từ ngữ tốt đẹp nhất.

Chứng nhận thợ lặn nổi tiếng: cấp bậc cao nhất của PADI (Hiệp hội Hướng dẫn viên Lặn biển Chuyên nghiệp).