Hòn Đảo Kế Tiếp

Chương 55




Ngày đó chia tay, Hòa An dẫn Bối Chỉ Ý đế sân bay LangKawi, anh như một người bạn trai rất săn sóc, cúi đầu nghiêm túc kiểm tra lại vé máy bay và hộ chiếu của cô, giúp cô xem lại hành lý lần nữa, rồi thay cô đến quầy ký gửi để ký gửi vận chuyển hành lý.

Rồi mới, ở nơi đại sảnh sân bay kẻ đến người đi nhộn nhịp, anh hôn cô.

Chung quanh có người vỗ tay reo hò, Bối Chỉ Ý thẹn thùng càng thêm dùng sức ôm sát lấy vòng eo anh.

“Phải nhớ bôi thuốc đấy.” Cô dặn dò anh, “Itani quên nói thì anh cũng phải nhớ mà bôi.”

Phần xương bả vai kia của anh nhất định sẽ lưu lại sẹo, bị bỏng thành hình nhánh cây, anh nói tìm thời gian đi xăm hình, xăm lên hai cái tên của bọn họ, đặt trên nhánh cây ấy.

“Em đến nơi rồi sẽ gọi điện thoại về căn cứ.” Cô tiếp tục dặn dò, “Buổi tối anh đi ngủ sớm một chút, ngủ không được thì có thể gọi cho em.”

Hai chữ căn cứ trằn trọc nơi miệng cô mang theo hương vị gia đình, sắc màu đôi con ngươi Hòa An hóa xanh mềm như một ao nước.

“Về nhà trước đừng đề cập với ba mẹ em chuyện của chúng ta, chờ anh đến rồi hẵng nói.” Anh thay cô vén những sợi tóc ra sau tai, “Đến công ty mới mà có chỗ nào không thích ứng thì cứ nói với bên lãnh đạo, sớm hay muộn em cũng sẽ được điều đến khách sạn sinh thái, công trạng bên kia không quan trọng, lãnh đạo bên đó thiếu anh không ít tình cảm, em bảo cậu ta nằm bò cũng chẳng sao.”

Bối Chỉ Ý bị chọc cười, trừng mắt liếc anh một cái.

“Phải nhớ hiện tại em là hai người, bạn trai em miễn cưỡng cũng được xem là kẻ có tiền, nơi nào cần kiêu ngạo cứ kiêu ngạo cho anh.” Hòa An tiếp tục chọc cô, ánh mắt dịu dàng, “Điện thoại vệ tinh(*) anh sẽ mang theo bên người, em có thể xem nó như di động, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm anh.”

(*)Điện thoại vệ tinh là một loại điện thoại di động kết nối đến các vệ tinh trên quỹ đạo thay vì các trạm mặt đất. Tùy thuộc vào cấu trúc của hệ thống, khu vực phủ sóng có thể bao gồm toàn bộ Trái đất hoặc chỉ những vùng nào đó. Điện thoại vệ tinh nổi tiếng là thu sóng yêu trong nhà mặc dù có thể thu sóng ở một mức nào đó gần cửa sổ hoặc trên tầng cao nhất của tòa nhà nếu mái tòa nhà mỏng. Nó có đầu kết nối với anten ngoài, anten này thường được lắp đặt trên tàu xe hoặc tòa nhà. Nhiều hệ thống cho phép dùng bộ lặp cũng như trong hệ thống điện thoại di động.

“Về Ma Đô ăn nhiều đồ ngon chút, sau này về đây chúng ta tiếp tục ăn món gà kho tàu em làm.” Anh cười cười, vỗ vỗ mông cô, “Qua cửa đi.”

“Lần này sẽ là lần cuối.” Anh nhìn cô đảm bảo, “Sau lần này, chúng ta sẽ không tách nhau ra nữa.”

Không hề nói lời luyến tiếc, không hề có hốc mắt đỏ bừng.

Lúc họ chia tay đều mang theo ý cười, Bối Chỉ Ý ở quầy soát vé quay đầu lại, tay cầm hộ chiếu phất tay với Hòa An.

Mãi cho đến khi máy bay cất cánh, Bối Chỉ Ý mới ngồi trên ghế khóc nấc lên thành tiếng.

Hòa An, vẫn cứ đứng đấy.

Cô rời cửa, trong lúc chờ kiểm tra qua cổng còn trộm chạy đi nhìn anh, anh vẫn đứng đực tại đấy.

Không biểu cảm gì, kẻ đến người đi ở sân bay, còn anh đứng một góc không hề chớp mắt, nhìn về hướng cô rời đi.

Thật ra thì anh chẳng thể nhìn thấy chút gì.

Nhưng vẫn cứ không đi.

Dì ngoại quốc ngồi kế bên đưa cho cô mọt tờ khăn giấy, nhìn cô mỉm cười.

Cô vừa cầm lấy vừa nói xin lỗi và cảm ơn dì, vừa chầm chậm cất lại tiếng nức nở.

Cô sẽ nhanh chóng quay lại, nhanh chóng cùng anh đi xăm cái hình kia, khắc tên hai người họ lên nhánh cây ấy.

Cô và Bối Chỉ Ý lúc ngày đầu vừa đến đảo, đã không còn giống nhau nữa rồi.

Cô đã, là hai người.

***

Lúc Bối Chỉ Ý xuống máy bay đang đợi hành lý đến thì mở di động ra, ba tháng này cái điện thoại này chỉ có công dụng duy nhất là chụp ảnh, bây giờ rốt cuộc đã có tín hiệu và internet, thông báo tính toong kêu inh ỏi.

Phần lớn đều là thông báo từ doanh nghiệp vừa đi vào hoạt động hoan nghênh ghé thăm ở Ma Đô, Bối Chỉ Ý quét mắt qua rồi vội gọi cho người nhà trước.

Điện thoại vang vàng tiếng đã có người bắt máy, nhận điện thoại là mẹ cô, bà Vũ Hoài Bình, giọng điệu bình thường không lạ gì lắm, tiếng phổ thông tiêu chuẩn, nghe thực nghiêm túc.

“Mẹ, con đến rồi.” Bối Chỉ Ý lấy hành lý của mình trên băng chuyền.

Quê cô cách Ma Đô không xa, ba tháng này không về nhà đã xem như là lần rời nhà đi lâu nhất của cô rồi, lúc giọng của Vũ Hoài Bình vang lên bên kia đầu dây, cái mũi của Bối Chỉ Ý có hơi chua xót.

Mặc kệ là trong lòng cô có từng trách người nhà vì đã giáo dục cô qua nghiêm túc hay không, thì bọn họ vẫn là ba mẹ cô.

“Về rồi thì con mau chạy đến chỗ công ty đi.” Giọng Vũ Hoài Bình vẫn trước sau như một, “Đã ba tháng rồi, lãnh đạo của con chắc sắp quên mất hình dạng con như thế nào rồi đấy.”

“….” Bối Chỉ Ý nuốt xuống ý tưởng muốn về quê trước, đầu tiên là nói cái chuyện khó khăn này ra, “Mẹ ơi, con đổi công tac rồi.”

Vũ Hoài Bình khựng lại giây lát, mới hỏi: “Cái gì?”

“Ở bên kia con gặp được một cơ hội phỏng vấn không tệ lắm, đậu phỏng vấn rồi, công ty đó cũng ở Ma Đô, so với công ty cũ của con quy mô lớn hơn, tiền lương cũng cao hơn nữa.” Bởi vì một câu hỏi cái gì của mẹ, cô vội vàng nói nguyên một hơi dài các lý do đã chuẩn bị sẵn từ trước ra.

Vũ Hoài Bình trầm mặc thật lâu.

Bối Chỉ Ý bị cảm giác áp bách quen thuộc thế này làm cho mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đây chỉ mới là ngày đầu tiên, cô tự nhủ với bản thân, đây chỉ mới là bước đầu tiên thôi.

“Vậy cũng được.” Ngữ điệu của Vũ Hoài Bình không lộ ra chút hỉ nộ ái ố gì, “Con đến công ty mới trước đi, cuối tuần này cũng không chạy về nhà đâu, qua hai ba tuần nữa mẹ và ba con kết thúc kỳ thi cuối kỳ sẽ chạy đến thăm con.”

“Con…” Bối Chỉ Ý xách vali hành lý ra ngoài, “Con mang cho quà nhà mình.”

Hòa An mua, cô đã đặt hết trong vali rồi.

“Mấy món đồ dó không phải là hàng hóa từ Trung Quốc xuất khẩu qua hết sao, suốt ngày cứ lãng phí tiền bạc.” Đột nhiên ngay lúc ấy Vũ Hoài Bình không còn kiên nhẫn nữa, tùy tiện nói vài ba câu bảo cô giữ kỹ túi tiền trong sân bay, ngay cả câu đi đường cẩn thận cũng chưa nói đã cúp máy.

Bối Chỉ Ý nghe điện thoại xong chợt nhăn mày.

Có gì đó không ổn, cô mím môi.

Đổi công tác với bọn họ mà nói chính là một chuyện trọng đại, từ trước đến nay cô không hề nghĩ đến chuyện sẽ thay đổi công tác, chỉ với đôi ba câu giải thích như thế mà mẹ có thể buông tha cho cô.

Công việc trước đó là do bốn năm trước ba mẹ đã dựa vào biết bao nhiêu mối quan hệ, đủ cả bảy cô tám dì mới tìm được cơ hội phỏng vấn cho cô, mà cô nói đổi liền đổi, còn mẹ cô thì không nói câu nào.

Cô cúi đầu nhìn di động.

Trước khi rời đảo mỗi ngày cô đều sẽ đăng nhập vào internet báo bình an về, nơi đó internet chậm, mỗi lần cô chỉ nói được đôi ba câu với ba mẹ đã tắt máy, chưa từng lướt xem vòng bạn bè.

Cô rời đi ba tháng này, không nhận một cuộc điện thoại nào, bạn bè đã kick cô ra khỏi group công tác rồi, chỉ có vị sếp kia vào tuần thứ ba sau khi cô bị sa thải, nhờ cô gửi cho chị ta bản thảo trước khi cô đi.

Tin này lúc ở hải đảo cô có nhìn thấy, nhưng không đáp lại.

Lúc bị sa thải, ngay cả ổ cứng do mình mua cô cũng đã nộp lại, ngay cả bản nháp cũng không cho cô lưu lại.

Bối Chỉ Ý ngừng lướt tin, kéo số của chị ta vào danh sách đen.

Chuyện trước kia vô cùng để tâm, dưới biển cả trời xanh biến thành chuyện của đời trước, cô khẽ cong khóe miệng, ngón tay lướt đến số điện thoại quốc tế ở trên đầu.

Cuộc gọi quốc tế đường dài, âm thanh có hơi chậm, lần đầu tiên nghe được giọng của Hòa An truyền từ thiết bị điện tử đến, so với trong tưởng tượng của cô còn trầm thấp hơn.

“Em đến rồi.” Trong trạm tàu điện ngầm của sân bay kẻ đến người đi, cô tìm một góc tường dựa vào, dán điện thoại vào sát tai, không muốn bỏ qua bất cứ âm thanh nào của Hòa An.

“Đến chỗ nào?” Hòa An bên kia thật an tĩnh.

Bối Chỉ Ý nhắm mắt lại cũng có thể nhìn ra được đại sảnh sáng ngời ấy, thiết kế tứ phía thông gió, quạt trần ù ù vù vù.

“Trạm tàu điện ngầm.” Khóe miệng Bối Chỉ Ý rốt cuộc cũng cong lên.

Sau khi xuống máy bay, tiế xúc với những người là người thế này khiến Bối Chỉ Ý không quá thích ứng, bả vai hơi cương cứng cũng thả lỏng đôi chút.

“Về đến nhà rồi thì gọi lại cho anh.” Hòa An dặn dò cô, “Nếu điện thoại trong căn cứ không ai nhận thì trực tiếp gọi qua điện thoại vệ tinh.”

“Anh phải ra ngoài sao?” Bối Chỉ Ý nhìn đồng hồ, bên Thái Lan bây giờ cũng đã năm giờ chiều rồi.

Hòa An ngừng lại một chút, Bối Chỉ Ý đưa mắt nhìn di động.

Đường truyền quốc tế đường dài bị chậm sao….

“Đến đảo Lệ Bối mua ít đồ.” Giọng anh nhẹ nhàng, còn cố ý đè thấp giọng hỏi, “Em để áo thun của anh chỗ nào thế?”

“….” Mặt Bối Chỉ Ý đột nhiên hồng rực, “Trong ngăn kéo thứ hai ở phòng anh đấy thôi.”

“Không phải ở phòng em sao?” Anh còn tỏ ra rất kinh ngạc.

Sao lại ở phòng cô được chứ?!

“Anh không về phòng anh ngủ ư?” Giọng cô hơi lớn một chút, rồi phát hiện mọi người chung quang không ít người quay lại nhìn cô, dứt khoát xoay người lùi về trong một góc nhỏ.

“Không quay về.” Hòa An chắc như đinh đóng cột, phản bác bằng lý do đúng tình hợp lý, “Tại sao anh lại phải về phòng anh ngủ?”

“…” Bối Chỉ Ý không đáp, đôi mắt chầm chậm cong lên.

Cuộc đối thoại của bọn họ không có dinh dưỡng chút nào, nhưng mà…thật sự thân mật.

Mấy giờ hết đi thuyền đi xe rồi đi máy bay, tựa hồ đều không còn khoảng cách gì nữa.

Hòa An cũng cười.

“Tàu điện ngầm vẫn chưa đến sao?” Anh hỏi.

“Còn chừng ba phút nữa.” Bối Chỉ Ý nhón chân thò đầu nhìn ra bảng hướng dẫn của trạm tàu.

“Nhà em cách sân bay xa lắm sao.” Hòa An hỏi, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng Victor gọi anh.

“Không xa lắm, không đổi chuyến đi.” Bối Chỉ Ý ngoan ngoãn anh hỏi gì cô đáp nấy.

Điện thoại bên kia an tĩnh một hồi, Bối Chỉ Ý núp trong góc không hiểu sao lại thấy căng thẳng.

“Anh…nhớ em muốn chết.” Trước khi cúp điện thoại, Hòa An rốt cuộc cũng chịu cắt ngang đoạn đối thoại không dinh dưỡng kia đi.

Tim Bối Chỉ Ý nhẹ siết lại.

“Ngoan ngoãn chờ anh, anh sẽ nhanh chóng đến đấy.” Victor lại gọi một tiếng, Hòa An nói àng thêm nhanh, “Về nhà sắp xếp ổn thỏa rồi thì nhớ gọi lại cho anh.”

Bối Chỉ Ý gật đầu thật mạnh, lại nhớ ra anh không nhìn thấy, thanh thanh giọng rồi mới trả lời: “Được ạ.”

“Đừng khóc.” Cuối cùng Hòa An cũng an tĩnh một chốc, nhẹ nhàng lặp lại, “Đừng khóc nào.”

Bối Chỉ Ý khe khẽ hít mũi, lại gật đầu lần nữa, “Vâng ạ.”

Tàu điện ngầm rất nhanh đã đến, cô đứng lên lưu luyến nói hẹn gặp lại trong điện thoại, trong trạm tàu của sân bay rất đông người, cô cầm vali hành lý chen chút cũng không chen vào được, liền cầm vali lui trở lại chỗ chờ.

Mắt hơi chua xót.

Rời khỏi thành phố này ba tháng, vẫn là dạng này, hời hợt và rối ren, giữa thành phố những người là người, dựng nên bức tường kiên cố không gì phá nổi.

Ba tháng mất liên lạc này, ngoại trừ vị sếp muốn cô đưa bản thảo dự án trước ra, không có một người nào tìm cô.

Cô ở nơi này bận bịu năm năm, nỗ lực biết bao nhiêu, thế nhưng cô cũng chỉ là một người bận rộn như thế thôi, bốc hơi rồi, sẽ không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.

Chung quanh bao người đi ngang qua mặt cô, tốc độ rất nhanh, hùng hổ. thân thể cô nhanh chóng tạo nên một phản ứng quen thuộc theo bản năng, cô bắt đầu thoái nhường.

Sau khi thoái nhường, cô bèn ngắt mũi cười tự giễu.

Xuống máy bay nửa giờ, cô đã nhanh chóng quay trở về dáng vẻ trước kia, ba tháng nọ tựa như là một giấc mộng xa vời.

Cô nhớ Hòa An, nhớ bọn họ lắm….

Đi rồi quay về, cô mới phát hiện ra, đây không phải là cuộc sống mà cô thật lòng mong muốn.

Một đường hai điểm đi về, vì sản phẩm mà dùng bất kỳ thủ đoạn marketing nào, công ty từ trên xuống đều chia bè kéo cánh tranh đấu, dùng một trăm hai mươi phần trăm tinh lực, đến cùng cô vẫn như một giọt nước mưa tùy thời là có thể bốc hơi trong thành phố này.

Cô muốn có giá trị lớn hơn nữa, cô phát hiện ra cô có thể có được giá trị lớn hơn lúc này, chuyên ngành của cô ở một nơi nào đó, có thể tạo ra giá trị lớn hơn.

Tàu điện ngầm đã đến ngay trước mắt, cô ưỡn ưỡn ngực đi đến.

Lúc trên đảo cô đã phát hiện ra, cô không chỉ là một giọt nước mưa thôi, trong đám đông cô vẫn theo bản năng thoái nhượng, lúc nhìn thấy người đối diện hùng hổ nhìn mình, cô vẫn theo bản năng dời tầm mắt đi.

Cô vẫn là cô.

Nhưng mà cô biết, so với bản thân của ngày trước, đã tốt hơn rất nhiều.

Hòa An dạy cô.

Người phụ nữ mà anh quý trọng, nhất định sẽ tốt hơn nhiều người nhiều.

***

Buổi chiều hôm Hòa An về từ LangKawi, nhận được hai cuộc điện thoại.

Tiễn bạn gái đi rồi vốn dĩ tâm trạng chả sung sướng là bao, hai người Victor và Itani cũng rất thức thời trốn trong phòng tập thể thao, một mình anh thì sơn cho xong bàn trang điểm, điện thoại trong căn cứ vang lên.

Anh nhìn thời gian, lúc này Bối Chỉ Ý còn đang trên máy bay.

Điện thoại trong căn cứ cũng không hay vang lên, ngoại trừ cuộc gọi từ tổng bộ hay tiếp viện, phần lớn đều là bọn họ gọi đi thôi.

Anh buông chổi quét sơn xuống, lúc nhận điện thoại ấn đường bèn nhăn lại.

Anh không có cái gọi là giác quan thứ sáu, nhưng cứ cảm giác cuộc gọi này sẽ khiến tâm trạng đang buồn bực của anh càng thêm khó chịu hơn.

Hòa An dùng tiếng Anh trả lời điện thoại, đối phương an tĩnh một hồi, rồi mới dùng tiếng Anh mang chút khẩu âm yêu cầu gặp Hòa An.

Hòa An khựng lại.

“Là tôi đây.” Anh nói bằng tiếng Trung.

Đối phương im lặng, lại đổi sang tiếng Trung: “Xin chào, tôi là ba của Bối Chỉ Ý.”

Hòa An đến bàn công tác ngồi xuống, môi đột nhiên khô ráo: “Cháu chào bác trai.”

Sau khi nói xong lời chào, liếm liếm môi mới khô khan cất lời: “Bối Chỉ Ý đã lên máy bay rồi ạ.”

“Tôi biết, hôm nay tôi gọi đến là để tìm cậu.” Giọng của ba Bối Chỉ Ý không tính là giọng phổ thông tiêu chuẩn, có mang chút khẩu âm người miền Nam.

Giọng người đàn ông trung niên, chính là ngữ điệu vừa nghiêm túc vừa chính thống.

Hòa An theo bản năng ưỡn thẳng lưng, động phải vết thương nơi xương bả vai làm anh đau đến co rủ, thay cái tay cầm điện thoại.

“Cậu là Hòa An, đội trưởng của căn cứ tình nguyện viên nhỉ?” Ba Bối Chỉ Ý không nhanh không chậm.

“Vâng, là cháu.” Hòa An bấy giờ trong trạng thái hỏi gì đáp nấy, lại đánh tiếng chào lần nữa, “Chào bác trai.”

“Tiếng Trung của cậu không tồi.” Ba Bối Chỉ Ý cả đời làm thầy, sau hai ba câu đã không tự giác mang giọng điệu của thầy giáo chủ nhiệm ra nói.

Hòa An miệng đắng lưỡi khô.

“Mẹ cháu là người Trung Quốc.” Anh giải thích một câu, không biết có nên cảm ơn ông một tiếng vì đã khen tiếng Trung của mình tốt không.

“Tôi biết, tôi đã nghe Tiểu Bối nói qua, con bé còn nói mẹ cậu là đồng hương với chúng tôi?” Ba Bối Chỉ Ý hỏi xong thì dừng vài giây, “Ở cái vùng nhỏ bé này của chúng tôi, gã con gái đến nước Mỹ không nhiều lắm.”

Bàn tay nắm điện thoại của Hòa An dần siết chặt.

“Tiểu Ý cho là đã lừa được nhà chúng tôi.” Ba Bối Chỉ Ý thở dài, lại thay một cái chủ đề khác, “Hôm Tiểu Ý bị sa thải, đã có người gọi điện thoại đến cho mẹ nó rồi.”

“Công việc của nó vốn là dựa vào mối quan hệ của chúng tôi mới có, bây giờ bị lãnh đạo sa thải, vị bà con xa lần đó hỗ trợ cho chúng tôi liền thông báo lại chuyện này cho chúng tôi biết ngay.”

“Nó nói muốn làm tình nguyện viên, chúng tôi không ngăn cản, cũng bởi vì chúng tôi cho rằng con bé cần giải sầu, vấn đề này mẹ nó ám chỉ không biết bao nhiêu lần rồi, con bé trước sau không chịu nói chuyện bị công ty sa thải cho chúng tôi, nhưng thật ra sau hai tháng nói cho chúng tôi biết sẽ ở lại đảo lâu thêm một tháng nửa, qua hai ngày sau lại hỏi rằng có thể yêu người nước ngoài hay không.”

Cổ họng Hòa An chợt ngưa ngứa, nghĩ đến dáng vẻ ngày ấy Bối Chỉ Ý uống rượu rồi đứng bên cửa chờ anh về.

“Con gái nhà chúng tôi ấy mà, tuy nhìn thì mềm mại thế đấy, nhưng đơn thuần.”

“Nó vừa nói đến vấn đề này, làm ba làm mẹ nó liền hiểu ngay.”

“Ba người đàn ông trong căn cứ các cậu nó cũng giới thiệu rất tỉ mỉ với chúng tôi rồi, người có thể để nó sinh ra tình cảm cũng chỉ có cậu.” Ba Bối Chỉ Ý thở dài, “Chúng tôi à, không phải là không chấp nhận tình yêu đất khách quê người, loại tình yêu vượt quốc gia này, chỉ cần là một người đáng tin cậy thì chúng tôi cũng không bảo thủ gì.”

“Nhưng mà Hòa An này…” Ba Bối Chỉ Ý vẫn hơi do dự đôi chút, nhưng cũng nói hết lời, “Mẹ cậu, có phải họ Khâu đúng không?”

Hòa An nhắm chặt hai mắt.

Lúc mở ra, điện thoại trong tay anh bị siết đến nóng rực.

“Vâng.” Anh trả lời, rồi không nói gì nữa.

Đầu bên kia ba Bối Chỉ Ý lại thở dài.

“Tiểu Ý từ nhỏ chưa từng yêu ai, trước khi nó đến hải đảo của các cậu, tôi và mẹ nó cũng mất ngủ mấy hôm liền, còn nhờ cả học sinh lên mạng tra giúp tôi tin tức về hải đảo của các cậu, nơi xa xôi như vậy, nó bảo muốn đến đó ghi chép lại cuộc sống thường ngày của động vật quý hiếm, một đứa bé ngay cả gián còn không dám đập, lại đi nói đến chuyện muốn chạy đến một hải đảo xa xôi, cậu nói thử xem tôi và mẹ nó có thể yên tâm sao?”

“Chúng tôi biết, nó thất nghiệp rồi đau thấu tim gan. Vị sếp kia của nó không phải người tốt gì, lấy thành tích của nó nhận vơ về mình, nhất định không giữ nó lại.”

“Chúng tôi là ba là mẹ, nhìn thấy con mình bị làm khó như vậy sẽ mềm lòng, nhưng mà chúng tôi không thể ngờ được, một lần mềm lòng lại có thể để nó đến hải dương xa xôi yêu đương.”

Hòa An không biết phải nói thế nào.

Hải đảo nhiệt độ hơn ba mươi, nhưng dưới quạ trần thổi vù vù, anh lại cảm nhận được cái lạnh.

“Nó là đứa trẻ được chiều hư, thích nghe ngọt, không có người tâm phúc.”

“Nó yêu đương, tôi và mẹ nó rất vui mừng, năm nay nó cũng hai mươi bảy rồi, cái gì cần trải thì cũng nên trải, nhưng cậu cảm thấy, hai người các cậu, thích hợp ư?”

“Từ nhỏ đến lớn, ngay cả gạo hay lúa mạch con bé còn không phân biệt được, là tôi và mẹ nó chiều hư nó rồi, nó đến cái nơi nguyên thủy như vậy, phải sinh hoạt như thế nào?

Dựa vào tình yêu nó tìm được lúc gian nan, có thể sống được sao?”

“Chúng tôi không có ý hạ thấp tình cảm của hai đứa, nhưng mà nghe ý Tiểu Ý, tình nguyện viên không có tiền lương, tôi biết nhà cậu rất có tiền, nhưng cậu nói xem cậu tính sẽ ở lại hải đảo nhỏ này hay sẽ quay về Mỹ đây?”

Hòa An há miệng thở dốc, lại phát hiện bản thân không biết nên trả lời ông như thế nào.

“Tôi hy vọng tương lai con gái mình sẽ ổn định, hai người bình thường, làm công chức kiếm ít tiền, ba mẹ hai bên cũng bình thường thôi, ngồi lại bàn tính về chuyện cùng nhau mua phòng, còn đôi vợ chồng trẻ sẽ thanh toán hàng tháng.”

“Có thể sẽ khổ một chút, mắm muối gạo tiền có thể sẽ làm con bé càng thêm trầm mặc, nhưng đây đều là cuộc sống mà đa số người lựa chọn, con gái nhà chúng tôi cũng chỉ là người bình thường, cái nó có thể lựa chọn cũng sẽ giống như bao người bình thường ngoài kia thôi.”

“Chúng tôi không hy vọng nó có thể gả vào nhà giàu, cũng không cần trở thành anh hùng bảo vệ môi trường gì gì đó, nó bình thường đến không thể bình thường hơn, từ nhỏ thành tích đã không tốt, thi đậu đại học cũng không phải đại học danh giá gì, năng lực công tác cũng tầm tầm.”

“Làm gia trưởng không phải không muốn con mình xuất sắc, nhưng với tính cách mềm mại như nó, năng lực công tác thật sự cũng chỉ có chút như vậy thôi.”

“Trong cảnh khốn cùng đến hải đảo của các cậu, cái đảo này tôi và mẹ nó đã xem qua ảnh chụp, rất đẹp, thật sự rất đẹp.”

“Nơi đẹp đẽ như thế sẽ khiến con người sinh ra ảo tưởng, nơi các cậu thiếu tình nguyện viên, vậy nên các cậu mới cảm thấy năng lực của Tiểu Ý không tồi,”

“Có thể là Tiểu Ý có ảo giác, rằng mình đã được công nhận.”

Giáo viên, là chức nghiệp giảng đạo lý tuyệt vời, ba Bối Chỉ Ý am hiểu nhất chính là điều này.

“Nhưng là, trước sau gì nó cũng sẽ quay về với hiện thực, hòn đảo kia nó chỉ ở ba tháng, chứ không phải là cả đời.”

“Hai đứa đều còn trẻ, chỉ vì cảnh sắc tuyệt mỹ mà sinh ra ảo tưởng về tương lai không thực tế, điểm này, tôi và mẹ Bối Chỉ Ý hiểu rất rõ.”

“Cậu lớn hơn Bối Chỉ Ý ba tuổi, với những chuyện cậu đã trải qua, cũng xem như là người lớn.”

“Cậu hẳn cũng rõ, Bối Chỉ Ý cần gì?”

Ba Bối Chỉ Ý phân tích rất nhiều mặt, rốt cuộc đưa ra kết luận: “Tiểu Ý thì sao, có kinh nghiệm yêu đương là chuyện tốt, quen biết được những tình nguyện viên cao thượng nơi hải đảo xa xôi các cậu, là may mắn của con bé.”

“Chúng tôi làm ba mẹ, sẽ xem như không có chuyện này xảy ra, tình nguyện viên bên phía các cậu mỗi năm đến đến đi đi biết bao nhiêu người, Tiểu Ý tuyệt đối không phải đặc biệt gì.”

“Sau khi Tiểu Ý về Ma Đô, chúng tôi sẽ giúp con bé thoát ra, bên phía cậu, tận lực hạn chế liên lạc lại, nói nhẹ nhàng thì, tuổi hẵng còn trẻ, khoảng cách cũng xa xôi như vậy mà.”

Ba Bối Chỉ Ý rốt cuộc cũng nói hết lời, lại thở dài một hơi.

Hai vợ chồng họ đã thương lượng rồi, cách thức tốt nhất cũng chỉ có thế này, chờ sau khi Bối Chỉ Ý rời đi, một đối một nói chuyện.

Bọn họ biết con gái phỏng chừng rất trông chờ vào đoạn tình này, nhưng không hy vọng con gái có tâm lý phản nghịch.

Về phần người kia, trong nhà gặp phải thảm án, trải qua biết bao nhấp nhô, nhìn thấu thế sự.

Ông hy vọng anh có thể hiểu được nổi khổ của người làm ba làm mẹ, lúc nói chuyện còn tận lực thật tình.

Ông luôn tin tưởng vào con mắt nhìn người của con gái mình, người đàn ông này chắc chắn cũng rất thật lòng theo đuổi con gái nhà họ.

Nhưng họ tuyệt đối không đồng ý.

Chỉ riêng việc là người nước ngoài họ đã không có cách nào đồng ý rồi, huống hồ chi, chuyện xưa nhà anh thảm thiết đến thế.

Ông hy vọng anh sẽ biết khó mà lui.

Con gái họ vất vả nuôi lớn, không hy vọng sau này cô trưởng thành rồi còn phải chịu khổ nữa.