Hòn Đảo Kế Tiếp

Chương 53: Không Còn Đường Lui




Tới hải đảo ba tháng, Bối Chỉ Ý vẫn luôn có cảm giác như đang nằm mơ.

Thư virus, hỏa hoạn, thế giới đáy biển, bờ cát ngắm sứa và cả cá mập, ở nơi đây năng lực công tác của cô được khẳng định, được người đàn ông mình thích theo đuổi, tính cách bảo thủ cùng những khuyết điểm không thể nói thành lời, trên hải đảo nhỏ này tựa hồ không còn là vấn đề.

Đảo này, như chốn bồng lai của cô.

Hòa An chẳng những cưng cô chiều cô mà còn tôn trọng cô, được trân trọng được yêu quý như món trân bảo, dù cho da mặt có mỏng đến chừng nào cũng dần dần được chiều ra tư thái yêu kiều mất rồi.

Đối với tư tưởng tiếp xúc thân mật cô bảo thủ thật, chỉ là vì cô không rõ tương lai thế nào, tương lai của cô và Hòa An, trước nay đều rất rõ ràng.

Cô nhốt mình trong nhà vệ sinh,trừng mắt nhìn cái bồn tắm lớn có thể chứa được hai người lớn, tự xây dựng tâm lý cho bản thân.

Cơm chiều họ vẫn dùng trên sân thượng, Hòa An khui một chai vang đỏ, cô uống chừng nửa chai, cảm thấy tình trạng bản thân hiện tại hẳn là có thể làm được chuyện xấu rồi.

Cô phải đi.

Yêu nhau một tháng cho đến nay, đây là nguy cơ lớn nhất mà họ sẽ đối mặt, cô phải về gặp ba mẹ, Hòa An phải đến nước Mỹ xoay vòng vốn cho khách sạn sinh thái.

Sau khi họ tách nhau ra đều phải gặp chuyện khó, không có thế giới nơi đáy biển, không còn bờ sát đầy sứa, cũng không còn đàn cá mập xanh.

Không có cái ôm.

Không có nụ hôn.

Bối Chỉ Ý nhìn mình trong gương, hít một hơi sâu.

Cô muốn cho một tháng yêu đương này một cái kết cục, mở ra một khởi đầu mới.

Cho đến nay đều là mình Hòa An khống chế tiết tấu yêu đương, lúc này đây, cô muốn chủ động.

Bọn họ đều bình đẳng, việc cho và nhận cũng phải bình đẳng.

Trong một tháng này, Hòa An dạy cô làm thế nào để yêu, bấy giờ, cô muốn mở lễ vật ra tặng cho anh.

Cô luôn cảm nhận ra, Hòa An không tiến thêm bước nào nữa, chính là đang đợi cô.

Anh có thói quen để lại cho cô một đường lui.

Mà cô, mỗi lần trước mặt Hòa An, không đường thối lui.

***

Bối Chỉ Ý là một người bảo thủ đến tận xương cốt, cô ở trong nhà vệ sinh làm công tác tư tưởng cho bản thân tận nửa giờ, xác định những gì cần làm xong, biểu hiện duy nhất là, mở nút áo ngủ ra, một nút.

Áo ngủ của cô là kiểu áo sơ mi bảo thủ, mở một cái nút áo ra, không hề tạo ra hiệu ứng đánh sâu vào thị giác một chút nào cả.

Trai thẳng Hòa An thì càng không phát hiện ra, anh chỉ như ngày thường hôn lên trán cô một cái, lúc đi vào nhà vệ sinh rửa mặt còn tiện nhắc nhở cô một câu: “Mặc dày một chút, điều hòa không hoạt động, gió thế này cẩn thận cảm mạo.”

“…..” Bối Chỉ Ý nhu thuận gật đầu, cài lại nút áo vừa mở ra sau nửa giờ đấu tranh tâm lý

Trước khi lên giường, cô lại tính làm thêm chút gì đó.

Thể hiện rõ là không thể, đời này cũng không thể làm được.

Ám chỉ bằng lời nói….

Cô cắn môi nhìn chằm chằm vào chiếc giường trăng mật lớn, loại chuyện này cô không thạo, nhưng hôm nay đã hạ quyết tâm rồi, cảm thấy không làm không được.

Cô vô cùng để ý cảnh tượng Hòa An vùi đầu lúc đang mát xa, tuy rằng cô không đoán ra được nguyên nhân, nhưng cứ cảm giác chuyện đó có liên quan đến chuyện này.

Hòa An vẫn mang đến cho cô cảm giác an toàn, vậy cô cũng nên cho anh cảm giác an toàn, không phải cứng nhắc nói với anh rằng cô nhất định sẽ quay lại, cũng không phải là nghiêm túc làm những việc mà anh bảo cô làm.

Hòa An, có lẽ muốn được công nhận.

Vi diệu làm sao, người bảo thủ như cô lại nguyện ý giao hết tất cả cho anh.

Trong nhà vệ sinh tiếng nước dần nhỏ lại, Bối Chỉ Ý nhanh chóng phi lên giường, rối rắm quyết định tứ chi chữ X nằm ở bên trong.

Nếu như anh lại đây, bọn họ sẽ có tiếp xúc tay chân.

Cô có nên mở một cái nút áo không đây.

Có điều làm thế trông có giống như là cố tình lắm không nhỉ….

“Sao mặt em hồng thế?” Hòa An một thân hơi nước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy Bối Chỉ Ý biểu cảm kỳ quái dán trên giường, khuôn mặt hồng khiến anh phải nheo mắt lại nhìn.

Cảm thật rồi sao?

Theo bản năng anh đi đến thay cô đắp mền lại, kéo từ đầu đến chân, kín mít.

Bối Chỉ Ý: “…..”

“Có chuyện gì thế?” Sờ soạng trán cô một hồi xác định cô không bị cảm rồi, ngữ điệu Hòa An mới thả lỏng hơn.

“….Sau này khách sạn sinh thái sẽ có điều hòa ư?” Bối Chỉ Ý thật sự tìm không ra đề tài nào để nói, tim cô đập như đánh trống, tự hỏi làm cách nào mà dưới tình huống bị bọc kín như cái xác ướp thế này, có thể chủ động được đây….

Hòa An khựng lại, anh cứ thấy kỳ quái thế nào.

Cái này có trong dự án, Bối Chỉ Ý đã thuộc làu làu, sao đột nhiên lại hỏi nữa.

“Điều hòa gió biển đấy.” Anh vẫn trả lời, có chút kỳ quái sờ sờ trán cô, “Dùng nhiệt độ thấp của nước biển làm nguồn năng lượng,

“…..” Ý thức được bản thân vừa hỏi một câu quá ngốc nghếch, hai chân trong chăn của Bối Chỉ Ý xoắn xuýt chặt lại ngay.

“Ngủ đi.” Hòa An nghĩ tới chuyện hồi chiều cô uống non nửa chai rượu vang đỏ nên không suy nghĩ quá nhiều, xốc mền chui vào.

Sau đó, động tác làm được một nửa thì dừng lại.

Bối Chỉ Ý luống cuống muốn cài lại cái nút áo sơ mi vừa mới mở ra, bởi vì vội vàng và kinh hoảng, cài mãi không được bèn bắt lấy vạt áo của mình lên bọc lại.

Nhắm tịt mắt.

Giả chết.

Vừa nãy…bị động tác kéo mền của Hòa An chọc cho nóng nảy, ngay trước khi cái mền che kín mình đột nhiên gan to bằng trời, lập tức mở luôn bốn cái nút áo—-mà cái áo này của cô có tổng cộng sáu nút áo.

Mấu chốt nhất là, cô không mặc áo lót….

Ai có thể ngờ được người một giây trước còn đang trả lời điều hòa nước biển, giây sau đã xốc mền chui vào.

Cô nhắm tịt hai mắt lại, bày ra dáng vẻ hồn lìa khỏi xác.

“Em…” Hòa An sửng sốt thật lâu mới thanh thanh cuống họng, một lần nữa kéo mền đắp lại thay cô, có chút xấu hổ, “Ngại quá.”

Không đúng chút nào.

Đây không phải lần đầu tiên họ ngủ chung, ngoại trừ những ngày quá oi bức Bối Chỉ Ý đá tung cái mền ra, thì quần áo cô mặc quy củ như kéo dính vào người vậy.

Anh biết cô mà ngủ sẽ mặc nội y sợi vải, cái kiểu bảo thủ nhất, mang đồ vào rồi thì có soi cũng không nhìn ra nội y.

Cô tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện như hôm nay, ở trước mặt anh tự mở nút áo.

Hơn nữa, tại sao lại tự mở nút?!

Anh nhớ rất rõ lúc cô từ nhà vệ sinh bước ra, quần áo còn hoàn chỉnh.

Hòa An nhìn cô nàng mặt đang đỏ bừng nhắm tịt hai mắt, vì quá căng thẳng nên có thể nhìn ra được bả vai hẵng còn run run.

Tay anh đang nắm chăn có hơi dùng sức, lại xốc lên thêm lần nữa.

Bối Chỉ Ý không nhúc nhích.

Cởi nút ra vẫn chưa cài lại.

Cô ngưỡng mặt nằm ở đấy, hai tay căng thẳng cuộn chặt thành quyền, mắt nhắm tịt, miệng mím chặt, ngay cả ngón chân cũng cuộn tròn lại.

“Em…” Cuống họng Hòa An khàn đặc.

Bối Chỉ Ý run lên một cái.

“Mở mắt ra.” Anh ra lệnh cho cô, giọng nói như gần trong gang tấc.

Đối với những câu lệnh đơn giản Bối Chỉ Ý luôn chọn làm theo bèn run run, cắn răng mở một mắt ra.

Hòa An liền chống trên người cô, mắt nhìn chằm chằm vào cô, cảm xúc nơi đáy mắt mãnh liệt đến độ cô phải thở hổn hển, rồi theo bản năng nhắm tịt lại.

“Mở to ra.” Hòa An lại ra lệnh, lần này giọng còn đặc hơn.

“….” Bối Chỉ Ý do dự, rốt cuộc cũng mở mắt ra đối diện với anh.

Cô muốn chủ động, cô không thể ngại ngùng được, đây là cô muốn, cô phải cho Hòa An.

Cô ngưỡng mặt cứ thế nhu thuận nằm dưới thân anh, quần áo không chỉnh tề, lộ ra hơn phân nửa bả vai tuyết trắng yếu gầy, xương quai xanh theo hô hấp của cô hãm càng sâu hơn.

Hòa An hít sâu một hơi, phía dưới anh trướng đến phát đau, nhưng anh vẫn cứ nói cho xong hết lời.

“Em uống rượu.” Cô uống hết nửa chai rượu vang đỏ, anh biết tửu lượng của cô rất tốt, một chai vang đỏ vào bụng vẫn có thể cùng anh đi đến bờ cát ngắm sứa, còn có thể nói chuyện rất logic phân tích rõ ràng cùng anh về những chuyện tương lai của cả hai.

Nhưng cũng có thể loại bỏ, vì ngày mai chia xa rồi nên tâm trạng buồn bực, hôm nay cô thật sự uống say.

“….Em không say mà.” Giọng Bối Chỉ Ý khe khẽ như lông chim, ghẹo cho lòng anh càng thêm khó chịu.

“Em…” Cô đánh giá quá cao năng lực nhẫn nại của một thằng đàn ông, giọng anh hóa gấp, “Cho anh một lý do.”

Anh cho rằng giữa bọn họ đã ăn ý rồi, như vậy, mới là tốt nhất với cô.

Cô vẫn luôn rất cẩn thận không trêu chọc anh ở phương diện này, vậy nên anh cho rằng, cô cũng muốn như anh.

Ít nhất thì những lần trước khi anh vào nhà vệ sinh có nói với cô, chờ ba mẹ cô đồng ý đã, cô nhìn thì không có ý kiến gì cả.

Tại sao hôm nay lại như vậy?

Trước khi chia ly, tại sao thái độ của cô lại đột nhiên khác thường?

Anh cần một lý do, anh không hy vọng buổi tối hôm nay lại vì ly biệt.

Bối Chỉ Ý cắn môi.

Chuyện này đã vượt quá mức mấu chốt thẹn thùng của cô rồi, áo cô nửa cởi, người đàn ông của cô cách cô mấy centimet, cô có thể cảm nhận được cơ bắp căng chặt của anh, có thể nhìn thấy đôi con ngươi xanh lục đang dần thẫm màu đi.

Cô có rất nhiều lý do.

Không muốn nhìn thấy biểu cảm chôn đầu xuống nệm của anh, không muốn để anh chừa lại cho cô đường lùi, không muốn…không hoàn mỹ.

Nhưng đối diện với Hòa An trong gang tấc, nhìn biểu cảm ẩn nhẫn cùng với quai hàm phồng lên, những lý do này cô không còn muốn nhắc đến.

Cô buông lỏng tay ra, hàng nút áo vừa mới được cô tùy tiện cài lại sau khi bị tháo ra kia mở ra lần nữa, với tay ôm lấy cổ Hòa An, kéo người đàn ông hẵng còn đang ẩn nhẫn gần như biến thành đá đến sát bên tai mình.

“Em yêu anh.” Cô gần như thở ra thật dài, ngậm nước mắt.

Cô yêu anh lắm…

Chỉ có một lý do như thế thôi.

Vậy nên, cô hy vọng anh vui sướng, cũng hy vọng mình được vui sướng.

Không cần phải thử xem, những lời này, là anh nói.

Vậy nên cô, cũng không cần đường lùi.

Người đàn ông bấy giờ như ngây như dại, cơ bắp toàn thân rốt cuộc không cách nào khắc chế sức lực, lúc hôn xuống, vội vàng đụng phải hàm răng cô.

“Xin lỗi.” Anh nghe không ra chút thật tình nào, nhưng vẫn muốn chống đỡ lấy lý trí ngẩng đầu lên, xác nhận lại thêm một lần nữa, “Thật sự có thể ư?”

Anh đã dán lên người cô, Bối Chỉ Ý bị nhiệt độ hừng hừng của anh làm rụt cả chân, câu hỏi này nào có thành tâm đâu chứ.

Cô bị sờ bị đâm đến đau, đỏ mặt trừng mắt nhìn anh.

Sau đó…

Cô đã có thể toại nguyện, sẽ không bao giờ…chủ động nữa đâu.

Cuối cùng cô cũng đã tự mình trải qua một lần mỹ kịch của đời người, Hòa An cuồng dã, khiến cả người cô trầm luân chỉ biết hé miệng thở dốc.

….

Lúc Hòa An dừng lại, Bối Chỉ Ý chỉ còn một tia lý trí, cô che lại vết thương nơi xương bả vai Hòa An, sợ động tác của anh quá lớn sẽ động tới thịt non vừa mọc.

Vậy nên lúc anh dừng lại, theo bản năng cô cho rằng Hòa An động phải miệng vết thương.

Hòa An vùi đầu vào gối thở hổn hển chừng nửa phút, rồi mới thẳng eo.

“Chiều nay anh đã làm một chuyện ngu xuẩn rồi: Anh thẳng thắn nhìn cô, tức đến mức mặt tái nhợt.

Bối Chỉ Ý: “,….”

Cô không rõ lắm vào lúc này rồi, tại sao Hòa An lại bắt đầu thú tội.

“Anh đã bảo bọn họ thu hồi lại hết tất cả những đồ dùng có liên quan đến tuần trăng mật đi rồi.” Thật sự anh chỉ muốn bóp chết bản thân luôn cho rồi.

Bối Chỉ Ý vẫn mang vẻ mặt trống rỗng, thuần khiết và ngây thơ.

“Không có đồ phòng hộ.” Anh thật tình muốn hét lên.

Khách sạn trên hải đảo không giống khách sạn thường luôn có nhân viên phục vụ hai tư giờ, lễ tân tiếp đãi khách xong sẽ tan tầm.

Bây giờ trừ du khách trong khách sạn ra thì chỉ còn hai người họ, muốn nhân viên đưa bao đến đây là vô vọng.

Vào bấy giờ, khu cho du khách cũng đóng cửa….

Anh hận bản thân ban ngày đi bày ra cái vẻ thân sĩ làm chi, uể oải muốn đâm đầu vào gối chết quách cho xong.

“…” Bối Chỉ Ý chớp chớp mắt, vẫn đang tiêu hóa tin tức này.

Cô…có thể là vì thẹn thùng đạt đến giới hạn, bây giờ tựa như chết lặng.

Ô…dù sao cũng đã chủ động rồi, cô thấy trước đó đều rất hoàn hảo, rất thỏa mãn….

Vì thế ngay khoảnh khắc người đàn ông của mình sắp hỏng đến nơi, len lén dịch người, chuẩn bị đóng nút áo.

Mắc cỡ chết đi được, vừa nãy cô lấy đâu ra dũng khí để mở nó ra vậy chứ.

“….Em làm gì đấy?” Hòa An túm chặt lấy tay cô đang định đóng nút áo lại, “Con mẹ nó, em nghĩ rằng em cài lại anh thật sự sẽ bỏ qua sao.”

….

Bối Chỉ Ý chớp chớp mắt.

Nếu không phải vì hiện tại hỏi sẽ không thích hợp cho lắm, cô thật sự rất muốn biết tại sao mỗi lần Hòa An dùng tiếng trung chửi thề, đều dùng giọng tiêu chuẩn Bắc Kinh vậy.

Thật trêu người…

“Em xích người qua đây.” Tên đã lên dây, Hòa An tức giận không thôi, người khơi mào ra nào có lý cứ thế mà mặc kệ cơ chứ.

……

Lượng tin tức quá lớn khiến Bối Chỉ Ý khựng người nửa ngày mới phản ứng được Hòa An làm gì, khuôn mặt hồng như trái cà chín.

Người đàn ông của cô, ở bên tai cô thở rất gấp, đứt quãng, gọi cô là Chỉ Ý.

Đùi cô hơi đau, bị cọ cho hồng rồi.

Toàn thân cô bị động tác này làm cho đỏ ửng, hai tay thẹn thùng không biết nên đặt ở nơi nào.

Cuối cùng Hòa An ôm cô thở gấp thật gấp, ở nơi nào đó trong lòng cô, trở nên thật mềm thật mềm.

Cô nghiêng người đáp lại cái ôm như muốn khảm cô vào tận trong ngực của Hòa An, vuốt ve cánh tay căng cứng của anh.

“Anh cũng yêu em.” Hòa An dùng tiếng trung, nói từng chữ một.

Rồi cuối cùng, trước khi cọ cho đùi cô đỏ ửng lên, phóng thích ra ngoài.

….

Thật…sảng khoái.

Bối Chỉ Ý đơn thuần lần nữa bị thay đổi thế giới quan.

Rồi khóe miệng bất chợt cong cong lên.

Thật…viên mãn.