Đảo nhỏ mưa suốt cả ngày trời.
Lúc Bối Chỉ Ý còn đang trong phòng bếp ngâm cứu lại tên của một đống rau dưa và cá mà Hòa An mang về, thì A Cái người mà ngày hôm qua ngăn không cho cô vào đảo khiêng một bao gạo to đến gõ cửa căn cứ.
Người ra mở cửa là Hòa An, miệng anh còn đang ngậm một cây đinh, trong tay anh cầm một cái búa ban nãy đóng lại cửa sổ, phía sau lưng cái áo ba lỗ ướt một mảnh mồ hôi, Bối Chỉ Ý len lén ngẩng đầu liếc mắt nhìn thấy liền cúi xuống, mặt đỏ dần lan rộng đến hai bên tai.
Vậy nên cô không chú ý đến Hòa An và Victor bằng cách nào đó mà bắt đầu cãi nhau.
Chờ đến khi nghe thấy tiếng động từ cửa mà ngẩng lên, hai người Hòa An và Victor đã giương cung bạt kiếm, A Cái đáng thương đứng giữa hai người, xoa tay mặt nhăn mày nhó, thoạt nhìn tựa như muốn khóc đến nơi rồi.
Đại sảnh của căn cứ khá lớn, tiếng ba người nói chuyện đều bị tiếng mưa rơi bên ngoài át đi. Bối Chỉ Ý chỉ có thể từ ngôn ngữ cơ thể của họ mà nhìn thấy động tác Victor muốn ngăn Hòa An đi ra ngoài.
Hai người đều rất cao to, điển hình của dáng người Âu Mỹ cường tráng, khi đứng đối diện nhau thế kia, bầu không khí chung quanh cũng đủ khiến Bối Chỉ Ý cảm thấy nghẹt thở.
Cô vô thức bứt mấy cọng lá xuống.
Cô tuyệt đối không dám đi lên ngăn cản, một là vì không quen không thân, hai là dù có thật sự thân đi chăng nữa, nhưng dưới tình cảnh thế này cô tuyệt không dám lên tiếng.
Cô chính là kiểu người ngay cả khi nhìn thấy ba mẹ cãi nhau còn không dám đứng ra ngăn cản.
Nhưng mà Itani và Sakura phụ trách ra ngoài mua vật dụng hằng ngày để tiếp tế vẫn chưa về, bây giờ trong sảnh có mỗi mình cô, còn cái vị thân cao như núi A Cái kia lúc này đang dùng ánh mắt bất lực và bàng hoàng nhìn cô.
Bối Chỉ Ý lại bứt thêm một đống lá nữa.
Hòa An đứng cạnh cửa máy nhíu càng chặt, tốc độ nói chuyện của Victor ngày một nhanh hơn, cô cảm nhận được giây tiếp theo hẳn là hai người họ sẽ sử dụng nắm đấm mất thôi.
A Cái đứng cạnh kích động đến độ tay chân không biết nên đặt ở đâu, anh ta vội vàng nhìn Bối Chỉ Ý, thậm chí còn đưa tay làm thành hình chữ thập(*), chà xát nhìn cô.
(*) chữ十
…
Bối Chỉ Ý nhắm mắt cắn môi, sau đó cầm lấy cái dao phay đặt bên cạnh, phang thẳng một nhát xuống cái thớt gỗ, con cá biển gần hai ba mươi centimet kia bị cô chặt thành hai mảnh, trong đó có một mảnh tính đàn hồi cao vô cùng bay thẳng ra ngoài, nện sau lưng Hòa An.
Dao phay nện xuống cái thớt gỗ phát ra tiếng vang cực lớn, con cá bị cô băm thành hai khúc ‘bẹp’ một tiếng, sau đó là tiếng thét nho nhỏ nhưng chói tai của Bối Chỉ Ý.
Hòa An và Victor đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy cô gái vốn có cảm giác tồn tại gần như bằng không một tay cầm dao phay, tay khác cầm nửa đầu cá bị cô băm thành hai mảnh, con cá biển chết không nhắm mắt nhỏ máu, còn cô gái này đang cực kỳ cực kỳ sợ hãi và bất lực nhìn bọn họ.
Nửa thân cá bị bay đến nằm trên mặt đất kia vẫn còn dính vẩy cá màu trắng bạc, theo quán tính mà vừa đáp đất liền giẫy đành đạch, cuối cùng dư lại một bãi máu loãng.
Hòa An: “…”
Victor: “…”
“Bọn anh không cãi nhau đâu.” Phản ứng đầu tiên của Victor là đi phủ nhận, anh ấy đã là ba của hai đứa trẻ rồi, biểu cảm vừa rồi của Bối Chỉ Ý trong nháy mắt làm anh ấy có ảo giác rằng con cái thấy ba mẹ cãi nhau, lời an ủi không qua đại não liền phun thẳng ra, câu này hoàn toàn dựa trên hành vi của người làm ba.
Sau khi nói xong thì thấy khá là xấu hổ.
Hòa An tránh đi tầm mắt ngại ngùng của Victor, trận cãi nhau ban nãy cũng không nhắc lại nữa.
“Trước khi trời tối tôi nhất định sẽ quay về.” Anh khiêng cái bao gạo mà A Cái đem đến vào phòng bếp, nói không không một câu, cũng không biết là nói cho ai nghe nữa.
Victor hừ lạnh một tiếng.
Bối Chỉ Ý sợ hai người lại gây gỗ tiếp, vội vàng đáp lại: “Được được, anh đi thong thả.”
Câu từ rõ ràng, phát âm chuẩn khẩu ngữ, không hề nói lắp.
Victor: “…”
Hòa An: “…”
A Cái đứng cạnh cửa hoàn toàn không hiểu vì sao mà hai người họ lại cãi nhau, gãi gãi đầu hít hà mũi.
***
Cuối cùng Hòa An vẫn ra ngoài.
A Cái theo sau lưng anh quay đầu lại nhìn Bối Chỉ Ý, tay tạo hình chữ thập khom lưng xuống, Bối Chỉ Ý đỏ mặt cũng học theo khom lưng, lúc đứng thẳng lưng dậy liền chạm phải ánh mắt của Victor, mặt ngày một đỏ hơn.
“Cá này mà hấp lên thì ngon lắm đó.” Victor chỉ nửa con cá nằm trên đất, “Băm ra thì làm cá hầm, cho nhiều chanh vào, tên Hòa An kia không ăn chanh được.”
“…” Đầu Bối Chỉ Ý cúi càng thấp hơn.
Vừa nãy cô vốn nghĩ dùng chút tiếng động để di dời lực chú ý của hai người, nhưng vì quá sợ mà lực tay mạnh quá, lúc cá bay ra ngoài cô hét lên là thật tình.
Nhưng nhìn ngốc quá.
Người bình thường sẽ không dùng cách như vậy để khuyên can.
Cô lại bức thêm vài cọng lá.
“Đây là tháp chín tầng, hay còn được gọi là lá húng quế, dùng để khử mùi tanh của cá, rễ cây nó thì khá vô dụng, em bứt hết lá đi rồi thì sẽ không còn gì để ăn nữa đó.” Victor cười hì hì.
Bối Chỉ Ý nhanh chóng gom hết mấy lá húng quế bỏ vào lại trong rổ.
“Lá này không có trong đồ ăn của người Trung Quốc các em sao?” Victor lại trêu cô.
“Có.” Cô ngượng ngùng, nhưng quả thật là cô không biết lá húng quế này, càng không biết nó dùng để nấu như thế nào.
Cô thật sự vô dụng quá, vì để trốn tránh cuộc sống mà chạy đến hòn đảo nhỏ này, luôn mồm nói muốn làm một tình nguyện viên, thế nhưng đến cùng chỉ khiến cho người ta càng thêm phiền mà thôi.
“Lần đầu tiên làm tình nguyện sao?” Victor đổi đề tài.
Không phải là anh ấy không nhìn ra cô đang khẩn trương, cô không giỏi nói chuyện, mỗi khi giao tiếp với người ta đều sẽ cúi đầu, đến đây hơn một ngày trời nhưng chưa từng chủ động lên tiếng gì nhiều.
Mỗi khi có nhiều người cô sẽ vô thức trốn ở một góc nhỏ, đến lúc ít người sẽ tận lực làm giảm sự tồn tại của mình về con số không.
Anh ấy làm tình nguyện viên nhiều năm như vậy rồi, cũng đã gặp qua muôn vàn kiều người, tính cách như Bối Chỉ Ý này không phải là lần đầu tiên nhìn thấy.
Hòa An ít nói, nhiều lúc nhìn thấu người ta nhưng sẽ không phá vỡ, trong đội yêu cầu phải chung sống hòa bình với nhau, mỗi khi các thành viên bất đồng ý kiến thì anh ấy chính là người sẽ đi làm công tác tư tưởng, người như Bối Chỉ Ý thế này, muốn tìm cơ hội nói chuyện riêng quả thật không dễ dàng chút nào.
“Người bình thường mà muốn làm tình nguyện viên sẽ không bao giờ chọn cái đảo nhỏ hẻo lánh thế này đâu.” Victor lấy nửa con cá về cho Bối Chỉ Ý.
“Nơi hẻo lánh như ở đây, quan hệ giữa tình nguyện viên và người dân địa phương cũng không mấy tốt đẹp.” Anh ấy tự nhiên nói tiếp, thản nhiên như đang nói chuyện phiếm với bạn bè ngày thường.
Bối Chỉ Ý cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên: “Sao vậy ạ?”
Cô nhớ đến buổi sáng mà cô và Hòa An cùng đi chợ mua đồ ăn, thái độ mà Hòa An đối với người dân địa phương quả thật không thân thiện mấy, không giống lắm so với suy nghĩ ban đầu của cô.
“Nghèo là căn nguyên của tội lỗi.” Victor cười cười, lời tuy tàn nhẫn nhưng chính là sự thật, “Giống như hải đảo sơ khai cảnh đẹp mĩ lệ này vậy, sẽ luôn có những thương nhân muốn khai phá để làm địa điểm du lịch, có bọn anh ở đây, ý định khai phá của bọn họ sẽ phải tốn rất nhiều chi phí bảo vệ môi trường trong suốt quá trình xây dựng.”
Bối Chỉ Ý lờ mờ, Victor nhắc đến chuyện này, nó vốn là chuyện mà cô vừa không biết lại còn chưa từng nghĩ đến.
“Trên đảo này không có ô tô không có điều hòa, ngư dân không biết thế nào là ô nhiễm không khí, cũng không hề biết bây giờ hải dương đã ô nhiễm trầm trọng đến thế nào, bọn họ không có khái niệm gì về bảo vệ môi trường cả, vấn đề nan giải nhất trong cuộc sống của họ chính là nghèo, mà sự tồn tại của bọn anh sẽ làm ảnh hưởng đến việc khai phá, trở ngại ngư dân kiếm tiền, vậy nên rất nhiều người nơi đây không chào đón chúng ta.” Anh ấy nói một hơi dài, sau đó nhún nhún vai, “Trong mắt họ, chúng ta chính là những kẻ đi xen vào chuyện của người khác.”
“Vậy…” Cô hơi do dự, “Tại sao Hòa An phải ra ngoài?”
“Cậu ấy là tên điên, muốn vẹn cả đôi đường.” Victor nhìn Bối Chỉ Ý, “An là điển hình của người theo chủ nghĩa lý tưởng(*), cậu ấy có dã tâm rất lớn với phiến hải đảo này.”
(*) Hay là người theo chủ nghĩa duy tâm. Một người duy tâm là người giỏi sử dụng trực giác để hiểu về thế giới và sử dụng cảm xúc để đưa ra những đánh giá về thế giới đó. Chủ nghĩa duy tâm là một loại khuynh hướng mà tư tưởng cao hơn thực tế và có thể điều chỉnh thực tế.(Theo Baidu.Baike)
“Cậu ấy không giống với chúng ta, chúng ta cùng lắm cũng chỉ là vị khách qua đường trên hải đảo này, rồi sớm rồi muộn cũng rời đi. Vậy nên em phải nhớ kỹ, đừng tùy tiện tặng đồ cho ngư dân.”
“Không làm mà hưởng là thói quen dễ gây nghiện nhất, thói quen này một khi dưỡng thành, sẽ càng khiến cho công việc của tình nguyện viên đến sau càng thêm khó khăn.”
“Khi đảo vào mùa cao điểm sẽ có kha khá khách du lịch đến đây, bọn họ rất thích tặng những món đồ tùy thân của mình cho ngư dân, xem nó như món quà nhỏ, đặc biệt nhất là mấy đứa nhóc trên đảo này.”
“Em dạy tiếng Anh cho bọn chúng nhất định phải nhớ kỹ, kệ họ nói gì cũng không được tặng quà vô điều kiện, em có thể tặng mấy món quà nhỏ xem như khích lệ cho chúng học tiếng Anh, nhưng phải để chúng hiểu, đây là quà tặng thưởng có điều kiện kèm theo.”
“Em có thể đồng cảm với sự bần cùng của họ, nhưng không được can thiệp, đây chính là nguyên tắc lớn nhất của tiểu đội chúng ta.”
“Tình nguyện viên có công việc của riêng họ, chúng ta không ở đây cả đời, vậy nên đừng nghĩ sẽ thay đổi giá trị kỳ vọng của họ, người vô tri sẽ không thấy đau khổ, nhưng với người hiểu hết sự đời, sẽ dễ dàng này sinh ra lòng tham không nên có.”
Bối Chỉ Ý mím môi gật đầu.
Victor vẫn còn tức giận vì chuyện ban nãy Hòa An cứ khăng khăng đòi ra ngoài với A Cái trong cái thời tiết quái quỷ thế này, vậy nên nãy giờ nói chuyện còn chút khó chịu, ngữ điệu địa phương rất nặng.
Chỉ có điều mỗi câu mà anh ấy nói đều rất có đạo lý.
Dù cho lời anh ấy nói đều là suy nghĩ chủ quan, nhưng Bối Chỉ Ý vẫn có thể cảm nhận được cảm giác bất lực trong từng câu từng chữ.
“Thật ra chúng ta đều là khách qua đường.” Victor nhìn những tàu lá chuối bên ngoài cửa sổ bị gió quật bay tán loạn, “An cũng thế.”
Bối Chỉ Ý không đáp lại lời anh ấy.
Cô hiểu được đôi chút, đây chính là nguyên nhân Hòa An và Victor thường xuyên gây lộn.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không nói gì thêm.
Lời Victor nói cô đều hiểu cả, dù đây là một hòn đảo ngăn cách với thế giới bên ngoài, nhưng cái mà cô gọi là để trốn tránh không hề tồn tại.
Hải đảo đẹp như trong truyện cổ tích thế này, cũng có nguyên tắc của nó.
***
Hòa An không thất hẹn.
Trước khi trời hoàn toàn tối đen anh đã chạy về căn cứ, còn đem theo hai con gà nướng.
Sakura và Itani về sau, căn cứ bắt đầu trở nên ồn ào nhốn nháo, Bối Chỉ Ý làm bữa cơm chiều đầu tiên trên đảo này, suýt nữa là bị mọi người xông vào cướp lấy mà ăn, tuy rằng cô chỉ xắt cá ra rồi cho vào nồi, bỏ thêm lá húng quế mà Victor giới thiệu, còn cho cả chanh chua chua thanh thanh vào nữa.
Cô lấy lá và chanh ra một cái chén riêng, rồi múc canh ra cho Hòa An.
Hòa An nhướng mày nhìn cô nói cảm ơn.
Trên người anh dường như đều bị ướt, trên tay còn có vết hằn của dây thừng, mắt đều là tơ máu.
Người đàn ông này từ sáng đã làm không ngừng nghỉ, đến cả cơm chiều còn tay cầm búa tay múc cơm.
“Phòng của cô chờ sau khi bão qua phơi nắng là có thể vào ở rồi.” Anh đóng xong cái đinh cuối cùng, uống một ngụm canh cá liền tặc lưỡi, thành thật đánh giá, “Tay nghề của cô kém quá.”
“Tôi có thể ngủ ở ngoài sảnh.” Bối Chỉ Ý đỏ mặt.
Cô vẫn nhớ đến âm thanh trằn trọc cả đêm hôm qua của Hòa An bên ngoài sảnh, nhớ Victor nói rằng anh là người theo chủ nghĩa lý tưởng, lại nghĩ đến vừa nãy anh uống canh cá, khóe môi nhếch lên.
“Tôi khá nhỏ con, ngủ trên ghế thích hợp hơn.” Cô lặp lại lần nữa, nhưng lần này nói lớn hơn một chút.
Hòa An lại húp một ngụm canh cá, hương vị lộn xộn trộn lẫn vị cá này từng ngụm từng ngụm trôi vào bụng anh.
“Tôi sẽ ngủ cùng Victor.” Anh tìm một cái ghế ngồi xuống, thoải mái thở dài một hơi.
“Tôi mệt muốn chết rồi, tối nay nhất định phải ngủ giường.” Anh hoàn toàn không khách khí cầm cái chân gà Victor ăn dở, đôi mắt màu xanh biếc chớp chớp nhìn Bối Chỉ Ý.
Tác giả có lời muốn nói:
Lão Ánh: Rễ húng quế phơi khô nấu súp ăn ngon lắm đó, người ngoài hông hiểu đâu! Hứ!