Hòn Đảo Kế Tiếp

Chương 33: Còn Ai Sẽ Thích Cô




Bối Chỉ Ý cắn môi.

Đây là chuyện rất nghiêm túc, dù thoạt nhìn Hòa An có vẻ rất nhẹ nhàng, ngữ điệu uy hiếp mà cứ như đang ve vãn đánh yêu.

Anh muốn để cô nói ra lời gì đây?

Cô nhìn vào mắt Hòa An, đôi chút do dự.

“Chúng ta không phải là quan hệ cấp trên cấp dưới, anh là bạn trai em.”

Hòa An thu lại vẻ mặt côn đồ cùng hơi thở lưu manh ban nãy, “Chúng ta không phải là diễm ngộ tình một đêm, chúng ta càng không phải chỉ tính tới việc yêu đương trên mỗi hải đảo này, chờ đến lúc em về rồi thì chia tay.”

“Vậy nên anh hy vọng những lúc em có nghi vấn, không cần phải chờ xem sắc mặt của anh, không cần phải chờ cho đến khi nào mà em thấy thích hợp mới vờ tình cờ nhắc đến.” Anh nhìn Bối Chỉ Ý, “Anh hy vọng trước mặt anh, em có thể vô cớ gây sự.”

Cô có rất nhiều câu hỏi về anh, anh biết cả.

Cô chưa từng một lần hỏi đến, mỗi lần đều phải nhờ đến không Victor thì là Itani đẩy một cái, cô mới gom hết can đảm đi hỏi.

Cô vô cùng hiểu chuyện, vô cùng có chừng mực.

Cô chưa bao giờ hoài nghi những lời nói hẹn hò nghiêm túc của anh, nhưng mà từ lúc yêu nhau đến nay cô vẫn rất cẩn thận, góc mìn của anh cô tuyệt không chạm vào, sự nghiệp của anh tuyệt không hỏi nhiều, đôi khi nửa đêm về căn cứ quá mệt mỏi, cô chỉ biết chạy tới chạy lui nấu cho anh ly sữa bò, hai hàng chân mày chau lại, nhưng tuyệt không hỏi ban ngày anh đã làm những gì.

Bạn gái anh, đặc biệt biết cách lấy lòng người khác, cô theo thói quen đặt bản thân ở vị trí dưới cùng, vậy nên từ trước đến nay vẫn không hề có cảm giác không ổn.

Lúc đầu anh cũng không thấy gì.

Vì Bối Chỉ Ý làm thế quá tự nhiên, anh được quan tâm thỏa đáng, mà hai người còn đang trong thời kỳ cuồng nhiệt của tình yêu,

Thẳng cho đến khi anh phát hiện ra, cô vẫn nhân lúc anh không để ý thường nhìn trộm anh.

Một cặp đôi sau khi xác nhận tình cảm đôi bên rồi yêu nhau còn hôn môi, thế mà bạn gái anh vẫn dùng cách thức thầm mến như những ngày đầu thầm mến anh.

Vấn đề này lớn đến mức anh muốn treo cổ mà chết luôn cho rồi.

“Trước kia lúc còn chưa hẹn hò, anh đã từng nói rồi, anh rất sợ sau khi em và anh quen nhau, em sẽ tứ cố vô thân.”

“Trong cuộc điện thoại với gia đình em, cái mà anh khó cam đoan nhất chính là vấn đề này.”

“Tính em tốt, nhưng tính anh dù có nóng nảy đến mấy mà ở trước mặt em cũng rất khó mà phát giận, vậy nên những lo lắng về chuyện này mà anh nhắc đến lần đó hẳn là sẽ không xảy ra, nhưng dù có không xảy ra thật, thì em vẫn tứ cố vô thân.”

Bối Chỉ Ý nhìn anh, cô cảm nhận ra được mình đã hiểu đôi chút rồi.

“Quan hệ thân thiết không phải giống chúng ta bây giờ, em mà cứ hiểu chuyện đúng mực sẽ chiều hư anh, thời gian về lâu về dài anh sẽ cho đó là lẽ đương nhiên.”

“Sau này chúng ta sẽ là người thân mật nhất của nhau, em có thể đứng trước mọi người cẩn thận với anh như bây giờ, nhưng trước mặt anh em không cần thế.”

“Chúng ta có thể trưng ra những gì xấu nhất của mình cho đối phương xem, chúng ta sẽ học cách bao dung, chứ không phải như bây giờ.”

“Chúng ta đều là người thường, mà người thường thì không thế nào không có khuyết điểm, trước mặt người thân mật nhất, không cần phải cố hoàn mỹ.”

Tay Bối Chỉ Ý, lén lút lùi về cạnh người lặng lẽ cuộn chặt.

Hòa An nói nom thật bình thản, từ ngữ ôn hòa, giọng điệu thật dịu dàng, nhưng cô vẫn thấy mặt thật nóng thật rát.

“Em….” Cô cho rằng mình nên nói gì đấy, nhưng vừa mở miệng đã cảm nhận được nơi cổ họng khô cằn.

Hòa An nhìn thấu cô, sợ cô chịu không nổi, anh dùng một nơi đẹp tựa mộng ảo, nằm thẳng trên bãi cát, dùng giọng nói bình thản tựa như mấy cuộc đối thoại ngày thường.

Anh đắn đo cho mọi trường hợp, vì thế còn cố tình tránh Victor và Itani.

Chờ đến lúc hợp đồng thành công, anh mới có thể tìm được chút thời gian rảnh rỗi, thành khẩn ngồi xuống, dưới sự chuẩn bị chu đáo vẹn toàn, vạch trần thần sắc giả tạo của cô.

Anh làm việc toàn tâm toàn ý, chuyện yêu đương này, ngay từ ngày đầu tiên anh đã dùng toàn lực ứng phó.

Anh một mực thực hiện những gì mà mình đã nói, mỗi một câu đều có liên quan đến hứa hẹn về tương lai.

“Em…làm không được.” Bối Chỉ Ý bắt ép bản thân lên tiếng, ngón tay cuộn lại dùng sức, “Anh….người như anh, có thể, nhưng mà em….làm không được.”

Những lời này cô đã dùng hết khí lực mà nói, ngay cả đầu ngón tay ngón chân cũng vô lực rồi.

Hòa An im lặng nằm đấy, với lấy hai tay cô kéo lại mình, tinh tế mở ra, mười ngón đan chặt nhau.

“Trên người em toàn là khuyết điểm.” Cô cúi đầu, dù đã cố gắng làm một người con gái hoàn mỹ, nhưng cuối cùng vẫn là bị Hòa An nhìn thấu.

Người như Hòa An, ưu điểm rất nhiều, vậy nên một hai khuyết điểm ngược lại còn khiến cho con người anh trở nên hòa hợp hơn.

Nhưng cô không phải, cô toàn là khuyết điểm, sao có thể để lộ ra được đây.

Lộ ra toàn bộ….

Còn ai có thể thích cô được nữa….

Dù cô có che đậy toàn bộ rồi vẫn cảm thấy người như Hòa An mà thích cô thì thật quá khó tin, nếu cô còn để lộ toàn bộ, vậy cô…nên lùi về phía bóng tối được rồi.

Cô dùng hết sức bình sinh mới có thể tô son trát phấn bình yên dưới ánh mặt trời.

“Anh quen là ổn thôi mà.” Có thể cả đời này cô vẫn sẽ chừng mực cẩn thận như thế.

Hòa An không nói, nhìn anh có vẻ như đã đặt toàn bộ lực chú ý lên đôi tay của Bối Chỉ Ý, sau khi mười ngón tay giao nhau, bắt đầu đi so sánh ngón dài ngón ngắn của hai người họ.

Bối Chỉ Ý mím môi, từ từ lôi tay mình ra khỏi anh.

Cô bị ép ra chút cảm xúc nhỏ, rồi lựa chọn phương thức đối kháng tiêu cực nhất, trầm mặc, thân thể nằm cạnh anh cương cứng.

“Em thấy anh phức tạp lắm sao?” Hòa An thoạt rất thích chơi đùa mấy ngón tay cô, thấy tay cô rụt rụt liền nắm lấy đôi tay cứng ngắc kéo về lại lồng ngực mình.

Bối Chỉ Ý không giãy, thân người cô vẫn đang căng cứng, kéo không được tay ra bèn nắm lấy áo nơi ngực anh.

Rất dùng sức, cứ như muốn kéo rách luôn vậy.

“Hửm?” Hòa An không tính để cô tiếp tục trầm mặc, cúi đầu nhìn cô.

“Dạ.” Bối Chỉ Ý gật cái đầu nhẹ đến nhìn không ra.

Thế giới anh lớn quá, anh thật phức tạp, cô đều biết cả.

“Em thấy anh phức tạp như vậy, thì tại sao đứng trước mặt em lại không kiêng nể gì?” Anh lại hỏi, câu hỏi đến là trúc trắc, nhưng anh vẫn kiên trì dùng tiếng Trung.

Bối Chỉ Ý nhíu mày.

“Em cũng biết anh không kiêng dè gì trước mặt em không phải là vì nghĩ chỉ muốn đối phó qua loa với đoạn tình cảm này của chúng ta, đúng chứ, vậy thì tại sao anh luôn không kiêng dè gì khi đứng trước mặt em?” Anh chấp nhất, hỏi lại lần nữa.

“Anh…người như anh, đối với ai cũng đều không kiêng dè mà.” IQ cao đến thế, EQ càng không thấp, dù mối quan hệ đó có khó khăn đến đâu cũng trở nên dễ dàng hơn.

“Anh chỉ như vậy với em.”

Hòa An gằn từng tiếng một, “Với những người khác anh không được thả lỏng như vậy.”

Dù có là anh em thân thiết như Victor, anh cũng biết nào nói được nào không, chuyện họ hay đánh nhau đều căn cứ vào việc đối phương chạm vào điểm mấu chốt của nhau, nhưng với Bối Chỉ Ý, cho đến bây giờ anh đều không thiết lập điểm mấu chốt nào.

Bối Chỉ Ý toi công cắn môi.

Cô sợ nhất là bầu không khí thế này, bầu không khí mang theo hơi thở ép buộc cùng tra hỏi.

Hòa An chưa từng đối xử với cô như thế, dù là những khi muốn ép cô bộc lộ cảm xúc cũng chưa từng từng bước ép sát đến nghiêm túc như thế, hầu hết thời gian anh đều cố ý trêu đùa cô.

Vậy nên hẳn là lúc này Hòa An có chút tức giận.

Anh nghiêm túc.

Cô bất an, cô ngập ngừng và lúng túng muốn nói chút gì đó, nhưng dưới tình huống thế này lại không biết nên nói gì.

Thậm chí cô còn cảm thấy thật ấm ức, dưới cảnh đêm đẹp đẽ thể này, hà cớ gì mà Hòa An lại không giống Hòa An, không nhịu nhường cô thế.

Họ rất rõ ràng, có một số chuyện dù lòng biết nhưng vẫn ăn ý.

“Bây giờ em nghĩ gì?” Ngữ điệu Hòa An nhu hòa hơn chút, lôi lại cái phần ngực áo sắp sửa bị cô kéo xuống, đôi tay đang buông lỏng ôm chặt lấy eo cô.

“….” Bối Chỉ Ý hít sâu một hơi.

“Hửm?” Hòa An trầm thấp hỏi, ngón tay lướt qua mặt cô.

“Hôm nay anh…rất kỳ.” Rốt cuộc cô cũng nói ra, lần này thật sự mang theo cảm xúc tủi thân.

“Kỳ thế nào?” Âm thanh Hòa An càng nhu hòa hơn.

“Lúc Đông…lúc Tây.” Kéo theo cô lúc lên lúc xuống.

“Ừm.” Kẻ khởi xướng vậy mà còn cười được, “Rồi sao nữa? Tức giận không?”

Bối Chỉ Ý theo bản năng lắc đầu, đầu mới đung đưa được nửa liền dừng, cô lại liếc mắt nhìn Hòa An một cái, gật gật đầu, rất mạnh.

“Tức vì anh muốn làm rõ chuyện?” Anh lười nhát nói.

“…” Bối Chỉ Ý mím môi.

“Em thấy rõ ràng hai chúng ta bên nhau rất ăn ý, thế mà anh lại một buộc hai ép phải nói ra, em cảm thấy người như anh mà có lộ ra khuyết điểm cũng không sao, còn em thì không thể, vì trên người em quá nhiều khuyết điểm?” Hòa An nói liên hồi, tốc độ nói quá nhanh nên anh dứt khoát đổi sang nói tiếng Anh.

Anh thở dài, kéo Bối Chỉ Ý vào ngực mình, vuốt ve mái tóc cô.

“Chỉ là nếu không nói ra, anh sẽ ấm ức.” Âm thanh Hòa An sau khi uống rượu mang theo chút khàn khàn, “Bạn gái anh ấm ức, anh cũng sẽ ấm ức.”

Bối Chỉ Ý cứng đờ.

“Anh nào có tốt được như vậy, chuyện ngày trước một câu một từ anh cũng nói không nên lời, rõ ràng những chuyện đó còn có khả năng ảnh hưởng đến việc em có thể yêu anh được hay không.” Anh chua xót, “Chuyện bảo vệ môi trường, khách sạn sinh thái đều là làm trước khi quen biết em, khi đó anh không suy xét sâu xa như vậy. Đầu anh còn đang treo giá ở chợ đen, anh còn quỹ ủy thác trên người, nhưng nếu cứ tiếp tục sử dụng như thế thì cũng chỉ đủ cho hai chúng ta dưỡng lão.”

“Nhân sinh anh không có gì đảm bảo, con đường sống lưu lại cho người anh yêu quá ít, thế mà bạn gái anh còn phải vì anh mà che giấu năng lượng tiêu cực, nguyện ý tiếp nhận bản thân anh nữa.”

“Làm bạn gái anh ấm ức như vậy, anh khó chịu.” Anh vùi đầu vào sâu trong tóc cô, câu khó chịu kia, âm cuối còn mang chút run rẩy.

Tay Bối Chỉ Ý cứng ngắc, thân người bắt đầu khẽ run.

“Em….” Hơn nửa ngày cô mới tìm được âm thanh của mình, “Em sẽ không gây rối vô cớ…”

Đời này của cô, từ lúc bắt đầu học nói, người trong nhà đã yêu cầu cô phân rõ trái phải, bất luận là chuyện gì cũng phải phân trái phải, có vô lý cũng không được giận, vì nó vô nghĩa.

“Em…không biết bạn gái hiểu chuyện là nên làm gì.” Cô thích anh, cũng chỉ nghĩ muốn cho anh những gì tốt nhất, vậy nên bèn lấy những gì tốt nhất trên người mình cho anh.

“Khuyết điểm em rất nhiều……” Cô bắt đầu liệt kê từng cái một.

“Em tự ti, đầu óc nhanh hơn miệng, người nhiều là không biết nên nói gì nữa, đứng trong đám đông nếu mọi người chú ý đến em, em sẽ cảm thấy bản thân như không mặc quần áo.”

“Em thích được nghe người khác nói em hiểu chuyện, em làm việc rất nghiêm túc, vậy nên em cưỡng ép bản thân làm gì cũng phải nghiêm túc, cưỡng ép lâu rồi cũng thành quen.”

“Em mà làm phương án thì sẽ phải tìm hiểu thật kỹ sở thích của khách hàng, làm cho anh thì căn cứ vào phong cách làm việc của anh, nếu ngày đó anh yêu cầu em làm cho Victor, có thể em sẽ làm ra một cái phương án nghiên cứu khoa học bảo vệ môi trường.”

“Em chỉ biết lấy lòng người khác….dù người đó có là người đáng ghét, nhưng để người ta không ghét em, em sẽ căn cứ vào sở thích của người đó để hùa đón họ.”

“Đã vậy, sửa mãi không xong.”

Dù biết đó là khuyết điểm, cô quen rồi, mỗi khi tiếp xúc với người khác sẽ làm theo cách thức như trên, cô sửa không xong.

Hòa An hẵng còn đang vuốt ve mái tóc cô.

Vuốt cho phẳng lại, phảng phất như mỗi một sợi tóc của cô đều là bảo vật trân quý.

“Vậy nên là, chúng ta có thời gian cả đời.” Anh nhẹ nhàng thong thả nói, “Có thể từ từ mà sửa.”