Hòn Đảo Kế Tiếp

Chương 20: Hòa An Của Cô




Min: Huhu, tại sao toi lại đi chọn một bộ mà toàn từ chuyên ngành thế này, hết kinh tế rồi đến biển cả. Khổ quá cơ ToT

______

Cuộc sống trên đảo nhỏ thoạt nhìn vẫn tiếp diễn như thường lệ.

Mùa mưa dần qua, khách du lịch đến đảo để lặn ngày một nhiều hơn, hải đảo trước kia không một bóng khách nay lục tục ra ra vào vào, nhóm người thích tổ chức tiệc tùng ngoài trời hay nhóm Hippie(*) cũng bắt đầu đóng lều cắm trại trên các bãi đất trống.

(*)Hippy hay Hippie là một thuật ngữ dùng để chỉ một văn hóa lối sống của thanh niên, bất mãn với những định ước xã hội đương thời, với tầng lớp trung lưu đang bị chi phối bởi chủ nghĩa tiêu dùng và tư tưởng đàn áp. Họ phản đối chiến tranh, đề cao tự do, tình yêu, hòa bình, sự khoan dung và bác ái. Họ chủ trương từ bỏ xã hội công nghiệp quay về với thiên nhiên.

Thành phần cư dân trên đảo cũng lập tức trở nên phức tạp hóa.

Hòa An dần đi sớm về trễ, nửa đêm về còn đến trước cửa sổ phòng Bối Chỉ Ý đặt mấy món quà nho nhỏ.

Lúc thì là mấy cái lọ chai cắm vài bông hoa nhỏ ven đường, lúc thì là bình thủy tinh có mấy chú cá cảnh nhiệt đới, đôi khi còn là một con châu chấu được gấp bằng nhánh cây cỏ nào đó.

Cũng không phải quý giá gì, nhưng Bối Chỉ Ý lại xem nó như bảo bối.

Cách thức Hòa An lúc thích người cũng giống hệt với thời kỳ hai người họ hiểu rõ lòng nhau nhưng không nói ra vậy, im lặng nhưng đáng tin cậy.

Giữa những ngọt ngào an ổn mà người đó đem lại, Bối Chỉ Ý cũng dần bận lên.

Hòa An thật sự kiếm cho Bối Chỉ Ý một công việc thuộc lĩnh vực chuyên sâu của cô—-Tiếp thị phúc lợi công cộng(*).

(*)Tiếp thị phúc lợi công cộng là hợp tác với các tổ chức phúc lợi công cộng, tận dụng tối đa các nguồn phúc lợi công cộng và thẩm quyền của họ, xây dựng một nền tảng tiếp thị để được người tiêu dùng công nhận và thúc đẩy các mô hình bán hàng tiếp thị.

Vào tối ngày hôm đó anh hỏi sơ lược về lý lịch công việc của cô, sáng ngày hôm sau liền gọi cô vào phòng của mình.

“Mấy năm trước quảng cáo công ích ‘Không có người mua, không còn kẻ giết’(*) được diễn ra hết sức thành công, vài năm gần đây số lượng động vật hoang dã đem ra mua bán đã giảm bớt rất nhiều.”

“Nhưng một chiến lược Marketing cũng chỉ có tác dụng trong một khoảng thời gian nhất định, chỉ trông vào một cái quảng xa xôi như vậy là không đủ.”

“Năng lực của chúng ta có hạn, chỉ có thể quản cái trước mắt. Cá mập xanh là loài di chuyển theo đàn, chu kỳ di chuyển của nó thường là dọc theo chiều kim đồng hồ của Đại Tây Dương mà bơi, qua hai tháng nữa sẽ có một lượng lớn cá mập xuất hiện trong khu bảo hộ này.”

“Theo anh được biết, đàn cá mập di chuyển lần này sớm đã được đem ra mua bán cả rồi, trên người cá mập ngoài vây cá ra, còn có một loại hợp chất tên là Squalene(*), rất giàu acid béo cũng như có thể kháng oxy hóa, vậy nên thường được dùng trong rất nhiều loại mỹ phẩm dưỡng da.”

(*) Squalene được dùng trong lĩnh vực chăm sóc sắc đẹp vì có hoạt tính làm mềm da cao và khá năng chống oxy hóa tự nhiên. Ngoài ra nó còn được dùng trong y khoa để điều trị ung thư, các bệnh về da, bệnh hô hấp, squalene còn là thành phần của một số chất phụ gia được thêm vào vắc xin để tăng cường đáp ứng miễn dịch. Một số nghiên cứu cho thấy squalene có tác dụng giảm nồng độ cholesterol và triglyceride trong máu.

“Từng ấy lợi nhuận so với vây cá thì ít hơn nhiều, nhưng số lượng lại vô cùng lớn.”

“Nhiệm vụ của em là làm lại quảng cáo công ích giống như mấy năm trước lần nữa, hai tháng này, mục tiêu quan trọng nhất của em là làm cách nào để cho mấy kẻ mua bán đã kí kết đơn hàng biết khó mà lui.”

“Quan hệ cung cầu là chuẩn tắc duy nhất cho sự tồn tại của thị trường, cá mập xanh đã được diện vào loại động vật cần bảo vệ, sẽ không ai bằng lòng bí quá hóa liều lao vào nguy hiểm mà không có nhà mua tiếp theo.”

Đứng nghe công việc một hồi, Bối Chỉ Ý há mồm hồi lâu vẫn chưa thể hồi thần được.

“…Quảng cáo…công ích?” Cô nghĩ đến cỡ nào cũng không thể nghĩ đến, trên cái hòn đảo sơ khai thế này, Hòa An phần lớn thời gian thoạt nhìn rất không có văn hóa, vào lúc này lại nói ra nhiều cụm từ ‘bê tông cốt thép’ đến vậy.

“Đúng, nếu chiến lược Marketing này của em mà thành công, sau này anh sẽ trả một phần lương cho em.” Hòa An nhìn cô chớp mắt, còn bày ra một bộ dạng tổng tài bá đạo.

“…” Bối Chỉ Ý khép miệng, nghĩ nghĩ một hồi vẫn giãy dụa vài câu: “Chụp hình quay quảng cáo cần tiền, em chỉ có thể làm ra kịch bản thôi, còn quay phim, diễn viên hay đạo diễn này nọ cũng cần tiền…”

Càng đừng nói đến việc nâng cao nền tảng phân phối.

Cô đã từng làm hạng mục như thế này rồi, hiểu rất rõ mặt trái của ngành PR truyền thông mới này rất gian khổ, mấy loại quảng cáo buôn bán thông thường chi ra đã vô cùng lớn rồi, huống hồ chi kiểu quảng cáo công ích không có lợi nhuận này.

“Tiền là chuyện của anh, em chỉ việc nhớ kỹ, chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất.”

Lần này ngay cả chớp mắt Bối Chỉ Ý cũng không dám nữa.

“Em…sợ em làm không tốt.” Cô bắt đầu lo lắng.

Cô trăm phần trăm hiểu rõ cá mập xanh có ý nghĩ to lớn nhường nào với Hòa An, nó hầu như là toàn bộ lý do để anh ở lại đây.

Đỉnh đầu chuỗi thực vật hải dương như cá mập, trong tương lai chỉ vài thập niên nữa thôi có thể sẽ hoàn toàn tuyệt chủng, đây chính là kết luận mà trong khoảng thời gian chỉnh sửa số liệu này cô dễ dàng đưa ra.

Anh giao một chuyện quan trọng nhường này cho cô, hơn nữa còn dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy.

Hà cớ gì anh lại lựa chọn tin tưởng cô mù quáng đến vậy, một khắc anh đồng ý cho cô gia nhập nhóm tình nguyện viên này, chỉ hỏi duy nhất một câu liên quan đến công việc trên đảo của cô, hỏi rằng có phải thật sự không có vấn đề gì không.

Cô lắc đầu phủ nhận, sau đó anh không còn hỏi qua nữa.

Việc dạy tiếng Anh cho bọn trẻ và việc quay quảng cáo công ích rõ là hai chuyện có tính chất hoàn toàn khác biệt, dáng vẻ Hòa An giao việc cho cô thế kia, lại hệt như lần trước giao cho cô công việc giáo viên.

“Đây là bản tóm tắt sơ lược.” Hòa An đưa cho cô một tập tài liệu.

Có rất nhiều bản CV của các chuyên viên PR, trong đó cũng có không ít các chuyên gia chuyên ngành nổi tiếng.

“Việc này vốn vẫn đang tiến hành, chuyện tìm chuyên viên PR này anh vẫn còn đang xem xét lại CV.”

“Anh biết để một quảng cáo công ích mà đạt hiệu quả công ích đủ lớn thì cần rất nhiều tiên, cũng biết đây là sự kiện sẽ thua lỗ không hoàn vốn, càng không có lợi nhuận từ đầu tư.”

“Anh làm bản hạch toán, chuyện xin chuyên gia PR này, anh kẹt rất lâu rồi.”

“Giỏi quá thì mời không nổi, mà tầm tầm lại chẳng dám tuyển.” Anh thẳng thắn thành khẩn như một cao thủ đàm phán.

Bối Chỉ Ý hoảng hốt có ảo giác mình như đang ở trong một phòng họp xa hoa tinh xảo.

“Anh chưa từng nghĩ đến rõ ràng là em đã từng làm về chuyên ngành này lâu như vậy, lại còn làm không ít hạng mục, trong các bản CV em đang đọc, thì của em rõ ràng có thể xếp ở hàng đầu rồi.”

Anh dùng liên tiếp hai lần ‘rõ ràng’, giọng điệu có hơi dở khóc dở cười.

Ai có thể nghĩ đến, cô gái ngày ngày nói còn không rõ lại hay thẹn thùng thế kia, rõ ràng là giấu nghề đây mà.

Công ty trước của cô, trên trường quốc tế cũng xem như có chút tiếng tăm, nhiều lần tham dự cũng như là chủ đạo các dự án marketing PR, thậm chí có vài người nổi tiếng từng được nhắc đến trong sách giáo khoa.

“Anh vốn là muốn cho em đọc qua các sơ yếu lí lịch trong này, chọn một người hợp tính hợp khả năng với em nhất, em làm trợ lý cho người ta…”

Bối Chỉ Ý ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt sáng ngời trong trẻo.

“…” Hòa An đau não, cô nhóc chết tiệt không có ý chí tiến thủ này.

“Nhưng lý lịch này của em mà làm trợ lý thì đáng tiếc quá, hơn nữa, mấy cao thủ thế kia hẳn là anh mời không nổi.” Anh một câu dập tắt ngay ý chí muốn làm trợ lý cho người ta của Bối Chỉ Ý.

“Muốn làm hay không đây?” Anh nhìn cô, đôi mắt màu xanh biếc tràn ngập ý cười, “Tạm thời sẽ không có lương, ông chủ là anh, em cũng biết anh tính tình kém cỏi, nếu em mà làm ra một cái kịch bản gây ra chi phí hao tổn quá cao, có thể sẽ bị anh quẳng ra biến cho cá mập ăn đấy.”

Bối Chỉ Ý bị chọc cười.

Tim cô đập rất nhanh, những lời mà Hòa An vừa nói kia, làm cho đáy lòng cô loáng thoáng nhiều thêm chút gì đó, một chút rung động về tương lai mà chính bản thân cô cũng nói không rõ.

Cho đến nay quỹ đạo của cô luôn được người khác an bài, lần đầu tiên xuất hiện vết rách.

Hòa An không phải chỉ tùy tiện nói ra, anh thật sự đã xem qua CV của cô. Vừa nãy phân tích cho cô nghe, nội dung thành khẩn và thẳng thắn như thế đều là sự thật cả, không một câu nào làm cô nghĩ, anh là vì mối quan hệ riêng của hai người họ mà nhất thời xúc động.

Anh quyết định tuyển dụng cô.

Không giống với tình nguyện viên, càng không giống với lúc yêu đương cùng anh, một phen nãy giờ, đều là đứng ở lập trường chuyên ngành của cô, nói với cô rằng anh cần cô.

Thói quen tính từ bản năng sau khi cảm thấy bản thân mình hẳn là không được, bấy giờ trong đầu cô đã nhanh chóng hình thành một bản sơ lược hình thức công ích, thậm chí còn có một bản marketing mơ hồ hiện lên.

Cô am hiểu về cái này, mẹ cô vì muốn rèn luyện cho tính cách của cô, ép cô ghi danh vào chuyên ngành chuyên sâu, cũng là kỹ năng duy nhất mà sau khi trưởng thành cô hiểu rõ nhất.

Mà hiện tại, cái mà cô am hiểu nhất, có người đang cần.

Hòa An nói với cô, chỉ cần phụ trách mảng marketing công ích, các phần còn lại cứ giao cho anh, anh sẽ giải quyết tất.

Hứa hẹn vô cùng khó thực hiện, nhưng không biết vì cớ gì mà Bối Chỉ Ý cảm thấy nếu người kia là Hòa An, hẳn có thể làm được đến cùng.

“Em…” Cô muốn nói cô muốn thử xem, nhưng lại nghĩ đến Hòa An rất có ác cảm với hai từ ‘thử xem’ này, nhanh chóng tìm từ đổi ngay, “Em có thể làm.”

Chém đinh chặt sắt không giống cô chút nào.

Lần đầu tiên trong hai bảy năm qua, cô đưa ra một quyết định quan trọng nhất trong đời, lúc đầu vì sợ hãi do dự nay tiêu tan, cô thật sự cảm thấy cô có thể làm được.

“Nhưng mà em cần có rất nhiều tư liệu liên quan đến cá mập, tốt hay không tốt đều cần cả.” Sau khi bước ra được bước đầu, cô nói chuyện đã thông thuận hơn rất nhiều.

“Còn cả ngân sách, tốt nhất là cho em ba định mức, bình thường em làm phương án sẽ không vượt mức ngân sách, nhưng có định mức rồi, chúng ta có thể lấy nó ra để giới hạn vị trí cao nhất.”

“Nếu có thể, em còn muốn ra biển xem cá mập nữa.”

“Em hay hầu hết mọi người làm PR đều giống nhau, chưa từng được nhìn thấy cuộc sống cá mập ở biển cả, vườn bách thú có dùng cá mập làm mánh lới du lịch phần lớn đều lấy hình tượng hung dữ của nó để lôi kéo, về điểm này rất bất lợi cho quảng cáo.”

Không ai lại muốn đi bảo vệ cho loài mãnh thú thoạt nhìn mười phần uy hiếp người như thế cả, nhưng nếu là một con mãnh thú mười phần uy hiếp đột nhiên biến thành một chú cá to xác ngốc ngốc chịu ấm ức vì bị con người hiểu lầm, thì hiệu quả tuyên truyền sẽ lớn hơn rất nhiều.

Hơn nữa, cô thậm chí còn cảm thấy mình có thể làm, không đơn giản chỉ là một cá quảng cáo công ích thôi.

Dựa vào ý nghĩ của Hòa An, chặt đứt đường cung ứng vây và sừng cá, cô cho rằng mình còn có thể làm được nhiều hơn thế.

Cô hiểu rõ về quy tắc chuỗi sản xuất công nghiệp, đây luôn là thế mạnh của cô trong hạng mục làm chiến lược PR.

Hòa An cười.

Bối Chỉ Ý trước mắt đột nhiên nở rộ.

Sau khi bỏ qua kích động được khẳng định, dường như cô đã nhìn thấy giá trị của bản thân, phấn khích như một đứa bé.

“Trước anh đã nói rõ, đây là một chuyện nghiêm túc, anh nhất định sẽ công tư phân minh, chuyện này một khi đã quyết, anh sẽ không quản em như lúc ngày thường nữa.”

Anh sẽ không vì cô sợ hãi hay mâu thuẫn trong tính cách, mà bỏ qua cái tính thẹn thùng với người lạ của cô.

“Anh sẽ xem em như đồng nghiệp, giống với đám Victor vậy.”

“Được!” Bối Chỉ Ý gật đầu.

“Em cũng phải công tư rõ ràng, lúc hẹn hò không thể cứ mãi nghĩ về chuyện công việc được, em đừng quên một tháng sau chúng ta còn cùng nhau quay về gặp ba mẹ em nữa đấy.” Anh cười cười bổ sung một câu.

“Á?” Giọng Bối Chỉ Ý nhanh chóng nhỏ đi hẳn, đôi mắt ngập nước nhìn càng mơ hồ hơn.

“Không gặp?” Đôi mắt Hòa An ánh lên vẻ nguy hiểm nheo lại.

“…Gặp.” Bối Chỉ Ý tuy túng quẫn nhưng vẫn rất nghe lời.

Nghĩ nghĩ vẫn nhịn không được mà hỏi: “Anh sẽ theo em về Trung Quốc sao?”

Cô căn bản nghĩ không xa đến vậy, thêm được một tháng với cô mà nói đã là một thắng lợi trọng đại lắm rồi, cô quyết định sẽ đặt chuyện này đến ngày cuối cùng hẵng giải quyết.

“Xem tiến độ, có thể là em sẽ phải về nước trước, đợi anh giải quyết xong mấy chuyện bên này ổn thỏa rồi bay qua.” Anh trả lời rất tự nhiên, tựa như chuyện này anh đã suy nghĩ không dưới vài lần, “Trước khi em nói chuyện với mẹ em, anh đã rất yên tâm sẽ để em về một mình, nhưng giờ lại có đôi chút lo lắng rồi.”

Nhà cô thật sự có thể sẽ làm ra loại chuyện giam lỏng người trưởng thành này.

Bối Chỉ Ý từ nhỏ bị áp bách, cách điện thoại chỉ có thể dùng sự trầm mặc để phản kháng, thì đừng nói đến khi mặt đối mặt, phỏng chừng dũng khí để nói sự thật còn chẳng có.

“Trước khi anh đến Trung Quốc, em đừng nói với họ chuyện của hai chúng ta.” Anh dặn dò cô, thật sự rất sợ chút lá gan bé nhỏ được anh nuôi dưỡng ra lại lần nữa bị ba mẹ cô phá mất tiêu.

Anh nuôi đã không dễ dàng gì rồi.

Anh thật sự…như kẻ điên theo chủ nghĩa lý tưởng.

“Chúng ta…thật sự không giống nhau.” Tự tận đáy lòng Bối Chỉ Ý không kìm chế phát ra tiếng nỉ non.

Rất không giống nhau.

Trong khi cô còn bận trốn tránh trong bong bóng tình yêu hường phấn vì vừa mới yêu đương, Hòa An đã hoạch định ra con đường tương lai đến nơi đến chốn rồi.

Hòa An tựa như chỉ cần cô làm một chuyện, chính là kiên trì.

Mặc khác, anh không rên một tiếng đã gánh vác mọi thứ.

Rất không giống nhau.

Tim cô thoạt nhiên đau xót.

Trong những đêm dài an tĩnh như thế này, luôn nhịn không được nhớ đến, rốt cuộc Hòa An đã trải qua những gì, tính cách mới biến thành như vậy ở chừng tuổi này.

Một người trông rất bình thường, nhưng vẫn cố gắng nỗ lực chống chọi với mọi áp lực, đã vậy, đối nhân xử thế không hề ác tâm.

Hòa An…

Cô nỉ non từ tận đáy lòng.

Hòa An của cô….

Cô cần phải dũng cảm một chút, lại dũng cảm chút nữa, mới có đủ dũng khí để hỏi anh tất cả những gì mà anh đã từng trải qua….

(*) Không có người mua, không còn kẻ giết.

Chương trình “Không có người mua, không còn kẻ giết” được phối hợp thực hiện bởi Tổ chức WildAid (Cứu trợ hoang giã), African Wildlife Foundation (Quỹ hoang giã Phi châu) và Trung tâm Change nhằm kêu gọi người dân không mua, không sử dụng và nhận thức đúng về tác dụng của chúng với sức khỏe con người.Đây là một chương trình kéo dài nhiều năm, với mục tiêu thay đổi nhận thức và hành vi của người dân về việc sử dụng các sản phẩm từ các loài động vật hoang dã nguy cấp, từ đó giảm thiểu việc giết hại và buôn bán nhằm cứu chúng khỏi nguy cơ tuyệt chủng.

Chương trình này được phát động vào 5-6 năm trước, trên phạm vi toàn cầu, nếu ai có chú ý đến môi trường, hẳn cũng đã biết chiến dịch này qua Việt Nam chủ yếu nhằm bảo hộ cho loài tê giác là chính. Đến nay, chiến dịch này vẫn còn diễn ra, đi kèm với chiến dịch con là ‘Mua 1 Tặng 15’-mua 1 sản phẩm từ động vật hoang dã, tặng 15 năm tù. Chiến dịch “Mua 1 Tặng 15” kéo dài từ 30/12/2019 tới 24/01/2020, lấy hình ảnh chủ đạo là hộp quà tặng, bên trong là song sắt đựng sừng tê, ngà voi và tê tê, nhằm mục đích kêu gọi công chúng không mua, biếu tặng, và nhận các sản phẩm này.