Hòa An nói: “Tôi thật sự thích em.”
Bối Chỉ Ý tựa người lên cánh cửa, che miệng kịch liệt hô hấp, tựa như chỉ làm vậy, mới có thể áp lại trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tự tai nghe được, và biết rõ, là hai chuyện khác nhau.
Chính miệng anh nói ra, và trong lòng cô hiểu được, là hai chuyện khác nhau.
Anh nói, anh thật sự yêu cô.
Anh nói, anh nghĩ đến việc qua Trung Quốc tìm cô.
Đôi chân trần của Bối Chỉ Ý giậm mạnh hai cái, sau đó bịt kín mặt ngồi xổm cạnh cửa.
Hóa ra, anh cũng sẽ căng thẳng, anh cũng sẽ vừa cố gắng giả vờ trấn định, vừa nắm lấy tay cô chết cũng không chịu buông.
Một mình anh, ngồi trong bóng đêm suy nghĩ đến vô số khả năng.
Không một ai, không một kết cục nào là tốt đẹp cả.
Thế nhưng khi cô tưởng tượng đến hình ảnh anh một mình ngồi ở đấy suy nghĩ thật lâu thật lâu, mắt ửng đỏ.
Chắc rằng anh đã rất tuyệt vọng.
Một người cô độc nghĩ đến tất cả mọi giả thiết, nhưng không tìm ra bất kỳ hy vọng nào.
Từ trước đến nay anh luôn chỉ làm không nói, bốn người trong đội, anh biết rất rõ giờ làm công của mỗi người, trừ anh ra, anh không cho phép bất cứ ai khác làm quá tám tiếng một ngày.
Anh luôn loại trừ chính mình, tận lực đối xử tốt với tất cả mọi người.
Đêm hôm nay, rốt cuộc anh đã nghĩ cho mình, lại phát hiện ra, còn lại chỉ là vô vọng.
Anh cân nhắc hơn cô rất nhiều, lại nghĩ xa hơn cô.
Thậm chí anh còn lo lắng nếu như hai người cãi nhau, cô sẽ tứ cố vô thân.
Anh đã nghĩ đến mọi tình huống thiết yếu, trong màn đêm bao trùm, chỉ có thể bất lực túm lấy tay cô.
Anh nói anh không phải người tốt, lúc anh nói, thanh âm hơi run rẩy.
Hóa ra Hòa An vạn năng cũng sẽ bất lực, cũng sẽ căng thẳng, cũng sẽ sợ hãi.
Bối Chỉ Ý bụm mặt, tựa người trên cửa khe khẽ thở dài.
Cô vốn đâu cần một tháng, chỉ hơn mười phút cũng đủ để cô quân lính rã rời.
Hòa An à…
Tựa như tình yêu mãnh liệt của anh dành cho cá mập…
Thoạt nhìn hung dữ lạ thường, nhưng thực tế, chỉ một lưỡi câu có mồi còn đấu không lại.
Hòa An đánh đâu thắng đó…
Lại nói rằng anh thật sự thích cô, Hòa An bất lực…
***
Bữa sáng ngày hôm sau vẫn là Hòa An đi mua, sữa đậu nành kèm với bánh quẩy và sandwich bản xứ.
Cung phản xạ của Bối Chỉ Ý rất dài, thẹn thùng rất lâu, vậy nên sáng ngày hôm sau cô gắng gượng ngủ đến khi mệt mỏi mới chịu dậy, cũng đã là chín giờ sáng.
Ngày thường khi thời tiết tốt thì bảy giờ bọn người Hòa An đã ra cảng, sau khi rời giường cô nhìn ra bên ngoài, nhẹ nhàng thở ra.
Như vậy, ít nhất cô còn có thể…xấu hổ thêm một ngày trời, ngẫm lại nên đối diện với Hòa An như thế nào.
Vậy nên, đến khi vừa chải đầu vừa mở cửa ra nhìn thấy Hòa An ngồi đối diện phòng cô đọc sách, sợ đến độ khẽ há miệng đứng cứng ngắc tại chỗ.
“Bữa sáng trên bàn.” Hòa An đóng sách lại, hai tay khoanh trước ngực.
“…” Trong nháy mắt này Bối Chỉ Ý thật muốn đóng cửa lại giả vờ như là mình muốn ngủ tiếp.
Đáng tiếc, cô không dám.
Chỉ có thể đi đến trước bàn ăn, cầm một miếng sandwich bự lên, nhét vào miệng cắn một miếng.
“Lớp Anh văn sẽ nghỉ một tuần, tình hình này phụ huynh cũng không dám cho con mình đến học.” Hòa An mở to mắt nhìn Bối Chỉ Ý như một con chuột hamster nhét bánh vào miệng, khóe miệng căng ra.
Bối Chỉ Ý khẽ gật đầu.
Ban ngày không giống buổi tối!
Không còn màn đen che giấu Hòa An, bây giờ tính công kích của anh rất mạnh…
Không thể liên tưởng nổi với cái người đáng thương, bất lực và tuyệt vọng của đêm qua…
“Sáng nay em đã tắm rồi chứ?” Bất thình lình hỏi ra một câu.
Bối Chỉ Ý cho rằng anh muốn nghẹn chết cô đây mà, bởi vì đêm qua cô dám bỏ chạy.
Cô nghẹn họng, gật đầu càng mạnh.
“Một lát đổi sang áo tắm, tôi đưa em đi học bơi.” Mắt anh vô cảm, dùng giọng điệu của một người đội trưởng nói với cô.
Bối Chỉ Ý theo bản năng gật đầu.
Nghĩ một hồi lại thấy không hợp lý cho lắm, liều mạng nuốt hết đồ ăn trong miệng, nhút nhát e lệ hỏi: “Mấy người Victor đâu?”
Tại sao trong căn cứ chỉ còn lại hai người họ.
“Đến rừng ngập mặn.” Hỏi gì đáp nấy.
“…Không ra biển sao.” Hôm qua mưa đến nửa đêm, ban ngày hôm nay tiết trời ngàn dặm không mây, nhìn thôi cũng thấy nóng.
Hòa An nhìn cô.
Cái nhìn này khiến cô cảm thấy bản thân vừa hỏi ra một câu rất ngu ngốc vậy.
“Trong tuần này chúng ta cũng không ra biển.” Xảy ra chuyện như vậy, an toàn trong căn cứ mới là tất yếu, đương nhiên anh sẽ không đồng ý để đội viên ra cảng.
“…A.” Bối Chỉ Ý ngượng ngùng.
Không ra biển, vậy không lẽ anh không còn chuyện gì khác để làm nữa sao?
Hôm qua mới trắng trợn bày tỏ xong, nay liền trực tiếp bơi luôn sao?
Cô cũng có phải là người Mỹ đâu cơ chứ….
Dù cô có tiến hóa hơn một trăm năm, cô cũng không tiến hóa thành giai đoạn kia đâu…
“Tôi không có áo tắm…” Cô bắt đầu tự cứu lấy mình.
Căn từng miếng từng miếng sandwich, lại uống vài hớp sữa đậu nành.
“…” Hòa An thật sự cạn lời, “Em đến đảo lại không mang theo áo tắm?”
…Cô có biết bơi lội đâu.
…Cô vốn nghĩ rằng đến đây chỉ đơn thuần là làm tình nguyện viên thôi.
…Cô nào biết, nơi đây lại có Hòa An.
Tối hôm trước vừa thông báo, sáng ngày hôm sau đã muốn dạy cô bơi lội.
Sao ngày hôm qua cô lại nghĩ rằng anh rất bất lực thế nhỉ.
“Tôi đi mua vậy.” Hòa An đứng dậy, cam chịu nhận mệnh.
Đã không có áo tắm thì đừng mơ là cô sẽ đem theo thiết bị lặn.
“…” Bối Chỉ Ý nghẹn ứ, không biết nên nói gì.
“Tôi biết size đồ.” Trước khi ra khỏi cửa Hòa An còn bổ sung thêm một câu, sau đó không quay đầu lại liền rời đi.
….
….
Anh đúng là muốn cô nghẹn chết, Bối Chỉ Ý sặc đến nước mắt lưng tròng.
Trên mặt đỏ ửng không cách nào phai nhạt đi được.
Tối hôm qua anh đã nói là sẽ dạy cô bơi lội, mang cô đi ngắm cá mập, trong một tháng này, anh sẽ làm cô triệt để không nỡ rời đi.
Vậy nên, anh suy nghĩ cả đêm, vẫn quyết định dùng cách thức đơn giản nhất ư.
Phô mai bên trong bánh sandwich rõ ràng là mặn muốn chết, thế nhưng cô lại nếm ra được vị mật ngọt.
Cuối cùng anh đã hiểu, những câu nói vì quá thẹn thùng mà không thể nói ra thành lời đêm hôm qua.
Nếu như, một mình anh ảo tưởng về tương lai quá tuyệt vọng, vậy thử hai người xem.
Không cần chịu trách nhiệm cho kết quả.
Bọn họ dùng hết sức mình làm đến tốt nhất, cả hai đều là người tôn trọng tình cảm.
Bọn họ còn biết rõ hơn bất kỳ ai khác, để tốt đẹp thật không dễ dàng.
Trời đã ban cho họ một tháng, vậy thì thử xem sao.
Thử xem ở nơi tách biệt thế giới này, bọn họ có thể dùng tình cảm chiến thắng hiện thực được không.
***
Hòa An dạy bơi lội, thật sự hệt như Godzilla.
Bối Chỉ Ý vô cùng hối hận, tại sao lại bị bong bóng của sự hường phấn làm choáng váng đầu óc mà quên đi lời nhắc nhở tận tình của Sakura chứ.
Bể bơi trong căn cứ vốn là để chuẩn bị để lặn nên sâu cực kỳ, nơi sâu nhất tận sáu mét.
Hòa An đứng ở nơi sâu sáu mét trong bể bơi ngoắc tay với cô.
“Xuống đây.” Anh rõ ràng còn chau mày.
“Tôi…không biết bơi.” Bối Chỉ Ý chỉ có thể cắn răng nhắc anh lần nữa.
Cô mặc bộ đồ lặn bó sát mà Hòa An mua cho, kiểu dáng cực kỳ bảo thủ, ngoại trừ việc bó sát người ra thì không để lộ một chỗ nào.
Điều này chứng tỏ Hòa An làm thật, anh thật sự nghiêm túc dạy cô bơi.
Cô rất cảm kích sự thân sĩ của Hòa An, nhưng không vì vậy mà cô dám nhảy vào bể bơi với mực sâu đến sáu mét.
“Trên người em mặc áo phao, sẽ không chìm đâu.” Cô đứng bên bể bơi hơn nửa giờ rồi, không thấy nóng sao?
Bối Chỉ Ý kiên quyết lắc đầu, đến lúc này cô lại hiểu rõ cách từ chối.
Không nói một lời, cứ thế lắc đầu.
Ngày thường cô mà có lập trường kiên định như thế này, thì anh đã không lén lút nhọc lòng lâu như vậy rồi.
“Lặn xuống nước không nhất thiết phải biết bơi lội, nhưng bắt buộc không được sợ nước.” Hòa An nhịn lại xúc cảm muốn quăng cô xuống bể bơi ngay lập tức, “Trước tiên em cứ xuống đây, hôm nay chúng ta chỉ học cách nổi lên mặt nước thôi.”
“…” Bối Chỉ Ý trợn trừng mắt.
“Em mà không xuống thì tôi sẽ ném em xuống đấy.” Kiên nhẫn hao mòn, Hòa An bắt đầu giơ nanh múa vuốt.
…
Cuối cùng Bối Chỉ Ý vẫn phải tự xuống nước.
Ấm ấm ức ức ngồi trên thành bể bơi buông thõng hai chân, sau cùng bị Hòa An một tay kéo xuống.
Mang áo phao vào rồi nên không bị sặc nước, chỉ là đột nhiên bị kéo xuống nước, cảm giác nước áp bách bao quanh lồng ngực khiến Bối Chỉ Ý sợ hãi luống cuống chân tay, giữ lấy thành bể bơi sống chết không chịu buông tay.
“Thật sự tôi…Không còn muốn lặn như vậy nữa.” Toàn lời nói hươu nói vượn trước khi chết.
“Tôi muốn.” Hòa An ở sau lưng nắm lấy tay cô, chắc như đinh đóng cột.
Bối Chỉ Ý quay đầu lại.
Hòa An mặt ướt sũng, lông mày chau chặt, rau quai nón được cạo sạch sẽ, gương mặt thanh sạch, đôi mắt sạch sẽ.
“Tôi muốn đưa em ngắm nhìn đáy biển, không cần học bơi, tôi dẫn em đi.” Tay anh cầm lấy đôi tay sống chết không buông thành bể.
Bước đầu tiên, chỉ cần học được cách không sợ nước.
Bối Chỉ Ý cảm thấy mình bị Hòa An đầu độc mất rồi, cô buông thành bể ra, hai tay gắt gao túm chặt lấy tay Hòa An.
Hai chân rời khỏi đáy bể bơi, thân thể bồng bềnh trong nước, thứ duy nhất chống đỡ cho cô chỉ có đôi tay Hòa An.
“Thả lỏng.” Hòa An mỉm cười, thừa dịp Bối Chỉ Ý ngây người, chầm chậm kéo cô ra xa.
Nước thật mát mẻ.
Nương theo động tác của Hòa An, hai chân Bối Chỉ Ý lắc lư lơ lửng trong nước.
Cô nổi lên rồi, đã vậy còn lắc lư chân nữa cơ đấy.
Bối Chỉ Ý có hơi kinh ngạc, cánh tay túm lấy tay Hòa An không còn dùng sức nữa, nhưng bỗng dưng, cô phát hiện ra hai chân bắt đầu không nghe theo điều khiển của cô, càng dùng sức càng nổi lên, cả người dao động như sắp ngã trên nước.
Cô hoàn toàn không thể buông lỏng.
Giữa thời khắc hỗn loạn bèn túm lấy cánh tay Hòa An như cọng cỏ cứu mạng, nương theo bản năng bám vào Hòa An như lúc cô bám vào thành bể, tay chân nhanh nhẹn trèo lên bờ.
…
Hòa An rất tỉnh táo ôm sát eo cô.
Anh là một giáo viên huấn luyện lặn chuyên nghiệp, thỉnh thoảng còn đi ra ngoài đảo nhận vài lớp dạy để kiếm thêm thu nhập, người muốn học lặn mà không biết bơi rất nhiều, hầu hết anh toàn cho bọn họ sặc chút nước, mặt lạnh chỉ đạo bọn họ muốn học thì phải thả lỏng là được.
Đơn giản thế thôi.
Trong vòng hai ba ngày tuyệt đối đủ để cho bọn họ mang được bình lặn lặn xuống biển.
Nhưng anh không cách nào để Bối Chỉ Ý sặc nước được, cũng không cách nào bảo Bối Chỉ Ý thả lỏng trong tình trạng cô ôm anh chặt cứng thế này.
Thậm chí sau khi anh mua áo lặn cho cô mặc rồi nhưng vẫn không dám buông cô ra, dù biết cô không thể nào chìm xuống được.
Áo lặn bó sát thân người, anh nhìn ra đường cong rõ nét.
Thật sự muốn chết mà…
“…Đó giờ em chưa từng xuống nước sao?” Anh bắt đầu nghi ngờ bản thân không thể đảm nhiệm nổi công việc này.
“Không.” Bởi vì sợ hãi mà thanh âm hơi run rẩy, ba mẹ cô từ nhỏ đã dạy rằng, người chết đuối đều biết bơi lội.
“Thật sự xin lỗi.” Cảm giác bản thân lại gây thêm phiền toái cho người khác, trong vô thức cô liền xin lỗi trước.
Đây là thói quen nhỏ thôi, nhưng lại xâm nhập tận sâu xương tủy.
“…” Hòa An nghẹn lời.
“Tại sao cứ thích xin lỗi vậy?” Cô vốn đâu phải người chẳng phân phải trái, khác biệt duy nhất là cô quá hướng nội và trầm mặc, nhưng mắt nhìn người lại cực chuẩn.
Nếu không thì sao có thể thu phục đám nhóc con lớp tiếng Anh nhanh đến vậy, càng sẽ không thể dễ dàng phát hiện ra được giữa hai người bọn họ có điều mờ ám.
Nhưng cô lại rất thích nói ba từ này, dù cho chuyện nào đó có thể không chút liên quan gì với cô.
Bối Chỉ Ý nhìn thoáng qua Hòa An.
Anh rất bình thản, vậy nên câu vừa nói kia không phải là vì ghét bỏ.
“Tôi rất sợ sẽ tạo thêm phiền phức cho người ta, cũng rất sợ tranh chấp.” Cô nhỏ giọng, trên mặt đều là nước, khuôn mặt trắng nõn, đôi môi phấn nộn.
“Vậy nên nếu cảm thấy bản thân đang tạo phiền toái, hoặc là khi bầu không khí không đúng lắm sẽ vô thức xin lỗi.” Hơn nửa người cô còn ở trong nước, vì sợ hãi mà chân tay vẫn còn bám lấy Hòa An.
Nước trong bể bơi lạnh như băng đủ để cô xem nhẹ sự tiếp xúc chân tay giữa đôi bên, mà vấn đề của Hòa An làm cô có chút đau đầu, chau mày chuyên tâm suy nghĩ câu trả lời.
Vậy nên cô không hề phát hiện ra rằng, Hòa An chợt có chợt không ôm cô.
“Em thích dùng lời xin lỗi để hóa giải khó xử.” Hòa An hiểu ra.
Bối Chỉ Ý nghiêng đầu.
Góc độ tổng kết này vốn là cái mà cô chưa từng nghĩ tới, những lần cô xin lỗi chủ yếu là vì bầu không khí lúc ấy không ổn, muốn thông qua lời xin lỗi để đối phương chấm dứt đề tài này.
Tựa như ngày bé thi bị điểm kém, cô sẽ luôn nói lời xin lỗi trước khi ba mẹ nổi giận.
Dựa theo logic này thì những lần mà cô xin lỗi, không phải là vì hèn mọn nhượng bộ, mà là để giải quyết vấn đề.
Cô lại nghiêng đầu.
“Tôi chưa nghĩ đến theo hướng này bao giờ cả.” Đôi mắt cô dần hoang mang.
Hòa An nở nụ cười, nhẹ nhàng vỗ đầu cô.
“Ngày còn đi học thành tích em tốt lắm sao?” Anh đổi chủ đề mới, cô gái ngoan ngoãn chừng này, cảm giác sẽ luôn đứng đầu lớp.
Người Trung Quốc trong mắt người Mỹ đến 80% là học sinh giỏi rồi.
“Kém lắm.” Bối Chỉ Ý lắc đầu, trông thấy biểu cảm ngoài dự đoán của Hòa An, vô thức muốn xin lỗi lại nghẹn trở về, “Tôi chưa bao giờ được vào top mười của khối.”
“…” Hòa An cảm thấy bọn họ bắt đầu không giống nhau rồi.
Bối Chỉ Ý ngượng ngùng.
“Trường tôi học là trường trọng điểm, những người trong top mười vô cùng lợi hại, dù cho mỗi buổi tối tôi cố ngủ ít lại vẫn không cách nào thi vào top cả.” Thật chân thành, rất thất bại.
Hòa An thật sự rất muốn kéo cô ra khỏi lồng ngực mình.
Vậy nên đành ôm cô chặt hơn.
Anh đang suy nghĩ có nên nói cho cô biết không, rằng anh đã mang cô bơi cả một vòng lớn, cô hoàn toàn không có dấu hiệu sợ nước, thậm chí vì luôn chú tâm trò chuyện nên hai tay dần thả lỏng hơn.
“Tại sao em lại lựa chọn hòn đảo này làm nơi tình nguyện?” Rồi anh lại tiếp tục tìm đề tài mới, tranh thủ hỏi hết những vấn đề vẫn còn nghẹn chưa nói ra được trong thời gian dạo này.
Sự riêng tư của những tình nguyện viên trong căn cứ vốn là điều cơ bản nhất, nhưng sau đêm hôm qua, anh không còn…để tâm đến cái cơ bản này nữa rồi.
Trong nháy mắt mà Bối Chỉ Ý với gương mặt ửng hồng đẩy anh ra, tại trong ký ức của anh biến thành vĩnh hằng.
Mẹ anh tin vào vận mệnh, bà cho rằng ba anh chính là vận mệnh của bà, vậy nên tha hương cách muôn sông nghìn suối đến nước Mỹ.
Còn anh đêm qua đã vô cùng hiểu sâu sắc, anh thật đúng là con trai ruột của bà.
Lưỡng tình tương duyệt(*) thật ra chỉ cần một giây, loại cảm giác này vốn không liên quan đến rung động. Đó là cảm giác an ổn, cảm giác an ổn chỉ có ở cô.
(*)Lưỡng tình tương duyệt là một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là cả nam và nữ đều có mối quan hệ tốt với nhau và có sự cộng hưởng trong cảm xúc.
Trừ cô ra, không còn một ai đem đến cảm giác an ổn này cho Hòa An nữa.
Cuối cùng anh cũng đã tin những quan niệm về số mệnh của mẹ anh.
Cô gái nhu thuận này, mi mắt rủ xuống, gan như chuột nhắt, ngây ngốc không hề biết quý trọng bản thân.
Tựa như bây giờ, cô vô cùng nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của anh, cô vô thức giao bản thân mình cho anh, mặc cho anh mang cô dạo quanh một vòng bể bơi, lén lút buông ra nhìn cô giãy nãy vài cái mới ôm người lại.
“Thật ra tôi cũng có nộp đơn đến vài khu vực tình nguyện khác.” Bối Chỉ Ý thành thật trả lời, “Trừ ở đây còn có vài nơi thông qua.”
“Nhưng ở đây lại ít người nhất.” Cô mím môi nở nụ cười.
Những nơi khác đều nằm trong top các địa điểm du lịch, chỉ mới nhìn thấy những bức ảnh toàn người là người cũng đủ để cô choáng váng rồi.
Hòa An liếc mắt nhìn cô, nét mặt tràn đầy dịu dàng.
Anh không hỏi thêm nữa, cứ thế dẫn theo Bối Chỉ Ý bơi qua bơi lại mấy vòng bể bơi.
“Hòa An.” Bối Chỉ Ý trầm mặc thật lâu, đột nhiên xoay người—ấy vậy mà cô còn có thể xoay người lại giữa cuộc trò chuyện này được, mà bản thân còn không hề phát giác.
Hòa An chau mày.
“Đêm hôm qua…” Cô lại đỏ mặt.
Chuyện đêm qua còn chưa nói xong, trong lòng cô rất rõ ràng.
Hòa An không nhắc lại là vì anh thuộc phái hành động, một đêm suy nghĩ đã cho anh một đáp án rất rõ ràng.
Hòa An không hỏi, cô đương nhiên không đủ dũng khí để mở lời.
Giữa bọn họ vẫn luôn rất ăn ý, tâm linh tương thông rất đúng mực.
Nhưng ngày hôm nay thật sự quá tốt.
Hòa An dịu dàng thế này, nước bể bơi lại mát mẻ đến thế.
Cô bập bềnh trong nước, nghe Hòa An nghiêm túc hỏi chuyện về cô, những câu chuyện vặt vãnh lúc cô không ở trên đảo nhỏ này.
Chính Hòa An nói, anh yêu mến cô.
Vậy nên cô cố lấy hết dũng khí, xoay người, chủ động nhắc đến chuyện nửa đêm hôm qua.
Một nửa lời còn lại vì quá thẹn thùng mà cô không thể nói hết.
Nhưng cô muốn nói hết vào hôm nay, Hòa An ở trong nước, đôi mắt dịu dàng như nước.
“Chúng ta…” Cô lắp bắp, lấy hết dũng khí toàn thân thốt lên, “Là muốn thử một lần ở bên nhau đúng không?”
Dùng một tháng này, thử xem có thể vượt qua được những khó khăn cũng tuyệt vọng mà đêm qua Hòa An đã nói không.
“Vậy nếu…thất bại thì thế nào đây?” Cô nhìn Hòa An, dù rất thẹn thùng, dù đang sợ nước, nhưng cô vẫn nỗ lực ngẩng cao đầu.
Đôi mắt Hòa An chau chặt lại.
“Ý, ý của em là…” Bối Chỉ Ý bắt đầu nói lắp, “Nếu như thất bại, cũng không cần quá đau lòng.”
Nghĩa là, không cần phải quá khó chấp nhận.
Khả năng của họ vốn là bằng không, bây giờ có được cơ hội nhiều hơn một tháng này, cả hai đều sẽ toàn lực cố gắng.
Cơ hội này, thật sự chính là nhặt được.
Vậy nên dù có thất bại cũng không hẳn là khó chấp nhận.
Cô muốn nói, là ý này.
Đêm hôm qua, thì ra ý tứ của cô chính là như vậy.
Một mình Hòa An nếu không được, vậy thử hai người xem.
Những gì đêm qua cô nói, ít nhiều đều có chút quyết tuyệt, lúc nói ra những lời này, tuy rằng nội tâm cô thật sự là lấy hết mọi dũng khí mới thốt lên được, nhưng tận sâu xương tủy cô biết rất rõ, Hòa An đúng.
Những suy tính kia của anh là nghĩ rất sâu, những kiềm chế trong hai tháng này của bọn họ, đều là vì đã tính đến những sự thật trên.
Chỉ là cô quá đau lòng, đau cho dáng vẻ Hòa An chìm trong bóng đêm.
Câu trả lời đêm qua của cô vốn là không lý trí.
Vậy nên cô không muốn một tháng nỗ lực của bọn họ sau khi thất bại, Hòa An lại quay về dáng vẻ kia.
Bọn họ chỉ còn lại nhiều hơn một tháng.
Hòa An không nên vì một tháng này, mà thêm nhiều đau khổ.
“Chúng ta cố gắng thử, vậy…sẽ không quá khó để chấp nhận.” Cô ấp úng.
Hòa An mặt không cảm xúc nhìn cô.
Một chút dịu dàng ban nãy lúc này liền đọng xuống, khôi phục lại dáng vẻ Bối Chỉ Ý quen thuộc, là dáng vẻ của một người đội trưởng.
“Bây giờ tôi có thể cởi đi áo phao của em, đợi cho em chìm xuống dưới rồi kéo em lên.”
“Cứ vậy hai ba lần liền, chắc chắn em sẽ không còn sợ nước.”
“Tôi cũng không cần ôm em quanh đi quẩn lại mấy vòng thế này, kết quả em còn xem tôi như cái phao cấp cứu.”
“…Em không có…” Xem anh như cái phao cấp cứu mà.
“Vậy em buông tay.” Gương mặt Hòa An vẫn rất lạnh lùng, hai tay giơ lên cao, cúi đầu nhìn Bối Chỉ Ý đang ôm chặt anh không buông.
Bối Chỉ Ý: “…”
Hòa An cử động cánh tay, bơi hai vòng quanh bể.
Bối Chỉ Ý chật vật ôm anh, lần này rốt cuộc cũng không cẩn thận mà sặc nước, chỉ vừa mới ho khan, Hòa An đã ngừng động tác ôm cô kéo về, để cô không cần phải gắng sức nổi lên mặt nước nữa.
Anh tức giận…
Sau khi sặc nước Bối Chỉ Ý mới lĩnh ngộ ra được vấn đề này.
Anh tức giận, cánh tay và cơ thể đều cương cứng như thanh sắt vậy.
“Thật xin…” Trong vô thức cô liền muốn nói lời xin lỗi.
Đôi mắt xanh biếc của Hòa An trừng lớn, Bối Chỉ Ý mới sợ hãi ngậm miệng lại ngay.
“Đêm qua, em, rõ ràng không phải có ý định thử xem.” Vừa phát tiết xong, kết quả nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Bối Chỉ Ý lúc này càng khiến Hòa An tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Nếu hôm qua ý định của cô chỉ là thử, thì nhất định không có chuyện hôm nay anh dẫn cô đi học bơi thế này.
Rõ ràng đêm qua ý của cô là đồng ý!
Anh rất tức giận, Bối Chỉ Ý lén lút nhìn thoáng qua cái cơ bắp tay lớn gấp đôi cái đầu của Sakura.
“Tôi tuyệt đối không phải chỉ muốn thử.” Anh lại nghiến răng mà nói.
Bối Chỉ Ý nằm trong lòng anh run rẩy.
“Bà mẹ nó, ai muốn thử với em.” Giọng Bắc Kinh lại tuôn ra, anh hận đến ngứa lợi.
Bối Chỉ Ý được anh ôm lấy bắt đầu buồn rầu ão não.
“Đêm qua em rõ ràng đồng ý muốn hẹn hò cùng tôi.” Cằm anh chống lên đỉnh đầu cô, hai cánh tay như hai thanh sắt siết chặt lấy eo cô.
…
Anh lại…bắt đầu chơi xấu rồi.
Bối Chỉ Ý đột nhiên thông minh ra.
Chuyện nào đấy mà anh thật sự rất muốn làm, nhưng lại vì một nguyên nhân nào đó mà không thể hay khả năng thành công thấp, nhất định sẽ giống bây giờ.
Đêm qua là sống chết nắm tay cô, hôm nay thì giãy chết kìm chặt eo cô.
Sắp bị siết đến không thở nổi nữa rồi, trong đầu Bối Chỉ Ý một mảnh ngổn ngang lộn xộn lại lần nữa hiện lên câu ‘đẩy nhanh tốc độ’.
….
…
Trước khi bị bổ não lỗi thời của mình bóp chết, Bối Chỉ Ý dùng hết dũng khí đè lại bắp tay Hòa An.
“…Chỉ vì em sợ, sợ sẽ thất bại.” Giọng cô rầu rĩ chôn đầu trong ngực anh, vừa buồn bực vừa hờn dỗi.
Dù sao thì lúc này đây, những vấn đề giữa bọn họ vẫn đang tồn tại rất chân thực.
Trước khi xa nhau còn chưa làm rõ thì phiền muộn sẽ càng nhiều thêm, nhưng một khi đã làm rõ rồi mà vẫn không cách nào thành công…
Có thể cô,…vào mỗi lần xem mắt sau này sẽ khóc mù mắt mất thôi.
“Đêm hôm qua, những khả năng mà tôi đã nói kia, em cảm thấy khó có thể chấp nhận nhất là cái nào?” Hòa An duy trì tư thế như vậy, Bối Chỉ Ý không cách nào nhìn thẳng vào mặt anh, nhưng từ ngữ điệu của anh cũng có thể cảm nhận được rằng anh vẫn đang chau mày.
“Cãi nhau.” Cô buồn rầu nghiêng đầu, “Còn có, tình cảm phai nhạt.”
Trong cuộc sống sau khi động lòng qua đi, thì còn lại chỉ là oán giận lẫn nhau.
Chuyện này vốn là đáng sợ nhất, thậm chí còn đáng sợ hơn là sự thất bại sau một tháng cố gắng của bọn họ.
“Vậy chúng ta tận lực tránh đi vấn đề này.” Hòa An cuối cùng cũng chịu buông cô ra, để cô nhìn rõ nét mặt anh.
“Ngay từ đầu chúng ta không nên đặt mình vào trường hợp thử xem được.”
“Vốn đã rất khó rồi, nếu chỉ là thử, nhất định chỉ có thể thất bại mà thôi.”
“Nếu đã định sẵn là thất bại, tôi thà trong một tháng này xin đến hòn đảo khác, số liệu về cá mập xanh cũng không bắt buộc phải làm ở đảo này.”
“Nửa bước tiến ngày hôm qua của em đã làm tôi rất vui.”
“Em không thể, sau khi tỉnh táo lại, lại nói với tôi rằng em muốn lùi bước thế này được.”
“Tôi thật sự sẽ quăng em xuống biển cho cá mập ăn đấy.” Anh buông lời hung ác, làm vẻ muốn buông tay, rồi ngắm nhìn dáng vẻ trợn to hai mắt của Bối Chỉ Ý mới chịu túm cô lại.
“Tôi rất thích trở thành phao cứu sinh cho em, nhưng với điều kiện tiên quyết là, em phải biết rõ phao cứu sinh này là tôi.”
Không phải vì sắp chết chìm, tùy tiện túm lấy nhánh cây cọng cỏ cứu mạng gì đấy, thử một lần thấy không hợp tay liền vứt bỏ ngay.
Anh là nghiêm túc.
Vậy nên mới vứt bỏ nguyên tắc, con đường nguy hiểm là vậy nhưng vẫn nói cho cô hết những lời thực tâm của mình.
Nửa bước đi ngày hôm qua của cô đã khiến anh mừng như điên, vậy nên anh sẽ không cho phép cô lại lùi về sau.
Những hướng đi bi kịch kia, anh đột nhiên lại muốn đi xem.
Nhưng không phải là xem thử, mà là thật sự muốn đi đến ngọn ngành.
Tránh đi kết cục mà Bối Chỉ Ý sợ hãi nhất, đối diện với hiện thực, tìm được bản thân tốt nhất.
Đây mới thật sự là Hòa An.
Chứ không phải là người đàn ông từ tinh thần đến sức lực đều tuyệt vọng như đêm qua.
Anh là người của chủ nghĩa lý tưởng, cũng là kẻ điên.
Ngày hôm ấy trong bể bơi, Bối Chỉ Ý rốt cuộc cũng đã hiểu ra những lời mà Victor từng nói.
Khoảnh khắc mà cô còn đang xoắn xuýt về chuyện sau khi thất bại thì phải làm gì, cùng với những nỗ lực trong một tháng tới đây sẽ ra sao, thì Hòa An sớm đã vượt qua chúng rồi.
Cái mà Hòa An xoắn xuýt, chỉ mỗi cô.
Cô bước đến, anh sẽ tiếp được ngay.
Dù phía sau chỉ toàn là đường chết, anh cũng chẳng hề do dự mà tiếp lấy cô.
Toàn lực cố gắng, tuyệt không suy xét đến ngày thất bại.
Mà bước đầu, từ từ tìm hiểu cuộc sống mà cô đã từng chạy trốn, rồi sau đó sẽ mang cô đến với thế giới tràn ngập tình yêu thương.
Anh nói, anh muốn đưa cô ngắm biển sâu.
Lúc cô còn đang bụm mặt vì thẹn thùng, Hòa An, đã lên kế hoạch trải đường cả rồi.
“Tiết tấu của chúng ta…cách nhau rất xa.” Bối Chỉ Ý ấp úng.
“Có thể phối hợp với nhau.” Hòa An chau mày mím môi.
“Nếu…Đêm hôm qua em không nói những câu kia.” Bối Chỉ Ý cảm giác sau khi cô nói xong câu này, nhất định sẽ bị Hòa An ném ra biển cho cá mập ăn thật mất.
Nhưng không hiểu hà cớ gì mà người vốn luôn rụt rè như cô, thế mà thật sự nói ra, không những thế, sau khi nói xong còn ngang nhiên nhìn chằm Hòa An.
Anh thật sự tức giận.
Nhưng cũng nhanh chóng kiềm lại được.
“Hối hận?” Anh hỏi.
Biểu hiện và ngữ điệu không mấy thay đổi.
Bối Chỉ Ý chỉ nhìn anh, không nói.
“Em có thể hối hận, tôi cho em thêm một lần lùi bước nữa.” Hòa An rốt cuộc thả lỏng tay Bối Chỉ Ý ra, đổi thành tư thế của một huấn luyện viên, phân biệt rất rõ ràng.
Bối Chỉ Ý cười.
Trước khi Hòa An nổi giận, liền kéo tay anh lại.
“Không có mà.” Cô nhỏ giọng, khóe mắt cong cong.
Cô ấy vậy mà ngay lúc Hòa An nổi giận còn chêm thêm dầu vào lửa, còn Hòa An, thế mà thật sự nhẫn nhịn được.
Tiết tấu của cô và Hòa An hoàn toàn bất đồng, Hòa An tính xâm lược quá rõ ràng, nháy mắt kia cô thật sự có đôi chút sợ hãi.
Cô sợ rằng bản thân sẽ theo không kịp tốc độ của Hòa An.
Vậy nên mới lấy hết dũng khí hỏi câu kia.
Sau khi hỏi xong lại phát hiện ra bản thân thế mà còn thừa dũng khí đối mặt với anh.
Cô chưa từng như vậy, có dũng khí như vậy, đơn giản là vì cô tin tưởng vào người đàn ông này, anh tuyệt sẽ không làm tổn thương cô.
Người không biết bơi là gì, đứng giữa bể bơi trước mặt Hòa An đang phát hỏa, còn dám…đến cạnh anh ném thêm một cây củi khô.
Tín nhiệm của cô đối với anh, sớm đã không còn dừng lại ở hai từ thử xem nữa rồi.
Tựa như lúc này, Hòa An bị cô làm cho bất an, lúc lửa giận chầm chậm bốc lên, lại không thể tin được người trước nay vẫn luôn hướng nội lại chủ động túm lấy tay anh.
Không phải là vì sợ nước.
Mà muốn trấn an anh, còn cười hì hì nữa.
“…” Anh đã xem nhẹ tính công kích của Bối Chỉ Ý rồi.
Anh lại bị cô quay vòng đến không còn chút nóng nảy nào.
Người nói muốn bắt đầu ở bên nhau là cô, một đêm ngủ dậy trở mặt cũng là cô, làm nũng đòi anh điều chỉnh tiết tấu vẫn là cô.
Ngay lúc anh gần như nổi giận, thiếu chút nữa đã tính đến chuyện tìm một hải đảo khác, cô lại còn dám nắm lấy tay anh cong cong mi mắt.
Và rồi, anh thật không còn tức giận gì nữa.
“Tốt nhất là em nên giải thích cho anh vì cớ gì mà nãy giờ cứ lăn qua lộn lại thế kia.” Anh vẫn cứ ác thanh ác khí, ôm Bối Chỉ Ý ra giữa bể.
“Em…hơi sợ.” Cô ở bên cạnh anh, nhỏ giọng khẽ khàng.
“Thật sự xin lỗi.” Cô túm chặt lấy áo lặn của anh, yếu ớt nói lời xin lỗi.
….
..
Bà mẹ nó.
Trong lòng Hòa An thầm chửi tục.
Cứ vậy, tức giận bay biến.
Cùng cô lăn qua lộn lại, hóa ra là vì cảm giác an toàn của cô.
Cô vốn không dễ có được cảm giác an toàn.
“Không có lần sau đâu đấy.” Cảnh cáo vẫn phải cần, vừa nãy giày vò đến vậy, anh thậm chí còn nghĩ đến chuyện ấn cô vào trong nước luôn cho rồi.
“Vâng.” Cô ngoan ngoãn khéo léo đi theo anh.
“Hôm nay em học nổi được rồi, ngày mai là có thể lặn.” Anh mang cô đến khu nước cạn, giọng điệu vẫn không được tốt lắm.
“Được.” Âm thanh của cô mềm mại không thôi.
“…” Hòa An cạn ngôn.
Hôm qua anh đã nói gì, nếu hai người họ cãi nhau, cô tuyệt đối không thắng được anh.
Hôm nay họ còn chưa có cãi nhau…
Anh có hơi đau đầu.
“Lần sau em sẽ không vậy nữa…” Cô vô cùng tự giác tự bò lên bờ, vô cùng tự giác cầm cho anh cái khăn tắm.
Kết quả lại bị anh thô lỗ cướp lấy quấn cô lại như một cái xác ướp.
“Tự mà lau.” Đưa khăn tắm cho anh làm gì chứ, người dễ bị cảm lạnh hơn là cô cơ mà, “Cảm rồi là không thể lặn được đâu đấy.”
“Ồ.” Bối Chỉ Ý ngoan ngoãn ngồi cạnh bể bơi lau tóc.
Xem qua thì tâm trạng của cô thật sự rất tốt.
Gương mặt cong cong, tựa như vừa mới giải quyết được một chuyện vô cùng lớn lao.
Một mình Hòa An lúc này lại bỗng dưng phiền muộn.
Tại sao hai lần bọn họ nói chuyện xong, đều không đạt kết quả?
Lần đầu tiên thì cô bỏ chạy, lần thứ hai thì cô đầu hàng.
Chỉ là cả hai lần, người không thoải mái đều là anh.
Ngày hôm qua vì phỏng đoán xem có phải cô thật sự nguyện ý bước lên một bước hay không, anh trừng mắt không ngủ đến tận hừng đông, hôm nay cô chỉ vừa mở lời, người nói vẫn luôn là anh, đến cuối cùng cô lại chỉ trả lời một từ ‘được’.
Tuy nhiên từ ‘được’ này đủ để lòng anh thỏa đáng.
Anh bơi qua bơi lại vài vòng, sau đó đi đến ngồi chồm hổm trước mặt Bối Chỉ Ý.
Động tác lau tóc của Bối Chỉ Ý khựng lại, nhìn anh.
“Tóc anh ướt lắm này.” Cô cầm khăn tắm đưa đến cho anh, khẽ chau mày.
Anh trực tiếp ngồi xuống cạnh Bối Chỉ Ý, cúi đầu lặng yên không nói tiếng nào, một mực không động.
Ngón tay cầm khăn tắm của Bối Chỉ Ý dần phiếm hồng.
Giao chiến một hồi, cái khăn tắm rất nhẹ nhàng phủ lên đầu Hòa An, hai tay xoa xoa.
Cô nhẹ nhàng lau đầu Hòa An, những giọt nước ẩm ướt chậm rãi biến mất trong khăn tắm.
Đáng lắm…
Hòa An nhắm mắt lại.
Dù không có tiền đồ cho lắm.
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi…phát thật nhiều đường à nha~~
Tiểu Bối thật ra vẫn đang thay đổi, nho nhỏ thôi.