Hỗn Đản, Nói Thích Tôi Thì Chết Sao!

Chương 15




Vài ngày sau, Trầm Dịch hẳn là bước vào thời kỳ chiến tranh lạnh với Sở Mặc. Thái độ đối với Sở Mặc so với trước tựa hồ càng thêm lãnh đạm, ừ thì, có thể xem là ác liệt cũng được.

Sở Mặc ngồi ở sô pha, vuốt cằm tự hỏi.

Vừa rồi Trầm Dịch bất ngờ trừng mình một cái nghĩa là sao? Chẳng lẽ bệnh tạc mao ngạo kiều có thể lây à ?!

Hừ hừ hừ, mình không có tạc mao ngạo kiều nha!

Trầm Dịch ở trong góc phòng yên lặng rối rắm . Đối với hành vi khác thường vài ngày nay của bản thân cũng có phần ngoài ý muốn.

Đều là lỗi của dã nam nhân kia!

Nghĩ đến Duẫn Phồn, Trầm Dịch liền hận không thể bóp chết y. Người này là không biết từ đâu xuất hiện như oan hồn, vì cái quái gì mà hắn từ phòng bếp đi ra lại thấy tên kia cùng với Sở Mặc nói cười vui vẻ ở phòng khách.

Hơn nữa, còn có thái độ khiêu khích chết tiệt đó nữa!

Tay nhu nhu thái dương, Trầm Dịch quyết định lên mạng xin giúp đỡ từ bạn bè.

Trầm cố ý -: Hiện hình đi.

Đông Phương bất thị bất bại: Yoooooo! Lần trước, anh đưa cho chú em mấy bản tiểu thuyết thế nào rồi? Hiệu quả không? ! Tiểu thụ có bị cậu hấp dẫn không ? ! [ đáng khinh icon]

Trầm cố ý -: . . . . . .

Trầm cố ý –: Fuck!

Đông Phương bất thị bất bại: Hê hê, đừng có dễ bực bội vậy chứ. Nói xem có vấn đề gì.

Trầm cố ý -: Một vạn phương pháp đối phó với tình địch.

Đông Phương bất thị bất bại: Đệt, xuất hiện tình địch rồi à ?! Cậu hành động sao vậy ?!

Tuy rằng Đông Phương Lăng phàn nàn là thế, nhưng vẫn gửi bản tài liệu ‘tình địch bút ký’ mình viết gửi nhanh cho Trầm Dịch.

Nói thầm, gian phu, chờ coi.

Sau khi xem đầy đủ tài liệu, trong đầu Trầm Dịch chỉ hiện mỗi một câu — không thể dựa vào.

Đúng là tên Đông Phương Lăng kia bản thân còn chẳng tin cậy được, mình còn nhờ cậu ta gửi tài liệu giúp đỡ làm chi nữa không biết.

OTZ Vẫn là tự mình hành động vậy.

Trầm Dịch phúc hắc nghĩ cách.

Có thể kể tới một trong những hành động sau:

Hôm nay, Duẫn Phồn gọi điện thoại hẹn Sở Mặc ở quán bar. Sở Mặc gõ cửa phòng Trầm Dịch thông báo với hắn một tiếng, sau đó trở về phòng mình tắm rửa.

Khoé miệng Trầm Dịch khẽ nhếch, trông có vẻ dị thường tà ác.

“Khốn nạn ! ! ! Thế bất nào lại không có nước ! ! !” Sở Mặc quấn trên người là khăn tắm, phía trên tóc với cơ thể đều là bọt bong bóng.

Trầm Dịch liếc cậu một cái “Không đóng tiền nước.”

Sở Mặc trừng hắn: “Tại sao cậu không nói sớm?!”

“Quên.”

Hộ gia đình cách vách vốn đã đi du lịch một tháng trước, chi phí thanh toán tiền nước đã ‘bế quan toả cảng’, tiền cuối tháng mình lại không đóng. A a a a, đây là tình huống chết tiệt nào chứ ! ! !

Sở Mặc phát điên.

Việc đi quán bar tất nhiên là phải bỏ qua, gọi điện thoại từ chối thì không thể thiếu tiếng gầm gừ từ đầu dây bên kia.

“Hiện tại làm sao bây giờ?” Đầu với người Sở Mặc toàn bọt xà phòng, nhìn Trầm Dịch.

Trầm Dịch nâng mi: “Lấy nước đóng chai rửa đi.”

Hảo đau lòng 〒_〒