Thầy Tần chủ nhiệm không những giáng quân lệnh xuống, chỉ đích danh Lâm Sơ Tuệ phải hoàn thành mà còn “chiếu cáo thiên hạ” nội dung quân lệnh này.
Thế là từ đó, mỗi ngày đều có bạn học đến tìm Tiêu Diễn.
“Bạn Tiêu, so với Lâm Sơ Tuệ người cần được giúp đỡ hơn, ngoại trừ mình ra làm gì còn ai!”
“Mình cũng cần hỗ trợ học tập, học thần, please!”
“Học thần, cứu bé.”
Thậm chí có người còn thẳng thắn… đem thẳng thẻ ngân hàng đến trước mặt Tiêu Diễn: “Học thần tôi mua đứt toàn bộ thời gian học kỳ sau của ông.”
…
Gần đây, Lâm Sơ Tuệ cực kỳ phiền muộn, một phần là bởi vì bạn cùng bàn quá ưu tú, vị trí của cô hiện tại chẳng khác nào cừu con giữa bầy sói, tứ phía là địch, thứ hai việc học tập quả thực khá áp lực.
Một người bỏ bẵng 2 năm không học hành đứng đắn lấy một ngày, muốn lập tức nhảy lên top 100 học sinh thành tích cao nhất trường nói dễ hơn làm.
Sau khi tan học, Lâm Sơ Tuệ yên lặng thu thập sách vở rời đi.
Tiêu Diễn bận trực nhật nên về trễ một chút, lúc quay lại lớp đã không thấy người đâu.
Cậu chạy đến sân vận động, chỗ Lâm Sơ Tuệ hay chơi bóng, chỉ thấy đám Lục Trì đang ôm vai bá cổ cười hềnh hệch chẳng thấy bóng dáng Lâm Sơ Tuệ.
“Nhóc quỷ đâu?” Cậu thuận miệng hỏi Lục Trì.
Lục Trì ôm bóng rổ, nhìn Tiêu Diễn nói: “Sơ Ca á, gần đây bà ấy không chơi bóng với tụi tôi, vừa rồi Tiểu Điềm Điềm mới nhìn thấy bà ấy ngồi một mình bên hồ, tâm trạng hình như không được vui vẻ cho lắm.”
Tiêu Diễn gật đầu, phi lên xe đạp, lao đi.
…
Lâm Sơ Tuệ ngồi trên băng ghế cạnh hồ, nhìn ánh tà dương dần tắt, lòng buồn bực.
Trước kia ba Lâm luôn đưa cô đến đây, chạy bộ, rèn luyện sức khỏe, nếu quá mệt 2 ba con sẽ cùng nằm dài trên bãi cỏ nghỉ ngơi, ngắm hoàng hôn.
Sau này khi ba rời đi, nghĩa trang công dành cho liệt sỹ ở tận ngoại ô quá xa, Lâm Sơ Tuệ không thể thường xuyên đến thăm ba được.
Mỗi khi nhớ ông cô lại đến nơi này trò chuyện cùng không khí, cảm thấy như thể ba vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Cô thì thầm kể cho ba việc mình giành giải thưởng viết văn.
“Con cảm thấy lần này viết bậy viết bạ mà cũng có thể may mắn giành giải, nhưng mà cũng nhờ bạn cùng bàn giúp con rất nhiều.”
“Có đôi khi con cảm thấy tư duy của cậu ta quá khác người, như mấy sinh vật ngoài hành tinh, luôn làm người khác tức chết đi được.
Lại còn kiêu ngạo, thích làm theo ý mình, không để ý đến cảm nhận của đối phương.
Tuy nhiên không thể không công nhận cậu ta thật sự xuất sắc.”
“Dù sao tất cả mọi người đều thích cậu ta, con cũng chẳng biết tại sao.”
“Nhiều người muốn, vậy thì con càng không muốn.
Giống như mỗi lần rút thăm trúng thưởng, nếu tất cả mọi người rủ nhau đi, con sẽ không đi.”
Dứt lời, cô thở sâu một hơi.
Phiền thật.
“Không có tiền đồ.”
Giọng nói thanh nhuận nhàn nhạt vang lên bên tai.
Lâm Sơ Tuệ kinh hãi nghiêng đầu, chẳng biết Tiêu học thần từ bao giờ đã đứng ngay bên cạnh, hờ hững nhìn ra phía chân trời xa xa.
Giáng vàng lấp lánh, ánh sáng nhu hòa rơi toán loạn trên thân cậu thiếu niên ấy, dáng vóc Tiêu Diễn cao lớn, thẳng tắp, chân dài, eo nhỏ, dù chỉ mặc quần đen áo sơ mi trắng vô cùng bình thường vẫn toát lên thứ khí chất kiêu ngạo, chói mắt.
Cậu thuận thế ngồi xuống cạnh Lâm Sơ Tuệ, là vị trí trước đây ba Lâm hay ngồi.
“Cậu nghe lén tôi và ba tôi nói chuyện.”
“Không phải.” Tiêu Diễn thản nhiên đáp: “Mà là quang minh chính đại nghe.”
Chú Lâm đang ở trong thân thể cậu, cho nên cậu đương nhiên có thể nghe, chẳng thấy có gì khuất tất ở đây hết.
Lâm Sơ Tuệ vừa thẹn, vừa rối, cầm một nắm cỏ ném về phía cậu.
Có xanh còn lẫn bùn đất đập vào mặt cậu.
Làn da Tiêu diễn trắng quá mức cho nên chỉ cần dính một chút vết bẩn thôi cũng rất bắt mắt.
Tiêu Diễn không giận, cầm nhánh cỏ vuốt vuốt, khẽ cười: “Sao nào? Tôi lại làm gì chọc giận cậu rồi?”
“Cậu có!” Lâm Sơ Tuệ hờn dỗi nói: “Dù sao có người so với tôi càng cần cậu hơn, cho nên cậu cũng muốn sớm đổi bạn cùng bàn rồi đúng không?”
Lời này có hơi chua, Lâm Sơ Tuệ nói xong lập tức hối hận, thế nhưng lời đã nói ra như nước đổ khó hốt; gương vỡ khó lành cô đành vừa thẹn vừa xấu hổ, nóng nảy cúi xuống nhổ cỏ xung quanh, buồn bực không muốn để ý tới cậu nữa.
“Vì sao nhiều người muốn, cậu lại nhất định không muốn nữa?” Tiêu Diễn nghiêng đầu hỏi cô, ngữ điệu bình thản.
Lâm Sơ Tuệ đáp: “Muốn tranh cũng không tranh nổi.”
“Tôi thì muốn tranh.” Ánh mắt Tiêu Diễn vẫn chăm chú nhìn tảng mây hồng hững hừng quấn lấy ráng chiều đỏ rực, nhàn nhạt nói: “Không phải của tôi, nhưng tôi muốn, tôi nhất định sẽ tranh bằng được.
Nếu không tranh được thì đoạt, không từ thủ đoạn đoạt lấy thứ mình muốn, chẳng tiếc cái giá nào.”
Lâm Sơ Tuệ rất ít khi nghe thấy Tiêu Diễn mở lòng nói chuyện thành thật như vậy bao giờ, thoáng kinh ngạc, nhìn về phía cậu, lẩm bẩm: “Không tiếc bất kỳ giá nào?”
Nửa sườn mặt kiên nghị đắm chìm trong ánh chiều tà, bình tĩnh không gợn sóng.
Cậu nhặt một viên đá, ném xuống hồ nước: “Khi đã nghĩ thông suốt tôi muốn sống thật tốt, sống cho ra con người, kiếm thật nhiều tiền, không để bản thân bị người khác bắt nạt, lừa gạt, khinh khi…”
“Cậu nhất định sẽ được như ý nguyện.”
Lâm Sơ Tuệ nhìn thấy dây giày của Tiêu Diễn bung ra, ma xui quỷ khiến cúi xuống tháo ra, thắt lại cho cậu cẩn thận ---
“Tôi không được tính là một người bạn cùng bàn tốt, chưa kể còn thường xuyên gây phiền toái cho cậu, nhưng tôi có sức khỏe tốt, nếu như ai dám khi dễ cậu, tôi sẽ giúp cậu dạy bảo cậu ta.”
Gió nhẹ lướt qua, tóc mai của cô gái bên cạnh tung bay, trên nền da trắng nõn lại càng nổi bật,
Trái tim chai sạn, chằng chịt tổn thương của Tiêu Diễn lập tức trở nên mềm mại vô cùng.
“Vậy cậu có đồng ý… tranh đoạt tôi không?”
“Hả?”
“Cố gắng tranh với người ta một chút thôi, có lẽ tôi …”
Trong một giây này, Tiêu Diễn biết mình đã để tình cảm lấn át lý trí, Tiêu Diễn nhắm mắt, định thần trong chốc lát cuối cùng cười nhạt nói: “Được rồi.
Không có gì.”
“Cậu nói cái gì cơ?”
“Không có gì.”
“Con người này… sao cứ như thế nhở?”
“Tôi cứ thích vậy đấy.”
Cô càng truy vấn, Tiêu Diễn càng né tránh.
Cậu không có dũng khí, không dám quyết định… không dám hứa hẹn điều gì với người con gái này.
Lâm Sơ Tuệ kinh ngạc nhìn ý cười thanh khiết như trăng, dịu dàng như nước, đầu óc đột nhiên ngưng trệ, ma xui quỷ khiến tiến lại gần, hôn nhẹ lên khuôn mặt đẹp đẽ, thanh thuần kia.
Tiêu Diễn sững người.
Nụ hôn nhàn nhạt này tựa một bông tuyết mong manh vừa chạm vào lòng bàn tay lập tức tan biến, nhưng lại mạnh mẽ khắc vào tim cậu một ấn ký nóng bỏng.
Thanh tiến độ hoàn thành nhiệm vụ dưới góc phải tăng thẳng từ 45% lên 60%.
Hai má Lâm Sơ Tuệ đỏ bừng, phản ứng có vẻ hơi kích động.
Cô đột nhiên lùi ra sau hai bước, hét lên một tiếng thất thanh, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Tiêu Diễn: …
Người bị “đánh lén” là cậu, sao nhìn thế nào cũng giống cậu mới là kẻ đi đùa giỡn tình cảm của con gái nhà lành vậy?????
Tiêu Diễn đứng bật dậy hô: “Cậu chạy cái gì???”
“Không được nói chuyện với tôi.”
Chỉ vài phút “Nữ hoàng đường chạy” đã biến mất vô tung vô ảnh.
…
Vài phút sau, trong group [Học Sinh Đệ Nhất Nam Thành]
Lâm Sơ Tuệ:
Hệ thống gửi đến thông báo: Tiêu Diễn đã bị Lâm Sơ Tuệ xóa khỏi group [Học Sinh Đệ Nhất Nam Thành].
Tiêu Diễn: …
Hệ Thống gửi đến thông báo: Tiêu Diễn vừa chọc bạn.
Tiêu Diễn gửi tin nhắn riêng cho Lâm Sơ Tuệ: [Nói chuyện chút.]
Hệ thống gửi thông báo: [Xin lỗi, bạn không thể gửi tin nhắn cho Lâm Sơ Tuệ bởi vì cả hai không phải là bạn bè.
Tin nhắn của bạn sẽ được chuyển đến sau khi Lâm Sơ Tuệ chấp nhận lời kết bạn.]
Mấy ngày nay Lâm Sơ Tuệ nhác thấy bóng cậu là tránh, mặt đỏ tim run, tay chân cứng ngắc.
Cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, trước kia lúc còn học cấp 2 dù thời điểm làm chuyện xấu với Tần Nại, cũng chưa từng có phản ứng kịch liệt thế này.
Xấu hổ đến mức một câu cũng không nói được với cậu ấy, vừa trông thấy Tiêu Diễn trước mắt lập tức nhớ đến hình ảnh kia, sau đó đầu óc quay cuồng, tất cả các chức năng não bộ đều đình chỉ.
Mắc cỡ chết mất! Mắc cỡ chết mất thôi!
Cô vậy mà dám giở trò lưu manh, sàm sỡ học thần đại nhân!
Nhưng mà mặc cho Lâm Sơ Tuệ tránh đông tránh tây, hai người là bạn cùng bàn, hiện tại cũng không phải kỳ nghỉ, ngày nào cũng phải lên lớp, muốn tránh cũng không tránh được.
Lâm Sơ Tuệ quyết định không nói chuyện với Tiêu Diễn nữa.
Tháng 12 gió đông buốt giá, Lâm Sơ Tuệ sợ lạnh, xỏ tay vào túi, lạnh đến co ro co rúm.
Cô nhìn Tiêu Diễn, cậu mặc rất ít áo, trong chiếc áo khoác đồng phục là một chiếc áo len mỏng đậm màu, nhìn tương đối đơn bạc, cổ đeo thêm một chiếc khăn len mỏng.
Ngoài áo đồng phục bên trong Lâm Sơ Tuệ còn mặc một chiếc áo nhung dày, thêm một lớp quần áo thu đông giữ nhiệt, ba tầng quần áo lớp trong lớp ngoài, bọc kín lấy cả người.
Nhưng vẫn lạnh.
Tiêu Diễn ngồi bên cửa sổ, vì thông khí, cậu thường để hé một khe cửa, vừa không ảnh hưởng đến các bạn khác lại giúp không khí xung quanh luôn lưu thông, thoáng đãng, giúp tinh thần thoải mái, tỉnh táo.
Lâm Sơ Tuệ mở nắp bút, yên lặng cúi đầu viết xuống một dòng chữ, đẩy tờ giấy sang phía Tiêu Diễn.
Tiêu Diễn đang cặm cụi giải đề, nhìn cô gái nào đó ngượng ngùng đẩy một tờ giấy qua --- Có thể khép cửa sổ lại một chút nữa không.
Cảm ơn!!
Tiêu Diễn hờ hững liếc nhìn nội dung trên giấy, chẳng có hành động gì khác.
Lâm Sơ Tuệ thấy dáng vẻ thờ ơ của cậu, lại dùng bút đỏ khoanh tròn dòng chữ kia, đồng thời bổ sung mấy dấu chấm than to tổ chảng, đập xuống trước mặt cậu.
CÓ THỂ KHÉP CỬA SỐ LẠI CHÚT NỮA KHÔNG.
CẢM ƠN!!!!!!!!
Tiêu Diên còn chẳng thèm ngẩng đầu nhìn cô một cái, nét mặt lạnh nhạt, hờ hững đáp: “Tại sao tôi phải đóng?”
Lâm Sơ Tuệ tiếp tục viết xuống: [Bởi vì tôi lạnh.]
“Cậu lạnh thì liên quan gì tới tôi?” Tiêu Diễn lạnh lùng liếc cô một cái: “Tôi --- dù gì cũng chỉ là một người bị xóa bạn bè thôi.”
Lâm Sơ Tuệ: …
Ra còn đang giận dỗi vụ cô xóa bạn bè.
“Đã sàm sỡ tôi, giờ còn dỗi ngược tôi.
Làm như tôi có lỗi với cậu?” Tiêu Diễn hoàn toàn giống một cậu nhóc đang giận dỗi hết sức trẻ con: “Muốn trả đũa?”
Lâm Sơ Tuệ nắm chặt bút, khổ sở viết xuống giấy: “Xin cậu hãy quên chuyện đó đi.”
Tiêu Diễn xích lại gần cô, cười lạnh đáp: “Hôn cũng hôn rồi, quên làm sao được?”
Lâm Sơ Tuệ nhìn khuôn mặt anh tuấn bức người gần trong gang tấc, đang định cầm bút viết tiếp thì đã bị đối phương cướp được, ném sang một bên.
“Định giả câm điếc đến bao giờ.
Tính cả đời cũng không nói chuyện với tôi sao?”
Lâm Sơ Tuệ xấu hổ muốn chết, tận lực kéo giãn khoảng cách giữa hai người: “Là tôi… tôi có lỗi với cậu, nếu cậu cảm thấy bị thiệt thòi… vậy thì tôi...để ….
cậu… cậu thơm lại là được.”
Lúc nói những lời này Lâm Sơ Tuệ thực sự rất chân thành, không suy nghĩ vụ lợi gì cả cho nên từng câu từng chữ đều cực kỳ thật thà, ánh mắt cũng rất đỗi đáng thương.
Tiêu Diễn bị cô chọc cười, buông lỏng cổ áo Lâm Sơ Tuệ: “Còn có chuyện tốt thế cơ à? Đã hôn tôi còn muốn tôi hôn lại? Cậu đang suy nghĩ cái gì thế không biết.”
Lâm Sơ Tuệ lấy lại được tự do, lập tức vùi mặt xuống bàn nằm ngay đơ giả chết.
Không muốn nhìn, không muốn nhìn.
Sau một lát, cô cảm nhận thấy những cơn gió lạnh buốt biến mất.
Cô ngẩng đầu thấy Tiêu Diễn vươn tay đóng cửa sổ, đồng thời tháo khăn quàng trên cổ xuống quấn lên cổ Lâm Sơ Tuệ.
Chiếc khăn mỏng màu nâu mang theo nhiệt độ ấm áp trên người cậu ấy, lập tức triệt tiêu hoàn toàn cái lạnh đang xâm chiếm cô.
“Chuyện cậu hôn trộm tôi…”
Lời còn chưa dứt, Lâm Sơ Tuệ đã hoảng hốt đưa tay che miệng Tiêu Diễn lại: “Đừng nói nữa mà!”
Bàn tay mềm mềm, lành lạnh cứ thế chạm lên phiến môi cậu.
Đôi mắt hoa đào sâu thăm thẳm như đong đầy gió xuân ấm áp, chân thành nhìn cô gái trước mặt, nhỏ nhẹ thì thầm: “Không nói, chẳng lẽ để mặc cậu vĩnh viễn không chịu nói chuyện với tôi à?”
Lâm Sơ Tuệ chậm rãi buông tay xuống, hơi sa sút tinh thần, cúi thấp đầu sờ chiếc khăn mềm mại trên cổ: “Tại tôi nhất thời xúc động, chiếm tiện nghi của cậu, nếu cậu có tức giận...tôi cũng không dám oán giận nữa lời.”
“Thế đến cùng là ai giận ai?” Tiêu Diễn bất đắc dĩ nói: “Trước xóa tôi khỏi nhóm, sau hủy kết bạn với tôi, tránh tôi, không nói chuyện với tôi.
Ai ấy nhỉ?”
“Bởi vì tôi nghĩ cậu chắc chắn sẽ tự thoát khỏi nhóm, xóa bạn bè với tôi, cho nên tôi mới tiên hạ thủ vi cường…”
“Cậu nhất định phải tranh thắng thua với tôi đến vậy à?”
Lâm Sơ Tuệ như con thỏ nhỏ sợ sệt, chột dạ nhìn lén cậu: “Ba tôi nói rồi, con gái nhất định không thể quá chủ động, nếu không sẽ bị đối phương coi thường.”
Thế nhưng hết lần này đến lần khác… cô không tự chủ được mà thích người ta trước.
Cô cũng rất nhụt chí.
“Sợ bị xem thường nên dứt khoát tuyệt giao luôn.” Tiêu Diễn cong khóe miệng.
“Cậu đúng là vô lý hết mức.”
“Không phải sợ bị khinh thường mới xóa bạn bè với cậu, mà là…”
Cô thở dài, khẽ nhỏ giọng thì thầm: “Mà là sợ bị từ chối.”