Hơn Cả Tuyệt Vời (Something Wonderful)

Chương 5




Vào lúc hoàng hôn tối hôm sau, khi Alexandra đứng nơi cửa sổ phòng ngủ nhìn xuống lối xe chạy, nàng bỗng thấy một cỗ xe uy nghiêm chạy vào, đèn sáng nhấp nháy trong bóng hoàng hôn.

- Mary Ellen đến rồi! - nàng nói nhỏ rồi chạy ra khỏi phòng, nhanh chân trên hành lang dài của tầng lầu 3.

Khi Mary Ellen từ trên xe nhảy xuống, chạy lên tầng cấp của ngôi nhà khổng lổ, mái tóc đỏ dài phất phơ phía sau, hai tay ôm những gói gì trông có vẻ kỳ cục, vành chiếc mũ vải nằm gọn trong tay, thì Ramsey mở cửa ra. Vào đến tiền sảnh, Mary Ellen vội dừng lại, nhún gối chào anh chàng quản gia ngơ ngác nhìn, vì thấy vẻ kiêu kỳ của anh ta, cô tưởng anh là nhân vật quan trọng trong nhà. Rồi với giọng lo lắng, cô hỏi:

- Thưa ngài, Alexandra đâu rồi? Cô ấy còn sống không?

Khi thấy người quản gia há hốc mồm nhìn cô, Mary Ellen quay đi, gặp phải người nô bộc khác, cô lại nhún gối chào, và tha thiết hỏi:

- Alexandra ở đâu, thưa ngài? Xin làm ơn cho tôi biết.

Alexandra từ trên lầu chạy xuống, nhào đến ôm quàng lấy Mary Ellen, các gói đồ, chiếc mũ, và tất cả.

- Mary Ellen! - nàng sung sướng thốt lên - mình rất mừng khi có bạn đến...

Trong không khí yên lặng nặng nề của ngôi nhà uy nghi của bà Công tước, tiếng chào mừng của họ vang lên oang oang khiến cho không những chỉ 3 gia nhân khác chạy đến tiền sảnh, mà cả bà Công tước thừa kế và chàng cháu nội lớn của bà cũng chạy đến.

Ở Morsham, Mary Ellen xuất thân trong một gia đình nông dân giản dị, thẳng thắn, không quen lời kiểu cách, ăn nói đầu môi chót lưỡi. Thế cho nên cô không giữ gìn lời ăn tiếng nói, phép tắc xã giao trước mắt những người ở ROsemeade cho đúng qui cách của giới thượng lưu, kể cả anh chàng quản gia và người nô bộc.

Cô cũng không cần đến ý kiến của họ; mà cô chỉ lo sao Alexandra tai qua nạn khỏi thôi.

- Ôi Alex! - Mary Ellen kêu lên - mình cứ tưởng bạn chết rồi! Nhưng may sao bạn vẫn bình yên như cũ, chỉ có hơi xanh xao 1 chút, có lẽ vì ở trong ngôi nhà âm u với những người âm u này. - rồi không kịp thở để lấy sức, cô nói tiếp - Thư của bạn, nghe khiếp quá, má mình muốn đi với mình nhưng vì bố mình không được khỏe. Và cái anh chàng đánh xe chết tiệt kia không cho mình biết một chút gì về bạn, mặc dù mình đã van xin anh ta cho mình biết tin bạn. Anh ta chỉ nhìn mình đăm đăm và đáp - “Tôi không biết gì hết”. bây giờ bạn hãy nói cho mình biết đi: tại sao bạn “cô đơn” và “tai họa khủng khiếp” mà bạn đã viết trong thư là tai họa gì và... những người ấy là ai?

Bỗng tiếng bà Công tước cất lên chát chúa phía sau họ:

- Tôi nghĩ cô Lawrence “cô đơn” là vì cô ấy sắp lấy người chủ ngôi nhà “âm u” này, anh ta là cháu nội của tôi.

Mary Ellen há hốc mồm, rồi quay qua nói với Alexandra:

- Ồ không! - Cô ta khóc, mắt nhìn Ramsey một cách hoảng hốt, cô tưởng anh ta là chủ ngôi nhà, vì anh mặc bộ comple đen rất đẹp - Alexandra không được lấy người ấy! Mình không để bạn lấy! Alex! Anh ta béo phệ.

Jordan thấy bà nội có vẻ tức giận quá rồi, nên chàng đằng hắng giọng từ ngoài ngưỡng cửa vào tiền sảnh. Chàng đã đứng đấy để quan sát cảnh diễn ra, lòng vừa tức vừa thú vị.

- Alexandra, có lẽ bạn em muốn cất những cái gói ấy và được giới thiệu với mọi người, phải không?

Alexandra giật mình khi đột ngột nghe tiếng chàng, nàng vội đáp:

- Dạ, phải, phải đấy - Lập tức Ramsey bước tới lấy cái gói đồ trên tay Ellen. Khi Ramsey mang cái gói đi, Alexandra hỏi nhỏ bạn - những gói gì thế?

- Thuốc giảm đau làm bằng lòng heo và nấm mèo - Mary Ellen to tiếng nói láo - mẹ mình làm để chữa cho bạn khỏi đau.

Ramsey duỗi thẳng cánh tay ra và cả hai cô gái cười ngặt nghẽo, nhưng niềm vui của Alexandra biến nhanh như khi nó đến. nàng nắm khuỷu tay của Mary Ellen, quay người của cô ta để nhìn thẳng vào Jordan và bà nội chàng. Mary Ellen nhìn thấy nét mặt của bà nữ Công tước quá đanh đá, cô hoảng sợ, bước lui một bước, trong khi Alexandra cố gắng giới thiệu.

Không thèm chú ý đến lời chúc mừng nhát gừng của Mary Ellen, bà Công tước hỏi cô với cái giọng nghe rất khủng khiếp:

- Người Ireland à?

Bối rối hơn sợ sệt, Mary Ellen gật đầu:

- Đáng ra tôi phải đoán trước như thế mới phải, - bà Công tước chua chát nói - và chắc là công giáo, phải không?

Mary Ellen gật đầu:

- Tất nhiên thôi - bà Công tước vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mặt Jordan, rồi quay gót đi đến phòng khách nhỏ - Bà hoàng không thể ở lâu với những người thuộc giới hạ lưu đê tiện như thế.

Mary Ellen nhìn bà bỏ đi, vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, rồi cô quay lui khi nghe Alexandra giới thiệu anh chàng cao lớn là Công tước Hawthorne.

Quá sửng sốt đến nỗi không nói được lời nào với chàng, Mary Ellen nhìn Alex, mắt mở to, miệng thì thào hỏi:

- Công tước à? - Cô tảng lờ không để ý đến người mang chức tuớc ấy, người đang đợi cô nhún gối chào.

Alexandra gật đầu, nàng đã nhận ra rằng mời Mary Ellen đến đây, mời một cô gái quê đến đây, là chuyện không nên chút nào hết.

- Công tước thật, đích thực tốt bụng phải không? - Mary Ellen hỏi, giọng hồi hộp, quá lo sợ không dám nhìn lên mặt chàng.

- Công tước thật - Jordan đáp, giọng lề rề châm biếm - Công tước thật, đích thực, tốt bụng. Bây giờ biết tôi là ai, tại sao không cho tôi biết cô là ai?

Mary Ellen thẹn đỏ mặt, đỏ đến mãi tận chân mái tóc đỏ rực, cô nhún gối chào, đằng hắng giọng, rồi nói:

- Mary Ellen O Toolel, thưa ngài, Đức ngài - cô nhún gối chào lại - Thưa Đức ông, ờ Đức Ngài...

- “Đức Ông” là được rồi - Jordan cắt ngang lời cô.

- Sao? - Mary Ellen thốt lên ngơ ngác, mặt đỏ gay.

- Lên lầu mình sẽ nói cho bạn biết - Alexandra nói nho nhỏ. Nàng trấn tĩnh, nhìn thoáng Jordan, chàng đứng nơi ngưỡng cửa như một vị thần khổng lồ, da ngăm đen, trông thật dễ sợ. Nhưng hấp dẫn kỳ lạ - Thưa Đức ông, nếu Ngài cho phép, tôi dẫn Mary Ellen lên lầu.

- Cứ tự nhiên - Jordan nói lề rề, Alexandra có cảm giác khổ sở là chàng xem hai cô vui sướng một cách vô lý như một cặp chó lai vụng về nô giỡn trong sân chuồng ngựa.

Khi họ đi qua phòng khách nhỏ, giọng bà Công tước vọng ra như tiếng sấm ì ầm:

- Nhún gối chào!

Cả hai cô gái đều quay qua cùng nhún gối chào trước ngưỡng cửa phòng khách.

- Bà ta điên phải không? - Mary Ellen hỏi ngay khi họ lên đến phòng ngủ riêng của Alexandra. Mary mở to mắt kinh ngạc nhìn quanh căn phòng sang trọng như thể cô sợ bà Công tước sẽ hiện ra như một con quỉ. - Có phải bà ta thường đi quanh chỉ nói với mọi người - Ireland phải không? Nhún gối chào? Có phải công giáo không? - Mary Ellen bắt chước giọng của bà.

- Cảnh tượng ở đây ồn ào thế đấy - Alexandra đáp rồi cười, nhưng nụ cười tắt ngay khi nàng nghĩ đến tình cảnh bi đát hiện tại của mình - và việc mình vào làm dâu ở đây.

- Tại sao thế? - Mary Ellen thở mạnh, vẻ mặt hốt hoảng - Alex, chuyện gì xảy ra cho bạn thế? Chỉ mới cách đây 4 ngày, chúng ta chơi trò đấu thương, vui đùa với nhau, thế rồi bạn biến mất, và bây giờ cả làng bàn tán xôn xao về bạn. Má mình nói với mình đừng để ý gì đến chuyện người ta bàn tán cho đến khi nào đã nói chuyện với bạn, nhưng vợ ông phú nông nói với Honor, rồi Honor nó với mình rằng chúng mình không được tiếp xúc với bạn. Nếu gặp bạn đi ngoài đường thì phải băng qua bên kia đường để tránh, vì bây giờ bạn đã bị ô uế.

Alexandra không nghĩ tình hình đến nỗi quá tệ, nhưng bây giờ nghe bạn cho biết như thế, nàng cảm thấy lòng đau như cắt không biết cãi lý với ai. Nói tóm lại, mọi người đều tin nàng có tội. Những người nàng quen biết từ lúc còn thơ ấu đều muốn xua đuổi nàng mà không cần nghe nàng phân trần. chỉ có Mary Ellen và gia đình cô ta mới tin Alex, đợi để nghe nàng trình bày chuyện của mình.

Ngồi xuống tấm khăn trải giường màu vàng Alexandra ngước đôi mắt đau đớn nhìn người bạn duy nhất.

- Mình kể cho bạn nghe chuyện gì đã xảy ra.

Nhiều phút sua, khi Alexandra kể xong câu chuyện, Mary Ellen cứ nhìn nàng mải miết, im lặng không nói một lời. Nhưng 1 lát, cặp mắt đờ đẫn của Mary ellen trở nên có hồn rồi sáng rực.

- Alex! - Mary Ellen thốt lên, miệng nở nụ cười thật tươi, trước mặt cô hiện lên hình ảnh chàng thanh niên cao lớn, người mà Alexandra sẽ lấy làm chồng. - người chồng tương lai của bạn không chỉ là Công tước mà còn là một người đẹp tuyệt vời! - Thật đấy. Đừng chối cãi. Ngay khi mới thấy anh ta dưới lầu là mình đã nghĩ thế rồi, nhưng vì mình quá lo cho bạn, nên mình không nói thôi.

Biết Mary Ellen nói thật, nên Alexandra trả lời với sự tự tin:

- Bề ngoài của ảnh... không đến nỗi tệ.

- không đến nỗi tệ à? - Mary Ellen phản đối câu nói của Alex, cô chống nạnh tay lên hông rồi hai mắt mơ màng - Này, mình tin anh ta đẹp hơn Henry Beachly rất nhiều, mà Henry là người thanh niên mình cho đẹp trai nhất. Này, Henry làm cho mình ngẩn ngơ.

- Cách đây 6 tháng, bạn cho George Larson là người đẹp nhất - Alexandra nói, nàng cười - và George cũng làm cho bạn ngẩn ngơ.

- Là chỉ vì mình chưa thấy Henry trước - Mary Ellen chống chế đáp.

- và trước đó 6 tháng nữa, bạn cho Jack Sanders là người đẹp nhất trên đời và anh ta làm cho bạn ngẩn ngơ - Alexandra nói tiếp, lông mày nhướng cao vui vẻ.

- Là chỉ vì mình chưa gặp George và Henry trước đó - Mary Ellen đáp, thật sự bối rối trước sự đủa nghịch của Alexandra.

Alexandra trêu tiếp:

- Mình nghĩ bạn ngẩn ngơ là vì bạn bỏ rất nhiều thì giờ ngồi một chỗ để đọc những cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Mình nghĩ làm thế mắt bạn rất dễ hư và khiến cho bạn thấy bất kỳ chàng trai nào bạn gặp cũng có vẻ là vị anh hùng lãng mạn, đẹp trai.

Mary Ellen mở miệng định phản đối ý kiến công kích của Alex về mối tình thiêng liêng của cô đối với Henry Beachly, nhưng bỗng cô thay đổi ý kiến, cười tinh nghịch nhìn Alexandra.

- Ban nói thật đúng - cô nói, nhảy qua ngồi phía bên kia giường. Cô buồn rầu xác nhận - Ông Công tước của bạn nhìn không được mắt thật.

- Nhìn không được mắt! - Alexandra lớn tiếng chống chế - Này, nét mặt anh ấy cao quí, đàn ông và... rất đẹp trai.

- Thật ư? - Mary Ellen hỏi, cố nín cười và giả vời nhìn đầu móng tay cắt ngắn - bạn không thấy tóc ông ta quá đen hay là mặt quá rám nắng, hay là cặp mắt có màu rất kỳ cục à?

- Mắt màu xám! Màu xám hiếm có và đẹp!

Nhìn thẳng vào đôi mắt tức giận của Alexandra, Mary Ellen nói với vẻ giả vờ thơ ngây:

- Nhưng dĩ nhiên chúng ta không ai dám nghĩ rằng ông ấy có nét giống như một vị thần Hy lạp phải không?

- Thần Hy Lạp à? - Alexandra cau có đáp - Dĩ nhiên là không.

- Vậy thì theo bạn ông ấy như thế nào? - Mary Ellen hỏi, không thể che giấu sự vui thích trước thái độ yêu đương say đắm của bạn được nữa.

Hai vai Alexandra xệ xuống, nàng xác nhận sự thật.

- Ôi, Mary Ellen! - Giọng nàng thì thào, khổ sở như hụt hơi - Anh ấy giống như David của Michelangelo!

Mary Ellen gật đầu trang trọng.

- Bạn yêu ông ấy. Đừng chối cãi. Khi bạn nói đến ông ấy, mặt bạn đã nói lên hết điều đó. Bây giờ, - cô ta nói hăng say, người chồm tới trước, mắt nhìn sát vào Alexandra - nói cho mình biết bạn cảm thấy như thế nào... Nghĩa là cảm xúc của bạn khi yêu?

- Được thôi - Alexandra đáp, nàng cảm thấy hăng hái mặc dù nàng rất muốn giấu kín tình cảm - cảm giác khi yêu hết sức kỳ lạ, nhưng cũng rất kích thích. Khi mình thấy ảnh ngoài hành lang, mình có cảm giác giống như khi mình thấy bố mình lái cỗ xe lên con đường vào nhà - cảm giác sung sướng nhưng lo rằng mình đang thấy một cảnh đáng sợ, đáng buồn, và ông sẽ bỏ đi nếu mình không vui vẻ, và rồi mình sẽ mất ông.

Mary Ellen rất nôn nóng muốn nghe chuyện tình yêu, đến nỗi cô nói mà không suy nghĩ:

- Đừng ngốc! Nếu bạn lấy ông ta thì làm sao ổng bỏ bạn được?

- Giống như việc ba mình bỏ má mình.

Cặp mắt xanh của Mary Ellen ánh lên vẻ thương cảm, nhưng cô vội giữ bình tĩnh, nói:

- Đừng nghĩ đến chuyện đó. Dù sao chuyện ấy đã thuộc về quá khứ rồi, và vả lại, trong 4 hôm nữa, bạn trở thành phụ nữ, vì bạn đã được 18 tuổi.

- Mình không nghĩ mình là phụ nữ! - Alexandra khổ sở nói lên lời đã làm cho cô lo sợ từ khi cô gặp người đàn ông đã lấy mất trái tim cô trong vòng một giờ sau khi gặp lần đầu. - Mary Ellen mình không biết nói gì với anh ấy. Chưa bao giờ mình để ý đến con trai và bây giờ khi ảnh đến gần, mình không biết nói gì hay làm gì với ảnh. Hoặc là mình nói ra những điều đầu tiên hiện ra trong óc - mình lấy điều đó làm đề tài - hay là mình mất bình tĩnh hoàn toàn và đứng y ra đấy như phỗng. Mình phải làm gì? - nàng van lơn hỏi bạn.

Mắt Mary Ellen ánh lên vẻ tự hào. Alexandra nổi tiếng là người trí thức trong làng, nhưng không ai cho rằng nàng xinh đẹp. Còn Mary Ellen thì trái lại, được xem là hoa khôi trong làng, nhưn không ai nghĩ bộ óc cô tinh thông. Thực vậy, bố cô thường gọi cô là “người đẹp óc đặc sệt” của ông.

- Bạn thường nói gì với bọn con trai khi chúng đến nhà bạn? - Alexandra năn nỉ bạn.

Mary Ellen cau mày, cố vận dụng trí thông minh mà Alexandra cuối cùng đã cho cô cơ hội để trổ tài,.

- Này nhé, - Cô nói chậm rãi, - mình quan sát, để ý thấy các cậu bé ấy thích nói về mình và thích nói về những điều họ quan tâm đến - Mary hí hửng vì cô đã nói ra được vấn đề cần giải quyết - Bạn chỉ cần đặt câu hỏi cho thật chính xác, thế là chàng trai ấy sẽ nói thao thao bất tuyệt. Đấy, vấn đề đơn giản thế đấy.

Alexandra đưa hai tay lên trời vói vẻ thất vọng

- Làm sao mình có thể biết anh ta quan tâm đến cái gì, vả lại, anh ta đâu còn con nít, ảnh đã 27 tuổi rồi.

- Đúng - Mary Ellen xác nhận - nhưng mẹ mình thường nói đàn ông, ngay cả bố mình, cũng là con nít đó. Vì vậy, kế hoạch của mình vẫn áp dụng được. Cứ đưa ảnh vào câu chuyện, chỉ cần hỏi ảnh quan tâm đến cái gì.

- Nhưng mình không biết cái gì làm cho ảnh quan tâm - Alexandra nói rồi thở dài.

Mary Ellen im lặng, suy nghĩ về vấn đề này.

- Mình nghĩ ra rồi! Ảnh sẽ quan tâm đến các vấn đề như các đàn ông khác quan tâm. Những vấn đề mà bố mình thường nói đến. Bạn hỏi anh về...

- Về cái gì? - Alexandra cúi người tới trước khi Mary Ellen có vẻ suy nghĩ lung lắm.

Bỗng Mary Ellen búng ngón tay, mặt mày tươi cười.

- Nói về sâu bọ! Hỏi ảnh mùa màng trên đất ruộng của ảnh phát triển ra sao và hỏi ảnh có gặp khó khăn gì về sâu bọ không! - Sâu bọ là mối quan tâm hàng đầu của tất cả đàn ông trồng trọt hoa màu.

Trán của Alexandra nhăn lại vì suy nghĩ.

- Côn trùng hình như là đề tài không mấy hấp dẫn.

- Ồ, đàn ông không thích những đề tài giải trí hay là thật hấp dẫn đâu. Nghĩa là nếu bạn nói với họ về cái mũ vải mà bạn thấy bày bán trong cửa sổ nhà hàng, họ sẽ tiu nghỉu ngay. Và nếu bạn thảo luận về chiếc áo dài mà bạn mơ ước ngày nào đấy sẽ may, có lẽ họ sẽ ngủ gục trong khi bạn đang miêu tả cái áo!

Alexandra ghi nhớ mẩu thông tin sinh động này đồng thời cô nhớ lời khuyên của bạn về chuyện sâu bọ.

- Và dù hoàn cảnh nào đi nữa - Mary Ellen nghiêm khắc dặn dò - bạn cũng đừng bàn chuyện Socrates cổ lỗ sĩ lạc hậu và chuyện Plato cổ hủ chán phèo với ông ấy. đàn ông rất ghét phụ nữ quá thông minh. Và còn chuyện này nữa - Alex, - Mary Ellen càng lúc càng hăng say - bạn phải học cách ve vãn.

Alexandra nhăn mặt, nhưng nàng biết tốt hơn hết là không nên cãi lời bạn. Bọn con trai đủ lứa tuổi bám theo váy của Mary Ellen, họ tụ tập ở phòng khách nhà cô, hy vọng được gặp mặt cô một lát, vì vậy, lời khuyên của Mary Ellen về vấn đề này không được xem nhẹ. Alex miễn cưỡng nói:

- Rất tốt, nhưng mình phải làm sao để ve vãn?

- Dễ thôi, ví dụ dùng mắt của bạn chẳng hạn. Bạn có cặp mắt quá tuyệt vời.

- Dùng mắt để làm gì?

- Để nhìn thẳng vào mắt của ông Công tước. Và nhấp nháy lông nheo một chút để ổng thấy hàng lông mi dài.

Alexandra “nhấp nháy” lông nheo để làm thí nghiệm, rồi nàng lăn xuống gối, cười vang.

- Chắc trông mình như một con điên.

- Với đàn ông thì không. Họ thích làm như thế đấy.

Alexandra thôi cười, quay đầu trên gối, nhìn Mary Ellen với vẻ trầm tư.

- Bạn có tin chắc như thế không?

- Rất tin. Và còn thêm chuyện này nữa: đàn ông thích biết bạn thích họ. Nghĩa là khi mình nói với họ rằng họ quá mạnh hay can đảm hay lanh lợi, họ thích lắm. Họ cảm thấy họ quan trọng. Bạn đã nói với ông Công tước bạn yêu ông chưa?

Alexandra im lặng.

- Bạn đã nói chưa?

- Có lẽ chưa!

- Bạn nên nói, rồi ổng sẽ nói ổng yêu bạn!

- Bạn có chắc không?

- Chắc chứ!