- Vân Anh, thân làm lớp trưởng lại không gương mẫu, lại đánh nhau trong lớp. Tại sao lại ấu trĩ như thế? Cô thật sự không hiểu tại sao luôn, bây giờ em nói đi, em giải thích vì sao em lại làm như thế?
Tôi thì không lường trước được việc phải lên ban giám hiệu uống nước chè như này. May mắn là thầy hiệu trưởng đi công tác nếu không cả tôi và Ngọc đều gặp họa lớn, kèm theo là bản tường trình và triệu tập hai vị phụ huynh. Nếu bây giờ rõ ràng ai sai ai đúng, chắc chắn sẽ an toàn trở về, nên tôi lấy hết bình tĩnh giải thích với cô:
- Em thưa cô, chẳng có lửa thì có khói. Cô chủ nhiệm em cũng sắp hết năm thứ hai rồi, có cũng hiểu phần nào tính em và tính bạn Ngọc rồi chứ ạ? Nếu bạn ấy không liên tục làm phiền em, từ giật tóc, ngáng chân, bôi kẹo cao su vào ghế thì em chẳng có lúc phát hỏa lên như này. Mà thật sự, bạn ấy có ý định tát em trước em mới phản kháng, là em tự vệ, bạn ấy không đi trên đôi guốc ba phân cũng chẳng nhanh chóng ngã như thế, bạn ấy không trang điểm đậm đi học cũng không bị lem nhem như này. Bản thân em thấy, em chưa hề làm gì có lỗi cả!
Lần đầu tiên tôi nói chuyện thẳng thắn với cô giáo như thế, chỉ vì hai chữ công bằng. Cái Ngọc ngồi bên chỉ biết khóc, tôi chẳng hiểu nó khóc vì cái gì nữa? Bao tháng ngày nó cô lập tôi tủi thân đến phát mệt nhưng tôi vẫn chịu đựng được, vậy tại sao nó phải như vậy? Vì sau khi lột đám son phấn nó chẳng còn lại gì? Hay là nó đang cố dùng nước mắt để mong cô giáo thương hại? Nhưng, nhầm người rồi bạn ạ!
- Ngọc, những điều bạn nói có đúng không?
Nó vẫn không trả lời, tôi thấy tay nó bắt đầu run lên và siết chặt chiếc váy. Ngọc học không hề giỏi, hình ảnh nó trong mắt thầy cô là những màu sắc nhạt nhòa với những con số thấp lẹt đẹt. Thêm nữa lại là nhân vật điển hình trong việc ăn chơi khiến hành động của nó càng thêm xấu hơn.
- Nếu là đúng, em có thể xin lỗi bạn ngay ở đây được không?
Tôi nghe thấy tiếng nức nở ngày càng lớn, nhưng Ngọc đang cố gắng kìm lại. Không sao, tôi không cần câu xin lỗi nông cạn từ miệng, tôi cần lời xin lỗi thật tâm.
- Dạ thôi cô ạ, nếu bạn ấy không có thiện chí, em cũng không cần. Em xin phép lớp học bài!
Cô giáo khẽ gật đầu, tôi liền đi vội về lớp. Tâm trạng cực kì tốt, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, trời thì nắng đẹp như này tôi đi đòi lại công lí thành công là điều dĩ nhiên. Nhưng đến cửa lớp, tôi tự dưng thấy chột dạ. Bây giờ là tiết Văn, cô giáo có tuổi siêu khó tính đang quát thằng Khang vì tội gì đó trong lớp. Thật sự không biết bước tiếp hay đợi bão gió qua. Đúng là tiến thoái lưỡng nan mà, nhưng cuối cùng tôi vẫn dũng cảm bước lên và nói:
- Em thưa cô em xin phép vào lớp!
Tôi đã canh đúng lúc cô giáo ngưng giảng rồi mà, đâu có cắt mạch nói của cô đâu. Cô khẽ nhìn ra cửa lớp rồi gật đầu, tôi bẽn lẽn vào lớp với ánh mắt đầy tò mò của các bạn và hình viên đạn của cô. Thời gian chưa kịp ngưng đọng lấy hai phút thì cô giáo cất tiếng nói:
- Vân Anh, vấn đề em làm sáng nay chắc cô không phải nói, mà cô cũng không muốn nói vì nó rất đáng xấu hổ. Cô thật sự thất vọng, vì em là cánh tay trái đắc lực của cô. Nên hôm nay cô quyết định ghi tên hai em vào sổ đầu bài để làm gương cho các bạn. Chúng ta tiếp tục học bài!Cô nói mà tôi không kịp phản ứng gì luôn, tại sao, tôi đâu có đánh nhau trong giờ đâu, thậm chí đó không được coi là đánh nhau. Tại sao vậy, tại sao? Ngày hôm nay là ngày vui mà, sao cô không cho em vui nốt. Nhưng cô giáo nổi tiếng khó tính và khó thương lượng nên... thôi, khó quá bỏ đi!
Tôi chấp nhận thương đau mở sách vở ra học bài, bỗng dưng thằng An ngồi trên tôi nghiêng đầu xuống nói nhỏ, một lượng vừa đủ tôi nghe thấy:
- Hôm nay mày là anh hùng Vân Anh ạ!
Tôi khẽ mỉm cười thì thấy cái Lan ghé máy điện thoại ra và nháy mắt:
- Ảnh đẹp lắm!
Tôi suýt phì cười vì ảnh quá là chân thực và sống động. Phá tan hình ảnh "họt gơ" sống ảo của Ngọc bao năm gây dựng. Mặt mũi thì lem nhen đen đỏ hòa quyện, thật là chẳng giống ai. Đang chiêm ngưỡng bức ảnh thế kỉ tự dưng cái Lan rụt tay lại rồi trở về vẻ mặt nghiêm túc, tôi bất chợt quay lên thì thấy cái Ngọc đã đứng ở cửa lớp và nhanh chóng đi về chỗ.
Đúng thật, là nó hoàn toàn không có một chút thành ý nào, tôi thấy ánh mắt của nó ánh lên sự căm phẫn nhưng đến gần chỗ tôi vẫn cố gắng nhẹ nhàng nói:
- Vân Anh, cuối giờ tớ có chuyện muốn nói với cậu!
Thật ra tôi cũng không có thành kiến gì, nhưng miệng lại cứ khẽ nhếch lên cười khinh ấy. Bao năm học với tôi, lần đầu tiên nó nói câu cậu tớ mà không có mặt Bin.
Được thôi, chơi thì chơi đến cùng.
Cuối giờ, nó đợi tôi ở cổng trường thật. Có vẻ là đợi hơi lâu vì tôi còn phải nộp sổ đầu bài về cho nhà trường. Cứ nhìn thấy dòng chữ "Vân Anh và Ngọc gây gổ trong giờ" ở mục phê của cô mà thấy nhói hết cả lòng. Lớp trưởng lần này lại bị đứng dưới cờ trong mục cảnh cáo, chẳng lẽ lại đào lỗ lẻ để chui xuống cho bớt thẹn.
- Hôm nay mày làm như thế là hơi quá đáng rồi đấy!
Cái Ngọc cất tiếng trước khiến tôi không khỏi bật cười. Quá đáng à?
- Thế nào là quá đáng, thế nào là không quá đáng? Quá đáng là tự vệ cái tát, phản kháng bằng cái đẩy à? Quá đáng là tháo tất cả những cái mang tên là giả dối trên người mày ra à? Còn việc mày làm là không quá đáng, có ngáng chân, giật tóc, bôi kẹo cao su cũng là hợp lí?
Nó ngừng lại một chút, rồi phản kháng yếu ớt bằng giọng chợ búa:
- Mày có quyền đếch gì mà phán xét tao?
- Thế mày nghĩ mày đang làm gì, mày đang đứng ở đâu, mày nghĩ mày là ai? Là cái rốn của vũ trụ? Là mẹ của thiên hạ chắc? Bao lâu nay, mày cứ cố gắng xây dựng lên một cái cuộc sống sặc mùi giả dối, toàn những lời sáo rỗng nơi đầu môi trót lưỡi mà mày cũng nghe được. Mày đã từng nghĩ những ai đang thật lòng với mày chưa, hay toàn đám nịnh bợ. Lúc mày bị như sáng nay, có đứa nào vào can, hay chúng nó ngồi chụp ảnh mày. Đến bây giờ, vẫn là một thân một mình mày chống trọi yếu ớt chứ có ai bên cạnh mày?
Tôi ngồi xả một tràng dài khiến nó bỗng dưng im lặng. Có lẽ, là đáng trúng tâm lí nó rồi. Những tháng ngày qua, nó chỉ đơn giản là mưu cầu hạnh phúc, cố gắng xây dựng lên một vỏ bọc hoàn mĩ mà quên đi cái nhân cách bên trong.
- Mày có thấy mày đang quá đề cao cuộc sống sinh học, mà mày dần bỏ bê cái cuộc sống tâm hồn của mày không? Cứ nhồi nhét đi, sau này mày sẽ thành người thủ đoạn đến như nào, lúc đấy lại chẳng hại được ai lại tự cầm dao đâm chính mình!
Tôi nói xong nhanh chóng lên xe rồi vít ga bỏ đi. Hôm nay như thế là quá nhiều việc rồi, và giải quyết cũng gọn gàng. Chỉ bị ghi vào sổ đầu bài thôi mà, không sao cả, nên tôi sẽ giấu Bin chuyện này.
Tôi mò mẫm vào facebook như hôm qua thằng Bin nó dạy: chỉ cần ấn vào mục tin nhắn và chỉ được trò chuyện với nó. Tôi lạch cạch gõ từng chữ rồi ấn gửi cho thằng Bin:
"Thành côngrồimàyạ, taobìnhanvôsự, conNgọcthì bị vôsốảnh dìm"
Facebook nhanh thật đấy, mới nhắn đây thôi mà nó đã trả lời rồi. Tôi nói nó sơ qua rồi nhanh chóng đi xuống chuẩn bị nấu cơm, dù sao công lớn nhất và là thằng Bin đã bày kế cho tôi. Sau này nó về tôi sẽ hậu tạ!
____________
Vụđánhnhauđầutiêncủa chị nhà 😂😂