Sáng hôm sau, sáng bảnh mắt ra, thằng Bin đã eo éo lôi tôi dậy. Đêm qua thức khuya đọc cố đống Doraemon của nó, làm giờ đầu tôi cứ quay quay, đâm ra lên cơn dậm tay dậm chân như con dở. Thế mà thằng Bin cũng chẳng tức, nó chỉ cười cười đẩy tôi vào phòng tắm, với lên giá lấy cả kem đánh răng vào cái bàn chải hồng hồng, nhét vào tay tôi. Tôi cầm bàn chải, đầu óc vẫn cứ lung bung oặt ẹo, loáng thoáng nghe thằng Bin bảo:
- Hơn 8h rồi đấy, gật gù cái gì nữa, cho chừa cái thói thức khuya.
Nói chung là nó đang khiển trách móc méo tôi. Cơ mà tôi cũng không quan tâm lắm, cho tới khi nghe nó giục thay quần áo, ba nó chở hai đứa đi ra cung văn hóa sinh hoạt, tôi mới thấy mắt mình sáng hơn hẳn, động tác cũng cố nhanh hơn. Chuyện, đứa nào ngu mà chối việc đi chơi cơ chứ? Tất nhiên không phải bạn Ghẹ rồi, vì Ghẹ thông minh vô cùng.
Cái cung văn hóa to rộng, mấy đứa nhóc bằng tuổi tôi nhốn nháo cười đùa. Tôi đảo mắt xung quanh, đếm thấy bao nhiêu hoạt động: vẽ, múa, cầu lông, hát, ôi nhiều lắm. Tôi thì không giỏi mấy vụ hoạt động này lắm, ít khi ra chỗ đám đông nên kể cũng ngại, cứ nắm góc áo thằng Bin lôi lôi giật giật, nắm mãi không buông. Hình như thằng Bin cũng biết tôi ngại, nó cứ để yên cho tôi bấu víu. Tôi bảo tôi thích xem các bạn ý tô tranh màu nước, Bin cũng chiều đưa ra góc mỹ thuật. Trong lúc tôi như bị thôi miên điên cuồng bôi trát nghịch ngợm mấy khay màu nước, Bin nó tranh thủ đi chơi vài hiệp bóng rổ.
Tôi ngừng tay, nhìn nó cứ bỏ xa hết trình độ người khác, rướn mình đẩy bóng vào khung, công nhận, siêu ra phết! Lúc nó chơi xong quay lại, thì mặt mũi tôi đã bị dính ra thành cái khối màu dị hợm loang lổ. Mấy bạn đang yên lặng vẽ tranh quay sang nhìn tôi ái ngại. Tôi hơi cúi mặt lấm lét nhìn thằng Bin, cũng tự thấy ái ngại vì cái trò nghịch ngợm của mình.
Thằng Bin chẳng buồn nói gì nữa, chắc nó cũng quá quen với cái thói lên cơn của tôi rồi, thế nên chỉ lẳng lặng đi tìm giấy ướt, một tay bóp lấy mặt tôi, một tay cầm giấy lau lau "dọn dọn".
Đúng lúc ấy, từ phía cái đàn piano to đùng, một âm thanh dịu dàng dễ nghe phát ra, tôi mê mẩn nhìn về hướng ấy, thấy một bạn nam đang chăm chú đánh đàn. Nhìn người ta giỏi giang như vậy, đương nhiên ngưỡng mộ vô cùng, tôi cứ nhìn không chớp mắt, tỏ vẻ mình là người rất biết thưởng thức nghệ thuật. Thằng Bin thấy tôi nhìn như muốn lao ra chỗ người ta, chẳng hiểu sao mặt mũi nó hằm hằm như cà thối, xong nó hỏi tôi, bằng cái giọng rõ xấc xược:
- Thích à?
Tôi cũng không để ý nó lắm, vô thức gật gật đầu. Thế là thằng này như được thể, ném cái tờ giấy ướt dính đầy màu nước trong tay đi, bước tới chỗ cái đàn. Bạn trai kia cũng vừa kết thúc một bản nhạc, từ từ đứng dậy nhường chỗ cho thằng Bin.
Giây phút nó đặt tay lên phím đàn, là lúc tôi cảm thấy hình như xung quang đang ngưng trệ...
Đơn giản vì nó chơi đàn hay như một nghệ sĩ nổi tiếng! Âm thanh vang ra như cả đồng xanh hoa nắng, làm tôi có cố, vẫn cứ ngẩn ngơ nhìn. Ánh mắt Bin còn chẳng thèm nhìn xuống phím đàn, nó cứ nhìn chằm vào cái mặt đần thối của tôi, với đôi mắt đầy tự tin hãnh diện. Nhưng hình như, tôi cũng thích được nhìn nó như thế, cảm giác... cũng vui vui...
Nó đánh xong bài rồi, tôi vẫn cứ đơ đơ. Thằng Bin cười cười nhìn tôi, nó bảo giờ có muốn đi xem phim không, tôi tỉnh mộng gật lia lịa, cứ đi chơi là tôi thích, cần gì phải biết đi đâu.
Thằng Bin đưa tôi ra cái rạp nào to lắm, dán đầy ảnh trưng bày, à quên, cái đấy người ta gọi là poster, úi giời, đọc tiếng Anh nghe mà sang cả mồm. Tôi nhìn một cái poster loằng ngoằng đỏ lòe đỏ loẹt, đầy chữ nước ngoài, có một dòng nho nhỏ ở dưới ghi "Ám ảnh kinh hoàng", chắc đấy là tên phim. Và thế là, tôi nằng nặc đòi thằng Bin cho xem cái phim kinh dị ấy. Lúc đầu thằng Bin kiên quyết không cho, chắc vì nó sợ ma nên không dám ấy mà. Tôi phải dùng tới không biết bao nhiêu chiêu nịnh nọt khích bác nó mới chịu đồng ý. Lòng thầm nghĩ, nếu nó sợ, nó có thể trốn sau lưng tôi này, haha.
Vậy mà kết quả, tôi sai lầm lớn rồi...
Cuối cùng đứa nhắm tịt mắt trốn sau lưng người khác lại là tôi. Tôi chẳng cần nhìn đâu, nhưng tôi biết, thằng Bin đang ở phía trước cười đểu tôi, cười vào cái thể loại nhát chết mà còn sĩ diện dởm như tôi. Nếu biết trước cái phim này ghê rợn như thế, tôi đã không chọn rồi, và nếu biết thằng Bin nó thần kinh thép thế kia, tôi lại càng nhất quyết không xem đâu. Thật đấy, nhìn nó xem, nó mới lớp 5 thôi, cũng bằng tuổi tôi mà, tại sao nó xem cái thể loại này mà lại không có tí xúc cảm sợ sệt nào thế? Ai giấu đĩa bay của nó thì trả cho nó đi mà!!!
Nhưng đồng thời tôi cũng nhận ra, thằng Bin từ chối xem phim kinh dị, có lẽ là vì nó lo tôi sợ quá mà đái ra quần! Bin ạ, mày đúng là người đàn ông của năm đấy, nhưng tao thất thủ, tao sẽ không cảm ơn mày đâu, huhu...
Xem xong phim có cảm giác như từ địa ngục trở về mặt đất, tim tôi vẫn còn đập bình bịch, giờ chỉ cần có cái gì rơi xuống trước mặt thôi, trừ mưa ra, chắc con tim bé nhỏ của tôi nó nhảy khỏi lồng ngực mất. Tôi cứ tưởng như này là đi về rồi, thế mà thằng Bin vẫn còn kéo tôi đi chỗ khác nữa. Nó bảo cho tôi xem rối nước. Tôi cố gắng quên đi mấy cảnh kinh dị, vui sướng ton tót theo nó.
Người ta biểu diễn rối nước trong nhà, cái nhà to lắm, nhìn vừa cổ vừa đẹp. Người ta đi theo đoàn, thành ra đông lắm. Thằng Bin nắm chặt tay tôi, nó bảo bỏ ra là lạc chết. Ấy thế mà đi giữa đường, nó vẫn bỏ tay tôi ra để nhặt đồ cho một bạn nữ xinh xinh trong dòng người đông đúc, bạn ấy đi phía trước bọn tôi. Tôi cũng không nhìn rõ lắm, chỉ thấy tay thằng Bin thả ra, rồi người người chen chúc, thoáng một cái tôi đã chẳng thấy bóng dáng nó đâu cả. Tôi bị đưa đẩy, tự nhiên ý thức được mình lại lạc rồi, lần thứ hai đấy.
Làm sao lại xui xẻo tới mức ấy cơ chứ? Người đi xung quanh ai cũng lạ lẫm, cũng không biết tôi là con nhà ai, nên chẳng ai quan tâm cả. Tôi tủi thân, cũng chẳng cố mạnh mẽ được như lần trước nữa, mũi tự dưng thấy cay cay, bất lực đưa tay dụi dụi mắt, miệng méo xệch, lòng tự nhủ: "Bin nhé, hôm nay mày giúp người ta mà để lạc tao, có gặp lại nhau, tao cũng không thèm nói chuyện với mày nữa!"
Mạnh mồm thế thôi, chứ nếu thật sự không gặp được nó nữa, tôi biết làm sao bây giờ?+