Hơn Cả Hôn Nhân

Chương 33




Từ sau khi đưa ra lời cắt đứt quan hệ với Chu Cẩn Vũ, Hạ Chân Ngọc liền bắt đầu chuyên tâm giúp đỡ Lý Nguy chữa bệnh. Chỉ có điều là bệnh này thật đúng là khó mà nói, bác sỹ cũng chỉ có thể đưa ra lời khuyên là cố gắng không sử dụng đến các loại thuốc để trị liệu, mà vẫn là nên sử dụng liệu pháp tâm lý là việc chính. Kỳ thật Hạ Chân Ngọc cũng không biết được trọng điểm của việc trị liệu bằng tâm lý là ở đâu, bác sỹ nói là phải củng cố lòng tin, tăng cường cảm giác đối với vấn đề tình dục bệnh nhân….

Hạ Chân Ngọc lại lên mạng sưu tầm rất nhiều tư liệu để chuyên tâm nghiên cứu một chút, có khi thừa dịp giữa giờ nghỉ trưa cô vụng trộm mượn máy tính của chị Vương để tra cứu thông tin, bởi vì máy tính trong phòng làm việc có thể kết nối với mạng ngoài, mà bình thường trong giờ nghỉ trưa chị Vương thường hay đi đánh bài tú lơ khơ.

Đang chuyên tâm tra cứu tài liệu thì cô nhận được điện thoại của Lý Nguy. Ở bên kia điện thoại Lý Nguy vô cùng cao hứng nói: “Chân Ngọc, có chuyện vui đó! Buổi tối hôm nay chúng ta đến nhà cha mẹ anh ăn cơm, mẹ anh đã là rất nhiều đồ ăn.”

Chân Ngọc cười hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lý Nguy nói: “Hôm nay Khoa trưởng tìm anh nói chuyện, ông ta nói việc bình bầu danh hiệu trong đơn vị, lần này đúng là có tên anh trong danh sách.”

Hạ Chân Ngọc còn có chút không tin: “Lần này anh đã hỏi rõ ràng rồi chứ?”

Lý Nguy cười nói: “Giấy tờ anh đều đã điền xong hết rồi, còn có thể là giả được sao? Ngày mai trong cuộc họp là có thể lên bục nhận thưởng rồi, đó là một cái máy tính xách tay, anh sẽ đưa cho em.”

Hạ Chân Ngọc cũng cao hứng: “Vậy thì tốt quá, nếu thế thì em có thể nằm ở trên giường để làm việc hoặc chơi game rồi.” Lúc trước cô và Lý Nguy mua hai cái máy tính để bàn, sau đó lại cảm thấy thật bất tiện nhưng cũng lười đi thay đổi.

Tan tầm Hạ Chân Ngọc cùng Lý Nguy trực tiếp đi đến nhà mẹ của anh ta. Tống Quyên đã khôi phục lại từ lần bị đả kích lúc trước, mà ngay cả cha của Lý Nguy trên mặt cũng là ý cười. Tống Quyên nói: “Mẹ đã nói mà, lần trước là ngầm làm việc, xem ra lúc này bọn họ đã chột dạ dĩ nhiên là muốn bù lại. Mau đến đây mẹ làm rất nhiều đồ ăn, một lát nữa mang sang cho ông ngoại bà ngoại một chút.”

Cha Lý Nguy nói với anh ta: “Có như vậy thì con cũng không thể quá khoa trương, khiêm tốn một chút thì tốt hơn, lần khen thưởng này không đáng kể chút nào, còn phải cố gắng phấn đấu đạt thêm nhiều vinh dự, như vậy mới có tiền đồ tốt.”

Lý Nguy liên tục đáp ứng, miệng không ngừng nói danh hiệu cá nhân tiến tiến trong đơn vị không có gì đáng kể, nhưng mà khóe miệng luôn nở nụ cười như thế nào cũng không khép lại được.

Một nhà bốn người vô cùng cao hứng ăn cơm, Lý Nguy cùng cha anh ta còn uống vài chén rượu. Tống Quyên hôm nay cũng không có nói gì Hạ Chân Ngọc, bà ta chỉ dặn dò cô vài câu về chuyện nên sớm có con. Hạ Chân Ngọc chỉ nói ‘vâng’, ánh mắt cô nhìn nhìn về phía Lý Nguy ở bên kia. Lý Nguy giống như đã miễn dịch với đề tài này của mẹ anh ta, vẻ mặt vẫn bình tĩnh ung dung.

Cơm nước xong lại ngồi trong chốc lát, hai người liền chuẩn bị về nhà, từ trong tiểu khu đi ra, hai người tản bộ dọc theo con đường lát đá vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Lý Nguy nói: “Chân Ngọc, thông qua chuyện lần này anh đã có những cảm nhận rất sâu sắc, trong hội nghị biểu dương khen thưởng lần trước những người đó đối xử lạnh nhạt và càng thêm khinh thường anh. Nhưng trong Tiệc mừng công, Lương cục trưởng đưa anh tới bàn tiệc của Chu thị trưởng, hơn nữa lần này bình bầu danh hiệu cá nhân tiên tiến trong đơn vị có tên của anh, em có biết không, những người khác không nói làm gì, còn những người trong khoa của anh thì đã thay phiên nhau mời anh ăn cơm đấy. Hừ, hiện tại bọn họ muốn kết giao tình với anh, sao không nghĩ đến lúc trước sắc mặt của bọn họ như thế nào với anh!”

Hạ Chân Ngọc khuyên nhủ: “Dù sao chúng ta cùng Chu Cẩn Vũ cũng không có cơ hội giao tiếp nữa, đoán chừng bọn họ cũng chính là nhìn thấy lãnh đạo trong cục coi trọng anh, cho rằng anh có bối cảnh cùng quan hệ gì đó nên mới như vậy thôi.”

Lý Nguy cười nói: “Đó là sai lầm của bọn họ, anh là dựa vào thực lực của bản thân để được tuyển chọn, nếu bọn họ đã cho rằng anh cùng Chu Cẩn Vũ có quan hệ gì đó, vậy thì thật đúng là buồn cười. Nhưng anh đoán chừng cũng không phải như vậy, nói không chừng có lẽ chỉ là bọn họ cho rằng anh cùng Lương cục trưởng có quan hệ. Mặc kệ bọn họ như thế nào, bọn họ đã mời anh ăn cơm thì anh phải đi, nếu không lại nói là anh giả vờ thanh cao.”

Hạ Chân Ngọc nói: “Việc đó đương nhiên là phải đi, trên bàn rượu rất dễ dàng tạo mối quan hệ tốt, hơn nữa chờ bọn họ mời anh xong, anh lại mời lại bọn họ một bữa, cứ như vậy quan hệ giữa hai bên liền hòa hợp.”

Lý Nguy gật gật đầu, trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Kỳ thật còn có chuyện này anh cũng đã nghe khoa trưởng nói, mấy ngày nay trong cục có thể phân xuống dưới hai chức danh phó phòng. Mặc dù cạnh tranh rất khốc liệt nhưng mà anh cũng muốn tham gia cạnh tranh. Anh vừa mới được cử đi điều tra và phá án một vụ án lớn, với lại có thể thừa dịp nhận được danh hiệu bình bầu cá nhân tiên tiến trong đơn vị còn đang nóng hổi để tham gia cạnh tranh, nếu không về sau ai còn quan tâm đến anh có danh hiệu cá nhân tiên tiến gì hay không chứ, em nghĩ thế nào?”

Hạ Chân Ngọc nghĩ nghĩ, hai chuyện này của Lý Nguy thật đúng là hiện tại có chút nóng hổi, cố gắng thử một lần cũng không có vấn đề gì, cùng lắm thì vẫn là khoa viện, khó có được lúc anh ta khôi phục lại sau khi bị đả kích, lại còn có thể ra sức thực hiện, nói như thế nào thì cũng nên cổ vũ anh ta. Vì thế liền nói: “Em hoàn toàn ủng hộ, anh muốn làm việc lớn thì hãy cứ làm, em và mọi người trong gia đình không có ý kiến gì.”

Lý Nguy kéo tay Hạ Chân Ngọc nói: “Yên tâm đi, lần này anh đã sớm điều chỉnh tâm lý thật tốt rồi, nếu tham gia cạnh tranh mà không được anh liền coi như là rèn luyện.”

Lý Nguy có thể nghĩ thông suốt như vậy, Hạ Chân Ngọc cũng thấy an tâm, hai người trở về nhà, Lý Nguy liền bắt đầu đi chuẩn bị lời cảm ở trong buổi lĩnh thưởng ngày mai cùng bài diễn thuyết để cạnh tranh chức vụ phó phòng.

Hạ Chân Ngọc không thích xem ti vi, cô nằm ở trên giường đọc tiểu thuyết, lúc cô đang vừa đọc vừa ngủ gà ngủ gật thì có tiếng di động vang lên, cô bị làm cho giật mình vội vàng nghe máy: “Alo?”

Ở bên kia điện thoại vang lên tiếng cười trầm thấp làm cho Hạ Chân Ngọc nghe xong liền thấy da đầu run lên, theo bản năng thấp giọng hỏi: “Làm sao anh còn gọi điện thoại đến đây?”

Chu Cẩn Vũ lại cười nói: “Anh còn không nghĩ tới là em sẽ nhận điện thoại của anh đấy. Thế nào? Không còn cho tên anh vào trong sổ đen nữa rồi hả?”

Hạ Chân Ngọc nói: “Tôi cho rằng tôi đã nói với anh rất rõ ràng, còn nữa, tôi đã xóa số điện thoại của anh rồi, nếu không tôi mới không có khả năng nghe máy đâu.”

Chu Cẩn Vũ nói: “Chân Ngọc, em đúng là đả thương lòng anh, anh còn cho rằng em đã tha thứ cho anh rồi đấy.”

Hạ Chân Ngọc nói: “Cái gì mà tha thứ hay không tha thứ, anh đừng tự cho là đúng, tôi còn muốn anh biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của tôi, tôi cúp máy đây!”

Chu Cẩn Vũ ngăn cản nói: “Đợi đã, Chân Ngọc, chúng ta ngay cả làm bạn bè cũng không được sao? Anh chỉ là rất nhớ em, muốn gọi điện tâm sự cùng em cũng không thể sao? Em cũng quá nhẫn tâm rồi.”

Lại tiếp tục như vậy rồi! Hạ Chân Ngọc không quan tâm, cô mở miệng nói: “Không thể, hai chúng ta không còn cái gì để nói, cũng không thể trở thành bạn bè, anh đừng có tiếp tục quấy rầy tới cuộc sống của hai chúng tôi.”

Chu Cẩn Vũ nghe xong những lời này, bắt đầu chuyển giọng: “Anh quấy rầy hắn cái gì chứ, hắn ta có là cái quái gì nhỉ? Anh chỉ quấy rầy em thôi! Bé cưng ngoan, em và hắn chỉ là vợ chồng hư danh mà thôi, hai chúng ta mới là đồng giường cộng chẩm, ân ái vợ chồng, em liền không nghĩ tới anh sao? Buổi tối không được nắm lấy hai bảo bối đáng yêu anh liền không ngủ được, đã bao lâu rồi anh không hôn nhẹ chúng nó, cũng không biết có bị nhỏ đi hay không?”

Đây là quấy rối qua điện thoại mà, Hạ Chân Ngọc trực tiếp cụp máy, tắt điện thoại, xoay người thở phì phì rồi đi ngủ.

Lúc Hạ Chân Ngọc nhận được thông báo của Chu chủ nhiệm nói muốn đi công tác ở thành phố lân cận, suýt chút nữa là cô muốn báo cảnh sát rồi, đây là Quách chủ nhiệm lại đào hố để cho nhảy vào sao, ông ta thật đúng là bền bỉ giúp đỡ không biết mệt nha.

Kìm nén cơn tức giận Hạ Chân Ngọc đi lên lầu gõ cửa phòng Quách chủ nhiệm, vừa đi vào ngồi ở phía đối diện bàn làm việc của Quách chủ nhiệm cô liền hỏi: “Quách chủ nhiệm, vì sao đi công tác lại muốn cử tôi đi, tôi chỉ là nhân viên hợp đồng ngoài biên chế, bố trí đi công tác như vậy có phải hay không là có chút vượt quá phạm vi, hơn nữa tôi là phụ nữ làm sao có thể đi một mình được đây?”

Quách chủ nhiệm cười đến hiền lành, ôn hòa nói: “Tiểu Hạ à, trước tiên cô không cần kích động như vậy, cử cô đi cũng là bởi vì cô vẫn tham gia hạng mục của trung tâm thông tin, với lại cô cũng là người có khả năng, nếu không cử cô đi thì mấy người nòng cốt trong trung tâm thông tin cũng phải đi, bên đó cũng có không ít cán bộ nữ đâu. Hơn nữa lần này đơn vị bạn dự định tổ chức một buổi hội nghị trao đổi kinh nghiệm với quy mô rất lớn, các đơn vị liên quan khác trong thành phố cũng tham gia, huống hồ chỉ là đi có một ngày, cô xem có phải hay không có thể phối hợp một chút.”

Rốt cuộc cũng bởi vì Quách Hoài là lãnh đạo quản lý trực tiếp cao nhất, Hạ Chân Ngọc vài lần định mở miệng cũng chưa đem được những lời châm chọc nói ra miệng, cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy chị Vương có đi không?”

Quách chủ nhiệm sửng sốt, lại suy nghĩ một lúc mới hiểu rõ người Hạ Chân Ngọc hỏi là ai: “À, cô nói Vương Văn Hoa sao, đi, đi chứ, cô ta là nhân viên chủ quản của văn phòng đương nhiên là phải đi, lần này nhân viên cần phải đảm bảo làm tốt công tác hậu cần.” Trong lòng ông ta lại nghĩ, một lát nữa phải nói với lão Chu một tiếng là có thêm một người.

Dưới loại tình huống này, Hạ Chân Ngọc chỉ có thể đáp ứng, đến lúc đó cô sẽ kéo chị Vương ở cùng một chỗ, như thế cũng không thể xảy ra vấn đề gì quá lớn. Bởi vì ngày mai phải đi công tác, Chu chủ nhiệm liền cho phép người đi công tác được tan làm sớm.

Lúc Hạ Chân Ngọc về nhà thì thấy Lý Nguy vẫn chưa có trở về liền đi ra ngoài mua cơm chiều, sau đó gọi điện thoại cho Lý Nguy. Ở bên kia điện thoại thanh âm rất ồn ào, giống như là công việc đang rất bận rộn, Lý Nguy lớn tiếng nói: “Chân Ngọc, bọn anh bên này có một vụ án khẩn, người nhà người bị hại rất là bất mãn đối với kết quả giám định, hiện giờ đang làm ầm ĩ, em ăn cơm trước đi, anh phải một chốc lát nữa mới có thể trở về.”

Hạ Chân Ngọc đành phải cụp điện thoại, rất nhanh đến 9 giờ Lý Nguy mới trở về, vẻ mặt rất mệt mỏi. Hạ Chân Ngọc hỏi anh ta đã ăn cơm chưa, Lý Nguy nói đã ăn một chút rồi, nói xong liền đi tới ghế sô pha ngồi yên không nhúc nhích.

Hạ Chân Ngọc nói với Lý Nguy chuyện ngày mai cô phải đi công tác, Lý Nguy vội vàng đứng lên rồi lại ngồi xuống hỏi Hạ Chân Ngọc: “Chân Ngọc, em có cảm thấy đây là do bọn họ sắp xếp không, nếu cảm thấy không ổn thì đừng đi.”

Hạ Chân Ngọc lại đem những lời Quách chủ nhiệm nói một lần cho hắn ta nghe, Lý Nguy nghe xong nói: “Nếu như là hội nghị có quy mô lớn hẳn là không có vấn đề gì, hơn nữa đơn vị bọn em cũng có nhiều người đi, chẳng phải lúc đó chị Vương cũng đi cùng em sao? Sau khi hội nghị xong chỉ cần em cùng chị ấy không tách nhau ra đoán chừng cũng không có việc gì. Haizz, anh bên này thật sự cũn không thoát thân ra được, làm một cá nhân tiên tiến trong đơn vị lập tức áp lực đã tới rồi, chuyện gì cũng đè nặng lên người anh, anh còn muốn tham gia cạnh tranh chức phó phòng, nếu không phải việc lần này rất quan trọng thì anh đã xin nghỉ để đi cùng em rồi.”

Hạ Chân Ngọc cười nói: “Nào có tồi tệ đến mức còn phải có người nhà cùng đi chứ.”

Lý Nguy cũng hiểu được đi một ngày thì không thể có chuyện gì xảy ra, hơn nữa Chu Cẩn Vũ cũng không nhất định đi, sau đó lại tựa như nhớ tới điều gì đó, anh ta vui vẻ nói: “Chân Ngọc, hôm nay anh tìm khoa trưởng để thảo luận chuyện đề bạt phó phòng, khoa trưởng đã phân tích giúp anh, mặc dù anh còn trẻ tuổi, số năm công tác chưa đủ, nhưng mà đây là lần thứ hai lập công cùng khen thưởng nên cũng có thể thêm chút ít phân lượng, hơn nữa ông ta nói mọi người trong cục cũng đánh giá cao khả năng của anh.”

Hạ Chân Ngọc nói: “Trâu khoa trưởng thật đúng là thành tâm hỗ trợ nha, anh có dự định gì không?”

Lý Nguy nói: “Đương nhiên là có, anh đã tặng quà rồi, nếu không làm sao ông ta có thể tốt bụng như vậy chứ.”

Hạ Chân Ngọc cười nói Lý Nguy thật sự là lại có bản lĩnh, cô hỏi đưa cho ông ta bao nhiêu tiền, Lý Nguy nói đưa trước một vạn, nếu việc thành đưa thêm hai vạn nữa là được rồi, anh ta còn nói chuyện này được làm cực kỳ thoải đáng, sau đó lại cực kỳ hào hứng đi mở máy tính ra bắt đầu chuẩn bị tài liệu.

Ngày hôm sau mới sáng sớm tinh mơ Hạ Chân Ngọc đã tỉnh dậy, cô đi tới thư phòng liền trông thấy Lý Nguy cư nhiên vẫn còn đang làm việc trên máy vi tính, cô hỏi: “Anh ở đây cả đêm không ngủ hay là thức dậy sớm vậy?”

Tinh thần Lý Nguy có chút không tốt nói: “Anh không ngủ. Anh đang nghiên cứu lại vụ án hôm qua, nếu có thể có bước đột phá trong vụ án này thì xem như được gia tăng thêm chút điểm số, cũng như gia tăng thêm trọng lượng trong cuộc cạnh tranh chức phó phòng.”

Thật đúng là dốc hết sức lực mà, sau khi dặn dò Lý Nguy phải chú ý một chút đến thân thể, Hạ Chân Ngọc liền đón xe đi tới đơn vị để tập trung ngồi cùng mọi người đi tới thành phố lân cận. Lúc đến đơn vị cô phát hiện ra là mình tới trễ, những người khác đã vào trong xe giành mất hàng ghế phía trước rồi, khi Hạ Chân Ngọc lên xe thì chỉ có thể ngồi xuống hàng ghế cuối cùng, lúc này Chu chủ nhiệm nói: “Tiểu Vương, cậu ra phía sau ngồi đi, thanh niên trẻ tuổi mà còn tranh chỗ ngồi với mấy người lớn tuổi và phụ nữ thì còn ra cái gì nữa.”

Trong tiếng cười của tất cả mọi người Tiểu Vương bị chỉ tên liền lẩm bẩm một câu rồi đi xuống hàng ghế phía sau, Hạ Chân Ngọc có chút không được tự nhiên nhưng cũng không thể không để cho Chu chủ nhiệm chút sĩ diện, cô đành phải ngồi vào chỗ của Tiểu Vương vừa rời đi.

May mắn thay lần này đều là người của trung tâm thông tin, ngày thường chỉ chuyên tâm vào nghiệp vụ hoàn toàn không tham gia vào chuyện của bộ phận lễ tân, chuyện gì cũng không để ý.

Sau khi đến nhà khách mà địa phương an bài, mọi người liền đi đến tòa nhà diễn ra hội nghị ở ngay bên cạnh, quả nhiên Chu Cẩn Vũ cũng đến đây, anh rất dễ tìm, chỉ cần nhìn tới chỗ có nhiều người nhất là tìm được. Khi hội nghị bắt đầu Chu Cẩn Vũ được mời phát biểu trước tiên, sau đó người chủ trì lại ca ngợi một hồi về năng lực cùng chủ trương của Chu Cẩn Vũ nên đã giành được hạng mục này, tiếp đó liền bắt đầu tọa đàm.

Hạ Chân Ngọc vừa ngồi nghe vừa buồn ngủ, lại bị người ngồi bên cạnh hút thuốc khiến cho cô cảm thấy ngạt thở không chịu nổi, liền đứng dậy đi toilet tiện thể ra bên ngoài hít thở không khí, đoán chừng toàn bộ nhà khách đã được hội nghị lần này bao trọn gói, trên đường đi ra toilet một người cũng không có. Lúc Hạ Chân Ngọc từ toilet đi ra, liền thấy Chu Cẩn Vũ đang đứng ở chỗ rẽ.

Cô lập tức dừng lại không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt, suy nghĩ một chút thấy vẫn là nên giả bộ như không biết, cô có chút khẩn trương tiếp tục bước đi tới, lúc gần đến trước mặt Chu Cẩn Vũ, Hạ Chân Ngọc bước nhanh hơn bởi cô muốn mau chóng lươt qua Chu Cẩn Vũ, lại bị Chu Cẩn Vũ một phen túm lấy cánh tay kéo vào một căn phòng khác ở bên cạnh.

Cho đến khi cánh cửa đóng lại Hạ Chân Ngọc mới thấy rõ đây là một phòng họp nhỏ, còn chưa kịp có phản ứng gì, môi cô đã bị Chu Cẩn Vũ che lại. Hạ Chân Ngọc lập tức giãy dụa, nhưng cô căn bản không đánh lại khí lực của anh, quần áo đã nhanh chóng bị đẩy lên trên, một tay Chu Cẩn Vũ đã gấp đến mức không chờ đợi được liền với vào bên trong, còn một tay khác cũng trực tiếp cởi bỏ quần của Hạ Chân Ngọc nhẹ nhàng xoa nắn chỗ mềm mại ấm áp kia.

Hạ Chân Ngọc đành phải nhẫn tâm cắn vào đầu lưỡi của Chu Cẩn Vũ. Chu Cẩn Vũ bị đau liền buông ra, nhưng động tác ở tay vẫn còn tiếp tục, anh thở gấp nói: “Đã gấp đến như vậy, ngay cả cắn cũng dùng rồi hả? Bé cưng ngoan, có muốn cái này hay không?” Không đợi nói xong anh liền ép mông Hạ Chân Ngọc kề sát vào hạ thân của chính mình mà cọ xát.

Hạ Chân Ngọc thực sự nổi nóng, hốc mắt hồng hồng nói: “Thế nào, Chu đại thị trưởng đã suy đồi đến mức muốn cưỡng bách một người phụ nữ sao?”

Chu Cẩn Vũ nghe xong nhíu mày: “Nói cái gì đó, em cũng không thích sao, Chân Ngọc không cần nói lung tung.”

Hạ Chân Ngọc dùng sức đẩy Chu Cẩn Vũ ra thấp giọng quát: “Tôi đã nói rồi, đừng lại đến quấy rầy tôi, tôi và anh đã không còn quan hệ nữa, anh là điếc hay là nghe không hiểu tiếng người?”

Rốt cục Chu Cẩn Vũ trầm mặt nói: “Em nói lại một lần nữa cho anh!”

Hạ Chân Ngọc cũng không đếm xỉa đến lớn tiếng nói: “Nói mấy lần đều được, anh cút đi cho tôi, cút nhanh lên, đừng để cho tôi gặp lại anh nữa.”

Khóe mắt Chu Cẩn Vũ giật giật, đôi môi gắt gao mím lại như muốn kiềm chế cơn phẫn nộ cực đại, anh nhìn chằm chằm Hạ Chân Ngọc, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Được, xem như em lợi hại, Hạ Chân Ngọc, tôi đây liền cút đi, em cũng không cần lo lắng lại bị tôi quấy rầy!”

Nói xong anh đẩy người Hạ Chân Ngọc ra, mở cửa bước đi ra ngoài, sau đó “Phanh” một tiếng cực lớn, cánh cửa đóng sầm lại.

Hạ Chân Ngọc giống như là đã tiêu hao hết sức lực, cô ngồi ở trên ghế trong chốc lát mới ưu tư quay trở lại. Đến giờ nghỉ trưa cô và chị Vương cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm, sau đó buổi chiều lại tiếp tục tọa đàm, đem mọi người nói đến không còn hơi sức. Sau khi hội nghị kết thúc mọi người đều đến nhà ăn ăn bữa tối rồi trực tiếp trở về phòng ngủ.

Sau khi ăn cơm tối xong, chị Vương lại chuẩn bị đi sang phòng khác đánh bài, Hạ Chân Ngọc đành phải trở về một mình, đi đến cửa nhà khách thấy có mấy quán hàng rong nhỏ bán đặc sản liền định dừng lại mua một chút để đem về làm quà. Nhưng vừa mới đi đến cửa đã bị một người kéo lại, cô ngẩng đầu lên nhìn cư nhiên lại là Chu Cẩn Vũ, anh làm sao lại còn đến đây? Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc, anh không nói tiếng nào liền túm cô tiền vào ghế ngồi phía sau ở trong xe, sau khi đóng cửa xe anh trực tiếp ấn Hạ Chân Ngọc ngã xuống, còn anh trực tiếp đè thân mình lên trên người cô.

Hạ Chân Ngọc có chút mờ mịt, nói: “Sao anh vẫn còn ở đây, không phải anh đã nói là sẽ rời đi, sẽ không tiếp tục quấy rầy tôi nữa sao?”

Chu Cẩn Vũ hôn môi Hạ Chân Ngọc, nói: “Bé cưng ngoan, hôm nay chú sẽ dạy cưng chuyện này —— đó là vĩnh viễn không nên dễ dàng tin tưởng lời nói của đàn ông!”

Trong lòng Hạ Chân Ngọc muốn một ngụm cắn chết Chu Cẩn Vũ, anh là kẻ vô lại sao, cư nhiên lại có thể không da không mặt mũi như vậy. Trong nháy mắt huyết khí dâng lên, cô hung hăng trừng mắt nhìn Chu Cẩn Vũ.

Chu Cẩn Vũ lại hôn cô một cái rồi cười nói: “Đừng tức giận, chú sẽ rất đau lòng. Bé cưng ngoan, chú không làm khác có được không, chú thật sự muốn cưng, cưng liền coi như là làm việc thiện đi.”

Thúi lắm, còn có thể đem việc ngủ cùng là làm việc thiện hay sao, Hạ Chân Ngọc tức giận đến mức một câu cũng không nói ra được, chỉ là vẫn trừng mắt nhìn Chu Cẩn Vũ như cũ.

Hô hấp của Chu Cẩn Vũ có chút dồn dập, nói: “Chân Ngọc, bảo bối của anh, em càng trừng mắt nhìn anh, của anh càng cứng rắn, em sờ sờ thử xem.”

Hạ Chân Ngọc cảm thấy diễn viên diễn trên TV hơi một tý liền hộc máu, có lẽ cảnh tượng đó có lẽ không phải là nói bừa, bởi vì hiện tại cô cảm giác chính mình có thể phun ra máu, giọng nói gần như là rít qua kẽ răng, cô quát: “Anh đứng lên cho tôi, Chu Cẩn Vũ, anh muốn cường bạo tôi phải không?”

Chu Cẩn Vũ lại nở nụ cười, thấp giọng nói: “Anh sao có thể làm ra loại chuyện này được, bé cưng ngoan, anh chính là rất nhớ em, em sờ sờ của anh là được, thật sự cái gì khác anh cũng không làm.”

Nói xong Chu Cẩn Vũ cởi bỏ chiếc quần, kéo tay Hạ Chân Ngọc ấn vào ‘cây gậy’ đang nổi lên giữa hai chân của anh. Hạ Chân Ngọc nhắm chặt mắt lại, cô nói: “Chu Cẩn Vũ, anh là tên vô sỉ, biến thái!”

Chu Cẩn Vũ đã cởi nốt một tầng che cuối cùng của chính mình ra, áp chế bàn tay Hạ Chân Ngọc cầm lấy khối lửa nóng cực đại kia, thở hổn hển nói: “Anh nói thật, chỉ cần như vậy là được, bé cưng ngoan, giúp chú đi, được không?” Cũng không chờ Hạ Chân Ngọc trả lời, anh liền kéo tay cô di chuyển lên xuống.

Hạ Chân Ngọc bị Chu Cẩn Vũ ép buộc nắm lấy ‘cây gậy’ vuốt ve, cô nhắm mắt lại không nói gì nữa, ép buộc yêu như thế nào nào thì liền làm theo ép buộc như thế đi, chỉ cần không phải cùng anh phát sinh quan hệ là được.

Hô hấp của Chu Cẩn Vũ càng ngày càng nặng, một bàn tay trực tiếp đem áo của Hạ Chân Ngọc đẩy lên trên, há mồm ngậm lấy một bên ngực trắng noãn của cô, ra sức mút vào, lưỡi anh liếm qua lại vòng quanh nụ hồng của cô, thỉnh thoảng lại khẽ cắn một cái, bàn tay anh nắm tay Hạ Chân Ngọc càng ngày càng chặt, di chuyển càng lúc càng nhanh, một lúc sau tay Hạ Chân Ngọc cũng đã tê rần.

Chu Cẩn Vũ lại đột ngột buông khối mềm mại trên ngực Hạ Chân Ngọc ra, anh nắm lấy hai gò má của cô, buộc cô phải mở miệng, anh đem đầu lưỡi mình thăm dò tiến vào bên trong mà khuấy đảo mọi ngóc ngách trong miệng cô, cuối cùng anh mút lấy lưỡi của Hạ Chân Ngọc, còn dưới hạ thân thì phun ra chồng chất trên tay cô.

Chu Cẩn Vũ buông tay Hạ Chân Ngọc ra, lại với tới trước ngực Hạ Chân Ngọc nhẹ nhàng xoa nắn, thấp giọng nói: “Anh cũng đã chịu ủy khuất như vậy, em còn không chịu gặp anh, Chân Ngọc, đừng không để ý tới anh có được hay không?”

Hạ Chân Ngọc đẩy đẩy Chu Cẩn Vũ ra ý bảo anh đứng lên, sau đó cô bình tĩnh sửa sang lại quần áo thật tốt, nhìn cũng không nhìn Chu Cẩn Vũ lấy một cái liếc mắt, trực tiếp mở cửa xe quay trở về nhà khách.

Trở về phòng cô rửa sạch tay năm sáu lần mới dừng lại, trở lại trên giường cô sinh ra phiền muộn, thôi hãy coi như là bị ngốc tử sờ soạng đi.

Chị Vương đánh bài ở phòng khác rồi trực tiếp ngủ tại phòng đó, ngày hôm sau trở về thực sớm, Hạ Chân Ngọc cũng không nói gì, hai người thu thập đồ đạc này nọ định bụng đi ăn xong liền đi tập trung.

Lúc trở lại đơn vị đã là buổi chiều, mọi người đều thực sự mệt mỏi, ngay cả khi Quách chủ nhiệm nói cho phép nghỉ nữa ngày mà cũng không có ai muốn nhúc nhích, tất cả mọi người dựa vào ghế ngồi phía trước để nghỉ ngơi. Hạ Chân Ngọc cũng cực kỳ mệt mỏi, thân mệt tâm cũng mệt, đối mặt với hành vi hiện tại của Chu Cẩn Vũ cô một chút biện pháp cũng không có, thực sự là phiền muộn.

Tiếng điện thoại di động vang lên, cô ủ rũ nhận điện thoại “Alo!”

“Chân Ngọc à? Là tôi!” Giọng nói có vẻ rất sốt ruột.

Hạ Chân Ngọc nghe giọng nói có chút quen tai, cô suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới, cư nhiên đó là giọng nói của mẹ Lý Nguy, cô cũng không biết là mẹ Lý Nguy còn có điện thoại di động, vì thế ngồi thẳng người dậy, nói: “Mẹ! Có việc gì mà mẹ lại gọi cho con vậy?”

Giọng nói của Tống Quyên có vẻ rất khẩn cấp: “Cô đã đi công tác trở về chưa, nếu chưa về thì mau chóng xin phép trở về đi, Lý Nguy nó lại xảy ra chuyện rồi!”