Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 56: Thân thế . .




“Bác nói ai cơ? Sao lại thế này!” Nghe Chu lão gia nói xong, tôi không khống chế được kêu lên.

“Bác không dạy được con, thằng nghiệt súc đó liên hợp với mấyngười kỳ quái tấn công kết giới Cao gia, Dì Cao, dì ấydung sinh mệnh của mìnhcố gắng giữ gìn kết giới.”

Chân tôi mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất, tuy bà ngoại năm nay gần trăm tuổi,nhưng thân mình luôn luôn vững vàng, sáng sủa, là trụ cột Cao gia, sao có thể nói đi là đi được.

Chu lão gia sợ tới mức chạy vội tới đỡ tôi: “Cháu gái, cháu đừng vội! Nếu cháu cũng xảy ra chuyện gì, thì bác biếtnói thế nào với dì Cao đây. Cháu yên tâm, bác sẽ coi như không có thằng nghiệt tử kia, muốn chém muốn giết thì tùy Cao gia.”

“Anh Chu, anh cũng đừng tự trách, bà ngoại nó đã sớm đoán được đại nạn đến rồi, cũng bảo chúng ta chuẩn bị tâm lý. Chỉ không ngờ lại là…” Cô bảy an ủi Chu lão gia.

Tôi nắm chặt tay lại, cố gắng bình tĩnh lại: “Anh ta, cháu sẽ không bỏ qua. Nhưng mà trước đó, cháu muốn hỏi một vấn đề, Bác Chu, chắc chắn là bác biết.”

“Cháu có vấn đề gì cứ việc hỏi.”

“Rốt cuộc cháu là ai?”

Chu lão gia bị câu hỏi củatôilàm sửng sốt, tôi nghĩ bác ấy cho là tôi mất trí nhớ.

“Trong gia phả Cao gia không có tên của cháu, trong đầu cháu có một đống ký ứckì quái, cháu rốt cuộc là ai, bác biết đúng không?” Tôi đứng dậy lớn tiếng hỏi.

Chu lão gia nhíu mày, thần sắc này, quả nhiên là bác ấy biết gì đó.

“Cháu gái à, lúc trước dì Caođã sớm nói với bác, cháu không phải người an phận, sớm muộn cháu cũng sẽ biết. Người biết rõ chân tướng là bác Giang cháu. Cháu đến Giang gia hỏi ông ấy đi, nhân tiện nói cho ông ấy biết tin dì Cao đi về cõi tiên. Tuy là ông ấy hẳn đã sớm tính ra.” Chu lão gia nghĩ nghĩ rồi nói với tôi.

Chu lão gia một lòng chỉ có kiếm tiền, không quan tâm tới mấy việc này. Tôi tin là ông ấy cũng không biết rõ chuyện của tôi. Không bằng đến hỏi thẳng Giang lão gia: “Dạ. Vậy cháu sẽ làm theo lời bác.”

Đây là lần đầu tiên tôi đến Giang gia. Trong cảm nhận của tôi, Giang lão gia luôn là mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết, đến gần ông ấy ba thước là tôi cảm thấy mình sẽ chết vì độc. Người mở cửa cho tôi là Giang Phong Dật, từ sau khi cậu ta bị đưa đi khỏi bệnh viện thì đổi số điện thoại nên tôi không liên lạc được với cậu ta, không nghĩ tới thằng nhóc này lại làm tổ ở nhà.

Giang Phong Dật nhìn thấy tôi thì kinh ngạc: “Tiểu Hạnh.”

“Chàochú Giang.” Tôi cũng không phải gọi bậy đâu, Giang Phong Dật theo bối phận đúng là chútôi.

“Sao cậu lại đến đây?” Giang Phong Dật chấn kinh, mặt đen lại.

“Tớ đến tìm Giang lão gia.” Tôi nói thật.

“À, còn tưởng là tới tìm tớchứ.” Giang Phong Dật nhức đầu, nhỏ giọng nói: “Vào đi.”

Giang gia không tráng lệ nhưChu gia, Giang lão gia là người giản dị và nghiêm khắc,coi trọng đủ loại vận thế nhưng không coi trọng tài vận. Căn nhà là của tổ tiên truyền lại,nhưng ở căn nhà như vậy lại an toàn, có tổ tiên bảo hộ.

Cầu thang Chu gia làm bằng ngọc thạch, cầu thang Giang gia làm bằng gỗ, giẫm lên thì có tiếng cọt kẹt. Tiếng cọt kẹt khi Giang lão gia đi từ trên xuống không hề ảnh hưởng đến uy nghiêm của ông ấy. Giống như kiểu là học sinh hơn chục năm, đa số đều có tâm lý sợ giáo viên. Thì làm Cao Hạnh hai mươi tuổi, tuy Giang lão gia trói gà không chặt, tuy tôi giết ông ấy dễ như giết một con kiến, nhưng nhìn thấy ông ấy, tôi vẫn giống như chuột thấy mèo.

Giang lão gia nhìn thấy tôi cũng không nói gì, không như Chu lão gia luôn cháu gái, cháu gái, ông ấy chỉ dùng ánh mắt như chim ưng nhìn tôi chằm chằm. Càng ngày tôi càng cảm thấy Giang Phong Dật là con cháu Chu gia, hai tính cách cha con cậu ấy không giống nhau một chút nào!

“Họa của Cao gia lúc trước tôi xem quẻ thiên diễn đã biết trước rồi.” Khó có khiGiang lão gia nói chuyện với tôi trước.

“Không phải việc của bà ngoại, cháu có một viẹc, bác Chu bảo cháu hỏi bác thì tốt hơn.”

Thần sắc Giang Phong Dật và Giang lão gia trở thành cảnh giác, xem ra Giang Phong Dật cũng biết gì đó. Đột nhiên tôi có cảm giác bị phản bội, quen biết từ lúc còn bé thì sao? Cuối cùng chỉ có mình tôi bị lừa không biết gì cả sao.

“Tôi đã xem cho cháu một quẻ, tai tinh đến, kiếp nạn sắp tới, đã sớm biết cháu sẽ tới tìm tôi.” Giang lão gia chậm chạp nói.

Mỗi lần ông ấy đoán mạng cho tôi không phải tai tinh thì là họa tinh. Tôi rất buồn bực, trên thế giới có nhiều tai tinh như vậy sao, sao lúc nào cũng đi theo tôi!

“Tiểu Hạnh, nếu không biết gìthì sống tốt hơn, cậu có muốn dừng lại không, không hỏi nữa?” Giang Phong Dật đột nhiên nói.

“Không được! Dật điên, ngay cả cậu cũng gạt tớ, tơi coi cậu là bạn, mà cậu lại làm vậy với tớ? Cho dù là lời nói dối thiện ý tớ cũng không nhận. Tớ có quyền biết. Tớ không muốn bị xem là đứa ngốc.” Tôi trả lời.

“Phong Dật, nếu Cao tiểu thư muốn biết thì con không cần nói nhiều nữa, người định không bằng trời định, là phúc hay họa tất cả đã có tạo hóa, ” Giang lão gia mở miệng nói: “Cao tiểu thư, cháu cũng biết Cao gia từ xưa đến nay luôn coi việc trảm yêu trừ ma là nhiệm vụ của mình.”

Tôi gật gật đầu, đương nhiên tôi biết rồi, cách Cao gia mấy mét cũng bị ảnh hưởng bởi chính khí của nó.

Giang lão gia tiếp tục nói: “Người sau khi chết, vì có oán có nuối tiếc mới có thể trở thành quỷ, linh hồn vì muốn đạt thành mục tiêu hoặc để phát tiết phẫn nộ trong lòng nên ở lại trên thế gian không chịu đi. Cái gọi là siêu độ cũng không thể khiến linh hồn nhập luân hồi được, nó vẫn còn chấp niệm thì làm sao có thể luân hồi. Chỉ có thể cứng rắn đánh tan linh hồn để tinh lọc thôi. Hồn phách có thể đánh tan, nhưng oán niệm sẽ không biến mất, quỷ hồn không thể phát tiết phẫn nộ cố chấp ở lại nhân gian thì không thể giết được.”

“Cái này… Thì liên quan gì tới cháu?” Điều Giang lão gia nói tôi đều biết, không oán không thành quỷ, không uổng không lưu hồn, chỉ cầnlà quỷ, đều không chết già. Đã biết quá khứ của Miêu ca thì sao tôi có thể không biết đạo lý này.Giang lão gia mở đầu như vậy thật khiến tôi bất an, đây không phải là lời mở đầu may mắn.

“Cao gia bảo hộ thương sinh nhiều năm, đánh tan vô số quỷ hồn, hàng vạn oán niệm mỏng manh tụ tập vào một chỗ có thể trở thành hồn phách một lần nữa. Nhờ vào sức mạnh của quỷ môn lúc chính bắc đầu thai vào Cao gia.”

Môi tôi vẫn tái nhợt như trước: “Đầu thai thành cô gái tên là Cao Hạnh đúng không? Đây đúng là chuyện cười buồn cười nhất mà cháu nghe được từ khi sinh ra đến nay.”

“Cơ thể, huyết mạch đều của Cao gia, hồn phách của cháu không có quan hệ gì với Cao gia cả. Không, đó không được gọi là hồn phách, hồn cháu là một đống oán niệm không thể bộc phát. Khi cháu sinh ra tôi đã nói với dì Cao rồi. Sao Thiên Tuệ bị sao Cẩu Thả ngăn cản, vốn là tiểu thư Cao gia thiên tư thông minh lại bị thay thế bởi quái vật. Giết đi cũng thế, tội gì phải nuôi một nghiệt nợ. Dì Cao nói là do Cao gia nợ nghiệt nợ nên để Cao gia trả, cố ý nuôi cháu lớn.”

Đây là lý do quỷ máu không tấn công tôi sao? Đay là lý do trên gia phả không co tên của tôi sao? Bảo sao Chu Thụy Tinh lại thích tôi, thì ra tôi chính là một đám oán khí không có thể xác. Cái gì mà kiếp trước kiếp này chứ… Tôi căn bản là không có trong luân hồi. Chưa từng co quá khứ, càng không có tương lai, còn không phải là người nữa.

“Ba, đừng gọi Tiểu Hạnh là nghiệt nợ. Cậu ấy không phải.” Giang Phong Dật cảm thấy Giang lão gia nói thẳng thừng với tôi nên có chút bất mãn.

“Không sao đâu, tớ rất thích sự thẳng thắn của Giang lão gia.” Tôi nói. So với việc che giấu, lừa gạt tôi, thì tuy chân tướng khiến người ta tổn thương, nhưng tôi vẫn rất cảm kích người phá tầng giấy này.

“Đi thôi, lễ tang của dì Cao, tôi phải tham dự.” Giang lão gia đứng dậy nói.

Ông bác này làm việc thật mạnh mẽ nhanh chóng. Vừa cho tôi một tia sét, còn không cho tôi thời gian tiêu hóa nữa.

“Tiểu Hạnh, tớ biết cậu thích nghĩ linh tinh, Bà Cao cũng đã dặn tớ không được nói cho cậu biết. Tớ nghĩ nếu cả đời cậu cũng không biết thì tuy không có luân hồi nhưng co thể sống vui vẻ như người bình thường.” Giang Phong Dật giải thích với tôi.

“Khi nào thì cậu biết?”

“Trước khi xuất ngoại, ba tớ phát hiện ra tớ đang âm thầm điều tra nên trói tớ lại nhét vào máy bay.”

“Mọi người lo lắng nhiều rồi, thực ra tớ là người hay là quỷ, hay là quái vật tớ cũng không quan tâm.” Tôi cười nói. Tôi không phải người, không phải quỷ. Miêu ca cũng vậy mà. Chỉ cần có anh ấy ở bên thì tôi là cái gì cũng sẽ không cô đơn. Chúng tôi đúng là một đôi mà.

Phản ứng của tôi khiến Giang Phong Dật nghi hoặc. Ngay cả Giang lão gia cũng phải liếc sang. Trong dự đoán của họ thì tôi sau khi biết sự thật phải gào khóc mới đúng.

Lễ tang của bà ngoại bình tĩnh lạ thường. Đối với một người sớm biết vận mệnh bản thân, sớm biết sinh mệnh của mình đã đến điểm cuối, là may mắn hay bất hạnh chỉ có bà mới biết. Nghe nói, tư chất của ông ngoại bình thường, may mà cưới đucợ bà ngoại thông minh nên mới có thể an ổn thừa kế Cao gia. Tiếc là người tài cũng không thể sống lâu. Cho dù là người đạo cốt tiên phong thì cũng không phải là tiên. Tôi sẽ không quên lúc mới sinh ra là bà cho tôi một đường sống, cũng sẽ không quên việc mà Chu Thụy Tinh đã làm. Tùng hại chết bà ngoại tôi, Hạc giết chết Lâm Tư Giai, Quy muốn giết tôi. Bọn họ muốn làm trái ý trời, nếu như ông trời không có mắt thì tôi sẽ thay trời hành đạo.

Anh ba đưa Thân Tuệ tới tham dự tang lễ, quan hệ của họ xem ra lại càng thân thiết hơn. Cả Chu Thụy An và chị họ Cao Tịch Nhã đều không rõ tung tích. Trong lễ tang, người khóc nhiều nhất là bác gái hai, con gái gả cho đại thiếu gia Chu gia, còn chưa đắc ý được bao lâu thì xảy ra biến cố như vậy. Con người vốn đang chạy dưới đất, đột nhiên được bay lên trời rồi lại ngã xuống, chênh lệch lớn như vậy khiến người ta khó có thể chịu được

“Cao Hạnh.” Anh ba vẫy tôi.

Tôi chạy như điên tới, Thân Tuệ đứng bên cạnh anh ba. Người anh ba cao lớn cùng với Thân tuệ như chim nhỏ nép vào trông thật xứng đôi. Tiếc là bà ngoại không thể chứng kiến hôn lễ của đôi trai tài gái sắc này.

“Đừng quá đau buồn, bà ngoại mất thì vẫn còn anh ba mà.” Anh ba xoa đầu tôi, chác là anh ấy thấy vẻ mặt âm trầm lo lắng của tôi.

Anh ba là người vô cùng bao che người nhà, tuy ngày thường hung hãn nhưng đối với anh chị em trong họ thì đều là tâm đậu phụ. Chắc hẳn anh ấy không biết thân thế của tôi. Quẻ của Giang lão gia chỉ cho ba trưởng gia tộc xem thôi. Nếu anh ba biết tôi không được tính là con cháu Cao gia thì anh ấy có quan tâm tôi nữa không?