Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 40: Trước khi xảy ra chuyện. .




Các học sinh trong lớp vẫn cười đùa như trước. Bây giờ, việc chết vì nghiện trò chơi không phải việc gì mới mẻ. Ai cũng lớn cả rồi, đói thì phải ăn, mệt thì đi ngủ, làm sao có thể ảnh hưởng đến tính mạng chứ. Mọi người nghe xong đều cảm thấy chẳng liên quan đến mình.

“Các cậu nói xem vì sao thằng nhóc đó lại có thể liều mạng chơi như thế chứ.” Lí Nghi nói.

“Không phải nam đâu, là nữ sinh trung học đấy. Trên tin tức có nói con bé tự khóa trái cửa ở trong phòng chơi trò chơi, còn không đi học nữa. Khi người ta phát hiện ra thì nó đã chết vì suy tim.” Mạnh Kiều nói.

Tôi bỗng nhớ tới trò chơi 《 quỷ đêm kinh hồn 》kia. Trong trò chơi cũng có thể chân thật như vậy, khó trách có nhiều người nghiện. Đừng nói bọn họ, ngay cả tôi không biết gì mà nghĩ đến trò chơi đó cũng thấy ngứa ngáy trong lòng.

Người sáng tạo ra trò chơi này chắc chắn là người trong nghề, bùa hay trận đều có thể biểu hiện giống như bên ngoài. Đặc biệt là người mới như tôi, có thể dùng để kiểm tra trình độ của bản thân.

Lúc tan học, tôi đi ra khỏi phòng thì thấy Miêu ca đang đứng chờ tôi.

“Miêu ca! Sao anh lại ở đây?” Tôi rất bất ngờ khi thấy anh ở đây.

“Anh tới đón bà xã về.” Trên mặt Miêu ca xuất hiện ý cười nhàn nhạt.

Đoán là anh ấy không biết tôi tan học lúc nào, nên tôi hỏi: “Chắc không phải là anh vẫn chờ em ở đây đâu nhỉ…”

“Không phải là do anh không biết nên làm gì sao.”

Tôi nhìn nụ cười nhạt của Miêu ca, đột nhiên cảm thấy mình cũng cô đơn như vậy. Trong tim có thứ gì đó nảy nở, còn có chút đau đớn mỏng manh.

“Chúng ta về nhà thôi.” Tôi đẩy anh ấy đi, trong hành lang toàn sinh viên đi lại, cứ đứng đây mãi khiến tôi cảm thấy không được tự nhiên.

Trên đường về chúng tôi bị ba thằng nhóc tóc vàng học trung học chặn lại. Tim tôi đập như nai con chạy loạn. Đây chính là trêu ghẹo vợ trước mặt chồng trong truyền thuyết sao? Miêu ca, cho anh cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân, phải phát huy cho tốt đấy.

Tôi đã e lệ trốn sau lưng Miêu ca, thì lại nghe thấy thằng nhóc lưu manh cầm đầm nói: “Bộ dạng của chú em không tồi, đi ra ngoài chơi với mấy anh không?”

Tôi sờ đuôi ngựa trên đầu, vẫn còn mà. Gọi tôi là chú em sao? Coi ngực tôi là giả chắc.

Lúc mấy thằng nhóc kia động tay động chân với Miêu ca, tôi đã hiểu ra lời bọn nó nói. Nhưng mà mắt bọn nó có vấn đề à? Mù sao? Tôi mới là con gái mà. Vì sao lại bỏ qua vợ đi trêu ghẹo chồng hả?

Rốt cuộc là tôi khó nhìn đến mức nào mà bọn nó bỏ qua tôi? Bộ dạng anh ấy dễ nhìn thì cũng là nam mà. Với lại anh ấy ở rể nhà tôi đấy. Bọn nhóc này không coi tôi là người nữa chắc. Toàn thân tôi đều muốn kêu gào.!!!!!!

“Mấy cậu nhóc đẹp trai, đây là đồ trong tủ, chỉ được nhìn, không thể sờ, càng không bán.” Tôi gạt bàn tay heo kia ra, kéo Miêu ca vào lòng.

“A, Sao lại có bà bác này ở đây.” Tên nhóc cầm đầu nhìn thấy tôi thì kinh ngạc nói.

Tôi quay đầu nhìn xung quanh, không có ai giới tính nữ ở đây, xác định bà bác mà nó nói là chỉ tôi. A! Không chỉ trêu ghẹo người của tôi, còn dám công kích tôi, chú có thể nhịn thì thím cũng không thể nhịn nữa.

“Gọi ai là mẹ! Tôi không có con lớn như thế này đâu.” Tôi trừng mắt nhìn bọn nó.

“Con nhóc chết tiệt dám mắng người à.” Một thằng nhóc lưu manh kiêu ngạo chỉ vào tôi nói.

“Nói hươu nói vượn, chị đây ghét nhất là mắng chửi người khác, chị đây chỉ trực tiếp đánh người thôi.” Tôi dùng quyển sách gõ vào đầu tên nhóc tóc vàng gần nhất.

Hai đứa còn lại sửng sốt, không nghĩ rằng tôi thật sự ra tay, sau đó cùng tiến lên lấy hai chọi một. Chị đây không sợ bọn mày đâu.

Quần ba thằng nhóc kia bỗng dưng bốc cháy, tuy không lớn nhưng đủ để bọn nó kêu gào.

“Thấy không, bất kính với chị cho nên bị trời phạt đấy!” Tôi nói với theo khi bọn nó chạy đi.

“Bà xã, đi với em có cảm giác rất an toàn.” Miêu ca chớp mắt, tôi không dám xác định là anh ấy đang phóng điện với tôi.

“Anh đừng cho rằng em không nhìn thấy anh phóng hỏa. Đối xử với người bình thường thì chúng ta phải dùng tay.” Tôi dạy bảo anh, đây là đang bắt nạt người khác đấy.

“Được, được, được, nghe lời em, chúng ta về nhà thôi.” Miêu ca cười cười ôm tôi, đẩy tôi đi tiếp.

Bỗng nghĩ đến tôi cũng bảo là “về nhà”, “nhà” mà tôi và Miêu ca nói là cùng một nơi. Trong lúc vô tình tôi đã coi đó là nhà rồi à? Tôi đã coi anh ấy là người nhà rồi sao? Thật là bi kịch mà, tôi với anh ấy bỏ qua quan hệ người yêu, trực tiếp biến thành người nhà luôn.

Đối với số sách lấy được ở chỗ Tam ca lần này Miêu ca rất vừa lòng. Có điều anh ấy vẫn không thích tôi học huyền thuật lắm. Anh ấy bảo tôi chỉ cần làm vợ hiền là được. Nghĩ tôi ngốc lắm à? Tôi không cố gắng tăng chỉ số thông minh thì làm sao mà biết được anh ấy làm gì ở bên ngoài chứ. Thời buổi này điều tra ngoại tình, bắt tiểu tam, việc nào không cần đấu trí hả. Người không có tri thức thì bị người bán còn giúp người đếm tiền. Như vậy thì rất bi kịch.

Tôi phát hiện ra mấy bùa chú ghi trong sách đều không đủ sắc bén. Mấy thứ như Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của ông bảo về mù hay mấy con rắn tham ăn của Miêu ca đều không tìm được trong sách. Chắc không phải cấm thuật chứ. Tôi phát hiện mấy thứ càng không cho học thì càng lợi hại.

Miêu ca lại ra ngoài, không nói cho tôi biết là đi đâu, cũng không nói cho tôi biết là đi làm gì, chỉ bảo tôi ngoan ngoãn ở nhà.

Tôi mang toàn bộ thời gian đổ vào trò chơi “Quỷ đêm kinh hồn” kia. Không phải giáo viên thường nói phải kết hợp giữa lý thuyết và thực hành sao? Trò chơi này chính là chỗ để tôi thực hành.

Giác quan của tôi bây giờ đã linh mẫn hơn trước rất nhiều. Nhắm mắt lại đã có thể cảm giác được một chút vị trí và hình dạng của linh thể. Tôi hưng phấn gọi điện cho anh ba báo tin lại bị anh ấy mắng cho.

“Lớn như thế còn đòi mắt âm dương gì nữa. Hai năm nữa tìm một người gả đi. Đừng ép buộc chỉ số thông minh đáng thương của em nữa. Em đừng cố học, muốn học thì về bảo các bác các chú dạy, ở chỗ xa xôi đấy, bị tẩu hỏa nhập ma thì ai lo cho em.” Anh ba thao thao bất tuyệt dạy dỗ tôi.

“Anh yên tâm đi, em có sư phụ tốt lắm. À đúng rồi. Giang Phong Dật đổi số điện thoại rồi à? Em gọi mà toàn bị báo thuê bao này không tồn tại.” Tin vui này tôi cũng định báo cho Giang Phong Dật nhưng nhắn tin và gọi điện đều không được.

Tam ca im lặng một lát rồi nói: “Cao Hạnh, không được liên lạc với người Giang gia nữa. Ở đó học tập cho tốt. Không cần quan tâm gì cả. Khi nào tốt nghiệp thì tìm một người bình thường kết hôn. Sau này cũng không cần về nhà nữa.”

Tôi không hiểu anh ba đang nói gì. Không phải anh ấy luôn cáu kỉnh bảo tôi không biết đường về nhà sao? Ngày lễ ngày tết đều gọi điện ép tôi về nhà mà. Tuy tôi có ở nhà hay không cũng chẳng ai quan tâm, nhưng cũng không ai nói là không cho tôi về cả. Sao anh ba lại khuyên tôi không nên về nhà? Tôi là ôn dịch hay mắc bệnh truyền nhiếm chứ.

Tất cả mọi việc kì quái đều bắt đầu sau khi tôi bị đuổi đi lúc ba gia tộc tập hợp. Rốt cuộc quẻ của Giang lão gia có vấn đề gì? Không liên quan tới tôi chứ? Chắc chắn là không, tôi không nên đề cao bản thân.

Tôi chỉ là một nữ sinh cần cù thật thà hiện đại, làm người chính trực hiền hậu, phẩm chất có thể coi là tốt bụng. Tôi làm sao có thể làm ra chuyện gì khiến ba gia tộc như gặp đại dịch. Cho dù tôi muốn trả thù xã hội thì cũng phải có năng lực chứ. Cứ làm như trong người tôi có tên lửa hạt nhân ý. Sợ tôi có thể tự nổ như nhà máy năng lượng nguyên tử của Nhật Bản hả?

Tôi nghĩ tôi nên tìm cơ hội về nhà một chuyến. Mấy chuyện xảy ra gần đây khiến tôi lo lắng, rốt cuộc sau khi tôi đi đã xảy ra việc gì? Vì sao lại giấu một mình tôi, cho dù tôi chỉ là chi thứ thì tôi cũng là người Cao gia nhé. Rốt cuộc là có việc gì mà tôi không thể biết chứ.

Khu thảo luận của trò chơi là một diễn đàn vô danh. Theo tin tức từ các bình luận và bài viết mới thì người chơi trò chơi này cũng rất nhiều. Có điều theo nội dung bài viết thì đều là người nghiệp dư. Cũng đúng, những người bắt quỷ chân chính như anh ba, chị tư thì ai thèm chơi chứ.

Trong trò chơi còn chưa có ai qua cửa cả, người có tiến độ nhanh nhất tên là “Thất cầm”. Anh ta còn tuyên bố rằng mình sẽ là người qua cửa đầu tiên. Tốt xấu gì xuất thân của tôi cũng là tộc bắt quỷ, tôi không tin tôi không bằng đám người nghiệp dư này. Đám nhóc con không biết gì cả, người qua cửa đầu tiên nhất định là chị nhé.

Từ ngày tìm được đường sống trong chỗ chết sau vụ hai ngôi sao, có vẻ như tôi thông minh hơn, linh lực không bắn tung ra ngoài nữa mà đã làm theo sự chỉ huy của tôi.

Có một vấn đề nhỏ vẫn luôn ghim trong đầu tôi, lúc tôi nhỏ máu mình vào trong sân thì sân phải bị dao động mới đúng chứ. Sao lại có thể thúc đẩy trận tứ hướng nữ thể được. Tôi đã nói bóng gió với Miêu ca về cái trận đó.

Tự tôi lại suy nghĩ, linh hồn Lâm Tư Giai lúc ấy còn chưa rời khỏi thân thể hoàn toàn, trận tứ hướng nữ thể đang ở trạng thái hổng, máu của tôi lại lấp đầy chỗ hổng đó. Trận tứ hướng nữ thể thuần âm, máu người thuần dương, âm dương vốn phải tương xích chứ. Vấn đề này tôi vẫn không thể hiểu được. Không biết có phải do người tên Hạc kia động tay động chân gì không. Nếu đúng là anh ta làm gì đó thì thật là đáng sợ, đó là năng lực nhìn thấy tương lai đấy.

Buổi tối, Miêu ca về, tôi nhắm mắt lại là có thể cảm nhận được một màu đen trên người anh ấy. Giống như người sống bị thương sẽ chảy máu, đó là ấn ký của quỷ hồn lưu lại.

“Miêu ca, anh đánh nhau à?” Tôi hỏi anh ấy.

“Xử lý một người nuôi quỷ không biết trời cao đất rộng là gì.” Miêu ca cười cười, đi tới ôm tôi: “Bà xã không tệ nha, đã có thể nhìn thấy linh rồi.”

Tôi đẩy anh ấy ra, ánh mắt vô cùng ai oán: “Anh không đi tìm bọn chết tiệt hại chết Lâm Tư Giai hả? Anh có biết gì về bọn chúng không?”

Tay Miêu ca lạnh lẽo sờ đầu tôi: “Bà xã, em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh đi, mặc kệ những chuyện khác.”

Tôi cũng không phải động vật đâu mà bảo tôi cứ ngồi ăn rồi chờ chết. Làm sao có thể mặc kệ tất cả chứ, tôi sẽ không bỏ qua cho đôi chồng vàng vợ bạc hại chết Lâm Tư Giai đâu.

Không nói cho tôi biết cũng không sao cả. Tôi có thể tự điều tra, dù sao cánh tôi cũng cứng rồi.

Cao gia luôn tự hào là sứ giả chính nghĩa, gặp chuyện này họ nhất định sẽ không đứng ngoài nhìn. Theo lẽ thường, hai ngôi sao kết hợp không ai quan tâm vì không ai nghĩ tới việc có người lấy trộm lực lượng hai ngôi sao.

Tuy Cao gia nghe được tiếng gió nhưng vẫn không tin sẽ có người có thể xuống tay với sao Thiên Khôi và sao Tử Vi. Để phòng ngừa trường hợp xấu, nên mới bảo Giang Phong Dật đến đây. Đương nhiên khả năng cậu ta tự xin đi đánh giặc thì lớn hơn.

Kết tinh của hai ngôi sao lại xuất hiện vượt khỏi dự đoán của mọi người. Giang Phong Dật vốn là đến để ngăn cản án mạng tiếp tục xảy ra nên cũng không dự đoán được việc trận tứ hướng nữ thể thật sự thành công.

Tôi tin là việc này khiến ba gia tộc đều giật mình. Tôi không tin bọn họ không điều tra thân phận của Hạc và Đào. Chỉ là có một việc bọn họ nhất định không thể tưởng tượng được, đó là kết tinh không rơi vào tay của đôi chồng vàng vợ bạc mà bị Miêu ca dùng để tạo thân thể.

Ngay cả Cao gia cũng không hiểu nhiều vè trận tứ hướng nữ thể, sao Miêu ca lại có thể hiểu rõ như lòng bàn tay? Còn có đôi chồng vàng vợ bạc kia nữa, sao họ lại biết được? Trong địa vị của giới huyền học, Cao gia có thể so với Thiếu Lâm tự trong giang hồ.

Đôi chồng vàng vợ bạc cũng được, Miêu ca cũng được, tất cả đều không rõ lai lịch. Người xung quanh tôi đều che giấu bí mật, tôi bị bọn họ xoay như chong chóng vậy.

Miêu ca còn mưu tính ngủ cùng giường với tôi, tôi kiên quyết không đồng ý. Cho dù biến thành con mèo nhỏ cũng không được, cuối cùng tôi phải để anh ấy ngủ dưới đất tôi ngủ trên giường. Nhưng anh ấy ngủ dưới đất cũng không chịu để yên, luôn kéo tay tôi, túm áo tôi.

“Miêu ca, thân thể anh không phải là không có cảm giác sao, trêu ghẹo em thì có vui hả?” Tôi bình tĩnh hỏi.

“Trong lòng thoải mái.” Anh ấy lạnh nhạt trả lời.

Được rồi, tôi lại thua rồi, cho dù kêu gào thế nào cũng không thể bù lại nội tâm bị tổn thương của tôi. Tôi tự nhận có thể đấu với tiểu tam, đánh được lưu manh, nhưng tại sao ở trước mặt anh ấy tôi luôn bị áp bức chứ. Tình huống này có tên là “Sợ vợ”, tôi cũng không muốn trở thành người bị vợ quản đâu.

“Miêu ca, anh không nhớ chút gì lúc còn sống hả?” Tôi hỏi thăm dò.

“Bà xã, thân nhớ nữa.” Miêu ca nằm dưới đất nói.

“Miêu ca, anh có nghĩ tới việc lúc sống anh làm gì không?” Tôi nằm ở mép giường nói với anh ấy.

“Chắc là một người bình thường, có một ngôi nhà nhỏ, có vợ tên là Cao Hạnh, có mấy đứa con, có nam có nữ…”

“Dừng lại! Đây không phải là trí nhớ kiếp trước mà là ý dâm kiếp trước mới đúng.” Tôi giơ tay che miệng anh ấy lại, người này căn bản không muốn nói thật. Một bên nói muốn làm vợ chồng với tôi, một bên lại luôn lừa gạt tôi. Tôi cũng không phải trẻ con mà để anh ấy sắp xếp. Thật sự là anh ấy không nhớ gì? Hay là có nhớ nhưng không muốn nói?

Lúc chơi bút tiên có một quy tắc là không được hỏi lý do bút tiên chết, lý do chết là một vấn đề thương tâm của mỗi con quỷ. Tuy biết khi tôi hỏi Miêu ca, anh ấy cũng sẽ không nói, nhưng tôi vẫn hỏi. Trong lòng không có oán thì không thể thành quỷ, trong lòng hết oán thì không thể giữ được hồn. Tôi có thói quen có anh ấy bên cạnh nhưng tôi lại quên mất rằng tôi có thể gặp anh ấy là do anh ấy không muốn chết.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cảm ơn bạn rain làm hoành điều, tuy đã muộn mấy ngày, vẫn muốn khoe Miêu ca lộng lẫy lóa mắt với mấy cô gái không đọc văn án.><

PS. Phát hiện danh sách bá vương danh sách có thể thay đổi nha! Thật kích động, cảm ơn các cô gái!