Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 39: Trò chơi thần bí . .




Trước khi dán bùa vào tất cả mọi cửa sổ, vách tường, trong phòng có hai cái giường trống là giường của Lâm Tư Giai và giường tôi.

Tôi đến phòng Miêu ca thuê, mang hành lí xem xung quanh phòng, tôi tức giận vứt hành lí hét lên: “Sao chỉ có một phòng ngủ? Hai chúng ta ai ngủ sofa ai ngủ trong phòng?”

“Bà xã ngủ trong phòng.” Miêu ca đáp.

Thế này còn chấp nhận được, dù sao anh ấy cũng là thân sĩ, không thể để cô gái yếu đuốinhư tôi ngủ ngoài phòng khách được. Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn khách khí hỏi một câu: “Anh ngủ phòng khách? Buổi tối lạnh nhớ đắp nhiều chăn.”

“Anh cũng ngủ trong phòng.”Miêu ca lạnh nhạt nói.

Tôi lật bàn: “Phòng ngủ chỉ có một cái giường! Anh ngủ trên giường em ngủ ở đâu?!”

Miêu ca ủy khuất nói: “Trước kia không phải anh vẫnngủ trên giường em sao?”

“Lúc đó anh vẫn là con mèo, bây giờ anh là người, chúng ta phải bảo trì khoảng cách.” Tôi giải thíchvới anh ấy, tôi hoài nghi không phải anh ấykhông biếtmà là giả vờ không biết, khả năng mang tôi ra trêu ghẹo là rất lớn.

“Bà xã, chúng ta là vợ chồng, vợ chồng thì sẽ ngủ chung giường.” Miêu ca kiên trì nói.

“Ai là vợ chồng với anh?! Ai biết lúc sống anh có bao nhiêu vợ chứ.”

“Ý em là nếu lúc sống anh không có vợ thì em sẽ thừa nhận quan hệ vợ chồng của chúng ta?” Miêu ca vui sướng hài lòng nói.

“Em không thừa nhận!”

“Rõ ràng em nói thích anh, sao trở mặt còn nhanh hơn lật sách.”

“Em chưa nói như vậy nhé! Tóm lại, phòng ngủ là phòng ngủ của em, giường là giường của em, em sẽ bày trận Cửu dương viêm quân trong phòng ngủ, anh mà vào em sẽ thiêu anh luôn.!” Kỳ thực trận tôi bày ra tỉ lệ thành công vô cùng thấp, hành vi hiện tại của tôi trên thế giới gọi là chiến lược uy hiếp.

Miêu ca làm biểu tình đau lòng: “Bà xã, em lại dùng trận do ông xã dạy để đối phó ông xã.”

Tôi vỗ vỗvai anh: “Sư môn bất hạnh thường xuyên có việc này, sư phụ anh nén bi thương đi.”

Tôi thật sự bày trận bên cạnh giường, chỉ là không phải để phòng Miêu ca, mặc dù Miêu ca thích đấu miệng với tôi, nhưngrất tôn trọng ý kiến của tôi, thực lực chúng tôi cách xa, anh ấy hoàn toàn có thể vào được. Bãitrậnchủ yếu là để tôi có cảm giác an toàn, Cô gái tên Đào và người tên Hạc giống với Miêu ca kia vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tôi phải quan tâm an toàn của chính mình.

Một cái hộp da, đựng ba quyển sách cổ tôi mượn được, ba quyển nàythật là có lợi ích thực tế, tôi chỉ nói mượn mấy quyển, anh ấy có cần phải đem mọi quyểnsách hỏng trong tay cho tôi mượn không. Trên bàn tôi để một xấp giấy dày,lúc thi vào đại học cũng không khó như vậy, cũng chẳng làm khác được, đây là thời khắc quan trọng đến tínhmạng, hơn nữa tôi càng ngày càng hứng thú với huyền học.

Ba quyển sách tôi mượn rất dày, tôi đã đọc qua một lượt, nhưng không hiểu rõ nội dung lắm, không phải Cao gia có một người tên là Cao Ngạn Quân rất am hiểu về phương diệnkia sao, các trưởng bối nói cho chúng tôi biết Cao gia có rất nhiều người giỏi giang, bà cố tổ lấy lực lượng một mình mình phong ấn vạn người, ông chú tổ tổ tổ dốc hết tâm huyết sửa lại tập thuật cổ kim, ông bác tổ tổ tổ tổ tổsuýt nữa định ngọc thạch câu phần với vua quỷ, ông tổ tổ tổ tổ tổ tổ tổ tổ sử dụng thuật dẫn lôi tạo nên cách sử dụng mớivà cũng sáng chế ra hơn mười loại thuật mới.

Đây đều là các tấm gương tốt mà các trưởng bối muốn chúng tôi học tập, nhưng cho đến bây giờ cũng không thấy bọn họ nhắt tới Cao Ngạn Quân. Mà quyển bách khoa toàn thư không biết do ai viết kia lại nói là mọi người đều tán thưởng các thành quả của Cao Ngạn Quân.

Chắc không phải là các trưởng bối cho rằng chúng không đáng nhắc tới chứ. Có thể là họ quên, cũng có thể là họ cũng không hiểu gì về người này.

Đang nghĩ tới đây, thì có tiếng động ngoài cửa, chắc không phải tôi vừa nghĩ về Cao Ngạn Quânthì ông ấy đã hiện hồn lên tìm tôi chứ. Tôi muốn giả vờ không nghe thấy nhưng đêm khuya yên tĩnh, âm thanh gõ cửa có tiết tấu vang lên làm người ta phiền lòng. Tôi lấy một lá bùa ra, vẽ một tấm bùa trục quỷ, nắm chặt trong tay, mở cửa.

Mở cửa ra, chỉ thấy một con mèo đen ngồi ngay ngắn ngoàicửa, đong đưađuôi, trên cổ đeo một quả chuông lớn, ánh mắt màu hổ pháchlóe sáng lóe sáng.

” Miêu ca.” Tôi đen mặt kêu.

“Bà xã, cho anh vào đi.” Tiểu Hắc giơ móng vuốt lên vẫy vẫy.

Ta không nói hai lời đóng rầm cửa lại, bộ dạng con người của anh ấy đã khắc sâu trong mắt, trong đầu, trong long tôi, cho dù anh ấy đổi lại thành hìnhmèo, tôivẫn không quên được việc anh ấy là con trai. Còn ý đồ dùng ngoại hình đáng yêu trà trộn vào khuê phòng con gái, đây là hành vi lưu manh!

Dưới sự hiếu kỳ, tôi lên mạng tìm tên Cao Ngạn Quân. Lại không hiện ra sách hay bài viết, chỉ hiện ra link tải một trò chơi.

Trò chơi đó gọi là《 Quỷ đêm kinh hồn 》, giới thiệu trò chơi nói đây là mộttròchơi dành cho những ai yêu thích khám phá huyền học, người ngoài nghề sẽ không hiểu, trò chơi này còn có thể giúp người ham học hỏi kiểm tra trình độ của bản thân, là một trò chơi huyền học nghiêm túc hiếm có.

Người làm quảng cáo này có sức tưởng tượng lớn thật, anh ta nói chơi trò chơi này có thể kéo dài tuổi thọ tôi cũng không quantâm. Nhưng tên người làm ra lại kích thích tôi sâu sắc, người phát minh là”Cao Ngạn Quân”.

Cao Ngạn Quânđã chết nhiều năm rồi, không biết đây là trùng tên hay có người cố ý giả mạo.

Bên dưới phần bình luận là vô số lời khen ngợi, tôi cũng cảm thấy hứng thú, trò chơi lấy huyền học làm chủ đề đúng là không nhiều nên tôi tải trò chơi về.

Miêu ca gõ cửa càng mạnh hơn, tôi tải trò chơi về ổ E xong, không chịu được nữa lại mở cửa ra, Tiểu Hắc nhu thuận cúi đầu ngoài cửa.

“Miêu ca, đừng giả vờ vô tội nữa, đây là quấy rầy người khác đấy!” Tôi nói với Tiểu Hắc.

“Bà xã, phòng khách lạnh lắm.” Đôi mắt Tiểu Hắc trượt đi trượt lại tiếp tục giả vờ vô tội.

Thật là chịu anh ấy, trong phòng mở lò sưởi thì phòng khách lạnh chỗ nào chứ. Coi tôi là người ngốc hả!

“Cho anh ngủ trong phòng cũng được, phải nằm cuộn bên gối giống trước kia, không được sờ tay sờ mặt em.” Nhớ tới trước kia Tiểu Hắc ỷ vào ngoại hình long xù đáng yêu mà tôi thấy khinh thường, còn tưởng nó dùng chân đầy thịt áo vào tay tôi để chơi đùa, hóa ra là phi lễ.

Tiểu Hắc đối với lời tôi nói không có ý kiến gì, nhanh chóng đi vào phòng, nhảy lên giường. Tôi trừ bỏ thở dài thì không thể làm gì khác, cảnh cáo nó không được thừa cơ chui vào chăn rồi mới lặt chăn trên giường ra. Đây là muốn tốt cho nó, bây giờ chúng tôi hình thể khác biệt, tôi cũng không muốn đang ngủ lại mưu sát chồng, khụ, chồng, nghĩ thôi cũng thấy đỏ mặt, tự nhủ “Tôi là người độc thân” một ngàn lần, ngủ.

Cảm thấy cứ ngủ như vậy cũng không tệ, không mơ, chỉ là cảm giác chăn có chút nặng, có nên tìm cái chăn mỏng hơn không. Mở mắt ra, trời đã mờ sáng, tôi mơ mơ màng màng muốn ngồi dậy, eo lại cảm thấy nặng, không ngồi dậy được, sao lại nặng thế nhỉ. Cúi đầu nhìn, thứ tái nhợt này không phải chăn, đây là tay người mà, mắt nhìn từ cánh tay đi lên, thấy Miêu ca nằm nghiêng, một nửa người áp lên người tôi.

Trong nháy mắt tôi ngừng thở, ưỡn ngực, ngẩng đầu, hóp bụng, gào to: “Cao! Hắc!”

Tôi nghĩ mười phần sóng âm tràn ngập căn phòng, Miêu ca che tai mở mắt ra, mê mang chống lại hai mắt bị lửa giận thiêu đốt của tôi.

“Bà xã, lần đầu tiên viên phòng không ngủ thêm một lát?” Miêu ca còn chưa tỉnh ngủ, giọng nói có chút mềm mại.

Viên phòng? Tôi nhanh chóng cúi đầu nhìn áo ngủ của mình, may quá, vẫn còn mặt trên người. Không, có thể là sau đó anh ấy mặc cho tôi, chẳng lẽ thật là… Tôi điên cuồng kéo chăn ra, muốn kiểm tra trên ga giường có dấu vết hay không.

“Bà xã, em đang làm gì thế?” Miêu ca đã hoàn toàn tỉnh ngủ, không thể hiểu được hành động của tôi.

Lúc này tôi giống như Gozilla đi phun lửa, túm lấy cổ áo Miêu ca áp anh lên giường, nghiến rẵng nghiến lợi nói: “Hỗn đản a a a! Bà đây hai mươi năm còn chưa làm gì, sao lại không có?”

“Bà xã, chúng ta là vợ chồng, khách khí như vậy làm gì.” Người dưới thân vẫn không biết hối cải mà đổ thêm dầu vào lửa.

Hảo, bà đây muốn cho anh ta biết cái gì gọi là biết trước hôm nay lúc trước đã không làm! Cái gì gọi là cúc hoa dịch khai ám tiễn khó phòng!

Một tay tôi đè tay Miêu ca, một tay cởi cúc áo anh: “Hỗn đản! Ti bỉ! Em sẽ để anh biết cái gì gọi là quân lâm cúc lạc!”

“Ha ha ha…” Miêu ca nằm trên giường cười ầm lên.

“Cười cái gì!” Tôi chất vấn anh.

“Bà xã nghĩ nhiều rồi, người anh bây giờ còn chưa tính là thân thể, chỉ là thi thể thôi, đau hay khoái cảm đều không cảm nhận được, cho dù muốn làm vậy với em cũng hữu tâm vô lực.”

Tôi nghĩ nhiều? Mặt tôi đỏ lên, xấu hổ buông cổ áo trong tay ra, ngoài miệng còn muốn giải thích: “Khụ, vậy là tốt, em cũng không muốn gian thi trong mộng.”

“Anh muốn đi chạy bộ, bồi dưỡng thân thể và hồn phách dễ dung hòa, bà xã có muốn đi cùng không?”

“Không đi!” Quyết đoán cự tuyệt, việc vừa rồi, anh ấy hãm hại tôi tôi vẫn còn ghi hận trong lòng.

“Anh đi chạy rồi mua điểm tâm về.” Miêu ca cười nói, lúc anh ấy cười rộ lên thì ánh mắt sẽ cong cong, môi hơi cong về phía trước, đáng yêu giống con mèo.

Tôi quay đi không nhìn nữa, tim đập nhanh vài cái, không thể để anh ấy phát hiện ra, nếu không tôi sẽ bị trêu tiếp.

Miêu ca đi rồi, tôi mở máy tính ra, phát hiện trò chơi 《 quỷ đêm kinh hồn 》 đã tải xong rồi. Hôm nay chỉ học chiều, thấy thời gian vẫn còn sớm, tôi vào trò chơi xem thử.

Bắt đầu trò chơi là trong một căn phòng hoang, hiệu ứng 3D trong trò chơi thật là đẹp, nhưng lại khiến tôi có cảm giác như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, thậm chí còn có thể cảm nhận được oán khí mênh mông trong phòng. Tôi quay đầu lại, phía sau chỉ có cái giường hỗn độn, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, cũng không có cảm giác lạ lung gì. Nhưng khi tôi chú ý vào trò chơi một lần nữa, lại cảm giác được trong phòng lành lạnh.

Trò chơi bây giờ đã tiên tiến đến mức có thể ảnh hưởng đến cả giác quan? Giống như tôi thật sự hóa thân vào nhân vật trong trò chơi, trò chơi này lập tức làm tôi say mê.

Nhân vật chính trong trò chơi không đi ra khỏi phòng được, đây là điển hình cho quỷ đánh tường. Lúc trước chúng tôi chính là bị tuyết nữ làm quỷ đánh tường vây trong phòng, bây giờ tôi lại có thể phá giải nó, đúng là khiến người ta không thể cảm thán thời gian có thể thay đổi mọi thứ.

Tôi chỉ huy nhân vật, tìm được vị trí cửa sống, dùng gậy gỗ vẽ phù ấn tán hồn lên bức tường đầy bụi, thoáng chốc của phòng tự động mở ra.

Còn nhớ Miêu ca dạy tôi, ở nơi âm khí quá nặng thì phải dùng bùa tịnh tâm cho mình trước. Góc dưới bên phải trò chơi có một microphone nhỏ, bấm vào đó thì có thể đọc chú ngữ.

“Thái thượng đài tinh, ứng biến vô ngừng, trừ tà phược mị, bảo mệnh hộ thân, trí tuệ trong vắt, tâm thần an bình, tam hồn vĩnh cửu, phách vô tang khuynh, lập tức tuân lệnh.” Tôi nói với micro, ngôn linh là điểm mạnh của tôi, xác xuất thành công so trận và bùa cao hơn, đáng tiếc ngôn linh không thể có hiệu lực bằng chú ngữ, chỉ có thể không có việc gì làm tự nhẩm một mình, còn dùng để đối phó kẻ địch nhất định sẽ chịu thiệt.

Nhân vật trong trò chơi đi ra ngoài cửa, trong phòng truyền đến giọng hát của con gái, âm thanh mê hoặc người của quỷ hồn cũng thuộc loại ngôn linh, đáng tiếc là, chị đây đã cho nhân vật dùng bùa thanh tâm, cô ta có hát quốc ca cũng không thể dụ dỗ được.

Ra khỏi nhà hoang, là ngã tư đường không một bóng người, nhưng tôi có thể cảm giác được có người đi qua bên cạnh, lại có một người đi qua tôi. Tôi dùng chuột chỉ huy nhân vật trong trò chơi chạy tới chạy lui, những vẫn không thấy người nào, mà làm thế nào cũng không thoát khỏi cảm giác này, tôi chỉ có thể điên cuồng di chuột.

“Bà xã!” Một bàn tay đập vào vai tôi.

“A!” Tôi quát to một tiếng, nhìn lại tôi vẫn đang ngồi trong phòng ngủ, giơ tay lên lau trán, trên trán lại có mồ hôi lạnh.

“Bà xã, phim không thể loạn xem, trò chơi không thể chơi loạn.” Miêu ca nói xong trực tiếp tắt trò chơi: “Chiều em không cần đi học sao, mau ra ăn cơm.”

“Nha.” Tôi ngoan ngoãn đi theo anh ấy ra ăn cơm, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Trò chơi bây giờ thật lôi cuốn.

Trước khi ăn cơm phải thắp hương cho bài vị của Miêu ca, anh ấy để bài vị của mình ở chỗ dễ thấy nhất trong phòng khách, nếu có người đến không bị hù chết mới là lạ. Anh ấy coi bài vị của mình như bảo bối, mỗi ngày đều dùng khăn lau mấy lần, mỗi lần lau là lại lảm nhảm: “Bà xã, anh theo họ em thì anh chính là người của em, không nghĩ đén anh một thời anh danh lại đi ở rể.”

“Anh cho là ở rể Cao gia dễ thế sao, ba em cũng ở rể , mẹ em vừa mới mất, đã nhanh chóng tái giá xuất ngoại, nghe nói năm đó ông ấy theo đuổi mẹ em cũng rất oanh liệt.” Tôi không cho là đúng nói.

Miêu ca buông linh bài, đi đến bên cạnh ôm vai tôi: “Bà xã, chờ anh sống lại, chúng ta đến một nơi không ai biết ẩn cư đi, em không phải là Cao Hạnh, anh cũng không phải Cao Hắc.”

Tôi lớn như thế này, lần đầu tiên có người nói muốn đưa tôi đi ẩn cư, trái tim tôi không dám mơ mộng lại có chút dao động, cái ôm của Miêu ca không có độ ấm, chỉ cólạnh lẽo, nhưng tôi lại có chút lưu luyến. Thất thần chốc lát, cắn răng tránh ra khỏi vòng ôm của anh ấy, bây giờ anh ấy vẫn là một người chết, không có lựa chọn khác mới phai đi theo tôi, chờ tới lúc anh ấy sống lại, trong biển người mờ mịt, làm sao anh ấy có thể vẫn chọn tôi chứ.

Bây giờ Miêu ca không cần phải ăn cơm, một mình tôi ngồi ăn cơm có chút buồn, anh ấy ngồi bên cạnh chăm chú nhìn tôi ăn cơm, cho dù tôi làm bằng sắt cũng không chịu được, quay ra hỏi anh ấy: “Nhìn em làm gì, trên mặt em dính cơm hay có ruồi bọ?”

Miêu ca cười cười: “Bà xã, chỉ lúc nào anh nhìn em mới có thể cảm nhận được cảm giác khi còn sống.”

Tôi cúi đầu tiếp tục ăn, trong lòng xuất hiện tư vị kì quái, thì ra tôi cũng có chỗ khiến người ta hâm mộ, đó là tôi còn sống a. Thì ra người hơn tôi mọi mặt cũng có cái hâm mộ tôi, anh ấy không già không chết lại hâm mộ một người bình thường còn sống như tôi. Vậy ông Cao Ngạn Quân kia cả đời đều theo đuổi sự vĩnh hằng cuối cùng chết thảm cũng sẽ hâm mộ cuộc sống của người bình thường sao?

Cơm nước xong tôi phải đi học, Miêu ca mãnh liệt yêu cầu đưa tôi đến lớp, lý do là rốt cuộc anh ấy có thể lấy thân phận khác xuất hiện, muốn tuyên bố cho toàn trường biết tôi là người của anh ấy. Được rồi, tùy anh ấy, dù sao vốn dĩ tôi cũng không có người theo đuổi, cũng chẳng có gì khác trước.

Trên đường đến trường, tôi lại nghĩ tới cảnh tượng trước kia vụng trộm mang Tiểu Hắc vào lớp, cảm khái nói: “Trước kia anh còn dùng thân phận mèo con, người ta đã cho rằng chúng ta là chủ nhân và sủng vật, ai có thể nghĩ tới thật ra là lưu manh và cô gái yếu đuối.”

Miêu ca nhìn ta một cái, bình thản đáp: “Không, chúng ta là lưu manh và nữ lưu manh.”

Tôi không có sức để phản bác, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, mới sáng sớm tôi tức giận vì anh ấy là chuyện không tốt, trời ơi, tôi không có mặt mũi đến linh đường Cao gia nữa!

Nhìn chằm chằm vào trong lớp tôi, xác định ngồi bên cạnh tôi là Lí Nghi xong, Miêu ca mới tạm biệt tôi, xoay người rời đi. Anh ấy đi vô cùng thoải mái, còn tôi thì bị bạn học nữ vây quanh, ồn ào hỏi tôi đó là em trai hay anh trai tôi, là thân thích bên ngoại hay bên nội, nhất thời tôi rơi lệ đầy mặt, sao ai cũng kết luận là có quan hệ huyết thống với tôi! Quả nhiên tôi nói đó là chồng tôi không có ai tin.

Lí Nghi vẫn vô cùng nhiệt tình hỏi việc sống chung như thế nào, Mạnh Kiều không có phản ứng gì, tôi biết cô ấy đang giận tôi không bảo vệ được Lâm Tư Giai, hôm qua lúc tôi đi khỏi phòng, cô ấy dựa vào giường nói: “Cầu người không bằng cầu mình.”

Lí Nghi lén gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đừng để bụng mấy lời Mạnh Kiều nói, cô ấy nói Mạnh Kiều cũng biết không phải lỗi của tôi, chỉ là Lâm Tư Giai chết khiến cô ấy chịu áp lực quá lớn, cô ấy càng hận chính mình vô dụng, nếu không đổ tất cả lên đầu tôi thì cô ấy sẽ nghẹn mà chết mất.

Tôi chủ động chào Mạnh Kiều, cô ấy vẫn nhàn nhạt trả lời, trên mặt tôi vẫn cười như cũ, nhưng trong lòng cũng thấy mất mát, hai năm ở chung, bây giờ chỉ còn lại ba người, chẳng lẽ muốn ba người chúng tôi cứ như vậy sao.

Giáo viên dạy môn này là một người hơi lớn tuổi, ngoài việc giảng bài ra thì không ngừng giáo huấn chúng tôi, ông ấy đứng trên bục giảng, lại bắt đầu lải nhải dạy dỗ chúng tôi: “Tôi nói các anh các chị, không chịu học hành tử tế, cả ngày chỉ thích chơi game thôi. Có xem tin tức chưa? Đại học Thành Tây có học sinh đi chơi mà chết đấy. Để xem sau này còn ai dám trốn học đi chơi nữa không.”