Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 3: Mèo mun tới




Trong phòng bọn tôi mỗi người đều đóng vai một nhân vật, Mạnh Kiều giả dạng con mọt sách điên cuồng ôn tập, Lâm Tư Giai và Lý Nghi cùng vào vai hai mỹ nữ với bề ngoài xinh đẹp được người người ái mộ, còn tôi không còn cách nào khác phải đóng vai nhân vật cản đường. Bình thường có khá nhiều tên con trai đến xin số điện thoại hoặc là tìm cách tiếp cận tôi, lúc đầu khi biết được tôi cũng rất vui mừng nhưng bây giờ nghĩ lại mà nói, bọn họn đều muốn thông qua tôi để tiếp cận Lý Nghi. Có một lần Mạnh Kiều thấy trong danh bạ của tôi có một loạt tên nam sinh liền lên tiếng khen ngợi: “Hạnh ca, anh đúng là có duyên với người khác giới.” Khi nghe được tôi rất tức giận, bọn họ đều là bạn trai cũ của Lý Nghi!

Lại nói tiếp, rốt cuộc vì làm mối cho Lý Nghi mà quan hệ của hai đứa mới càng trở nên thân thiết, cũng đồng thời vì mối quan hệ thân thiết đó mà tôi bị nhiều người quấy rầy điện thoại hơn, sự tình đau đầu này giống như câu đố gà và trứng, cái nào có trước vậy.

Dù có bực tức như thế nào, tôi và Lý Nghi vẫn là đôi bạn cùng chung chí hướng, khiêm tốn mà nói, hai chúng tôi ăn ý tương trợ lẫn nhau, thẳng thừng mà nói, hai chúng tôi chính là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã*.

*Trâu tìm trâu, ngựa tìm ngựa, hàm ý chỉ những kẻ xấu thì thường hay tìm đến những kẻ xấu khác, để cùng giao du hay mưu đồ làm những việc mờ ám. (Sưu tầm)

Chẳng hạn như khi phải chọn chuyên ngành phụ, bọn tôi đều chọn ngành chụp ảnh, lý do giống hệt nhau — ngành chụp ảnh có rất ít bài tập. Tôi lại siêng hơn nó một chút, tốt xấu gì cũng đến nghe giảng, bài tập lại nộp đúng hạn, nó báo danh được nửa năm rồi, cả đầu cắm máy ảnh cũng tìm không thấy. Tôi cũng không thể trách cái tính không biết gì của nó được, vì là người đẹp nên từ nhỏ đã được người khác chỉa máy ảnh vào rồi, nào có được cơ hội cầm máy chụp chứ.

Người có thời khóa biểu chật kín như Lý Nghi lại có thể tìm được thời gian đi đến buổi triển lãm ảnh cùng tôi, khiến cho tôi kinh ngạc không thôi, buổi triển lãm ảnh này là do học sinh bên các ngành nghệ thuật tự mình tổ chức, từ năm trước học sinh đã bắt đầu chọn ra tác phẩm ưu tú trong số các công trình của mình, bản thân tôi tuy kém cỏi nhưng cũng có vài tác phẩm được chọn.

“A Hạnh, sao mày toàn chụp phong cảnh thế này.”

“Phong cảnh dễ chụp, đâu cũng có thể chụp được, muốn chụp người thì phải liên lạc với người mẫu, rất phiền toái.”

“Tao không phải là người mẫu có sẵn đấy sao, chụp tao chụp tao này, rồi hai chúng ta cùng nhau đăng kí tham gia cuộc thi toàn quốc.”

“Tha cho tao đi, nếu mày đồng ý khỏa thân thì tao sẽ chụp cho mày liền.”

Tôi kiên quyết chống lại sự nhõng nhẽo của Lý Nghi, chợt thấy một nam sinh đứng ở đằng xa đang nhìn về phía mình. Vì có kinh nghiệm đầy người nên tôi chắc là đang nhìn Lý Nghi, bởi vì tôi đứng gần nó quá nên mới bất đắc dĩ lọt vào tầm nhìn của người ta, nam sinh này thật đáng thương, không biết rồi sẽ bị tiểu thư Lý Nghi của chúng ta ăn tươi nuốt sống ra sao.

Nam sinh ấy đứng ở xa nhìn chúng tôi một lát rồi mới cất bước đi lại. Đây là muốn đối mặt với Lý Nghi sao, rất có dũng khí, so với cái đám người nhát gan chỉ biết gọi điện rồi nhờ tôi chuyển lời thì tốt hơn rất nhiều.

Người đó đi đến trước mặt chúng tôi, sống mũi kia, ánh mắt kia, cái miệng kia, tôi chỉ có thể dùng hai từ để hình dung – trai đẹp! Lý Nghi lần này được lợi rồi, tôi nhún nhún vai, chuẩn bị xoay người rời đi, để cho vị trai đẹp này không gian riêng để thổ lộ.

“Em chính là… Cao Hạnh phải không?” Anh chàng đẹp trai đó hỏi.

Tôi động não một chút, “Cao Hạnh” đúng là tên của tôi rồi, đầu người này chắc là có vấn đề, đây không phải là muốn tôi ở lại làm người thứ ba hay sao.

Đối phương đã trực tiếp gọi tên tôi, bây giờ tôi rời đi thật không có phép tắt, đành phải lịch sự mỉm cười đáp lại: “Anh là?”

“Thật xin lỗi, anh quên chưa giới thiệu, anh tên là Thái Thư Bằng, anh xem qua ảnh chụp đăng báo của em rồi, rất có tài năng.”

Đây đúng là siêu cấp nịnh bợ mà, đáng tiếc là người như anh ta cũng không lạ gì, mấy người theo đuổi Lý Nghi vẫn thường hay nịnh nọt tôi, nhưng người thành thật như vậy thì tôi chưa thấy bao giờ… Tuy rằng tôi cũng không biết mình rốt cuộc có tài năng gì.

“Cảm ơn.” Tôi gãi gãi đầu, không biết nên nói gì tiếp theo.

“Nhân tiện, có thể cho anh số điện thoại không?”

“Nhân tiện nhân tiện!” Tôi còn chưa mở miệng thì Lý Nghi đã cướp lời, khuỷu tay nó thọc vào xương sườn của tôi.

Tôi xoa chỗ xương sường bị đau, miễn cưỡng bấm số của mình vào di động của Thái Thư Bằng.

“Vậy anh đi trước, có cơ hội sẽ rủ các em đi chơi.”

Tôi nhanh chóng nghe được từ “Các em” trong lời nói của anh ta, ban đầu sẽ là gọi điện thoại cho tôi trong vòng 3 ngày, làm bộ hẹn tôi ra ngoài, còn ám chỉ bảo tôi mang Lý Nghi theo, cuối cùng sẽ là hai người bỏ trốn với nhau, một mình tôi đi bộ về trường học. Không xong rồi, tôi giờ đây càng ngày càng thông minh, sau này chắc chắn sẽ đạt tới cảnh giới khán phá hồng trần* mất.

*Hiểu ra đời chỉ là hư ảo / Thấu rõ được bộ mặt nhân thế, không còn mong muốn gì hơn.

“A Hạnh, rất là đẹp trai nha~” Thái Thư Bằng đi rồi, Lý Nghi mới đến thì thầm bên tai tôi.

“Mày thích là tốt rồi.” Tôi chân thành nói, vỗ vỗ vào tay nó.

Đi xem hết triển lãm xong thì trở về ký túc xá, trên đường chợt bắt gặp một con mèo sọc vằn lớn dẫn theo ba con mèo sọc vằn nhỏ nằm trên cỏ nghỉ ngơi. Trường học của chúng tôi có rất nhiều nữ sinh, mà nữ sinh thì không thể cưỡng lại được trước những con thú nhỏ, trong trường trở thành nơi sinh sống của đám mèo hoang, chó hoang, tôi còn nhớ thời điểm con mèo sọc vằn lớn ấy đến đây, nó vẫn còn là một con mèo con nhỏ xíu, mới trôi qua một năm là đã trở thành mẹ rồi. Mùa đông rất lạnh, nhìn ba con mèo con chen chúc nép mình bên mèo mẹ mà tôi liền nảy sinh lòng thương, ghé vào siêu thị mua món gà xào đậu phộng* cho mấy con mèo ăn.

*Hay được gọi là món gà Kung Pao, một món ăn của Trung Hoa.

Tới lúc tôi mang gà trở về thì bốn con mèo trên bãi cỏ đều không thấy đâu nữa.

“Ôi chao? Mèo đâu?”

“Đồ ngốc, trời lạnh thế thì mèo nó cũng không thích ở bên ngoài đâu.” Lý Nghi run rẩy một hồi, khóa kín áo lông lại: “Tụi nó đi rồi, chúng ta trở về phòng đi, tao đang lạnh muốn chết đây.”

Món gà xào này đành phải đem về ăn một mình vậy, tôi đang định rời đi thì cảm thấy bên trong lùm cây có cái gì đó, vừa quay đầu thì bắt gặp một con mèo mun đang núp ở dưới lùm, đôi mắt hổ phách sắc nhọn, phát sáng đến dọa người. Ở trong trường cho đến bây giờ tôi chưa thấy qua con mèo mun nào, có thể đây là con mèo mới trong số đám mèo hoang ở trường.Tôi đi đến gần nó rồi ngồi xổm xuống, con mèo cũng không có chạy đi, không tệ, rất có tiền đồ, ở trong trường nếu gan dạ không sợ người thì sẽ có cơm ăn, tôi đem món gà đưa cho nó, coi như là quà gặp mặt.

Tôi và Lý Nghi cùng đến dưới lầu của ký túc xá, mở cửa ra vừa muốn đi vào thì có một tiếng mèo kêu rất nhỏ vọng ra, tôi cúi xuống nhìn, con mèo mun khi nãy đang đứng cạnh chân tôi, nhìn tôi bằng cặp mắt màu hổ phách.

“Con mèo này có ý gì đây? Cùng theo chúng ta đến đây.” Lý Nghi cũng phát hiện con mèo bám theo chúng tôi.

“Không phải là muốn đi vào cùng chúng ta chứ, bên ngoài rất lạnh còn mèo thì sợ lạnh.”

“Mấy con thú nhỏ này được voi lại đòi tiên, cho ăn xong thì muốn chúng ta nuôi nó luôn sao? Cứ kệ nó đi.” Lý Nghi không có hứng thú với mấy con vật này, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng ngủ.

Ký túc xá không cho nuôi động vật, bác gái canh cổng chắc chắn sẽ không cho nó ở lại, xem bộ lông bóng mượt của nó, chắc là mới bị chủ vứt đi rồi trở thành mèo hoang, nó được nuông chiều từ bé nên làm sao có thể chịu nổi mùa đông này. Gần đây tôi cũng không may mắn gì, cũng nên đi làm vài chuyện tốt để giải xui vậy, tôi khẽ cắn môi, ôm lấy mèo mun giấu vào trong áo khoác.

“Làm gì vậy? Mày muốn mang nó về phòng sao?”

“Cho nó về phòng ngủ một đêm đi, tao sợ để nó ở bên ngoài thì sẽ chết cóng, mày đi sang bên trái của tao, đừng cho bác gái thấy.”

Mèo mun nằm trong ngực rất ngoan, không hề lộn xộn hay kêu lên tiếng nào, hai chúng tôi thuận lợi vượt qua được bác gái, nhanh chóng trở về phòng.

“Này các anh em, tao mang đồ ăn khyua về đây.” Vừa vào tôi liền la lớn.

Lâm Tư Giai lập tức hớn hở thò đầu ra, ngay cả Mạnh Kiều cũng bỏ viết xuống, phụ nữ đối với đồ ăn cũng giống như đàn ống đối với sắc đẹp vậy, đều ham muốn có được.

Tôi cởi áo khoác ra, từ trong ngực tôi, mèo mun liền nhẹ nhàng nhảy xuống đất.

“Không thể nào, là ăn sống sao?” Mạnh Kiều kinh ngạc nói.

“Mày dám thì tao cho mày ăn luôn.” Tôi nhìn nó một cách bất đắc dĩ.

“Là mèo! Anh kiếm đâu ra vậy?” Lâm Tư Giai rất thích chó mèo, nhưng vì lá gan của nó quá nhỏ nên chỉ có thể đứng nhìn chứ không dám sờ.

“Nó đi theo bọn anh từ cửa siêu thị đến tận ký túc xá, anh sợ nó sẽ chết cóng nên bèn đem nó về cùng.”

“Loài mèo bây giờ thật khôn, biết nữ sinh dễ mềm lòng nên hay đi lang thang ở khu phòng của nữ sinh, còn chỗ của nam sinh thì bọn nó không bao giờ đến.” Lý Nghi nói.

Mèo mun vào phòng của chúng tôi, không có biểu hiện khiếp sợ nào, nó đến nhìn mấy cuốn sách tôi để ở trên bàn, cái đuôi rũ xuống, nhàn nhã quơ đi quơ lại. Nó cũng thật biết tìm chỗ, có thể là do biết chỗ sách trên bàn của tôi đặt gần hệ thống sưởi hơi, mèo rất thích những chỗ ấm áp.

“Nó là, mèo mun… Không phải là điềm xui đấy chứ…” Lâm Tư Giai có chút lo lắng mà nhìn về phía con mèo.

“Đều là mê tín cả, mèo mun thì có khác gì những con mèo khác đâu, cũng có một cái mũi và hai con mắt đó thôi.” Tôi đi tìm một cái hộp giày, trải khăn lên trên, rồi để gần hệ thống sưởi, làm một cái ổ cho mèo mun. Con mèo này tuy có vẻ không sợ hãi, nhưng cũng không thích thân mật với người lạ, tôi cũng không dám đụng vào nó, có vẻ như nó không thích cái ổ tôi làm cho lắm, không thèm liếc nhìn một cái, tôi cũng không thể ép nó vào trong.

Lúc tôi tắt đèn đi ngủ, nó trực tiếp nhảy lên giường, nằm cuộn tròn trên gối nằm của tôi. Tôi là một người thích các vật tròn, thấy bộ lông xù ở trước mặt liền không kiềm chế được, mạnh dạn sờ soạng mèo mun, vừa mềm lại vừa mịn.

“Ngủ ngon.” Tôi khẽ nói với nó. Lúc tôi còn nhỏ, vào mùa đông tôi thường ước được ở gần lò sưởi và có một con mèo kế bên, bây giờ ở đây có hệ thống sưởi, lại còn có mèo, coi như điều ước của tôi đã thành hiện thực. Trong lòng dâng lên một cảm giác vui sướng khó tả khiến cho tôi thoải mái chìm vào giấc ngủ.