Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 27: Du lịch Lâm viên . .




( Lâm viên: Rừng, Công viên)

Trên cái bàn ở linh đường bày một loạt bài vị tổ tiên, phía dưới là một đám người đông nghìn nghịt đang quỳ. Bà nội và hai vị lão gia của Chu gia, Giang gia từng người một thắp hương. Giang lão gia chính là bố Giang Phong Dật, không thể không thừa nhận ông ấy thời trẻ là một người rất đẹp trai, nếu không cũng không thể sinh ra Giang Phong Dật như vậy, tuy ngũ quan Giang Phong Dật tương tự với bố cậu ta, biểu cảm lại hoàn toàn bất đồng, Giang lão gia vĩnh viễn đều là khuôn mặt nghiêm túc, mà Giang Phong Dật luôn là biểu cảm đáng khinh hoặc cười tao nhã, tôi cảm thấy Giang Phong Dật lại giống con của Chu gia. Đầu Chu lão gia to hơn đầu Giang lão gia nửa cái đầu, một bụng bia lớn, Chu lão phu nhân nhất định là người rất giỏi, có thể thay đổi gien của Chu gia, sinh được người như anh rể họ.

Thắp hương xong, bà nội lại bảo mọi người quỳ lạy bài vị, còn chưa lạy xong ba lạy, lại thấy tiếng thanh gỗ bị gãy, bài vị chính giữa linh đường gãy ra, gãy thành hai đoạn nằm trên bàn, mọi thứ lại yên tĩnh lại.

Bà nội giật mình suýt té ngã, may có Giang lão gia kịp thời đỡ được, mấy bác gái và cô chạy tới vây quanh bà nội.

“Chẳng lẽ… Thiên kiếp lần này khó tránh.” Bác gái hai sợ tới mức biểu tình trên mặt đều cứng ngắc, bị bác gái cả nghiêm khắc trừng mắt một cái.

“Tôi đã xem qua phong thủy phần mộ tổ tiên ba nhà chúng ta, không có vấn đề gì, tại sao lại như vậy.” Chu lão gia một đầu mồ hôi lạnh.

Tôi nhìn linh bài bị gãy, trong lòng như có một đám mây đen ép xuống khiến tôi không thở nổi, Tiểu Hắc dựa vào tôi, dùng mặt cọ cọ tay tôi, ta mỉm cười với nó một chút, đám mây đen trong lòng vẫn không tan đi.

Tế tổ thất bại, bác gái cả gọi tôi sang, bảo tôi có thể về trường học, đã mua vé xe lửa buổi chiều cho tôi. Những người khác đều không có ý rời đi, chỉ có mình tôi đi, tuy tôi cũng không thích ở lại, nhưng vẫn thấy được sự thật là: gia bị đuổi đi một cách uyển chuyển!

Khẳng định là chủ ý của Giang lão gia, ông ta nhìn tôi không vừa mắt, chuyện gì xúi quẩy đều vứt lên người tôi, tôi cũng không phải sao chổi chuyển thế, vì cái gì mà mọi chuyện đều nhằm vào tôi!

Bảo tôi đi, tôi đi là được, tôi ước gì được về trường sớm một chút, Giang Phong Dật nói muốn đưa tôi đến nhà ga, bị ba cậu ta gọi đi, tôi một mình ôm Tiểu Hắc yên lặng đi đến nhà ga, mặc cho gió núi lạnh lẽo quất vào làn da không mềm mại của tôi, mũi chua xót, nhân sinh thực TM tịch mịch.

“Miêu ca, có phải tôi rất xúi quẩy không.” Mũi tôi chua xót hỏi Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc trèo từ tay tôi lên trên vai, giơ móng vuốt nhẹ nhàng vuốt ve đầu tôi: “Không phải lỗi của em, là bọn họ vô năng, cường giả thật sự sẽ không đem sai lầm đổ lên đầu người khác.”

“Miêu ca, anh có thể đừng ghét bỏ tôi, bỏ tôi đi như… mẹ và ba?”

“Nếu có một ngày như vậy, sẽ là em rời đi trước anh.”

Những lời này tôi có thể hiểu là “Em không rời anh cũng không buông” sao? Lời này tuy là một con mèo nói, trong lòng tôi vẫn thấy ấm áp, cho dù cả thế giới này không cần tôi, ít nhất còn có một con mèo ở bên cạnh tôi.

Ngồi xe lửa cả buổi trưa, vừa về trường đã gặp một chuyện làm tôi bị kích động. Lâm Tư Giai kích động nói cho tôi biết, Mạnh Kiều mua băng vệ sinh trúng giải nhất — du lịch Lâm viên Tô Châu năm ngày bao ăn ở. Anh hùng không hỏi xuất xứ, lưu manh không hỏi tuổi, không quan tâm đây phần thưởng của cái gì, có thể đi du lịch miễn phí là mọi người đều mừng rỡ như điên!

“Bọn tớ đã thương lượng rồi. Năm ngày đó vừa vặn được nghỉ, A Hạnh cậu có đi không?” Lí Nghi hỏi.

“Đương nhiên! Cả đời có thể có mấy cơ hội đi Lâm viên, không thể bỏ lỡ!” Tôi lập tức bày tỏ lập trường.

“Khụ khụ, ba vị phu nhân yên tĩnh một chút, tớ đã liên hệ cùng công ty rồi, ngày kia nghỉ phép mang ba vị phu nhân đến đại viện mở mang kiến thức.” Mạnh Kiều đắc ý bắt chéo chân.

Bánh thịt đột nhiên từ trên trời rơi xuống làm tâm trạng sa sút của tôi tăng vọt lên, ai nói gia là sao chổi, sao chổi có thể có vận cứt chó như vậy sao, phải nói tôi là sao Thái Bạch chuyển thế mới đúng.

Đến ngày, chúng tôi đi Tô Châu, tìm được Lâm viên theo địa chỉ công ty nói, so với tưởng tượng của tôi còn lớn hơn, công ty phúc hậu như thế này càng ngày càng ít, tôi rất vui sướng, quyết định kêu gọi toàn phòng về sau đều dùng hãng này. Nghe nói Lâm viên này là tài sản tư nhân của một cổ đông công ty, không mở cửa tiếp khách, lúc chúng tôi đi đến quả nhiên một người cũng không có. Bảo vệ phụ trách trông cửa là một người mù, phải xác minh chứng minh thư của chúng tôi bằng máy xong mới cho vào.

Bảo vệ dẫn chúng tôi tham quan Lâm viên, Lâm viên tuy rộng, nhưng chỗ có thể đi không nhiều lắm, phần lớn phòng ở đều dán giấy niêm phong phong, Tiểu Hắc cảm thấy hứng thú đối với mấy phòng này, hai chân trước đặt trên tay tôi, đứng thẳng lên muốn nhìn rõ ràng.

“Ông già, Ông niêm phong hết mọi phòng thì chúng tôi ở chỗ nào.” Lí Nghi bất mãn nói, nhìn bên ngoài thì đẹp mà bên trong lại rách nát như vậy, có cảm giác bị đùa giỡn.

“Mấy cô yên tâm, đã an bài cho mấy cô ở phòng cũ trước kia của tiểu thư nhà tôi.” Bảo vệ mù cúi đầu khom lưng nói.

Phòng của chủ Lâm viên nhất định sẽ tốt hơn phòng dành cho khách, phòng của chủ có địa vị tôn quý ngay cả tham quan cũng không được, bây giờ lại để cho chúng tôi ở, chúng tôi đương nhiên sẽ không bất nữa.

Đi hơn nửa Lâm viên mới tới chỗ phòng chủ nhà, bảo vệ mù đưa chúng tôi tới ngoài cửa phòng của tiểu thư. Bốn người chúng tôi đều không mang nhiều hành lý, nên đều tự mang hành lý vào sắp xếp, ba người đi vào trước, đến lượt tôi, thì bảo vệ ngăn lại.

“Cao tiểu thư cô không thể vào.” Bảo vệ chặn cửa.

“Tại sao? Phòng rất rộng, chúng tôi ở bốn cũng được.” Tôi cho rằng ông ta sợ chúng tôi ở bốn không đủ chỗ.

“Sao thế?” Ba người khác thấy tôi chưa vào, đều bỏ hành lý, ra xem.

“Là như vậy, sinh tiền tiểu thư nhà tôi có tính khiết phích*, phòng của cô ấy chỉ cho phép con gái chưa kết hôn ở, nam nhân và phụ nữ đã kết hôn đều không được vào.” Bảo vệ mù giải thích.

(* yêu sạch sẽ.)

Tôi đương nhiên là chưa kết hôn, không phải phụ nữ đã kết hôn, chả lẽ ý của ông ta là tôi là nam? Tinh! Đây quả thực vũ nhục nhân cách của ta, hắn không nhìn thấy tóc đuôi ngựa sau đầu tôi thì thôi, tôi cũng không bị cảm, giọng nói cũng không khàn khàn như đàn ông đâu.

“Ông già, ông hiểu lầm rồi, cậu ấy ở cùng chúng tôi hai năm, tôi cam đoan cậu ấy không phải là nam.” Lí Nghi vừa ôm bụng cười vừa giúp ta giải thích.

Mặc kệ chúng tôi nói thế nào, ông bảo về mù nhất quyết không cho tôi vào phòng, bảo tôi đến ở sương phòng.

“Quên đi, đừng ầm ĩ nữa, ngủ sương phòng cũng không phải là ngủ ở kho hàng, nếu không cho ở đây, tôi và Tiểu Hắc ngủ ở sương phòng cũng được.” Tôi trấn an Lí Nghi, bây giờ bảo vệ chỉ làm khó một mình tôi, nếu gây gổ bắt cả ba người họ cũng phải ở sương phòng thì thật bi kịch.

Bảo vệ đưa tôi đến sương phòng phía tây xong thì không quản tôi nữa, ngay cả đi du lịch cũng bị kỳ thị, tôi xác định năm tôi sinh ra sao chỏi Halley không có đâm vào địa cầu mà, sao tôi lại xui xẻo như vậy!

Bảo vệ đi rồi, Tiểu Hắc từ trong lòng tôi nhảy xuống, đi xung quanh phòng ngửi ngửi. Phòng cũ khó tránh khỏi việc có thứ không sạch sẽ, chúng tôi trước khi đến đã làm tốt tâm lý, nhắm mắt làm ngơ, gặp chuyện gì cổ quái cũng phải lạnh nhạt dù sao chúng tôi cũng là người đã trải qua mưa gió.

Nghỉ ngơi một lát, tôi gửi tin nhắn rủ bọn Lí Nghi ra hồ phía Tây chơi, lại nhận được câu trả lời là mệt không muốn ra ngoài, Mạnh Kiều và Lâm Tư Giai một người là mọt sách một người thấp bé mệt là chuyện bình thường, Lí Nghi cũng kêu mệt thì thật khiến người ta ngạc nhiên, đừng nhìn bề ngoài cô ấy là bông hoa nhỏ, thực chất lại khỏe như trâu, chắc là cô ấy say xe thôi, một mình tôi ở trong sương phòng buồn chán, mấy người không đi, tôi tự đi.

Cũng may tôi không phải đi một mình, còn có Tiểu Hắc đi cùng tôi, ôm nó ngồi xe ra Tây hồ, tự an ủi bản thân, ông trời không có vứt bỏ tôi, ông ấy cho tôi một con mèo có thể nói chuyện, đây là ông ấy bồi thường cho tôi.