Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 18: Mèo và chậu nước




Đường Hân Nhàn chết rồi, cuộc sống của chúng tôi vẫn tiếp tục, cũng phải đến lớp như cũ, bên nhà trường và cảnh sát đều cảnh báo chúng tôi không được phép nói bậy, nếu không sẽ bị đuổi khỏi trường rồi đưa vào bệnh viện tâm thần hay gì đó. Bọn chúng tôi đương nhiên sẽ không nói năng lung tung, nói ra ai mà tin, và dĩ nhiên là càng không muốn vào viện tâm thần.

Bạch Khiết lén lút nói cho chúng tôi biết, hai con chó của trường đều là do Đường Hân Nhàn giết, bởi vì Đường Hân Nhàn vốn không thích động vật, Bạch Khiết tuy không nảy sinh nghi ngờ, nhưng lại cảm thấy hành động đó thật sự quá tàn nhẫn, vào thời điểm ấy, ai mà biết rằng Đường Hân Nhàn bị ma nhập, nếu không trải qua vụ việc như vậy, cả nhóm chúng tôi sẽ không tin trên đời này lại có chuyện bị ‘ma nhập’ như thế.

Mèo và chó đều là loài động vật có linh tính, vì thường được các học sinh cho ăn cho nên mới tụ tập lại để bảo vệ họ an toàn, hai con chó hoang kia nhất định đã phát hiện ra Đường Hân Nhàn không được bình thường, không cho chị ấy đến ký túc xá nên kết quả là bị nữ quỷ mổ bụng giết chết.

Ban nữ sinh cùng ban bí thư của trường muốn quyên tiền để an táng hai con chó ở nghĩa trang động vật, chẳng qua chân tướng của sự tình chỉ có mấy người sống sót bọn tôi là biết rõ mà thôi. Tiểu Hắc nói phong thủy của trường không tốt, nhưng kể từ lúc tôi vào học năm nhất đến nay, trừ cái lần chúng tôi đem tai họa từ bên ngoài về, ở trường cũng không phát sinh chuyện gì bất thường. Đối với chuyện ấy, chính Tiểu Hắc cũng không giải thích được, nó chỉ bảo tôi cẩn thận nơi chốn.

Mạnh Kiều mê sách về kỳ môn dị thuật, suốt ngày quanh quẩn bên khu sách cũ ở thư viện vắng người, nó bảo trước kia nó đã cho loại sách này là đồ rác rưởi, lần này nó phải xem kỹ lại nhân sinh, biết đâu trong thời khắc mấu chốt có thể tính ra được công thức đuổi quỷ.

Lâm Tư Giai cũng thích những điều quái gở, nhưng chẳng qua là nó không có được bản tính nhẫn nại, có thể đọc sách xuyên suốt như Mạnh Kiều, nhiều lắm cũng chỉ đọc mấy quyển tạp chí kỳ dị trong lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, còn những quyển sách không tranh minh họa có độ dài còn hơn Từ Hải* mà Mạnh Kiều mượn ở thư viện về, nó tuyệt đối sẽ không đọc.

*Từ Hải: Bộ từ điển bách khoa toàn thư bao quát về nhiều mặt của Trung Quốc. Từ = từ ngữ, hải = biển.

Tôi và Lý Nghi chỉ cần nhìn đến mấy bức ảnh ma quỷ là người đã buồn ngủ liên tục, không phải vì lá gan lớn, mà hai đứa bọn tôi đều một mực tin rằng yêu ma quỷ quái chỉ là những tin đồn vô căn cứ, việc gì phải đi sợ những thứ căn bản không tồn tại? Hiện tại, chúng tôi ăn ý đã quyết định rằng sau này sẽ chỉ đi xem phim hoạt hình, thế giới to lớn, không thiếu cái lạ, giả thực thực giả, khó lòng phòng bị.

Nếu ngày tháng cứ bình yên trôi qua như vậy, dù cho tôi có nhiều lớp chưa tốt nghiệp thì cũng có thể dẫn con mèo biết nói đi biểu diễn khắp thế giới, nhưng chuyện ấn đường biến thành màu đen này, không giống như phấn trang điểm có thể tẩy trắng, xui xẻo vẫn cứ bao phủ chúng tôi như cũ.

Hơn nửa đêm trong khi đang ngủ say, lại có người XXOO hét lên! Mấy cái đầu xui xẻo chúng tôi bực mình lao đến hiện trường, mới phát hiện người hoảng hốt đang ngồi trước cửa nhà vệ sinh kia chính là Tôn Tiểu Lỵ.

“Đen… Đứa bé màu đen… Bò…” Vẻ mặt Tôn Tiểu Lỵ sửng sốt, còn đôi mắt thì thẫn thờ.

May là lúc đi nhà ma không gọi cô nàng theo, lần này thấy được phản ứng của cô nàng, cũng tận mắt thừa nhận năng lực, chưa bị ma bóp chết, đã tự chết vì sợ.

Rõ ràng là chúng tôi đã phong ấn Tuyết Nữ rồi, sao còn xuất hiện một đứa bé như thế nữa, không lẽ là phong ấn thất bại? Tôi ngốc quá đi, thế mà lại đi tin lời nói của một con mèo, nữ quỷ kia giết Đường Hân Nhàn một cách dễ dàng như vậy, tôi lại tin tưởng rằng một chai máu gà cùng vài miếng gừng có thể phong ấn cô ả, tôi đúng là đầu heo, dựa vào cái gì mà dám đi tin Tiểu Hắc, chẳng phải nó có lai lịch không rõ ràng hay sao!

Meo, một tiếng mèo kêu vang lên, tôi nhảy dựng khi thấy Tiểu Hắc đến đứng bên chân mình.

“Mình chịu không nổi nữa, không bị hại chết thì sớm muộn gì cũng bị hù chết, mình muốn đến chỗ thầy xin phép về nhà.” Trong nhóm nữ sinh bắt đầu có tiếng xôn xao.

“Mình cũng phải về nhà, trường học tồi tàn này, đúng là không sạch sẽ.”

Mặt nước vốn đang tĩnh lặng, trò cũ lại bắt đầu, đây chẳng phải là lúc nói ngọt như táo, lúc thì mồm to chửi người ư. Có thêm mấy nữ sinh ầm ĩ đòi về nhà này, hội học sinh thế nào cũng phải khuyên tới khuyên lui, biến tình cảnh thành một đống hỗn loạn.

Đám Lý Nghi vội vàng đến trấn an Tôn Tiểu Lỵ, chỉ có mình tôi chú ý thấy Tiểu Hắc vào WC, tôi muốn đi vào theo nó, chuyện đi đứng không cần người phải sai khiến, nhưng mà, tôi vẫn còn rất ham sống, không muốn đi trên một con đường ‘bất minh’, phải ở một mình với một con mèo biết nói.

Bốn người chúng tôi trở về phòng ngủ trước, Tiểu Hắc hãy còn chưa về, ba người kia mặt khác lại mơ mơ màng màng, lần lượt bò lên giường, tôi ngồi trên giường của mình, nhìn chằm chằm vào chậu nước ở ngay cửa đến ngẩn người. Chậu nước này tôi đã mua lâu rồi, vì nghe Tiểu Hắc chỉ thị không được động vào nên mới đi mua một chậu rửa mặt mới, chuyện này tôi đã sớm quên rồi, bây giờ tôi nhìn chậu nước kia thế nào cũng thấy không được tự nhiên cho lắm.

“Chậu nước… Là có ý gì sao?” Tôi nhìm chằm chằm vào chậu nước, lẩm bẩm nói.

“Vừa rồi mày mơ thấy chậu nước? Để tao xem trong sách giải mộng nói như thế nào.” Mạnh Kiều nằm trong chăn vừa ngáp vừa nói: “Mơ về chậu nước có liên quan đến tài vận, mơ về chậu không có nước nghĩa là tài vận không được tốt, mơ về chậu có nước nghĩa là phát tài, thịnh vượng, mày mơ thấy loại nào?”

“Chậu có nước.” Trong đầu tôi chỉ có Tiểu Hắc và chậu nước, lời nói của Mạnh Kiều thì nghe chỗ được chỗ không, cũng không biết rằng nó đang giải mộng cho tôi.

“Vậy thì chúc mừng mày, tài lộc vào nhà, nhớ mời khách.” Mạnh Kiều tùy ý chúc mừng một câu, trở người tiếp tục thiếp đi.

Thì ra là thế, Tiểu Hắc đặt chậu nước ngay cửa là muốn cầu tài lộc, nhưng nó chỉ là một con mèo, cầu tiền thì có thể dùng được sao? Chẳng lẽ thân phận của Tiểu Hắc là… con mèo cầu tài?

Không được bao lâu, mấy đứa bạn vô tâm của tôi đều chìm vào mộng đẹp lần nữa, tôi ngồi ở trên giường, tựa vào vách tường, hoàn toàn không có tí buồn ngủ nào.

“Cạch”. Cánh cửa hé mở, Tiểu Hắc tiến vào, vì sợ hãi mà máu từ trên đầu và tim tôi nhồi hết về một chỗ, nếu bây giờ mà có hiệu ứng tia sét làm nhạc nền, tôi có thể trực tiếp té xỉu một cách vô cùng hoa lệ.

“Sao còn chưa đi ngủ?” Tiểu Hắc hỏi.

Tôi không lên tiếng, hiện trong lòng đang nghĩ đến các phương pháp tự vệ, đánh rắn đánh bảy tấc, còn mèo thì phải đánh vào đâu? Thật là bi kịch, loài người đã trải qua mấy đời như vậy, lại không tổng hợp được bí kíp để chiến đấu với loài mèo.

“Nhìn anh bằng ánh mắt như vậy để làm chi, đang suy nghĩ gì à?” Tiểu Hắc nhảy lên giường, ngồi xuống bên cạnh tôi, đôi mắt hổ phách to tròn của nó nhìn tôi chăm chú.

“Anh rốt cuộc là ai, thần tiên? Yêu quái? Hay là…” Tôi hít sâu vào một hơi, mở miệng nói ra những suy nghĩ trong lòng.

Hai cái lỗ tai hình tam giác vốn đang dựng thẳng lên của Tiểu Hắc có hơi cụp xuống, trông như là đang đau lòng: “Em để ý thật à? Anh là ai không quan trọng, em chỉ cần biết rằng anh sẽ không làm hại đến em là được.”

Giả vờ đáng thương cũng vô dụng, tính mạng của tôi không thể bảo toàn được khi có một tên dẻo miệng nói mấy câu lừa gạt là xong: “Ngay cả anh là ai tôi còn không biết, sao tôi có thể tin tưởng anh sẽ không làm tôi bị thương, lời nói của anh, một câu tôi cũng không tin.”

“Chúng ta đã là vợ chồng, em là vợ của anh, em phải tin tưởng anh.”

“Vợ chồng cái gì! Có giấy chứng nhận kết hôn không? Từ đầu tới cuối đều là do một mình anh lừa dối tôi.”

“Anh đã nghĩ rằng chúng ta rất hợp nhau, rõ ràng là em có cùng khí tức với anh…”

Đôi mắt hổ phách sáng rời dần trở nên ảm đạm, tôi vì lần lên án nóng nảy của mình mà cũng trở nên áy náy, nó đã cứu chúng tôi, điều này không sai, nếu nó không phải là mèo thì đây chẳng khác nào một câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân cũ rít, tôi không phải là người có bệnh đa nghi, chỉ là tôi không có cách nào thuyết phục mình đi tin tưởng một con mèo mà thôi.