Hôm Qua Vui Vẻ

Chương 56: Hộ thê cuồng ma [1]




Edit: Dương

***

[1] Hộ thê cuồng ma: rất thích vợ mình, không phân biệt được phải trái thị phi đúng sai, cưng chiều vợ mình vô điều kiện.

Đinh Tam Tam dậy rất sớm, ở trong phòng dạo qua một vòng, sau khi tưới nước cho hoa cỏ trên ban công, rốt cuộc không nhịn được nữa xuống gọi Đới Hiến dậy.

"Sớm biết thế này thì tối qua không cho anh uống nhiều rượu như vậy." Đinh Tam Tam kéo cánh tay của anh, kéo anh dậy.

Vì chúc mừng hai người hôm nay đi cục dân chính phục hôn, tối qua nhóm bạn tốt đã liều mạng rót rượu cho bọn họ, Đinh Tam Tam đương nhiên sẽ không uống bao nhiêu, nhiệm vụ kia đều đè trên người Đới Hiến, người này lại còn không có ý muốn tỉnh lại.

"Vợ ơi, đầu anh choáng váng..." Anh hơi nghiêng đầu, toàn bộ sức nặng đè ở trên vai của Đinh Tam Tam.

Bả vai của cô trĩu xuống, cô dùng hết sức lực đưa tay đẩy anh, "Đứng dậy rửa mặt, không phải anh định ngủ cả ngày hôm nay chứ."

Đới Hiến duỗi tay ôm lấy cô, thấp giọng hỏi: "Em có giúp anh nấu canh không?"

"Nấu canh gì?"

"Em uống say anh chăm sóc em thế nào?" Đới Hiến hỏi lại.

Đinh Tam Tam nhớ lại, nói: "Trong tủ lạnh còn có nửa quả chanh, em đi pha nước uống cho anh!"

Đới Hiến: "..."

Nói xong, cô nhanh chóng xuống giường đi đến phòng bếp.

Đới Hiến khẽ cười một tiếng, nhìn dáng vẻ cô chột dạ đều cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Đinh Tam Tam đun một siêu nước nóng, cắt lát quả chanh cho vào trong bình thủy tinh, lại thêm hai thìa mật ong, đợi nước nóng hơi nguội thì rót nước vào, nước chanh mật ong phiên bản đơn giản đã hoàn thành.

Sau khi Đới Hiến sửa sang xong hình tượng của mình liền đi xuống dưới tầng, nhìn cô ngồi ở cạnh bàn ăn đọc sách, bên cạnh là nước chanh đã pha xong.

"Đọc cái gì đấy?" Anh đi tới phía sau, rút được quyển sách trong tay cô, tự mình lật vài trang.

Đinh Tam Tam: "Nước chanh mật ong, uống đi."

Đới Hiến vừa đọc sách vừa bưng cốc lên, không hề phòng bị uống một hớp, răng sắp bị chua rồi.

"Mùi vị không đúng sao?" Đinh Tam Tam nhìn thoáng qua vẻ mặt của anh, rót cho mình một cốc, nếm thử một hớp, nói, "Uống ngon mà."

"Em cắt cả nửa quả chanh vào à?"

"Đúng thế, như vậy mới có mùi vị."

Đới Hiến đỡ trán, anh quên mất, vị giác của Đinh Tam Tam từ trước đến nay không giống người thường, đặc biệt là trên mức độ cảm nhận vị chua.

"Không nói cái này nữa, em thấy địa lý nước ta thế nào, hay muốn xuất ngoại du lịch?" Đới Hiến khom lưng, hai tay gác ở trên vai cô hỏi.

"Tùy ý chọn lựa, dù sao tuần trăng mật của chúng ta cũng sẽ không xuất ngoại."

"Nếu như em muốn đi có thể hẹn Tiểu Chung Diêu Diêu đi cùng, anh chi trả cho em." Đới Hiến nghiêng đầu, hôn lên vành tai cô.

Đinh Tam Tam cười một tiếng, nghiêng đầu, "Không đi, vẫn là trong nước thích hơn."

"Vậy em nghĩ xong lần này chúng ta đi nơi nào chưa?"

"Đương nhiên."

"Thuận tiện tiết lộ một chút được không?"

"Đi cùng em là được rồi." Đinh Tam Tam đứng lên, xoay người vỗ vỗ mặt anh, "Cầm sổ hộ khẩu và giấy chứng nhận ly hôn, chúng ta nên xuất phát rồi."

Đới Hiến duỗi tay kéo cô lại, "Hỏi em chuyện này."

"Chuyện gì?"

"Nhẫn kết hôn của chúng ta ở chỗ nào."

Đinh Tam Tam hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười, "Không phải anh muốn dùng cái lần trước đảm nhiệm cái lần này chứ!"

"Đang có ý đó."

"Oa, anh thật sự đủ keo kiệt." Đinh Tam Tam chỉ vào anh nói.

Đới Hiến cười ôm cô, "Nói thật, ở chỗ nào?"

"Không nói cho anh, anh đi mua cái khác cho em đi." Đinh Tam Tam xoay trái xoay phải để thoát ra.

"Cặp nhẫn đó là tự tay anh khắc, vô cùng ý nghĩa." Đới Hiến ôm cô vào trong ngực, thành khẩn nói, "Chúng ta dùng cặp trước đó có được không? Chứng minh tình cảm của chúng ta trước sau như một."

Đinh Tam Tam nhìn anh từ trên xuống dưới, "Thật sự không phải keo kiệt?"

"Anh từng keo kiệt với em chưa?"

"Vậy cũng không nói trước được, đều là vợ chồng già rồi, lỡ đâu anh đối xử với em không tốt như trước đây thì sao." Đinh Tam Tam trêu chọc anh.

Đới Hiến thu lại ý cười, chống ở trên trán cô, nâng mặt cô lên, "Anh vì em ngay cả mạng sống đều không cần, tiền tính là cái gì."

Khóe miệng Đinh Tam Tam cong lên, duỗi tay ôm lấy eo của anh, tựa ở trong ngực anh, "Em đùa anh thôi, đừng coi là thật. Nhẫn ở trong ngăn kéo thứ hai trong thư phòng, rất tốt."

"Không ném đi?"

"Ừm."

Đới Hiến cười một tiếng, có chút vui vẻ có chút đau lòng.

...

Từ cục dân chính đi vào rồi đi ra, thời gian nửa tiếng, giấy chứng nhận ly hôn lại trở thành giấy chứng nhận kết hôn, người yêu lại một lần nữa trở thành vợ chồng, người bên cạnh vẫn là người đó.

Đây là ngày cuối cùng của tháng ba, rất bình thường, không phải ngày có ý nghĩa đặc biệt gì cả, cũng không phải lễ tình nhân của phương Tây càng không phải lễ tình nhân của phương Đông. Nhưng bởi vì trên giấy chứng nhận kết hôn là ngày này, cho nên ngày này của mỗi năm trong tương lai đều sẽ không giống bình thường nữa, là một ngày bọn họ phó thác ý nghĩa đặc biệt.

"Cho nên kết hôn cùng một ngày kia thật sự không có quan hệ gì." Đinh Tam Tam ngồi trên xe, kiểm tra giấy chứng nhận kết hôn lại một lần, cho ra kết quả như vậy.

"Chỉ có lấy chồng phải chăng đúng là có quan hệ." Đới Hiến cười nói.

Đinh Tam Tam khép lại giấy đăng ký kết hôn, khóe miệng cong lên: "Đúng."

Đới Hiến muốn dẫn cô đi ăn đại tiệc, bị Đinh Tam Tam từ chối, cô nói: "Em mua vé tàu hỏa là tối nay, bây giờ chúng ta nhanh chóng về nhà thu dọn đồ đạc mới kịp."

"Vé tàu hỏa, đi đâu?" Đới Hiến nghiêng đầu nhìn cô.

"Du lịch trăng mật."

Đới Hiến có chút nghi hoặc, vì sao không đi máy bay, nhất định phải đi tàu hỏa. Nhưng bởi vì là quyết định của Đinh Tam Tam, cho dù anh nghi vấn cũng phải đợi đến thời cơ thích hợp, nếu không rất có thể bị ném cho mắt khinh thường và bị vứt ở ven đường.

Về đến nhà, Đới Hiến bắt đầu quanh co thăm dò điểm đích, "Khí hậu như thế nào? Mang quần áo ra sao."

"Quần áo anh không cần để ý, em thu dọn là được rồi, bây giờ anh đi siêu thị mua ít nước xịt muỗi và kem chống muỗi, cả màn nữa." Đinh Tam Tam nói.

Ba đồ vật này... chẳng lẽ là đi rừng mưa nhiệt đới?

"À, đúng rồi, thuận tiện mua ít đồ ăn vặt, nhưng đừng mua thực phẩm bành hóa [2]." Đinh Tam Tam nói.

[2] Thực phẩm bành hóa (膨化食品): là lấy ngũ cốc làm nguyên liệu chính, áp dụng kỹ thuật công nghiệp hóa chất làm phình lên như sấy, nướng, v.v... chế thành thể tích tăng lên rõ ràng. VD: bánh gạo, khoai tây chiên, bỏng ngô...

"Ok, còn gì nữa không?"

"Bọn anh sinh tồn dã ngoại đều sẽ chuẩn bị đồ gì?" Đinh Tam Tam thu dọn được một nửa ngẩng đầu lên nhìn anh.

Sinh tồn dã ngoại? Đới Hiến hơi nhíu mày, từ lúc nào mà cô trở nên có tinh thần mạo hiểm như vậy? Khẩu vị đủ nặng, anh thích!

"Giao cho anh." Anh cầm chìa khóa xe lên, đi ra ngoài.

Đinh Tam Tam mỉm cười nhìn bóng lưng của anh, chỉ mong lúc đến đích thì anh sẽ không nổi bão.

Bảy giờ tối, hai người ngồi trên tàu hỏa. Xét thấy hai người thu nhập tốt lại đều là người tương đối coi trọng sinh hoạt, Đinh Tam Tam không hề do dự chọn giường mềm.

Bốn cái giường, cô mua là hai giường dưới đối diện nhau, tàu hỏa khởi động nhưng hai giường trên vẫn không có người tới, cho nên suy đoán là giữa đường lên xe. Không có người xa lạ ở trong một không gian, cô hơi dễ chịu một chút, sửa sang xong giường đệm, chuẩn bị xem phim trên điện thoại một lát rồi sau đó đi ngủ.

Đới Hiến chen qua đây, khăng khăng muốn nằm cùng cô trên một cái giường.

"Anh như vậy em rất khó chịu..." Đinh Tam Tam nhíu mày.

Anh đưa tay nâng cô lên, anh thì nằm ở trên giường, cô thì nửa nằm ở trên người anh.

"Ở nhà đều là ngủ cùng nhau, không có em anh không quen." Anh nói.

"Vậy anh ở bộ đội thì sao?" Đinh Tam Tam cạn lời.

"Đó là tình huống đặc biệt, không thể không chấp nhận. Bây giờ không giống, em đều ở trước mắt anh, vì sao anh không thể ôm em ngủ?" Anh biểu hiện lời mình nói rất có lý.

Logic chặt chẽ, vậy mà cô không có cách nào phản bác? Tính lại một chút, cứ như vậy đi, đợt lát nữa chính anh không thoải mái sẽ rời đi.

"Đừng xem điện thoại nữa, ánh sáng ở đây không tốt." Anh lấy điện thoại của cô xuống, bỏ vào trong túi quần mình.

"Này."

"Ngoan, chúng ta ngủ đi."

Đinh Tam Tam bò dậy, giận dữ nhìn anh, "Bảy rưỡi anh đã ngủ rồi hả!"

"Vậy nói chuyện phiếm?" Anh dò xét hỏi.

"Trò chuyện cái gì?" Đinh Tam Tam dùng ánh mắt hoài nghi nhìn anh.

"Tùy tiện cái gì cũng được, hai chúng ta chẳng lẽ còn không tìm được chủ đề chung sao?" Đới Hiến tự tin nói.

Đinh Tam Tam suy nghĩ một chút, ngoại trừ bọn họ đều yêu đối phương, hình như... hình như... sở thích của bọn họ thật sự là trống đánh xuôi kèn thổi ngược...

Trò chuyện vấn đề nghề nghiệp? Trò chuyện âm nhạc phim truyền hình? Trò chuyện gần đây đọc sách gì? Trò chuyện chương trình tạp kỹ? Trò chuyện sudoku [3]... Anh đều không có hứng thú.

[3] Sudoku: là một trò chơi câu đố sắp xếp chữ số dựa trên logic theo tổ hợp. Mục tiêu của trò chơi là điền các chữ số vào một lưới 9×9 sao cho mỗi cột, mỗi hàng, và mỗi phần trong số chín lưới con 3×3 cấu tạo nên lưới chính đều chứa tất cả các chữ số từ 1 tới 9.

Trò chuyện bắn súng? Trò chuyện leo núi? Trò chuyện thể thao? Trò chuyện thời sự chính trị... Cô cũng đều không có hứng thú.

Yên lặng hai phút, sau khi mắt to trừng mắt nhỏ, Đinh Tam Tam lại lần nữa nằm xuống lồng ngực của anh, "Xem ra chúng ta chỉ thừa lại quan hệ thể xác..."

"Không tồi, đây là quan hệ vững chắc nhất." Đới Hiến an ủi cô.

Đinh Tam Tam bật cười, "Hai vợ chồng không có trao đổi tinh thần chỉ còn lại lên giường, còn vững chắc sao?"

"Vững chắc, ít nhất anh vĩnh viễn sẽ không mất đi hứng thú với cơ thể của em, còn em thì anh không biết." Anh thản nhiên đào một cái hố ở phía trước, chờ cô nhảy vào.

Đinh Tam Tam nhướng mày, "Phải không? Vậy hình như em thích là bộ phận khác của anh."

"Bộ phận nào?" Anh bình tĩnh hỏi.

Đinh Tam Tam chọc chọc vào ngực trái của anh, "Ở đây, em khá là thích."

Mặc dù sở thích của bọn họ hoàn toàn trái ngược, nhưng tam quan lại vô cùng ăn nhịp, phương thức và góc độ xử lý vấn đề đối đãi sự vật đều có mức độ nhất quán cao. Bọn họ không cần nói hết vấn đề, bản thân bọn họ đã có thể cho đối phương sự hấp dẫn lớn nhất.

Mấu chốt là, bọn họ có góc nhỏ giữ lại cho riêng mình, góc đó mới là động cơ mang lại cho bọn họ động lực liên tục không ngừng. Anh yêu sự nghiệp của mình, cô cũng giống vậy.

Tàu hỏa chạy về phía trước, cảnh vật hai bên lóe lên qua cửa sổ, bóng ngược mờ ảo hiện ra trên rèm cửa sổ, tia sáng ảm đạm chiếu vào gương mặt của đôi bên, bọn họ nhìn nhau cười một tiếng, không biết đang ngọt ngào cái gì.

Âm thanh huyên náo, mùi phức tạp, giường không ngừng chấn động... Cô nhắm mắt lại nằm ở trên lồng ngực của anh, an ổn tiến vào giấc ngủ.

Ngủ thẳng đến khoảng mười hai giờ, tàu hỏa lại một lần nữa dừng lại, hành khách lục tục bắt đầu lên tàu.

Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, tiếng động chậm rãi đi tới bên này, Đới Hiến mở mắt ra, để Đinh Tam Tam nằm ngửa ở trên giường, đắn kín chăn, anh xoay người quay lại giường của mình.

Một nam một nữ kéo hành lý đi vào, giọng của người đàn ông khá lớn, chỉ giường ngủ trên đầu Đới Hiến nói với người phụ nữ phía sau: "Em ngủ bên này đi."

Hắn ta quay đầu đem hành lý đặt trên giá, nhìn thoáng qua Đinh Tam Tam nằm ngủ ở bên dưới, cởi giày rồi leo lên giường.

Giọng của người phụ nữ hơi nhỏ, cô ta nói: "Hai ta đổi lại đi."

"Ôi, cần gì phiền toái như vậy, ngủ một đêm là đến rồi." Người đàn ông ngồi ở trên giường sửa sang chăn gối, không có ý muốn đổi lại với cô ta.

Người phụ nữ đặt hành lý ở phía dưới giường ngủ của Đới Hiến, nhẹ nhàng cởi giày rồi leo lên giường.

Khoảng nửa tiếng sau, Đinh Tam Tam từ trên giường ngồi dậy, cô đi giày vào đi tới đối diện, đột nhiên ngã ở trên giường Đới Hiến.

"Sao thế?" Đới Hiến xoay người, ôm cô vào trong chăn.

"Chân hắn ta thối, em không ngủ được..." Cô lẩm bẩm chen trong ngực anh, giống như muốn dựa vào mùi vị trên người anh che giấu mùi chân thối trong không khí.

Đới Hiến nghiêng người dành ra cho cô một chỗ, dùng cánh tay của mình ôm cô vào trong ngực, "Bây giờ không ngửi thấy rồi chứ?"

"Ừm." Cô đã ngửi thấy mùi Eau de Cologne [4] trên người anh rồi.

[4] Eau de Cologne: là một loại nước hoa có nguồn gốc từ Cologne, Đức. Về sau, Eau de Cologne đã được dùng như một thuật ngữ chung cho các công thức có mùi thơm nồng đặc trưng của 2 – 5% hoặc nhiều hơn tùy thuộc vào loại tinh dầu hoặc hỗn hợp các chất chiết xuất, rượu, và nước.

"An tâm ngủ đi." Anh vỗ vỗ lưng cô, thấp giọng nói.

Ở trong ngực anh, bất kể điều kiện tồi tệ cỡ nào cô cũng có thể ngủ say. Quả nhiên, qua vài phút, anh cảm giác được cơ thể của cô dần dần thả lỏng, xem ra đã ngủ rồi.

Chỗ nằm nho nhỏ có lẽ không đủ nam nữ trưởng thành cùng nằm xuống, anh lót cái gối ở sau lưng, nửa tựa vào vách xe, để cô nằm yên ổn trong ngực mình, anh thì nửa ngồi như vậy một đêm.

Ngày hôm sau, bảy giờ sáng, bên trong buồng xe ánh đèn chói mắt khiến cô tỉnh giấc. Cô ngồi dậy, liếc mắt liền thấy người đàn ông đối diện ngồi ở trên giường cô. Cao gầy đen, đeo kính, dùng ánh mắt như có như không quan sát cô.

Trong không gian kín như thế này bị một người đàn ông thiếu lễ phép cơ bản như vậy quan sát, là phụ nữ đều sẽ cảm thấy khó chịu, Đinh Tam Tam đen mặt là bình thường.

Một bóng đen cao lớn xuất hiện ở cửa toa, anh liếc nhìn người đàn ông kia, hắn ta lập tức cúi đầu, không dám nhìn loạn nữa.

"Em đi rửa mặt đi." Đới Hiến đứng ở trước mặt Đinh Tam Tam, che đi tầm nhìn của người đàn ông đối diện.

Đinh Tam Tam thở phào nhẹ nhõm, vén chăn xuống giường đi giày.

Đới Hiến lấy ra túi đựng đồ dùng rửa mặt đưa cho cô, nói: "Ra ngoài rẽ trái là đến."

"Ừm." Cô đi giày xong, nhận lấy cái túi đi ra ngoài.

Đới Hiến gấp chăn gọn gàng đặt ở trên gối, sửa sang lại ra giường, ngồi ở phía trên, nhìn thoáng qua người đàn ông đối diện. Người đàn ông kia ho một tiếng, nâng gọng kính, nhìn lại anh, "Người anh em, hai người từ đâu đến..." Hắn ta tự nhận là lời nói rất bình thường.

"Cảm thấy hứng thú?" Khóe miệng Đới Hiến cong lên, giống như vô ý cầm một túi quả óc chó ở trên bàn, tùy ý nắm một cái, năm quả óc chó nằm trong lòng bàn tay.

Anh mỉm cười nhìn người đàn ông đối diện, hắn ta không hiểu nguyên do. Anh hơi dùng sức, năm quả óc chó đồng thời phát ra tiếng vang, lại mở bàn tay ra, ngay cả nhân quả óc chó đều vỡ vụn.

Người đàn ông đeo kính trợn mắt, đôi môi không tự chủ mấp máy hai cái, sau khi cười ba tiếng ha ha ha, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.

Ở trên hành lang nhỏ hẹp gặp được Đinh Tam Tam rửa mặt xong quay lại đây, hắn ta nhanh chóng xoay người, chạy theo một hướng khác.

Đinh Tam Tam không hiểu nguyên do, đứng ở cửa toa, cô hỏi: "Anh làm gì với hắn ta?"

Đới Hiến gõ gõ bàn ăn, trên khăn giấy màu trắng là từng nhân quả óc chó nguyên vẹn.

"Qua đây, ăn bữa sáng."

"À, được." Cô không xoắn xuýt vấn đề này nữa, ngồi bên cạnh anh bắt đầu hưởng thụ bữa sáng đầu tiên của chuyến đi.

Lời tác giả: lúc muốn ăn óc chó liền đặc biệt yêu cầu một Hiến ca, vừa tiện lợi lại hiệu suất cao, hơn nữa là XX, rất tốt. (XX là theo tác giả)

Khụ khụ, trời đã sáng, tôi mơ mộng cũng đủ rồi.

Hiến ca là của Tam Tam, không tiếp thu phản bác.