Hôm Qua Vui Vẻ

Chương 24: Tam tam phóng phi tự ngã [1]




Edit: Dương

***

[1] Phóng phi tự ngã: ý nghĩa ban đầu là chỉ buông thả bản thân đi tìm giấc mơ của mình. Sau này còn dùng để chỉ phá vỡ tính cách thể hiện bản chất thật.

Đợi đến lúc Đinh Tam Tam ứng phó xong với tất cả mọi người, thời điểm chạy đuổi theo, chỗ nào còn có bóng dáng của anh chứ.

"Tam Tam, cùng nhau ăn bữa tối đi?" Phương Trí Viễn cười đứng ở cách đó không xa nhìn cô.

"Hả?" Đinh Tam Tam quay đầu, đầu óc có chút mơ hồ. Không biết là do anh rời đi sớm nên thất thần, hay là vì người yêu cũ hữu hảo mời cô đi ăn tối nên khiến cô thất thần.

Phương Trí Viễn đi lên trước vài bước, quay đầu nhìn về phía bãi đỗ xe lộ thiên ở dưới tầng, chiếc Land Rover [2] nhìn thấy trước đó đã không còn dừng ở chỗ cũ nữa rồi.

[2] Land Rover: là một thương hiệu ô tô chuyên xe 2 cầu. Nó là một phần của công ty Jaguar Land Rover, công ty này lại là một công ty con của Tata Motors.

"Tam Tam, em ở đây tìm ai?"

"Không có, tùy tiện nhìn một chút." Đinh Tam Tam thu hồi tầm nhìn, che giấu mất mát của mình.

"Anh vừa mới thấy Đới Hiến từ chỗ này đi ra, chẳng lẽ không phải em đang tìm cậu ta?" Phương Trí Viễn cười hỏi.

"Anh cũng thấy à, anh ấy thật sự đến sao?" Đinh Tam Tam lập tức có tinh thần.

Phương Trí Viễn nói: "Cho nên anh có thể mời em đi ăn tối không? Dù sao vừa rồi nhìn dáng vẻ cậu ta rời khỏi, hình như không có ý muốn quay lại."

Đinh Tam Tam vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn anh ta, hai tay Phương Trí Viễn giơ quá đỉnh đầu, "Anh không có ý bỏ đá xuống giếng, tuyệt đối không có."

Đinh Tam Tam giơ máy tính trong tay, nhìn anh ta dáng vẻ minh bạch có chứng cứ rõ ràng, gật đầu, "Đi thôi, em mời khách."

Thời điểm nói yêu đương anh ta mời khách là tình thú, sau khi chia tay AA [3] là bổn phận, nếu một bên sẵn lòng mời khách thì nói rõ hai người quan hệ không tệ.

[3] AA: chia tiền theo đầu người.

Đinh Tam Tam lựa chọn một nhà hàng mà lúc trước bọn họ hay đi, quen thuộc, dễ tìm, không có cảm giác mất tự nhiên.

Phương Trí Viễn chọn món ăn rồi đưa menu cho nhân viên phục vụ, quay đầu nhìn cô, "Thế nào? Gần đây tốt không?"

"Rất tốt, chỉ là mệt thôi." Đinh Tam Tam uống một hớp nước nhuận giọng.

"Thoạt nhìn đúng là rất mệt, vành mắt đều có quầng thâm rồi." Phương Trí Viễn cười nói.

Đinh Tam Tam phản xạ có điều kiện sờ sờ đôi mắt, nói: "Em thật sự không chú ý."

"Gần đây anh thấy rất nhiều tin tức, không phải bác sĩ bị đâm chết thì chết do làm việc quá sức, quá kinh khủng. Em nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe, anh còn muốn gặp em thêm vài lần đấy." Anh ta cười nói.

Đinh Tam Tam nhoẻn miệng cười, nói: "Tranh thủ đi."

"Rốt cuộc thả lỏng rồi, thật không dễ dàng."

"Cùng anh ăn cơm còn có lý do, vậy không phải quá mệt rồi sao."

"Nếu đã như vậy, em và Đới Hiến xảy ra chuyện gì, có tiện nói cho anh biết không?"

Đinh Tam Tam sửng sốt một chút, hỏi anh ta: "Có phải tiêu chuẩn của em hơi cao không?"

"Không cao, trước đây chúng ta là người yêu, bây giờ chúng ta là bạn bè, dù sao cũng không vượt qua điểm mấu chốt, nói chuyện một chút còn ngại sao?" Phương Trí Viễn có vẻ rất thản nhiên, hoàn toàn không có cảm giác muốn nhanh chóng tiêu diệt tình địch. Ngay thẳng như vậy, chỉ có hai khả năng: Có lẽ là quá yêu, có lẽ là không yêu.

Đinh Tam Tam nói: "Em không thích chia sẻ chuyện riêng của mình, anh cũng biết rồi. Không hỏi được gì từ miệng em đâu, còn không bằng ăn xong bữa cơm này."

"Lần trước anh thấy Tôn đổng đến tìm em, em bận như vậy còn giúp bà ấy sao?"

"Em đã giúp rồi."

"Giúp rồi mà bà ấy còn gây khó dễ với em, có phải qua cầu rút ván không?" Phương Trí Viễn cười nói.

Đinh Tam Tam bất đắc dĩ, "Sao chuyện gì anh cũng biết vậy."

"Em đều viết ở trên mặt rồi." Phương Trí Viễn đưa tay vẽ vẽ ở trước mắt cô, nói, "Ở chỗ này viết lo lắng cho Đới Hiến, ở chỗ này viết phiền não vì cậu ta, ở chỗ này viết Phương Trí Viễn biết quá nhiều không bằng diệt khẩu anh ta đi..."

Đinh Tam Tam dở khóc dở cười: "Em thực sự sợ anh rồi, anh muốn hỏi gì thì hỏi đi."

"Em và cậu ta, muốn đi lên con đường trước kia sao?"

"Em không biết nữa." Lời nói thật.

Phương Trí Viễn gật đầu: "Vậy anh có thể giúp gì cho em không?"

"Tạm thời không có."

Anh ta lại gật gật đầu, bưng lên đủ món ăn rồi, anh trước tiên múc một bát canh nóng đặt ở trước mặt cô, "Không nói nữa, ăn cơm đi."

"Thế là xong rồi?" Đinh Tam Tam nhướng mày nghi hoặc.

"Với anh mà nói, biết những thứ này là đủ rồi." Anh ta bưng bát lên, tao nhã uống một hớp canh.

Đinh Tam Tam: Những người đàn ông cô từng gặp gỡ, đều là yêu quái trên núi.

...

Sau khi cùng Phương Trí Viễn cơm nước xong, anh ta săn sóc đưa cô đến dưới tòa ký túc xá bệnh viện, tiếp đó nói cho cô biết ngày mai tài xế sẽ giúp cô lái xe về.

"Cảm ơn anh." Đinh Tam Tam nói.

Phương Trí Viễn ngồi trong xe nhìn cô, "Là anh cảm ơn em, lại giúp anh trải qua một buổi tối không khô khan."

Đinh Tam Tam ung dung nhún vai, đáng yêu hiếm thấy.

Phương Trí Viễn phất phất tay: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Đinh Tam Tam xách túi xách đi vào hành lang, ở đây không có thang máy, cô ở trên tầng năm, đèn ở tầng ba không sáng lắm, cô phải cẩn thận một chút... Những hiểu biết nho nhỏ này, chứng tỏ cô đã bắt đầu quen ở nơi này rồi.

Hiểu biết một người cũng vậy, thời gian dài, là đen hay trắng chung quy đều có kết luận.

Đại khái qua khoảng năm sáu phút, cô thở hồng hộc đứng ở hành lang của tầng năm, giơ đèn pin của điện thoại di động, nhìn về phía người đàn ông ở đối diện bị cô soi không còn chỗ chốn.

Anh đi tới, xách túi đựng máy vi tính trong tay cô, tìm tòi chìa khóa ở túi bên cạnh, mở cửa vào nhà.

Cô sững sờ ở tại chỗ một phút, sau đó cùng đi vào nhà.

Trong phòng nghênh đón cô là một mảnh sáng sủa, bởi vì anh đến rồi.

Anh lặng lẽ cất túi đựng máy vi tính giúp cô, sau đó đi ra ban công, bắt đầu tiếp tục hút thuốc.

Từ góc độ của anh, vừa khéo có thể nhìn thấy một màn cô và Phương Trí Viễn tạm biệt, vô cùng rõ ràng.

Đinh Tam Tam bóp tay gõ vào đầu mình một cái, có chút tức giận bản thân. Đây không phải là phương thức cô nghĩ ra để khiến anh rời khỏi, nhưng biến khéo thành vụng, mọi việc lại cố ý phát triển theo phương hướng kỳ lạ này.

Bây giờ cô chỉ cần đưa tay đẩy về phía trước một chút, thì anh có thể càng lúc càng xa, đạt đến yêu cầu của Tôn Cẩn đối với cô rồi.

Anh đứng ở ban công, tay cầm điếu thuốc lá, híp mắt nhìn về phía xa. Sau lưng, một cơ thể mềm mại mảnh khảnh bắt đầu sát lại đây.

"Nếu như em còn chưa nghĩ rõ ràng, không cần làm ra dáng vẻ thương hại anh như thế này." Anh không quay đầu lại, cứ như vậy đưa lưng về phía cô nói ra.

Đinh Tam Tam ôm eo của anh, mặt dán lên lưng của anh, cảm nhận được ấm áp và an toàn giống như ở trong cơ thể mẹ.

Cô chưa bao giờ sợ hãi lời nói lạnh nhạt của anh, bởi vì ở trong "viên đạn" phóng tới chỗ cô, bên ngoài là mưa đá, bên trong là kẹo ngọt.

Bạn sẽ sợ độ mạnh của một viên kẹo đánh vào trên người mình sao? Đương nhiên sẽ không.

"Em rất nhớ anh." Cô nhỏ giọng nói.

Bắp thịt trên lưng anh trong nháy mắt căng cứng, động tác đem thuốc lá để vào trong miệng ngừng lại.

"Hôm nay anh cũng đến nghe em diễn thuyết đúng không? Em nói có hay không, có biểu diễn tốt giống như trên giường không?" Cô khẽ cười hỏi, thuận tiện dùng tay vẽ một vòng ở chỗ bụng dưới của anh.

Một khi nữ vương muốn nghiêm túc cosplay cô hầu gái, sẽ không người đàn ông nào có thể nhịn được không bùng phát xuân tình.

Quả nhiên, anh ném điếu thuốc lá xuống, xoay người ôm eo của cô hôn cô. Nụ hôn tinh tế giống như mưa xuân mà cành lá mong ngóng trút xuống đã lâu, hết thảy được tiếp nhận, hoàn toàn chiếm được đáp lại.

Tay của anh chui vào từ dưới áo sơ mi của cô, giống như con rắn linh hoạt, không có chỗ nào không khiêu khích cô nhảy cùng anh.

Cô nhắm mắt đáp lại nụ hôn của anh, đưa tay sờ tới chỗ lưng quần của anh, sau đó cởi khuy quần rồi kéo khóa xuống...

"Em biết mình đang làm gì không?" Anh giật mình một cái, có chút phục hồi tinh thần.

Đinh Tam Tam tủi thân nói: "Làm không tốt sao? Trước kia em chưa từng làm..."

Ý ngầm là: Em không chỉ chưa từng làm như thế này với anh, cũng chưa từng làm như thế với người đàn ông khác.

Đàn ông thích cướp đoạt lần đầu tiên của phụ nữ hoàn toàn là thiên tính, bất kể lần đầu tiên là như thế nào, bọn họ đều đổ xô vào, vĩnh viễn không biết mệt.

Anh lập tức nhấc cô treo ở ngang hông mình, nâng mông của cô, hỏi: "Nếu đã như thế, vậy em học được cái này từ đâu?"

Đôi mắt của Đinh Tam Tam nhấp nháy hai cái, nói: "Xem phim ở trong máy tính của anh nên học được, chính là thư mục "Bảo bối Tam Tam" đó, chính anh không biết sao?"

Mỗi một người đàn ông bình thường đều sẽ có một ít đồ vật cất giấu, vì không muốn người khác phát hiện sẽ dùng đủ loại tên thư mục đường đường chính chính, ví dụ như "Kế hoạch khai phá XXX", các loại "Cao sổ thác đề tập [4]", vị trước mắt này đặt tên là vợ của mình.

[4] Cao sổ thác đề tập (高数错题集): t không hiểu chỗ này lắm nên giữ nguyên Hán Việt. Đợi t tìm được nghĩa sẽ sửa lại sau.

"Em... phát hiện lúc nào?" Vành tai của anh có chút nóng lên.

"Bây giờ là lúc thảo luận những thứ này sao?" Đinh Tam Tam cúi đầu ra hiệu, chỉ xuống "ác ma" cô tự tay thả ra.

Đới Hiến ôm cô đi đến trên giường, nói: "Lên giường không giải quyết được vấn đề, em có biết không?"

Biết, đây là lời nói cô đã từng nói với anh.

"Đương nhiên, em đây là nhu cầu sinh lý, cần phát tiết một chút." Đinh Tam Tam nằm ở trên giường, hai chân siết chặt eo của anh kéo anh lại gần.

Đới Hiến: "..."

Thành thật mà nói, Đới Hiến không bày ra toàn bộ bản thân mình ở trước mặt Đinh Tam Tam, Đinh Tam Tam lại chẳng phải người sai?

Yên nhi phôi [5], chính là nói cô.

[5] Yên nhi phôi (蔫儿坏): chỉ người tâm địa không tốt, thường ở sau lưng người khác làm chuyện xấu.

"Không có áo mưa." Anh đột nhiên nhớ ra.

Đinh Tam Tam mở ngăn kéo ở bên cạnh, lấy ra một hộp mới nhất ném ở trước mặt anh, "Không cần khách sáo."

Đới Hiến: "..."

Anh vội vội vàng vàng đeo bao lên, vừa đeo bao lên vừa nảy sinh quyết tâm: Lát nữa sẽ thảo luận với cô chuyện thả bao cao su ở bất cứ chỗ nào trong nhà trọ độc thân cùng với mục đích lần này anh đến đây, bây giờ quan trọng nhất là nhất định phải cho cô nếm thử sự lợi hại của anh ở trên giường mới được!!

Đinh Tam Tam lại là vô cùng chờ mong, phụ nữ cũng cần phát tiết dục vọng, với kỹ thuật của anh, cô hoàn toàn không phải lo lắng hưởng thụ không được niềm vui của chuyện này.

Phụ nữ ba mươi giống như sói, cô sớm trước một năm cũng là chuyện rất bình thường.

...

Ngủ đến nửa đêm, cô đột nhiên tỉnh giấc, nhớ tới tổng kết hội thảo khoa học lần này còn chưa viết, cô lại bò dậy mở máy tính.

Đại khái viết được khoảng năm trăm chữ, trên đỉnh đầu xuất hiện một bóng đen, sau đó máy vi tính bị tắt còn cô bị ôm trở lại giường.

"Này, em còn chưa viết xong!"

"Đêm hôm còn viết cái gì, ngủ đi." Anh ấn cô xuống giường, vén chăn đắp lên trên người hai người.

"Nhưng bây giờ em rất có linh cảm." Cô trừng hai mắt, hoàn toàn không buồn ngủ.

Đới Hiến nhấc mí mắt lên nhìn cô, "Còn chưa đủ mệt có phải không?"

"Không phải giữa chừng em hôn mê một lần sao, em cảm thấy nghỉ ngơi cũng đủ rồi."

"..."

Nửa đêm bò dậy làm việc là chuyện cô thường làm, cho nên Đới Hiến không hề giật mình chút nào, cũng trực tiếp tạo thành thói quen anh ngủ một hồi sẽ sờ xem người bên cạnh có còn ở đây hay không.

"Nếu đã tỉnh rồi, vậy chúng ta tới nói một chút chính sự đi." Đới Hiến nói.

Đinh Tam Tam ngửa đầu: "Vậy anh ôm em dậy đi, em ngửa đầu nhìn anh mệt lắm."

Đới Hiến thở dài một hơi, ôm cô dậy, nhìn thẳng vào mình.

"Em xin lỗi." Cô đột nhiên sát lại, hôn một cái lên môi của anh.

Đôi môi mềm mại dán sát lại, lực phòng thủ của anh lập tức lộ ra sụp đổ theo chuỗi hình học [6].

[6] Chuỗi hình học: là một chuỗi có tỉ lệ giữa các số hạng kế tiếp nhau là một hằng số. VD: chuỗi 1/2 + 1/4 + 1/8 + 1/16 +... là một chuỗi hình học, bởi vì mỗi số hạng đều bằng 1/2 số hạng kế trước nó.

May mà anh còn sót lại chút lực tự chủ, không bị đánh hạ hoàn toàn.

"Xin lỗi anh cái gì?" Anh hỏi.

"Không được sự cho phép của anh đã đơn phương lựa chọn buông tha."

Phạm sai lầm phạm rất lưu loát, nhận sai càng trực tiếp đâm chỗ hiểm, không hổ là nhân tài bậc cao, ở phương diện này, cũng có cặn kẽ mà người khác không học được.

"Anh không chấp nhận." Anh căng cằm, dùng giọng trầm thấp trả lời cô.

Đinh Tam Tam cúi đầu cau mày, giống như không hề dự liệu được phản ứng của anh là như thế.

"Anh yêu em, nhưng không phải anh đang cầu xin em yêu anh, cho nên chúng ta là công bằng. Mỗi một lần anh đến gần em thì em lại đẩy anh ra, là muốn chứng minh cái gì? Anh không có em thì không sống được sao?" Anh dùng lồng ngực ấm áp kề sát cô, nhưng lại nói ra lời nói đả thương người nhất trên đời.

Đinh Tam Tam cắn môi, tự nói với mình không thể dễ dàng rơi nước mắt, nếu không sẽ rơi vào trong tính toán của anh.

"Em có thể khóc, bởi vì anh sẽ đau lòng, nói không chừng anh sẽ không so đo nữa." Anh nhìn cô nói thẳng.

Đinh Tam Tam cười gượng, chỗ nào anh là trung khuyển, rõ ràng là sói dữ. Lần này anh nói rõ là muốn toàn bộ sinh mệnh của cô thuộc về anh, không thiếu một ly.

"Tam Tam, từ hôm nay trở đi, chúng ta là bình đẳng rồi." Anh nói.

Bởi vì em yêu anh em tổn thương anh, anh đau lòng nhưng anh cũng thấu hiểu, biết rõ con đường hèn mọn này không thể đi được nữa, cho nên anh lựa chọn một con đường khác.

"Em không muốn nghe." Cô mang theo tức giận đẩy lồng ngực của anh ra, chống lại một thứ gì đó sắp rời xa trái tim của cô.

Anh duỗi tay ôm lấy cô, mặc cho cô đang giãy giụa trong thế giới của riêng mình.

Anh cúi đầu hôn lên trán của cô: "Không muốn nghe thì ngủ đi."

Cô giãy giụa đến mức hao hết sức lực, dần dần không còn động tĩnh.

"Cô nàng ngốc, anh còn tưởng trái tim của em làm bằng sắt, hóa ra không phải." Anh mở mắt ra nhìn vẻ mặt cô lúc cô đang ngủ, đáy lòng bình thản lại tĩnh mịch.

Đương nhiên không phải, kể từ một khắc kia cô yêu đã không còn kiểm soát được, anh đã từ chỗ địa thế thấp dần dần đứng lên.

Tam Tam, em muốn nhìn trái tim chân thật của anh? Được, anh bày ra cho em xem.

Có qua có lại, trái tim của em đâu?

Lời tác giả: hôn nhân xảy ra vấn đề hoàn toàn không phải vấn đề của một bên nào cả, tất nhiên là hai người đều có vấn đề.

Đới Hiến là phúc hắc thông minh cosplay trung khuyển, Đinh Tam Tam là nhiệt tình đáng yêu cosplay nữ vương cao lãnh. Trung khuyển là một phần của Đới Hiến, cao lãnh cũng là một phần của Đinh Tam Tam, nhưng lại không phải toàn bộ tính cách.

Muốn biết mọi chuyện về sau ra sao, mời nghe phân thích phía dưới.

Vợ chồng ngụy trang, nhìn xem hai người giả bộ đến khi nào!