Hôm Qua Như Chết Rồi

Chương 68: Phiên ngoại 8: Vang Noble Rot




Edit: OhHarry

***

Tịch Tông Hạc không phải là một người nghiện rượu, nhưng anh ấy thích uống vài ly vào những lúc rảnh rỗi, đặc biệt là rượu vang. Dưới tầng hầm của biệt thự, anh xây riêng cho mình một hầm rượu rộng chừng hai mươi mét vuông với nhiệt độ và độ ẩm luôn được duy trì ở mức ổn định, căn hầm đó chứa đầy kho báu của anh, vang đỏ khô, vang trắng khô, vang Noble Rot, vang sủi bọt, không thiếu loại nào cả.

Mọi kiến thức về rượu của tôi đều đến từ anh, có thể nói, anh ấy là người thầy khai sáng cho tôi khi tôi tiếp xúc với giới thượng lưu, trước khi quen anh, với tôi, rượu chỉ có đắt và rẻ. Rượu càng đắt thì tôi càng thích, vì nó đồng nghĩa với việc tôi được nhận nhiều tiền hoa hồng hơn, rượu loại nào, sản xuất ở đâu hoàn toàn không nằm trong sự cân nhắc của tôi.

Trong số các loại vang, “Romanée-Conti” là loại rượu được Tịch Tông Hạc ưa thích hơn cả.

Romanée-Conti được viết tắt là DRC, tên của nhà máy rượu và cũng là tên của một điền trang ở Burgundy, một chai có giá ít nhất năm chữ số và không được bán riêng, chỉ khi đặt trước mười hai chai rượu vang đỏ ở các điền trang khác của nhà máy rượu, khách hàng mới có cơ hội mua được một chai “Romanée-Conti”. Mỗi năm, Tịch Tông Hạc đặt mua ba, bốn thùng rượu ở điền trang Romanée-Conti với trị giá lên đến vài triệu chỉ để mua được chai rượu trong mơ kia của họ.

(*) Tên đầy đủ Domaine de la Romanée-Conti.

Loại rượu vang này uống rất ngon, so với hương vị nồng đậm đặc trưng của vùng Bordeaux, rượu của vùng Burgundy lại mang hương vị thanh lịch và cao nhã hơn, Romanée-Conti được làm từ giống nho Pinot Noir nên càng sở hữu hương thơm tinh tế cùng nhiều tầng hương vị hơn. Không cần tỉnh rượu, chắc chắn ta vẫn có thể cảm nhận được những hương vị và mùi thơm khác nhau khi nhấp từ ngụm đầu tiên đến ngụm cuối cùng.

Nhưng tôi không thích loại rượu này, tôi thấy nó quá xa xỉ, vả lại vị ngọt của DRC cũng không rõ ràng do thuộc dòng vang đỏ khô.

Tôi thích Noble Rot, đặc biệt là loại Noble Rot do Château d’Yquem của vùng Bordeaux sản xuất. Rượu mang sắc vàng óng ả với vị ngọt dịu êm cùng hương thơm nồng nàn quyến rũ, ướp lạnh rượu xuống 8 độ C, sau đó tự rót cho mình một ly rồi từ từ nhấm nháp trong khi xem phim là cách tận hưởng lý tưởng nhất vào giữa mùa hè. Giá cả của Noble Rot tương đối dễ chấp nhận, kể cả được sản xuất vào năm đẹp thì giá của một chai cũng không vượt quá năm chữ số.

Tôi ngồi trên chiếc đệm êm ái, bên cạnh đặt chiếc xe đẩy thức ăn loại nhỏ cùng một xô nước đá lạnh và chai Noble Rot vừa được tôi khui hôm nay. Uống cạn ly rượu đến giọt cuối cùng, tôi đưa tay, rờ tìm chai rượu được nhét trong xô đá trong khi vẫn cắm mắt vào màn hình iPad, kết quả, thay vì chạm tới chai rượu, tôi lại sờ phải một bàn tay to ấm áp.

Tôi giật mình, ngoái đầu lại nhìn thì thấy Tịch Tông Hạc đang đứng đó với một chai Romanée-Conti trên tay.

“Anh tính đi tìm em để cùng khui chai Conti bốn mươi năm tuổi này, không ngờ em đã tự uống rồi.” Anh cau mày nhìn tôi, trông có vẻ không vui lắm.

Tôi dùng sức kéo anh về phía mình, để anh ngồi xuống bên cạnh rồi cầm lấy chai rượu trong tay anh, đặt lên xe đẩy thức ăn.

“Hôm nay là ngày gì mà anh lại muốn mở chai rượu quý thế này thế?” Romanée-Conti bốn mươi năm tuổi, có thể gặp nhưng không thể cầu, giá rơi vào khoảng năm mươi vạn tệ, cho dù là Tịch Tông Hạc thì anh cũng chỉ có ba chai như vậy trong hầm rượu.

(*) 50 vạn tê: hơn 1 tỷ 8, khả năng chai Romanée-Conti của Tịch Tông Hạc được sản xuất vào năm 1990-1991.

Anh hất cằm với tôi: “Em quên rồi à?”

Tôi sửng sốt, vội vàng rà soát lại toàn bộ các ngày kỷ niệm và sinh nhật của nhau, ngay cả những ngày trọng đại của Yêu Yêu tôi cũng không bỏ qua, thế nhưng, vì vẫn không nhớ ra được gì nên tôi không khỏi băn khoăn.

“Em quên thật rồi.” Thấy tôi mù tịt như vậy, Tịch Tông Hạc càng tức giận hơn, anh véo cằm tôi rồi xáp tới cắn, chẳng dè chừng chút nanh ác nào, tôi có cảm giác như môi và lưỡi mình đang bị anh cắn đứt.

Tôi đặt tay lên ngực anh, toan đẩy anh ra, nhưng anh đã giữ chặt lấy cổ tay tôi rồi áp sát tôi lên bức tường kính trong suốt của phòng tắm nắng.

Dần dà, tôi đuối sức rồi không kháng cự nữa. Chúng tôi hôn nhau được một hồi, thế tiến công của anh chợt dịu xuống, từ một con dã thú hung tợn, anh trở về với dáng vẻ của một người tình dịu dàng và biết âu yếm. Anh lẹ làng phác họa khoang miệng tôi bằng đầu lưỡi nhỏ mềm rồi cắn nhẹ lên môi tôi, mơn trớn khẽ khàng còn hơn cả cánh bướm.

“Ngọt lịm.” Anh lùi lại một chút rồi vô cớ thốt lên.

Cách nói mập mờ này khiến tôi không thể xác định rõ được rằng anh đang khen mình, hay chỉ đơn giản là do nếm được vị Noble Rot trong miệng tôi.

Tôi choàng lấy cổ anh, đưa mắt nhìn về phía chiếc xe đẩy thức ăn: “Château d’Yquem, Noble Rot ủ mười lăm năm, có thể nói là năm hoàn hảo, anh thử một ly nhé?”

(*) Có thể chai Château d’Yquem của Cố Đường được sản xuất vào năm 2016.

Thấy anh không đáp lại, tôi nhoài người ra, rót rượu vào ly của mình rồi đưa cho anh. Anh nhận lấy, nhấp thử một ngụm, sau đó nhíu chặt mày rồi uống một hơi cạn sạch.

“Không ngon à?” Anh tỏ thái độ rất lạ, lạ đến nỗi khiến tôi nghi ngờ rằng chai rượu đã bị biến chất trong vòng mấy phút kia.

Anh thản nhiên đặt chiếc ly xuống xe đẩy thức ăn: “Chưa đủ độ ngọt.”

Chưa đủ độ ngọt ư?

Tôi cau mày, rõ ràng Noble Rot nổi tiếng trong giới rượu vang vì vị ngọt của nó mà.

“Thế anh…” Tôi vừa nói được hai tiếng, Tịch Tông Hạc đã quay người sang, anh nâng mặt tôi lên rồi hôn thật sâu.

Anh mút lấy đầu lưỡi tôi, mãnh liệt như muốn hút hết linh hồn tôi ra khỏi cơ thể. Chúng tôi nín thở hoàn toàn, phải hôn cho đến khi kiệt hơi, không còn nín thở được nữa, nụ hôn này mới chấm dứt.

Tịch Tông Hạc lau nước bọt dính trên khóe môi tôi, vừa thở hổn hển, vừa nói: “Thế này mới đủ ngọt này.”

Tôi dựa vào chiếc gối êm ái, từng khúc xương như được ngâm trong mật ngọt rồi bị một con côn trùng nhỏ tên “**” khoét rỗng ra, cơ thể lử lả, mệt nhoài.

“Vậy hôm nay là ngày gì?”

“Kỉ niệm lần đầu.”

“Hả?”

Anh giận giữ, trợn trừng mắt nhìn rồi sấn tới cắn tai tôi: “Làm tình!”

Tôi ngỡ ngàng, choáng váng trước câu trả lời của anh.

Tôi ghép chúng thành một câu, thuật lại bằng giọng kỳ lạ và không chắc chắn: “Kỉ niệm lần đầu làm tình?”

Môi anh lướt dần xuống dưới, trượt từ thùy tai xuống đến cổ: “Party ở biệt thự, anh đeo mặt nạ, em mặc áo sơ mi trắng…”

“Em nhớ rồi.” Nhớ rõ ràng như thể câu chuyện chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua là đằng khác, “Nhưng sao anh cũng nhớ thế?”

Kể cả vẫn nhớ rõ mười mươi như một thì tôi cũng không dở hơi đến mức coi đó là một dịp để kỷ niệm. Tịch Tông Hạc chỉ là cậu thanh niên đáng thương bị đám Phùng An, Quan Thiện gài bẫy làm mất “zin”, có lẽ sau đó anh chỉ ước mình chưa từng đến buổi party kia, chứ đừng nói là ghi nhớ ngày này.

“Anh giở lại lịch trình năm ấy rồi xác định được ngày cụ thể.” Anh phà hơi thở nóng hổi lên cổ tôi khiến tôi ngứa đến tê dại, “Mười năm rồi, Cố Đường, chúng mình không ăn mừng sao? Theo đúng nghĩa, đây mới là lần gặp gỡ đầu tiên của chúng mình mà.”

Đã mười năm rồi ư…

“Gặp xong thì làm tình.” Bị anh làm nhột, tôi khẽ cười, “Kỷ niệm mười năm à, ừm, đúng là đáng để chúc mừng. Nhưng…” Tôi nhìn đồng hồ, “Yêu Yêu sắp tan học rồi, em sợ chúng mình không kịp làm gì đâu.”

Tịch Tông Hạc không bị lay động, anh ấn tay tôi và nói, “Anh nhờ dì Lý đưa con bé sang nhà Dung Thân rồi.”

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Anh thong thả cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của tôi ra rồi ve vuốt cơ thể tôi bằng lòng bàn tay nóng như thiêu như đốt.

Tôi không kìm nổi mà rùng mình, nín cười: “Xem ra anh đã lên kế hoạch từ lâu rồi nhỉ.”

“Ba người nhà chúng ta rất hạnh phúc, nhưng thi thoảng anh muốn hai đứa mình có không gian riêng.” Anh quyến luyến hôn lên xương quai xanh, ngực, eo và bụng tôi.

Dưới ánh hoàng hôn, chúng tôi âu yếm, quấn chặt lấy nhau trong phòng tắm nắng như hai con mãnh thú đang giao phối.

Mồ hôi túa ra đầm đìa, kích thích cảm giác hưng phấn. Anh đè tôi xuống để tôi nằm nhoài trên chiếc ghế đi-văng kê cạnh cửa sổ, tôi kê gối dưới bụng, quỳ gối trên thảm lông cừu, anh ôm eo tôi từ phía sau, thúc dập thật mạnh.

Mồ hôi đọng trên lông mi rơi vào mắt theo từng đợt va chạm dữ dội khiến tầm nhìn của tôi bị nhòe đi.

Tấm kính lờ mờ phản chiếu dáng vẻ của tôi, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt đẫm lệ, trông thực sự dâm dục.

Tịch Tông Hạc thở hổn hển, bỗng nhiên hãm chậm động tác: “Mấy hôm trước có người nhắn tin, gửi cho anh một cuốn tiểu thuyết trên Weibo…”

Anh kể chuyện đó với tôi vào ngay thời điểm này làm gì không biết?

Tôi ưỡn mông ra, thậm chí còn hỏi: “Anh… Muốn mua bản quyền để chuyển thể à?”

Anh hầm hừ rên lên thành tiếng, thúc dập vào trong tôi bằng lực mạnh hơn, anh nằm lên lưng tôi, áp môi vào gáy tôi và nói: “Đó là cuốn tiểu thuyết viết về chúng ta, em là Omega, còn anh là Alpha. Anh có thể đánh dấu em bằng cách cắn vào tuyến sinh dục sau gáy, anh sẽ biến em thành ‘con cái’ thuộc về riêng mình mình, rồi khiến em sinh con cho anh.”

Tôi còn chưa kịp bày tỏ quan điểm về cách thiết lập gây chấn động của cuốn tiểu thuyết thì Tịch Tông Hạc đã cắn ngập răng xuống khiến gáy tôi đau nhói lên.

“Hưm…” Tôi siết chặt lấy lớp đệm dưới tay, cơ thể căng cứng vì đau.

Như một con thú dại, anh chớp lấy cơ hội, phát tiết ra ngoài toàn bộ tính chiếm hữu của mình. Tới khi cả hai cùng kiệt sức, anh mới nằm nhoài lên người tôi, nói bằng giọng thỏa mãn.

“Nếu là trong truyện, bây giờ em đã bị anh ‘đánh dấu’ rồi, sau này, nếu không có anh, em sẽ chẳng thể làm ‘chuyện kia’ nữa, em chỉ có thể dựa dẫm vào anh, yêu anh mà thôi…” Vừa nói, anh vừa liếm láp vết răng trên gáy tôi bằng chiếc lưỡi mềm mại, ấm áp của mình.

Anh ấy không điên tới mức cắn rách gáy tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy ran rát ở nơi đó mỗi khi anh liếm.

Tôi nằm soài trên ghế, nghiêng đầu sang một bên, yếu ớt hỏi: “Thế em cũng cắn anh được đúng không?”

Anh dừng lại, dường như đang cố gắng nhớ lại thiết lập truyện, một lát sau mới trả lời: “Được.”

Được cái cứt… Tôi nhắm mắt nghĩ thầm.

Đâu phải là tôi chưa xem FMV hay đọc fanfiction có thiết lập ABO về chúng tôi bao giờ, rõ ràng chỉ có Alpha mới cắn được Omega.

Thế nhưng, thay vì vạch trần anh, tôi lại nắm lấy tay anh, kéo đến bên môi mình rồi cắn nhẹ một cái.

“Ừm, giờ chúng mình chỉ là của nhau thôi.”