Hôm Nay Vợ Tôi Lại Muốn Ly Hôn

Chương 93: Hôn Lễ




Trước ngày đi thử đồ cưới, Lưu Lan ngồi trong lòng của Tống Tranh vui vẻ lướt mạng xã hội, lướt đến bài Trương Minh Nguyệt vừa đăng mấy phút trước cô mở to hai mắt giơ điện thoại lên cho chồng mình xem: “Tống Tranh! Anh hãy mau xem này, bạn thân của anh mới vừa cầu hôn Minh Nguyệt.”

Lưu Lan vừa nói dứt tiếng thì Trương Minh Nguyệt gọi điện đến khoe nhẫn cưới, kể lại toàn bộ quá trình cầu hôn cho cô nghe. Tống Tranh một tay cầm điện thoại xem những tài liệu liên quan tới công việc, một tay vuốt mái tóc của vợ, anh không thể nào hoàn toàn tập trung được khi vợ yêu ngồi trong lòng nói chuyện thao thao bất tuyệt với bạn thân. Lưu Lan nói mãi cuối cùng đã dụ dỗ được Trương Minh Nguyệt tổ chức hôn lễ cùng ngày với mình, còn gì tuyệt vời hơn khi cùng bạn thân lên xe hoa cùng một ngày chứ? Tống Tranh ngồi một bên chỉ biết khẽ cười, lắc đầu.

Chín giờ sáng hôm sau, Lưu Lan cùng Trương Minh Nguyệt có mặt tại cửa hàng đồ cưới, hai người các cô vừa lựa chọn váy cưới vừa tám chuyện với nhau: “Tối hôm qua tớ nói với Trọng Hưng là muốn tổ chức hôn lễ cùng ngày với cậu, hơn nữa còn cùng cậu đi thử đồ cưới vào ngày hôm nay anh ấy đã suýt té khỏi ghế luôn, thật sự lúc đó rất buồn cười.”

Lưu Lan bật cười thành tiếng, nếu đổi lại là cô thì cô cũng té ghế thôi, Lê Trọng Hưng vừa mới suy nghĩ nát óc, đặt toàn bộ tâm tư cho việc cầu hôn thì bạn thân cô đã đòi tháng sau cưới, không hoảng sợ, kinh hồn bạt vía mới lạ nhưng cuối cùng vẫn chiều theo ý của Trương đại tiểu thư. Thế là gia đình họ Lê phải gấp rút, tất bật chuẩn bị mọi thứ để hôn lễ có thể diễn ra hoành tráng, long trọng nhất.

Trương Minh Nguyệt đã chọn được chiếc váy cưới ưng ý, Lưu Lan cũng đã chọn được ngay sau đó. Trương đại tiểu thư ngồi ở ghế sô pha cười cười hỏi: “Lan Lan! Cậu đoán thử xem khi nào thì chủ tịch Tống của cậu sẽ tới?”

Lưu Lan nhún vai trả lời: “Không biết.” Cô nhìn đồng hồ đeo trên tay rồi nhếch môi tiếp tục nói: “Theo những gì mà Tống Tranh nói với tớ lúc sáng thì có lẽ tầm mười phút nữa anh ấy sẽ tới đây. Còn cậu, khi nào thì chồng của cậu đến? Có khi nào bận rộn đến mức không đến kịp không?”

“Anh ấy mà không đến thì biết tay tớ, khi đó tớ sẽ làm cô dâu của cậu không cần đến anh ấy nữa.” Trương Minh Nguyệt bĩu môi nhanh chóng đáp lại.

Hai người các cô cùng nhau chọn thêm vài mẫu váy cưới thì Tống Tranh cùng Lê Trọng Hưng đến, cả bốn nhanh chóng đi thử đồ cưới. Các anh thay đồ rất nhanh, cả hai ngồi trên ghế chờ đợi vợ của mình, khoảnh khắc tấm màn được nhân viên vén ra Tống Tranh, Lê Trọng Hưng đều ngây người, bị dáng vẻ xinh đẹp kiều diễm của Lưu Lan và Trương Minh Nguyệt hút hồn, khi hai người các cô khoác lên mình chiếc váy cưới thật sự rất xinh đẹp.

Tống Tranh cười híp cả hai mắt tiến đến đứng bên cạnh của Lưu Lan khẽ nói: “Đột nhiên anh cảm thấy một tháng quá lâu, anh muốn cùng em tiến vào lễ đường ngay bây giờ luôn. Vợ! Em đẹp chết đi được.”

Lưu Lan cười bất lực trước chồng của mình, cô có cảm giác Tống Tranh càng ngày càng đáng yêu, trẻ con hơn lúc trước rất nhiều, tim cô không chịu nổi mất.

Bốn người mặc đồ cưới chia nhau ra chụp vài tấm ảnh sau đó bắt đầu lựa chọn địa điểm để chụp ảnh cưới. Trong suốt một tháng, chủ tịch Tống cùng bác sĩ Lê bận rộn đầu tắt mặt tối, vừa phải làm việc vừa phải giám sát, kiểm tra tiến độ trang trí nơi diễn ra hôn lễ, đảm bảo mọi thứ nhất định phải thật hoàn hảo, không xảy ra chút sơ sót gì.

- ----------------------------------------------------

Thoáng chốc một tháng trôi qua, hôm nay là ngày diễn ra hôn lễ của Tống Tranh, Lưu Lan và Lê Trọng Hưng, Trương Minh Nguyệt, khách mời đến dự rất đông toàn là người nổi tiếng, có tiền có quyền trong giới. Lưu Quân Tùng cũng được mời đến dự, ông chọn ngồi ở một góc hướng mắt dõi theo Lưu Lan, khóe môi luôn cong lên nở một nụ cười vui vẻ, hạnh phúc khi thấy con gái của mình lấy được người chồng như ý.

Lưu Lan, Trương Minh Nguyệt cùng nhau bước vào bên trong, hai người nhìn nhau cười tít cả mắt, Tống Tranh và Lê Trọng Hưng thấy vợ của mình đang từ từ tiến đến thì căng thẳng đến mức túa mồ hôi tay, tim đập nhanh vô cùng.

Hai cặp đôi lần lượt nói lời thề nguyện tiếp đó trao nhẫn cưới, cuối cùng là màn trao nụ hôn nồng nhiệt, tràn ngập tình yêu cho đối phương, mọi thứ đều được diễn ra trong sự chúc phúc của tất cả mọi người.

Phương Ngọc Mai thấy con gái hạnh phúc bà không giấu được sự xúc động, bà còn tưởng cả đời này sẽ không thể nhìn thấy con gái mặc váy cưới tiến vào lễ đường nữa chứ.

Lưu Quân Tùng đã chứng kiến được con gái bước vào lễ đường với người mình yêu, ông cảm thấy mãn nguyện vô cùng, thấy Lưu Lan nhìn về phía của mình ông mỉm cười nói trong miệng: “Chúc con hạnh phúc, con gái.”

Từ khẩu hình miệng Lưu tiểu thư có thể đoán được lời Lưu Quân Tùng nói, cô cong khóe môi mỉm cười khẽ gật đầu. Ông nhân lúc mọi người tập trung lại bắt hoa cưới thì đứng dậy lặng lẽ rời đi.

Lưu Lan, Trương Minh Nguyệt bắt đầu tung hoa cưới, cả nam lẫn nữ đều tập trung đứng phía sau hai người các cô, thủ thế để bắt hoa cưới. Khi cả hai bó hoa cưới được tung lên, bó hoa của Lưu Lan rơi vào tay của Triệu Hoàng Phú, chưa kịp định hình mọi chuyện thì bó hoa của Trương Minh Nguyệt cũng rơi trúng đầu của anh rồi rơi xuống đất.

Một người đứng gần đó nhặt bó hoa cưới lên đưa cho Triệu Hoàng Phú, ai nấy đều chúc mừng, trêu chọc anh không ngừng. Lê Trọng Hưng cười phá lên: “Hoàng Phú! Từ đây đến năm sau cậu phải tranh thủ có bạn gái rồi kết hôn đi, bắt được tận hai bó hoa cưới, ý trời rồi.”

Khóe môi của Triệu Hoàng Phú giật giật liên tục, trợn ngược hai mắt nhìn hai người bạn thân của mình. Đùa à? Bạn gái chứ có phải rau bán ngoài chợ đâu mà nói muốn có là có, anh cũng muốn lắm chứ mà ngặt nỗi lại không có ai. Triệu Hoàng Phú nhìn Lưu Lan cười cười, nhướng mày nói: “Lưu Lan! Hay là cô làm mai cho tôi đi, dù sao cũng nhờ cô mà Trọng Hưng cùng Minh Nguyệt với quen biết với nhau.” Triệu Hoàng Phú nửa thật nửa đùa nói.

Lưu Lan bật cười quay đã nhìn Tống Tranh, mày hơi nhướng lên, giật nhẹ tay áo của chồng mình. Tống Tranh hiểu ý, cười cười lên tiếng: “Cậu đừng quá nôn nóng, Lan Lan nhà tớ không cần phải giới thiệu, làm mai cho cậu đâu bởi vì tình yêu của cậu rất nhanh sẽ đến thôi.”

Triệu Hoàng Phú cười lớn, không để tâm lời của Tống Tranh, chỉ xem đó là lời đùa giỡn, anh tiến đến vỗ vỗ lên vai của bạn thân đáp: “Nếu thật thì tớ cất công xin vía cậu cùng Trọng Hưng nãy giờ không uổng phí rồi.”

Tống Tranh chỉ im lặng nhếch môi cười nhẹ, nếu anh nhớ không nhầm thì tầm ba tháng nữa cô gái định mệnh của Triệu Hoàng Phú sẽ xuất hiện, một cô gái không tầm thường chút nào.

Bên này bọn người Lê Trọng Hưng vui vẻ trò chuyện tiếp khách, bên kia bà Tống cùng bà Lê đang đoán xem sau này bản thân sẽ sinh con trai hay con gái, hai người các cô còn định sẽ kết thông gia với nhau nếu như một người sinh trai một người sinh gái.