Thật ra thì lúc đầu không khẩn trương lắm, lúc trước cũng đã tới căn biệt thự này rồi, chỉ có điều tâm trạng bây giờ có chút không giống với khi đó. Càng đến bờ biển thì nhịp tim càng nhanh, lúc xuống xe Kiều Dư An còn hơi lảo đảo một xíu, xém chút là quỳ xuống luôn. Giang Mộ Trì đỡ cô lên, cười ranh mãnh, "Em như thế này là bủn rủn tay chân sao?"
"Em, em nào có, anh đừng có vu khống cho em." Kiều Dư An đẩy Giang Mộ Trì ra, cố gắng lên tinh thần đi thẳng vào trong.
Giang Mộ Trì ở phía sau cười nhẹ lắc đầu, cô ấy chỉ giỏi mạnh miệng.
Cửa lớn không đóng, Kiều Dư An đi vào, có người từ phòng bếp đi ra, Kiều Dư An sợ tới mức lùi về sau mấy bước, đạp trúng lồng ngực của Giang Mộ Trì, "Ai vậy anh...?"
"Đây là chị Triệu, muốn ăn cái gì thì nói với chị ấy, còn có chị Trần nữa, em có việc gì thì cứ nói với mấy chị ấy nhé." Giang Mộ Trì quay đầu nhìn về phía chị Triệu, "Chị Triệu, đây là bà chủ."
"Chào bà chủ ạ, bà thích ăn cái gì thì cứ nói với tôi, chắc chắn là tôi biết làm." Chị Triệu vẻ mặt tươi cười, thoạt nhìn có vẻ bình dị gần gũi.
"Vâng, cảm ơn chị." Kiều Dư An chống khuỷu tay vào tay Giang Mộ Trì rồi đứng thẳng lên.
"Bà chủ thường ăn sáng vào mấy giờ ạ? Tôi biết để chuẩn bị ạ." Chị Triệu tới từ nhà họ Giang, tương đối quen thuộc với Giang Mộ Trì, chỉ có điều đây là lần đầu gặp mặt mợ chủ mới về này.
"Em......"
"7:30, giống như tôi vậy, đúng giờ là được." Giang Mộ Trì trả lời thay cô, sau đó đẩy cô lên lầu.
"Ê ê ê, anh đừng đẩy em, em nói mình ăn sáng lúc 7:30 lúc nào, sớm vậy mà ăn cái gì chứ? Em muốn ăn sáng lúc 9h." 7h30 Kiều Dư An còn nằm mơ mà, sao dậy ăn sáng được cơ chứ.
"Qua 8h mà ăn sáng thì không tốt cho cơ thể, 6h30 anh dậy chạy bộ buổi sáng, 7h30 dùng bữa sáng, em ăn cùng với anh." Giang Mộ Trì đẩy cô đi không được nên quyết định tự mình lên lầu trước, chưa tới mấy giây đồng hồ thì Kiều Dư An đã đuổi kịp.
"Giang Mộ Trì, thật sự là em dậy không nổi, có thể sắp xếp thoáng một chút không? Sáng 6h30 em còn đang mơ đó, hơn nữa em thấy mình không cần chạy bộ buổi sáng đây." Đã tám trăm năm rồi Kiều Dư An chưa chạy bộ vào buổi sáng, bây giờ lại bảo cô chạy bộ vào sáng sớm sao? Không đi, đánh chết cũng không đi.
"Được, em không cần chạy bộ buổi sáng, chỉ cần dậy đúng 7h30 ăn sáng là là được rồi." Giang Mộ Trì vốn cũng không muốn cô đi chạy bộ buổi sáng.
"Em muốn 8:30." Kiều Dư An cò kè mặc cả, bây giờ chưa đi làm, cô không muốn phải dậy sớm như thế.
"Không được, 7:30." Giang Mộ Trì đẩy cửa phòng ngủ chính ra.
"Vậy..." Kiều Dư An khẽ cắn môi, "Tám giờ, tám giờ chắc là được nhỉ?" Giờ này là sớm lắm rồi đó, bình thường ở nhà là tới 9h lận.
"Như vậy đi, chúng ta đều lùi một bước, em có thể ăn sáng vào lúc 8h, nhưng 6h30 phải chạy bộ cùng anh, sao nào?"
"Không được!" Kiều Dư An mặt nhăn như khỉ ăn ớt, tức giận cắn răng, "Được rồi, 7h30 thì 7h30, cùng lắm thì ăn cơm xong rồi ngủ tiếp." Cô đẩy Giang Mộ Trì ra rồi đi vào phòng tắm, nhìn bóng lưng thôi thì cũng biết là đang tức giận.
Giang Mộ Trì dùng đầu ngòn tay vuốt nhẹ khóe môi. Vốn là anh cũng không muốn cô phải chạy bộ, nhưng mà chiêu lấy lui làm tiến này dùng cũng khá tốt ấy chứ.
Mặc dù có hơi nóng nảy một xíu nhưng cũng rất đáng yêu.
Kiều Dư An đi ra khỏi phòng tắm, đôi mắt nhỏ trừng Giang Mộ Trì, qua phòng chứa quần áo lấy đồ rồi lại đi vào, lúc tắm rửa thì cứ luôn lẩm ba lẩm bẩm, nghĩ đến việc kình phải rời giường sớm như vậy để ăn cơm mà lòng xót xa. Quả nhiên kết hôn không tốt gì cả, cô nghĩ rằng hai người ở riêng sẽ rất thư thái, không có vấn đề mẹ chồng nàng dâu, ai ngờ đâu Giang Mộ Trì còn khó đối phó hơn cả mẹ chồng, đâu ra kiểu này vậy chứ.
Cô cũng mặc kệ, cô dậy không nổi thì có bản lĩnh mà kéo đầu cô đi, Kiều Dư An âm thầm thề, sớm muộn gì cũng có ngày cô trọng chấn thê cương*, quản lí Giang Mộ Trì!
*Kỷ cương trong nhà là do vợ quyết định.
Rề rà cả buổi, Kiều Dư An cố ý không đi ra, vẫn ở trong phòng vệ sinh dưỡng da, đi ra là phải ngủ ngay, ai mà thèm để ý tới anh ta, để cho anh ta động phòng hoa chúc với quỷ luôn đi.
Ai ngờ lúc Kiều Dư An đi ra thì Giang Mộ Trì đã tắm xong rồi, anh mặc đồ ngủ dựa vào đầu giường lướt máy tính bảng.
"Anh tắm ở đâu thế?" Ý đồ của Kiều Dư An không thực hiện được, tất nhiên là mất hứng.
"Ở phòng bên cạnh." Giang Mộ Trì ngẩng đầu thấy cô mặc nguyên bộ đồ ngủ màu đỏ, "Hình như em thích màu đỏ lắm nhỉ?"
Kiều Dư An cúi đầu nhìn mình, "Không phải đâu, mẹ em bảo hôm nay là ngày tốt nên phải mặc màu đỏ, lúc trước đồ ngủ của em màu trắng."
"Ừ."
Sau đó hai người không nói chuyện nữa, Kiều Dư An dưỡng da xong xuôi thì mới có 9h30, cô cầm điện thoại bò lên giường nằm xem phim, giống như coi Giang Mộ Trì là vô hình, không có chút tự giác nào rằng đêm nay là đêm động phòng cả.
Khoảng vào lúc mười giờ, Kiều Dư An đang xem vô cùng chăm chú thì điện thoại trên tay bị rút đi, "Nên đi ngủ rồi."
"Aiz, chưa xem hết mà, mười một giờ rồi sao?" Kiều Dư An rướn cổ lên nhìn qua, xem phim mà xem không xong là quắn quéo hết ruột gan, không thể chịu đựng được.
"Mười giờ rồi." Giang Mộ Trì đặt di động lên tủ đầu giường.
"Mới mười giờ mà phải đi ngủ rồi à?" Kiều Dư An úp đầu vào chăn, cô không nhớ đã bao lâu rồi mình không ngủ trước 12h đêm.
"Ừ, ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe."
"Ai, không phải, Giang Mộ Trì, sao em cứ cảm thấy anh giống một ông lão vậy ta, giữ mình quá mức rồi nhỉ? Giờ này mới bắt đầu cuộc sống về đêm đấy." Mười giờ thì sàn nhảy mới bắt đầu náo nhiệt mà, đùa gì thế, mới giờ mà đã đi ngủ sao? Còn những lời đại loại như ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe cô chỉ nghe được từ ba mẹ mình thôi.
"Em muốn kiểu sống về đêm nào?" Giang Mộ Trì lườm cô.
"Em," Kiều Dư An nói không nên lời, "Em không có mà, nhưng hôm nay không phải đêm động phòng hoa chúc sao? Anh đi ngủ sớm thế?"
"Em muốn à?" Giang Mộ Trì thờ ơ liếc nhìn cô, "Anh nghĩ là chúng ta chưa đủ quen thuộc, nên anh cho em thời gian để làm quen một chút."
Chuyện như vậy thì phải anh tình em nguyện mới thú vị chứ.
Kiều Dư An bị nhìn chằm chằm cảm thấy sợ hãi, trong lòng lại cảm thấy không phục. Cô nghĩ mình không thể hoảng sợ như vậy được, bị đè ép bữa giờ thì cũng nên lấy lại danh dự chứ, lập tức vén chăn đứng dậy, "Quen thuộc cái gì mà quen thuộc, anh đã là chồng em rồi mà còn không để em đè anh sao?"
Nói lời này cực kỳ phóng khoáng tiêu sái, tiếc là một giây sau chân lại vướng vào chăn, chân trái giẫm chân phải, té ập vào người Giang Mộ Trì. Xấu hổ muốn đào lỗ chui xuống núp luôn.
Kiều Dư An cảm thấy tvowif gian như ngừng trôi, tay của anh đang giữ eo cô, vùng da bên hông nóng rực như muốn phỏng luôn vậy. Đây là lần đầu tiên Kiều Dư An thân mật như thế với đàn ông.
Tay của Kiều Dư An đè trên phần bụng của anh, cách lớp áo ngủ cũng có thể cảm nhận được cơ bụng cường tráng ẩn giấu dưới lớp áo của Giang Mộ Trì, trong lòng bàn tay nóng hôi hổi, suy đoán vừa nảy ra thì lại bị Giang Mộ Trì ngăn chặn.
"Anh thả em ra." Kiều Dư An giãy dụa.
"Em mới vừa nói cái gì?" Giang Mộ Trì không buông, ánh mắt nhìn chằm chằm cô mang theo cảm giác áp bách.
Kiều Dư An cảm thấy sau lưng lạnh lẽo cực kỳ, cô có cảm giác mình phải chịu đả kích hai lần trong môyj thời gian ngắn, "Em không nói gì cả."
"Sau này không được nói những lời tục tĩu như thế " Giang Mộ Trì kéo người lại, "Nếu mà em muốn thì anh sẽ thỏa mãn em."
"Không phải, em không muốn, em sai rồi." Kiều Dư An sợ hãi ngay tức khắc, bây giờ ánh mắt của người đàn ông này hơi đáng sợ, trực giác nói cho cô biết, đừng có trêu vào người này.
Giang Mộ Trì cúi đầu xuống, ghé lại gần tai Kiều Dư An phà hơi nóng, hơi nóng như chạy từ lỗ tai vào thẳng trái tim.
"Muộn rồi An An, em không muốn cảm thụ một chút dáng vẻ của một người đàn ông ăn chay ba mươi ba năm sao?"
Kiều Dư An run lẩy bẩy, rùng mình một phát, trong lòng bỗng nảy ra suy nghĩ, "Mẹ nó, cái này quả nhiên là mặt người dạ thú mà, mẹ ơi, cứu con!"
"Không muốn, Giang Mộ Trì hai ta còn chưa quen thuộc mà, anh cho em thời gian làm quen một chút đi." Kiều Dư An bò ra bên ngoài, cái chăn trên giường đều nhăn nheo hết cả rồi nhưng vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của Giang Mộ Trì.
"Đã kết hôn rồi mà quen với chả không quen, An An, lúc nãy em chủ động đốt lửa, giờ phải dập lửa ngay, nếu không thì cháy phòng đấy." Giang Mộ Trì chạm tay vào mái tóc của cô, rất mềm, rất mượt, giống như mây vậy.
Từ trước tới nay Giang Mộ Trì vẫn không có hứng thú với phụ nữ. Vì thế nên anh luôn bị bạn bè chê cười, nói số anh là phải sống cô độc hết quãng đời còn lại. Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy vô cùng hứng thú với cô hồ ly nhỏ trong ngực của anh, muốn nếm thử môi cô có vị gì, cầm chứng nhận rồi mới làm việc, như thế thì không vô lễ đâu nhỉ?
"Giang Mộ Trì, anh gạt người, người ta nói anh không gần nữ sắc cơ mà, hình tượng bông hoa cao lãnh của anh đâu rồi hả? Bị anh ăn mất rồi sao?" Kiều Dư An hoảng hốt, cô cảm thấy mình sẽ bị ăn sạch sẽ.
"Em là vợ của anh, hơn nữa cũng là em chủ động, anh không nên từ chối em." Giang Mộ Trì đưa tay tắt đèn, chỉ để lại một chiếc đèn bàn nhỏ lờ mờ, giống như có cảm giác trời đất thay đổi trong nháy mắt, từ ban ngày biến thành đêm tối, mà trong đêm tối này lại có sự mập mờ vô tận.
"Em sai rồi." Giọng nói tủi thân của Kiều Dư An vang lên, nhưng mà cũng không đả động gì tới Giang Mộ Trì, anh lập tức bắt đầu, lật người một cái, hai người lập tức thay đổi vị trí, Kiều Dư An bị đè ở phía dưới.
Giọng nói luyên thuyên của Kiều Dư An không phát ra được nữa. Khoảng cách bây giờ của hai người quá gần, chỉ cần cô ngẩng đầu lên là mặt hai người có thể chạm vào nhau. Kiều Dư An mở to hai mắt nhìn người đàn ông, ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn chiếu vào mặt anh, nửa sáng nửa tối, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt chỉ có một mình cô, giống y chang như trên TV, mê người muốn chết.
Hai người cũng không nhúc nhích gì cả, Giang Mộ Trì đang đợi Kiều Dư An nói không, nếu như cô nói không muốn thì Giang Mộ Trì sẽ không làm bước tiếp theo, cho dù là bây giờ anh đã động tình, cả người nóng lên hết cả rồi.
Nhưng điều mà Giang Mộ Trì không ngờ tới là Kiều Dư An đang mở to mắt to đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt to sáng long lanh híp thành đôi mắt trăng lưỡi liềm, sau đó ngẩng cổ lên, hôn một cái chụt lên môi Giang Mộ Trì, sau đó cười ha ha ha, "Giang Mộ Trì, anh đẹp trai quá đi mất..." Đẹp đến mức khiến cô rơi vào tay giặc.
"Kiều Dư An, này là do em trêu chọc anh đấy." Giang Mộ Trì không cho cô cơ hội nào nữa, cúi đầu hôn xuống.
Hôm nay là mười lăm, đêm trăng tròn, rèm cửa không được kéo kín khiến cho một ít ánh trăng chiếu vào phòng. Cùng với ánh trăng chiếu rọi là tiếng sóng biển rào rạt vỗ vào bờ, hình như là muốn hòa cùng với âm thanh trong căn phòng.
Khi bắt đầu Kiều Dư An cũng khá mạnh bạo, nhưng sức lực của phụ nữ dù sao cũng không so được với đàn ông, khi âm thanh của sóng biển nhẹ đi thì cô cũng chìm vào giấc ngủ..
Ngày hôm sau cô bị Giang Mộ Trì đánh thức, mơ mơ mầngngf mở mắt thì chỉ thấy mí mắt nặng ngàn cân, người cũng không thoải mái, khó chịu hơn cả khi thức cả đêm chơi game nữa.
"Làm gì thế, em buồn ngủ lắm." Kiều Dư An trở mình ngủ tiếp.
"Dậy ăn sáng đi, tám giờ rồi." Giang Mộ Trì đã ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị tới công ty, nghĩ tới chuyện ngày hôm qua nên anh mới để cho cô ngủ thêm nửa tiếng nữa.
"Không dậy nổi, buồn ngủ lắm, đừng có làm phiền em." Kiều Dư An vươn tay bịt tai lại, trên cánh tay trắng nõn lộ ra một dấu đỏ.
"Aen sáng rồi ngủ tiếp, nhà họ Giang có gia quy, không được ăn sáng sau 8h30, dậy nhanh nào." Giang Mộ Trì vớt người trong chăn dậy.
Tóc của cô rối bù hết cả lên, quần áo không mặc, mắt cũng không mở ra nổi, bị bế lên nên cực kỳ nóng nảy, "Gạt người, gia quy ở đâu chứ, sao em không thấy hả?"
Giang Mộ Trì nhìn thoáng qua đồng hồ, hơi trễ rồi, thế là anh buông cô ra rồi đeo cà vạt, "Chuẩn bị chị Trần lên dọn phòng ngay đấy, nếu em không muốn bị nhìn thấy trong bộ dạng này thì cứ ngủ tiếp đi, anh tới công ty trước đây."
Kiều Dư An mở nửa con mắt thấy anh đi ra ngoài, thở phì phò ném cái gối ra ngoài, "Giang Mộ Trì, anh là đồ vô tình, mặc quần vào là không nhận người, cái quần què!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Vâng, những ngày tháng tốt lành gà bay chó sủa tới rồi, tổng giám đốc Giang tiếp chiêu đi!