Hôm Nay Vợ Lại Gây Chuyện Sao?

Chương 39: Chỉ có em




Edit: QingChen


"Tôi không xứng chẳng lẽ cô xứng đôi chắc?" Kiều Dư An vốn dĩ đã tính toán rời đi rồi, lời nói người này quá ghê tởm, chuyện giữa cô và Giang Mộ Trì thì liên quan cái rắm gì đến cô ta, vừa lúc Giang Mộ Trì cũng không ở đây, cô còn đang muốn thuận khí đây.


"Tôi thấy có vẻ lâu quá tôi không có ra ngoài hoạt động nên cô quên mất nắm đấm bà đây trông như thế nào có phải không? Chuyện của tôi thì khi nào đến lượt cô quản? Còn nói tôi không xứng, xứng hay không xứng thì ông xã của tôi cũng là Giang Mộ Trì, cô thì tính là thứ gì, dám đến nghi ngờ tôi?"


Kiều Dư An nói bùm bùm vang vọng, một chút cũng không ngại ánh mắt người khác nhìn. Tính tình cô chính là như vậy, có thù tất báo, còn lâu mới gì mà quân tử báo thù mười năm không muộn, cô thà rằng làm một tiểu nhân cũng muốn thống thống khoái khoái một trận, chỉ mới bao lâu không có ra ngoài đã có vài người liền quên mất danh hào tiểu bá vương Vân Thành của cô rồi.


"Cô---" Nguỵ Nhiêu bị một đống lời nói này làm cho không có kịp phản ứng lại, cô ta thế nào cũng không nghĩ đến sau khi kết hôn Kiều Dư An lại càng thêm kiêu ngạo, trước mặt mọi người nửa điểm mặt mũi cũng không chừa.


"Cô cái gì mà cô, miệng cô toàn là rác, cô cho rằng bà đây kết hôn thì cô có thể xưng Đại vương Vân Thành chắc? Tôi thấy cô là chưa bị tôi đánh đủ, một đống tuổi rồi còn ở nơi này nói lời dơ bẩn, cô có bản lĩnh thì tìm một người tốt hơn Giang Mộ Trì tới đi?" Kiều Dư An trợn trắng mắt, cô đã không muốn chủ động trêu chọc mà Nguỵ Nhiêu chính là lá gan lỳ, cũng không nhớ tới trước kia mình bị đánh thảm bao nhiêu còn dám leo lên trên đầu cô, cho dù cô kết hôn có người quản đi nữa cũng không phải để loại gà bệnh này muốn dẫm là dẫm.


Nguỵ Nhiêu luận về tài ăn nói thì trước nay đều không phải đối thủ của Kiều Dư An, mà cũng có thể nói ở Vân Thành không có danh viện nào có tài ăn nói như Kiều Dư An. Mà tài ăn nói kia của cô chính là từ mẹ Kiều nhiều năm như vậy luyện thành, Nguỵ Nhiêu còn có thể nói qua cô chắc.


"Kiều Dư An, cô đừng có mà khinh người quá đáng." Nguỵ Nhiêu nói không lại, lại bắt đầu giả bộ đáng thương, bạn nam của Nguỵ Nhiêu cũng rất nhanh đến đây, "Đây là làm sao vậy, đừng khóc."


"Khóc gì mà khóc chứ, đã một đống tuổi rồi cô có còn biết xấu hổ hay không?" Kiều Dư An bĩu môi, mỗi lần đều là như vậy, một chút cũng chơi không vui, sao lại không có được một người có thể ngang tài ngang sức với cô chứ? Mỗi lần cãi nhau không thắng lại bắt đầu khóc, bắt đầu giả bộ uỷ khuất, mọi người vẫn luôn đồng tình kẻ yếu cho nên liền đem trách nhiệm này oán trách lên người cô, nhưng cô cũng uỷ khuất mà, là do cô ta lắm miệng tự mình chạy tới khai chiến trước, tiên liêu giả tiện* có hiểu hay không?


*Tiên liêu giả tiện: chỉ những kẻ khơi mào tranh chấp, ra tay đánh người trước mà không nói lý lẽ, hoặc nói lý lẽ không lại rồi ra tay đánh người cuối cùng tự nhận quả đắng, nói chung là gieo gió gặt bão.


"Vị nữ sĩ này, xin cô khẩu hạ lưu tình, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng." Bạn nam của Nguỵ Nhiêu - Phạm Vũ mở miệng, Kiều Dư An khinh miệt liếc mắt một cái, không quen biết, một người xa lạ, cũng không biết đào ở đâu ra.


"Cậu là ai vậy? Vừa rồi ai chọc tôi trước cậu không thấy sao? Tôi còn chã muốn phản ứng cô ta, một nữ nhân gần ba mươi rồi còn động chút là khóc, thật giống mấy đứa trẻ ba tuổi, thật mất mặt."


Kiều Dư An khoanh tay trước ngực, khí thế phừng phừng, lại nhìn Nguỵ Nhiêu đang uỷ khuất dáng vẻ như nước mắt sắp rớt ra, nếu không rõ tình huống khẳng định sẽ luôn cho rằng Kiều Dư An khi dễ Nguỵ Nhiêu.


"Cô biết cô ấy là ai không? Cô dám khi dễ cô ấy?" Phạm Vũ nhẹ giọng dỗ Nguỵ Nhiêu, hắn ta thật không dễ dàng mới leo lên được người Nguỵ Nhiêu, phải biểu hiện thật tốt.


"Thiên Vương lão tử tới tôi cũng không sợ." Kiều Dư An mắt trợn trắng, khô lời, nói không lại còn muốn lấy trưởng bối tới uy hiếp cô à, ở Vân Thành này cô còn không có sợ ai đâu.


Động tĩnh bọn họ càng lúc càng lớn, Lâm Tựa Cẩm lúc này mới phát giác, vội vàng muốn tới đó lại có người nhanh hơn cô một bước rồi.


Kiều Dư An không muốn nhiều lời với cô ta thêm nữa, "Nguỵ Nhiêu, tốt nhất lần sau còn thấy tôi thì tránh đi, hôm nay mặc váy không tiện, cẩn thận lần sau tôi đánh cô." Xưng hô tiểu bá vương này quả nhiên danh xứng với thực, về sau cô còn thấy Nguỵ Nhiên liền sẽ nổi điên, cái gì mà cô không xứng với Giang Mộ Trì chứ, chỗ nào không xứng, rất xứng, duyên trời tác hợp!


"Cô sao có thể như vậy?" Phạm Vũ thấy Kiều Dư An sắp đi, hắn ta còn chưa có biểu hiện đâu, hắn ta cũng không quen biết Kiều Dư An, tiến lên muốn lôi cô lại, Kiều Dư An phiền mất là nam nhân đụng vào người, vội lui về phía sau vài bước, vì bước chân quá nhỏ nên không đứng vững muốn ngã.


Kiều Dư An nghĩ thầm, xong rồi xong rồi, mới nổi bật xong đã phải mất mặt, này nếu bị quăng ngã còn không bị cười chết sao, bất quá đau đớn trong tưởng tượng cũng không có đến, cô ngã vào ôm ấp quen thuộc.


Giang Mộ Trì tiếp được cô, "Làm sao vậy?"


Giang Mộ Trì sợ cô bị người bàn tán, vội vội vàng vàng xử lý xong việc liền chạy tới, vừa lúc nhìn thấy cô cùng người khác xảy ra xung đột.


Kiều Dư An mở mắt ra nhìn thấy Giang Mộ Trì, lập tức ôm lấy eo hắn, mặt dựa vào trước ngực, "Ông xã, ô ô ô, có người khi dễ em, anh đến giúp em, em sắp bị người ta khi dễ chết rồi."


Hừ! Nguỵ Nhiêu không phải thích giả bộ uỷ khuất sao? Không phải thích dựa vào nam nhân sao? Ai sợ ai chứ, cô cũng có vậy, còn là danh chính ngôn thuận đây.


Mọi người nhìn biến cố này mà ngây người, một giây trước Kiều Dư An còn dỗi thiên dỗi địa vậy mà giây tiếp theo lại giống như con thỏ nhỏ sợ hãi uỷ khuất khóc lên, kỹ thuật diễn này, vi diệu a.


Lâm Tựa Cẩm dừng chân lại, vai chính đã tới rồi cũng không cần cô "Anh hùng cứu mỹ nhân" nữa, liền đứng xem kịch.


Giang Mộ Trì vỗ vỗ đầu Kiều Dư An, nhìn về phía Phạm Vũ, ánh mắt sắc bén mang theo khí phách kinh người, "Cậu đẩy em ấy?"


Phạm Vũ chạm ánh mắt Giang Mộ Trì liền lui về phía sau một bước, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, "Giang tổng, tôi không có đẩy cô ấy."


Phạm Vũ không thể nào tưởng tượng được nữ nhân này vậy mà là phu nhân Giang tổng, hắn ta là giám đốc của một công ty không lớn, gần đây vất vả lắm mới có thể nhận được đơn của tập đoàn Giang thị, cho nên mới biết được Giang Mộ Trì, không nghĩ chính mình lại xui xẻo như vậy.


"Cậu biết tôi?" Giang Mộ Trì ở trong đầu khẽ lướt qua trí nhớ một chút, cũng không nhớ rõ có quen người nam nhân này hay không.


"Chào Giang tổng, tôi là từ công ty vật liệu xây dựng, trước đây không lâu có cùng quý công ty ký kết một đơn hàng." Phạm Vũ vươn tay muốn cùng Giang Mộ Trì bắt tay.


"Ồ, không quen." Giang Mộ Trì làm như không thấy, những đơn hàng nhỏ vốn sẽ không báo cho hắn, nếu không còn không mệt chết hắn à.


"Ha ha, Giang tổng quý nhân công việc bận rộn." Phạm Vũ xấu hổ thu hồi tay.


"Cậu khi dễ vợ tôi?" Đôi mắt đen nhánh thâm thuý của Giang Mộ Trì đảo qua Nguỵ Nhiêu cùng Phạm Vũ.


"Không có không có, đều là hiểu lầm, hiểu lầm." Phạm Vũ làm gì còn dám nói, lui đến phía sau Nguỵ Nhiêu.


Nguỵ Nhiêu nhìn đến phát bực, một phen đẩy Phạm Vũ, "Phế vật."


Giang Mộ Trì cúi đầu, "Được rồi, đừng khóc, trước mọi người, ai khi dễ em còn không nhanh nói."


Lời này của Giang Mộ Trì dừng ở trong tai mọi người, nghe kiểu nào cũng giống dáng vẻ vì Kiều Dư An báo thù, rất nhiều người dừng lại xem náo nhiệt đều đứng cách xa ra một chút, sợ lan đến trên người mình.


"Là cô ấy, cô ấy nói em không xứng với anh." Kiều Dư An chỉ vào Nguỵ Nhiêu, thở phì phì, "Cô ta nói anh không thích em, nói anh không mua nhẫn kim cương cho em, còn chê cười em một mình tới tham gia tiệc rượu."


Kiều Dư An khẽ nâng cầm, đôi mắt nhỏ đắc ý cực kỳ. 


"Đừng tức, trên thế giới này chỉ có em xứng, những người khác anh đều sẽ không nhìn một cái." Giang Mộ Trì sủng nịch xoa xoa phía sau lưng cô, chẳng qua chỉ một câu đã đánh vỡ lời đồn quan hệ thương nghiệp liên hôn giữa Kiều Dư An cùng Giang Mộ Trì rồi.


"Em quên mang nhẫn theo, anh mua cho em một cái đi, vừa lúc ở đây nhiều như vậy em muốn cái quý nhất." Kiều Dư An dựa vào lòng ngực Giang Mộ Trì, miệng còn vểnh lên, dáng vẻ trông như nếu không đồng ý cô sẽ không buông tha đâu.


"Được, em coi trọng cái nào thì mua cái đó." Này vẫn là hiếm khi Kiều Dư An mở miệng nói với hắn muốn mua thứ gì đó, tất nhiên sẽ đáp ứng cô rồi, cũng không thể làm tổn hại khí thế phu nhân nhà mình được.


"Cảm ơn ông xã, bây giờ chúng ta đi xem đi, miễn cho em thấy người nào đó mắt lại đau." Lời nói này của Kiều Dư An không phải Nguỵ Nhiêu thì còn có thể là ai. Kiều Dư An vừa xuất hiện đã đem những lời đồn trước đó đập nát toàn bộ, cô không chỉ gả cho một ông chồng đẹp trai lắm tiền mà còn vô cùng ân ân ái ái nữa. Nhìn ánh mắt Giang Mộ Trì đi, nói không có tình cảm, ai tin?


"Được, từ từ thôi." Giang Mộ Trì đi vài bước lại dừng trước mặt Nguỵ Nhiêu, "Vừa hay gặp được, nhờ Nguỵ tiểu thư chuyển lời giúp, hợp tác cùng Giang thị dừng tại đây." Lời này nói xong liền cầm tay Kiều Dư An rời đi.


Nguỵ Nhiêu suýt nữa không có đứng vững, tay chống bàn hai mắt vô thần.