Edit: QingChen
7 giờ, Kiều Dư An đi theo Giang Mộ Trì ăn cơm sáng nhưng vẫn còn có chút không phục hồi được tinh thần, đã mấy trăm năm qua cô không có dậy sớm đến như thế. Nếu mẹ Kiều thấy được nói không chừng còn cho rằng cô bị nhập hồn, nữ nhi bảo bối của bà không có khả năng dậy sớm như vậy.
Vô vị ăn xong bữa sáng, Giang Mộ Trì tới công ty, Kiều Dư An lấy điện thoại di động ra nhìn, vẫn chưa đến 7 giờ rưỡi. Trên vòng bạn bè của cô vẫn chưa ai thức dậy, một mảnh yên tĩnh phảng phất cứ như 3 giờ sáng, mặc dù thời điểm 3 giờ sáng có khi còn náo nhiệt hơn nhiều so với bây giờ.
Đây là lần đầu cô dậy sớm như vậy, hơn nữa lại không hề buồn ngủ, bỗng nhiên chợt cảm thấy nhân sinh thật là dài đăng đẳng. Nếu là lúc trước cô 9 giờ 10 giờ mới ăn bữa sáng, chơi di động một hồi liền đến giờ ăn cơm trưa, ăn cơm trưa xong lại chơi trò chơi liền nhanh chóng đến buổi chiều, một ngày cứ như vậy vội vội vàng vàng trôi qua. Nhưng còn bây giờ thì sao, ăn cơm sáng, muốn chơi di động cũng không có người phản ứng, lại không muốn ngủ, đột nhiên biến thành cá mặn*.
*cá mặn: Ám chỉ những người còn sống mà giống như đã chết, không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống.
Ở trên sô pha lăn lộn một hồi, Kiều Dư An cảm thấy không thể cứ chán chường vô vị như thế được, nếu di động không có gì vui nữa vậy thì ra ngoài nhìn ngắm xung quanh đi, nghĩ xong cô liền lên lầu thay đổi một thân quần áo, cưỡi con lừa con đi ra ngoài.
Từ biệt thự đi ra, cô chạy một vòng khu vực ven biển, ngay thời điểm hiện tại tương đối vắng người. Phần lớn đều là những ông cụ, hôm nay lại không phải cuối tuần mấy đứa trẻ đều đi học, người trưởng thành thì đi làm, lúc này cũng đã qua thời tiết thích hợp, du khách cũng trở nên ít đi.
Cô đi một thời gian thật lâu mới thấy trên diễn đàn Lâm Tựa Cẩm trả lời, "Kiều tỷ, chị đây là thức suốt đêm sao?"
Kiều Dư An nhìn thấy một tiệm trà sữa, dừng xe đi vào gọi một ly uống, nhạc trong tiệm trà sữa nhẹ nhàng, vô cùng tự tại, cô bắt đầu trả lời tin nhắn.
"Đã mấy giờ rồi, mặt trời đều phơi đến mông, chị đã sớm rời giường."
Lâm Tựa Cẩm: "Chị là ngại ngùng ngủ đi, rốt cuộc kết hôn, phụ nữ đã kết hôn vậy mà còn không tự tại bằng bọn em."
"Em im lặng đi, chị chủ động thức dậy, ai dám ép bức chị nha." Kiều Dư An mới không thừa nhận bị Giang Mộ Trì bắt đi ngủ sớm đâu, chỉ là ngủ đủ không phải sẽ dễ dàng tự thức dậy sao.
"Ui a, chị dưỡng sinh sao, ngủ sớm dậy sớm? Đêm qua bọn em ở trên diễn đàn tám về chuyện của Đỗ Xuyên mà chị một chút động tĩnh cũng không có, em còn tưởng rằng chị thay lòng đổi dạ mất rồi." Đỗ Xuyên chính là tiểu minh tinh điện ảnh Kiều Dư An thích nhất, mỗi lần nhắc tới cậu ta cô nhất định sẽ nhảy ra.
"Chị đêm qua vội làm việc, làm gì có thời gian cùng bọn em tán gẫu, người bận rộn như chị đương nhiên không giống với bọn em." Kiều Dư An chớp chớp mắt, cái gì cũng có thể thua nhưng khí thế quyết không thể thua.
"Tin chị em chết liền, chị đó, kiềm chế một chút, coi chừng hư thận." Lâm Tựa Cẩm cười nhạo cô.
"Em câm miệng đi!"
"Được rồi, em câm miệng, em phải đi làm, dân thất nghiệp lang thang tự mình chơi đi nha."
"Này, đừng đi mà."
Đáng tiếc Lâm Tựa Cẩm đã đi rồi, không còn người cùng cô tán gẫu, Kiều Dư An thở dài. Cô thật muốn đi làm nha, chỉ là gần đây câu lạc bộ đang trong giai đoạn chỉnh đốn, cô còn không có được thu trở lại làm việc.
Có điều cũng may Lâm Tựa Cẩm bận rộn nhưng những người khác cũng dần dần rời giường, diễn đàn câu lạc bộ có người nói chuyện, Đinh Thành Hoành: "Tết Thanh Minh tớ dự định đi chụp hoa đỗ quyên dại, có ai đi không?"
"Ở chỗ nào có, mấy năm nay nơi nào cũng là hoa đỗ quyên được gieo trồng, ở đâu còn có thể thấy được hoa đỗ quyên dại."
"Tớ vô tình nghe được vị trí, ở Vân Tiên Lĩnh."
"Có chút xa nha, mà tớ muốn nhìn xem, cụ thể khi nào cậu đi?"
"Ngày 6 tháng 4, không xa lắm bọn mình buổi sáng đi buổi chiều về."
Kiều Dư An nghĩ nghĩ, vừa lúc cũng nhàm chán, "Mang tớ theo với."
Đinh Thành Hoành: "An An, đã lâu không thấy nha."
"Gần đây có chút bận, hiện tại đã rãnh rỗi rồi, các cậu mang theo tớ với, tớ cũng muốn đi." Mấy năm nay chỗ nào cũng chịu khai phá, từng tòa núi đều bị đẩy ngã để xây dựng thành thành phố mới, hiện tại núi ở Vân Thành thiếu đến đáng thương, những hoa cỏ hoang dại lại càng thiếu.
"Được, đến lúc đó kêu cậu."
Hàn huyên một hồi muốn đi chuẩn bị đồ vật, mắt thấy đã 12 giờ Kiều Dư An rời tiệm trà sữa đạp xe về nhà ăn cơm, chị Triệu đã chuẩn bị xong cơm trưa. Ăn cơm trưa xong đi nghỉ trưa, nghỉ trưa tỉnh lại có điều cũng chỉ khoảng ba giờ, thật sự rất nhàm chán, thế nên cô liền tính toán đi ra ngoài, sẵn tiện vẫn còn chưa ghé qua công ty Giang Mộ Trì bao giờ, cô muốn tới đó đi một vòng.
Chiếc Ferrari màu đỏ chạy đến dưới lầu, vốn dĩ cô cho rằng muốn tìm Giang Mộ Trì sẽ khó khăn vì hai người vẫn chưa làm hôn lễ, người biết cô hẳn cũng không nhiều lắm, nếu dựa theo phim truyền hình mà nói, còn không phải sẽ bị ngăn dưới lầu, sau đó cô phải gọi điện thoại cho Giang Mộ Trì tới đón người sao?
Kiều Dư An di động đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ không ngờ rằng người trước quầy vừa thấy cô đến liền tươi cười đầy mặt, "Giang phu nhân, ngài tìm Giang tổng sao?"
"Cô biết tôi sao?" Kiều Dư An chỉ chỉ chính mình, cô là lần đầu tới mà.
"Tất nhiên, phu nhân của Giang tổng, bọn tôi tất nhiên phải biết, Giang phu nhân đi bên này, tôi đưa ngài đi lên." Người trực quầy dẫn cô đi thang máy tổng tài, "Giang phu nhân, đây là thang máy thẳng tới phòng Giang tổng."
"Được, cảm ơn." Kiều Dư An mơ mơ màng màng, không giống với trong tưởng tượng của cô nha, cô nổi tiếng như vậy sao?
Chỉ là Kiều Dư An không biết, ở cùng một ngày cô với Giang Mộ Trì lãnh chứng cũng chỉ bởi vì một câu "Hôn lễ" kia của Giang Mộ Trì mà bắt đầu được truyền đi, làm tiệc rượu ngay ngày đó, nhân viên trong công ty đều nhận được một phần 1314 bao lì xì, là cánh tay bên cạnh Giang Mộ Trì, Thiệu Tiêu cũng vô cùng tận lực đem phu nhân tổng tài tuyên truyền một phen, đặc biệt dặn dò lễ tân nếu nhìn thấy phu nhân nhất định phải cung cung kính kính, không thể làm càn.
Kiều Dư An bên này cửa thang máy vừa đóng, dưới lầu mọi người liền bắt đầu hàn huyên, "Đây là phu nhân tổng tài sao, lớn lên thật xinh đẹp, vô cùng xứng đôi với tổng tài nha."
"Đẹp thì đẹp, chỉ là ăn mặc có chút không giống phu nhân tổng tài, không khác mấy với người thường."
"Người thường như chúng ta chính là người đẹp vì lụa còn phu nhân người ta là lụa đẹp vì người nha, những cái quần áo đó của cô trông có vẻ bình thường nhưng tôi từng nhìn qua, nhãn hiệu không hề đơn giản, khi trước lướt Weibo thấy, giá trị xa xỉ."
"Nói cũng đúng, Giang phu nhân đây là tới kiểm tra sao?"
"Không biết được, làm việc thôi."
Kiều Dư An từ thang máy đi ra, cảm giác rõ ràng một tầng này vô cùng yên tĩnh, không hề có âm thanh ồn ào, cô tùy tiện đi dạo một bên, nơi này trang trí rất đơn giản, rộng rãi trang nhã, đi qua một cái hành lang dài mới thấy văn phòng bí thư.
Thấy cô bước vào, có một bí thư tiến lên: "Chào ngài, xin hỏi ngài tìm ai?"
"Tôi tìm Giang Mộ Trì." Kiều Dư An đã thấy văn phòng tổng tài.
"Cho hỏi ngài là? Có hẹn trước chưa?" Bạch Hủy đánh giá trên dưới Kiều Dư An một chút, quần áo bình thường, mặc dù lớn lên xinh đẹp nhưng lại gọi thẳng tên tổng tài.
Lăng Lâm ngẩng đầu liền thấy một phen cảnh tượng này, vội vàng đi qua, "Bạch Hủy, đây là Giang phu nhân, cô không biết sao? Chào Giang phu nhân, tôi là Lăng Lâm, tổng bí thư của Giang tổng, Giang tổng đang có cuộc họp."
"Xin lỗi Giang phu nhân, thứ tôi mắt vụng về." Bạch Hủy có chút kinh ngạc, lần trước cô nàng chỉ nhìn thoáng qua ảnh chụp của Kiều Dư An, cũng chỉ biết Kiều gia cùng Giang gia là liên hôn gia tộc, đến hôn lễ cũng không có làm liền cho rằng Giang tổng đối với người vợ này không quá coi trọng, hơn nữa nghe tới những lời đồn đãi đó, chỉ cảm thấy Kiều Dư An không xứng với Giang tổng, thế nên cũng không có đi nhớ diện mạo, bây giờ nhìn kỹ ngược lại thật sự xinh đẹp, chẳng qua phẩm hạnh không tốt, xinh đẹp cũng vô dụng.
"Không sao, tôi có thể tới văn phòng của anh ấy đợi không?" Kiều Dư An cũng không quá chú ý Bạch Hủy, lần đầu tiên tới người khác không quen biết mới là bình thường.
"Đương nhiên có thể, Giang phu nhân mời đi bên này." Lăng Lâm mang Kiều Dư An đi vào, "Giang phu nhân trước ngồi một lát, Giang tổng đại khái còn hai mươi phút nữa mới kết thúc hội nghị, ngài muốn uống chút gì không?"
"Gì cũng được, cảm ơn." Kiều Dư An suy nghĩ bí thư này còn khá dễ ở chung.
Bí thư đi ra ngoài, Kiều Dư An ở văn phòng Giang Mộ Trì dạo một vòng, cũng không khác lắm với phong cách trang trí bên ngoài, trống rỗng, trên cơ bản đều là màu trắng và đen, thứ duy nhất làm cô thích chính là cửa sổ sát đất, nhìn ra phong cảnh bên ngoài không tệ.
Nơi này được coi như là trung tâm của Vân Thành, mà cao ốc Giang thị là kiến trúc cao chót vót ở Vân Thành, từ trên đây nhìn xuống căn bản không thấy được người trên mặt đất.
Vừa lúc Lăng Lâm đi ra ngoài thì di động của cô nàng vang lên có công việc, liền giao chuyện chuẩn bị một ly cà phê cho Bạch Hủy.
"Chị Lăng Lâm, không phải Giang tổng nói không thể tùy tiện vào văn phòng ngài ấy sao?"
"Giang phu nhân không phải người ngoài, không vào văn phòng chẳng lẽ tới phòng họp?"
"Chỉ là em nghe nói Giang tổng cùng cô ấy là liên hôn thương nghiệp, tình cảm cũng không giống." Bạch Hủy nhỏ giọng nói thầm.
Vẻ mặt Lăng Lâm nghiêm trang, ngữ khí nghiêm túc, "Bạch Hủy, nếu em muốn tiếp tục làm ở đây thì thu hồi những cái tâm tư không nên có, Giang tổng cùng phu nhân thế nào cũng không tới phiên chúng ta xen vào."
Lăng Lâm đã sớm phát hiện Bạch Hủy đối với Giang tổng có chút tâm tư không nên có, niệm tình cô ta mới tới tầng cao nhất nên vẫn luôn không nói qua cái gì, nhưng hiện tại Giang tổng cũng đã kết hôn, cô nàng còn có những cái tâm tư không nên có đó thì cách việc bị sa thải cũng không xa. Mang theo một người tâm tư như vậy, Lăng Lâm đến tên nàng ta cũng không buồn nhớ.
Lăng Lâm nói xong liền đi, Bạch Hủy buồn bực dậm chân đi tới gian trà nước, trong miệng còn lẩm bẩm, "Còn không phải tới trước mấy năm so với tôi sao, còn ra dáng vẻ lão đại, cũng chỉ cùng ngồi cùng ăn, dựa vào cái gì giáo huấn tôi."
Kiều Dư An ở văn phòng đợi một hồi, cẳng chân có chút ngứa, chân đặt trên sô pha giống như bị muỗi cắn, cô duỗi tay gãi vài cái thì vừa lúc Bạch Hủy đẩy cửa bước vào, Kiều Dư An có chút xấu hổ hoảng loạn buông chân, dù sao cũng là người ngoài.
"Giang phu nhân, mời uống cà phê." Bạch Hủy lúc vào cửa tự nhiên nhìn thấy cô bất nhã bắt chéo hai chân, giày đã đụng tới trên sô pha, lộ ra chút khinh thường, một chút cũng không giống như danh viện nhà cao cửa rộng, làm sao xứng đôi với Giang tổng.
Bạch Hủy cũng không đứng lâu, đặt cà phê xuống liền đi ra ngoài, Kiều Dư An lại gãi mấy cái, hết ngứa mới đi lấy ly cà phê kia, nhấp một ngụm, lông mày đều nhăn thành một cụm, há mồm phun vào thùng rác.
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Dư An: Ô ô ô, có người muốn mưu sát ta, cứu mạng!