Hôm Nay Vợ Chồng Cậu Ba Bỏ Nhau Chưa

Chương 67: 67: Ai Trêu Ghẹo Ai





Ngày hè oi bức nhưng vẫn không thể lấn át được sự nhộn nhịp của nhà tỉnh trưởng.
Chờ đợi bao lâu, rốt cuộc cũng đến ngày mở tiệc sinh nhật của cậu tư Thanh Trà.

Trời vừa sáng, khách khứa đã tranh nhau "đạp nát" cửa nhà tỉnh trưởng, bắt đầu nói những lời chúc mừng tốt lành xuôi tai.

Mà năm nào cũng như năm ấy, số người tham gia ngày lúc càng đông, nhưng mặt mày ai cũng tươi rói rạng ngời, chẳng dám than phiền nửa câu.

Bởi tiệc nhà tỉnh trưởng hầu như tập trung đông đảo những người có "máu mặt" ở đất tỉnh Giang, sau buổi tiệc này cũng có rất nhiều mối quan hệ mới được lập nên, cũng như các cuộc hợp tác "tình cờ" tìm đến nhau.
Vất vả nửa ngày, trời dần ngả ánh chiều tà, cũng là lúc mọi người chè chén vui chơi.
Vợ chồng Trúc tay trong tay cùng nhau chào hỏi khách khứa, đón nhận không ít lời khen ngợi, cả hai chỉ cười đáp lại, thầm nghĩ đám người này trước mặt thì luôn miệng nói nào là xứng đôi vừa lứa, trai tài gái sắc một cặp trời sinh, sau lưng thì lại âm thầm cá cược bọn họ khi nào bỏ nhau.
Bởi lúc tình cờ đi lướt qua, cô còn sai con ở đi đặt chút tiền cược nữa đó đa!
Ngoài sân được lắp ráp một sân khấu cỡ lớn, âm thanh ánh sáng được trang trị đầy đủ rõ ràng, tiếng ca day dứt cất lên gieo thẳng vào lòng người, ai nấy cũng đều gật gù gõ nhịp theo tiếng đàn ca réo rắt.
Khéo thay người đang biểu diễn ở trên chẳng phải ai xa lạ, đó chính là Thanh Thanh đã lâu không gặp.


Cô ta vừa hát xong một bài, e thẹn cúi chào rồi rời đi dưới tràng pháo tay nồng nhiệt của mọi người.1
Trúc theo bản năng nhìn sang người bên cạnh, trùng hợp người nọ cũng đang nhìn cô, ánh mắt chứa chan ý cười, cất giọng trêu ghẹo: “Em bị làm sao ấy nhỉ? Ghen tuông thành thói rồi à, mỗi lần có mặt Thanh Thanh là cứ phải nhìn lén sang tôi.”
Cô chỉ tò mò muốn xem cậu có phản ứng thế nào thôi mà, dù sao cũng là nhân tình được nuôi dưỡng cả năm trời, nói bỏ liền bỏ ai mà tin được cơ chứ! Đương nhiên lời này cô chỉ dám nghĩ trong lòng, bề ngoài vẫn mỉm cười hiền lành, đáp: “Chẳng lẽ em không được phép nhìn chồng mình hay sao? Trừ phi mình chột dạ, nên mới cố tình bắt bẽ em.”
Ba Hưởng đưa tay búng nhẹ vào trán cô, thở dài nói: “Lòng dạ tôi thế nào chẳng phải đã bày tỏ hết cho em hiểu rồi đó sao, hay em muốn tôi mổ ngực móc tim, moi hết ruột gan đưa em xem, thì em mới chịu tin tưởng hả?”
Gạt cái tay “hư hỏng” kia qua một bên, Trúc nhăn mặt, ánh mắt dè chừng nhìn cậu, nói: “Nói cái chi mà máu me rùng rợn thế.

Em cũng đã nói gì đâu, là tự mình suy diễn viễn vong đó thôi.”
Cậu ba lại véo mặt cô một cái, cười bảo: “Đúng, em không nói nhưng ánh mắt và vẻ mặt của em đã thể hiện điều đó rất đầy đủ đó đa.

Nhỡ mà lúc đó tôi không nhìn em, có khi tối nay lại không được lên giường ngủ, phải vậy không nào?”
Tên đàn ông xấu xa này cả ngày chỉ nghĩ tới việc làm sao trèo lên giường cô, ngặt nỗi lần nào cũng thành công ấy chứ!
Trúc hậm hực lườm cậu một cái, vô tình trông thấy ánh mắt những người gần đó nhìn họ với ý tứ sâu xa, cô vừa thẹn vừa tức khiến cho đôi má đỏ hồng.

Mà dáng vẻ này trong mắt cậu ba Hưởng lại đáng yêu lạ thường.
Ánh mắt Trúc vô tình lướt qua Thanh Thanh đang được mọi người bao vây bắt chuyện gần đó, bâng quơ hỏi: “Mình không tò mò vì sao Thanh Thanh lại có mặt ở đây ư?”
Ba Hưởng chẳng chút nghĩ ngợi, đáp lời: “Còn phải hỏi sao, đương nhiên là nhờ sự sắp đặt tỉ mỉ của anh tư rồi chứ ai.”
Trúc cười, nghiêng đầu hỏi: “Mình không giận, không lo sao?”
Cậu ba nhún vai, hững hờ đáp: “Giận cái gì nữa, ngày đầu lên đây anh tư của em đã đấm tôi bầm mặt rồi đấy đa, em không nhớ ư? Lần này lại mời Thanh Thanh đến biểu diễn, chẳng qua là muốn cảnh cáo tôi mà thôi.

Mà tôi và em cũng đã bày tỏ lòng mình với nhau rồi, tôi có gì mà lo lắng nữa?”
Trúc giơ ngón trỏ chọc chọc vào ngực trái cậu, cười cười nói: “Nói cứ như mình tỏ tình với em rồi ấy.

Không hề nha! Chưa hề luôn nha!
Ba Hưởng nắm lấy cái tay đang tác oai tác quái kia, nắn nhẹ hai cái, dí mặt sát lại gần cô, nhỏ giọng thủ thỉ: “Chẳng lẽ em muốn tôi mổ...”

Trúc híp mắt cười, lặp tức cắt ngang lời cậu, trêu ghẹo nói: “Nếu em nói muốn, cậu dám làm không hả, cậu ba?”
Một tiếng gọi “cậu ba” như một sợi lông vũ quét vào tim ba Hưởng, ngứa ngáy mà không thể gãy.

Ba Hưởng hít sâu vào, một tay dễ dàng ôm trọn bờ eo thon gọn của cô rồi kéo sát vào người mình, hai vầng trán hời hợt chạm vào nhau, giọng cậu bỗng chốc trầm khàn, cất tiếng: “Chỉ cần em muốn, tôi dám! Em muốn tôi làm gì đây, hửm?”
Người mở màn trêu ghẹo là cô, người bị ghẹo đến cả người nóng hừng hực cũng là cô! Bây giờ Trúc mới hiểu cô còn kém người đàn ông này xa lắm! Đúng vậy, da mặt cô so với người này còn mỏng chán!
“Khụ! Khụ!”
Một tiếng ho cắt ngang bầu không khí xấu hổ mập mờ giữa hai người.

Trúc vội vàng đẩy người nọ ra, hai má đỏ bừng nhìn Thanh Trà đang nheo mắt nhìn mình, nghe cậu quở trách: “Giữa chốn đông người, hai đứa có định làm gì thì cũng phải nhịn đến khi về phòng đó, có biết không?”
Trúc bối rối, vội vàng phản bác: “Tụi em có làm cái gì đâu, anh đừng nói bậy nói bạ!”
Thanh Trà dùng ánh mắt ‘anh đây biết tỏng mà mày còn chối’ trừng cô em gái cưng, hầm hừ nói: “Dáng vẻ hai đứa vừa rồi cứ y như sắp nhào tới nhai nuốt nhau ấy, mọi người ở đây ai cũng có mắt nhìn, còn chối bay chối biến!”
“Vậy chắc chắn là mọi người uống quá chén nên say hết rồi, cho nên mới xuất hiện ảo giác đó đa!”
“Ừ ừ, thiên hạ này say hết, chỉ có hai đứa bây là tỉnh táo thôi, được chưa?”
Ba Hưởng bên cạnh thấy vậy tiến lên ôm vai Trúc, ngăn cô đang muốn sấn tới nói chuyện ra ngô ra khoai với anh trai mình, lên tiếng khuyên can: “Thôi nào, hôm nay sinh nhật anh tư, em nhường ảnh một lần đi nào!”
Thanh Trà vừa nghe, mỉa tiếp một câu: “Sinh nhật anh đây mà anh còn phải cất công chuẩn bị quà cho em rể, không biết em rể có thích không?”
Ba Hưởng giữ vợ không buông, cười đáp: “Chỉ e anh tư phí công vô ích rồi.


Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, vợ em khoan dung độ lượng đã bằng lòng thứ tha hết mọi lỗi lầm trước kia của em rồi đó đa.”
“Thật vậy ư?” Thanh Trà nhướng mày nhìn em gái, thấy cô không phản bác mới bổ thêm một câu: “Thật ngu ngốc!”
Ba Hưởng cười, nói: “Anh tư có phải nên gửi lời chúc phúc hai đứa em hay không?”
Thanh Trà híp mắt, cười gằn: “Chúc em rể chạy lại chuyến này trơn tru suôn sẻ, không bị hoa cỏ bên đường vướng chân vấp ngã, chúc em rể giữ tâm thanh tịnh không lêu lỏng lạc đường.”1
Trúc khịt mũi, cảm thấy mùi thuốc súng thoang thoảng đâu đây.
Ba Hưởng ngược lại rất hờ hững, đáp lời: “Em cũng chúc anh tư sinh nhật vui vẻ, thêm tuổi mới thêm trưởng thành, sớm tìm được người như ý để thấu hiểu được tâm trạng của những người đang yêu.”
Ngụ ý là lo tìm người mà yêu đương đi, đừng suốt ngày rảnh rỗi tìm cách chia rẽ tình cảm vợ chồng em gái nữa.

Cảm ơn!
Anh vợ và em rể đang nói chuyện “tình cảm” với nhau thì chợt nghe được tiếng khóc thút thít xa xa truyền tới, kèm theo đó là giọng nói nức nở nghẹn ngào: “Các người đừng quá đáng như thế! Tôi dù là một con hát, nhưng cũng có tôn nghiêm của mình!”
Vừa nghe Trúc liền biết được là giọng của người nào.

Đôi tay vẫn luôn ôm lấy đầu vai cô bỗng nhiên thả lỏng, cô liếc mắt nhìn người bên cạnh, nhưng lần này người nọ lại không mỉm cười nhìn cô..