Hôm Nay Vợ Chồng Cậu Ba Bỏ Nhau Chưa

Chương 134: 134: Điên Dại





Thằng Đực theo lệnh cậu Ba hùng hổ dẫn người vào xét nhà, rất nhanh bên trong đã vang lên tiếng hét thất thanh của phụ nữ.
Mọi người còn chưa kịp chạy vào xem xét, đã thấy thằng Đực kéo một người quần áo lấm lem bùn đất từ trong nhà đi ra.

Người đó không ngừng la hét chửi bớt, thậm chí còn cào cấu, dùng sức nắm tóc thằng Đực giật mạnh.
Vợ chồng Trúc quan sát thật kĩ người nọ, mặt dù một nửa gương mặt đã bị bùn đất che khuất, nhưng hai người họ vẫn có thể nhận ra người này không ai khác chính là cô Duyên.
Hai người không hẹn mà cùng cau mày nhìn nhau.

Kế đó Ba Hưởng mới ra hiệu cho người đến giúp thằng Đực giữ chặt cô Duyên lại, rồi hỏi: "Chuyện này là sao vậy Đực?"
Thằng Đực vừa xoa cánh tay bị cào rướm máu của mình, tức giận mách cậu Ba nhà nó: "Thì con nghe lời cậu vào trong xét nhà, tìm hết một vòng cũng không thấy có gì đáng nghi hết.

Rồi bỗng dưng con nghe được sau hè có tiếng động lạ, con mới chạy ra xem thử, thì thấy cô Duyên đang dùng tay đào bới mớ bùn đất.

Con vừa tới gần thì cổ đột nhiên la làng lên, còn liên tục nhào tới vừa mắng vừa đánh con đó cậu."
Ba Hưởng nheo mắt hết nhìn thầy Phước rồi chuyển sang cô Duyên, sau đó nói với thằng Đực: "Mày ra lại sau hè, tìm xem dưới đống bùn đất đó có gì khác lạ hay không."
Thằng Đực gật đầu, nhanh nhẹn chạy đi.


Lúc nó chạy ngang qua chỗ cô Duyên, suýt chút nữa còn bị cô ta đưa chân đá trúng.
Đá người không được, vẻ mặt cô Duyên méo mó khó coi.

Cô ta không ngừng vùng vẫy thân mình, sau ba lần bảy lượt cố gắng đều thất bại, cô ta cuối cùng cũng bỏ cuộc, ánh mắt thù hằn nhìn thẳng về phía vợ chồng Trúc, thô lỗ phun ra một ngụm nước bọt, mắng: "Tao nhận ra tụi bây! Tụi bây là người xấu.

Tụi bây bắt con tao.

Tụi bây muốn giết nó.

Ha ha...!Tụi bây không tìm thấy nó đâu! Tao giấu nó rồi! Tao giấu con tao kĩ lắm, tụi bây không tìm được đâu.

Ha ha."
Nhìn người phụ nữ đang ngửa mặt đắc ý cười to trước mặt mình, lòng Trúc bắt đầu nảy sinh cảm giác hoài nghi.

Cô Duyên hôm nay...!hình như không được bình thường thì phải.
Ba Hưởng cũng có suy nghĩ giống cô.

Cậu nhướng mày, bỏ qua cô Duyên vừa nhảy lên nhảy xuống vừa ngâm nga khúc hát ru khó hiểu, cậu quay sang hỏi thầy Phước: "Điên thật hay giả đó đa?"
Hai tay buông bên người thầy Phước siết chặt thành đấm.

Sắc mặt ông đỏ bừng, lồng ngực vì kiềm nén tức giận mà phập phồng lên xuống dữ dội.

Mãi một lúc sau mới ổn định lại hơi thở rối loạn của mình, ông đáp: "Là thật hay giả, cậu Ba nhìn không ra hay sao?"
Ba Hưởng bật cười, hai tay chắp sau lưng thong thả bước tới trước mặt cô Duyên.

Cô Duyên như nhìn thấy kẻ thù liền muốn nhào tới đánh người, nhưng hai bên bị hai tên người hầu kề cập không thể nhúc nhích được.


Cô ta bây giờ như một con thú dữ bị trói trong lồng giam, điên cuồng kêu gào vùng vẫy muốn thoát ra ngoài.

Nhắm không làm gì được Ba Hưởng, bờ môi cô ta khẽ động đậy, định ngựa quen đường cũ chơi trò bẩn thỉu.

Tiếc là Ba Hưởng sớm đã đoán được, cậu thẳng lưng đứng trước mặt cô ta, từ tốn lên tiếng:
"Nếu cô dám phun bậy, tôi sẽ cắt lưỡi cô, rồi khâu miệng cô lại."
Không biết cô Duyên có nghe hiểu lời đe doạ này hay không, chỉ thấy không chỉ có cô ta, mà ngay cả đám đông đang đứng hóng chuyện cũng theo bản năng mím môi nuốt hết nước miếng trong miệng xuống, chỉ sợ chính mình không cẩn thận phun ra ngoài, sau đó bị cậu Ba kéo đi trừng phạt.
Ở đây không ai dám nghi ngờ lời cậu Ba nói.
Cô Duyên mấp máy môi một lúc, rồi bắt đầu mếu máo, kế đó khóc la um trời, khàn giọng gào lên: "Mày là người xấu.

Tao không chơi với mày nữa.

Mày đi ra đi.

Thầy ơi...!thầy ơi cứu con!"
Thấy chồng mình doạ con gái người ta khóc thét, Trúc mới âm thầm đi tới dắt tay cậu về bên cạnh mình.

Cô dùng sức bấm mạnh lòng bàn tay dày rộng của chồng ngầm ra hiệu chớ làm mấy chuyện doạ người nữa, sau đó mới hỏi quay qua thầy Phước, hỏi: "Cô Duyên...!tại sao lại ra nông nỗi này thế đa?"

Thầy Phước nhìn cô Duyên đã ngồi trên đất vừa khóc vừa la, ông nhắm mắt thở dài một hơi, rồi mới đáp: “Từ ngày bị tôi đánh bắt nó nhận lỗi với nhà phú ông, vừa dưỡng thương xong liền trở thành thế này.

Lúc tỉnh lúc dại, mà thời gian tỉnh táo càng lúc càng ít đi, cho nên tôi mới nhốt nó trong nhà không cho ra ngoài.”
Trúc nhìn thoáng qua chỗ cô Duyên, hỏi: “Có thể chữa khỏi được hay không?”
Ngờ đâu, thầy Phước lại cười, nói: “Tâm bệnh làm sao dễ chữa được chứ.

Có khi nó điên điên dại dại thế này cũng tốt.”
Tốt? Tốt cái con khỉ á!
Lòng Trúc nghĩ thầm như thế nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh không nói ra.

Hãm hại người ta tan nhà nát cửa, chỉ cần điên là có thể quên hết mọi chuyện sao? Nghĩ tới mà thấy uất ức trong lòng.
Lúc này thằng Đực cũng trở ra, nó đi đến bên cạnh cậu Ba rồi khẽ lắc đầu.

Thầy Phước như chỉ chờ nhiêu đó, ông vội vàng hỏi: “Sao rồi cậu Ba? Đã tìm thấy rắn mà cậu nói hay chưa?”.