Ba Hưởng đã ra ngoài làm việc, Trúc ngẫm nghĩ một lúc, sau đó cùng con Đẹt đi đến thăm cô Hai Hoa.
Phú ông thương yêu con gái, ngoài việc không cho cô Hai Hoa bước chân ra khỏi phòng, những thứ khác đều không có gì thay đổi.
Trước cửa phòng có hai đứa hầu cao to đứng canh, vừa thấy cô đến đã lập tức chạy tới chào hỏi.
Trúc gật đầu với bọn nó, nhìn cánh cửa bị móc xích sắt khoá chặt từ bên ngoài không khỏi nhướng mày, ra lệnh: “Còn chậm chạp đứng đó làm gì, không nhanh mở cửa cho mợ.”
Hai đứa hầu khó xử nhìn nhau, một đứa đứng ra, khom lưng thưa chuyện: “Dạ mợ, ông có dặn không được để cô Hai ra ngoài.
Nếu làm trái thì đánh chết tụi con.
Mong mợ thương tình, đừng làm khó tụi con ạ.”
Trúc vòng tay trước ngực, gương mặt bộc lộ ra vẻ hung ác, dáng vẻ cực kì khó hầu hạ, lớn tiếng nói: “Ông bảo không cho cô Hai ra ngoài, chứ có cấm không cho người khác bước vào trong đâu!” Nhìn hai đứa hầu run rẩy quỳ rạp trên đất, Trúc cười khẩy ra tiếng, nói tiếp: “Sao vậy? Mợ đi có mấy hôm, lời mợ nói không đứa nào nghe lọt tai nữa có đúng không?”
Hai đứa hầu liên tục dập đầu, van xin: “Mợ ơi, tụi con không dám!”
Là không dám mở cửa thì có!
Trúc sắm vai mợ ba Trúc điêu ngoa không nói lí, ngoắc tay với con Đẹt, căn dặn: “Em chạy đi kêu cậu Ba về ngay cho mợ! Nói mợ bị tụi nó ức hiếp sắp tức chết rồi đây này! Bảo cậu về ngay!”
Con Đẹt giậm chân tuân lệnh, đáp “Dạ” một tiếng vang trời.
Nó vừa chạy được mấy bước, thì một đứa hầu hớt hãi đứng dậy, chắp tay xin: “Dạ mợ, con mở! Con mở ngay ạ!”
Nó hoàn toàn quy phục trước uy quyền của cậu Ba nhà mình.
Phú ông có lẽ sẽ đánh tụi nó một trận hoặc là đuổi đi, tụi nó hoàn toàn có niềm tin vẫn còn giữ được mạng.
Nhưng nếu đổi lại là cậu Ba xử phạt, thì chính là lành ít dữ nhiều đó đa.
Một đứa run rẩy mở khoá, một đứa nhân cơ hội muốn chuồn êm bẩm báo lại với ông bà.
Đáng tiếc nó mới quay lưng đã ăn trọn một đạp vào mông ngã quay ra đất.
Con Đẹt chống hông hung hăng đá thêm mấy cái, cáo mượn oai hùm mà huênh hoang: “Định đi mách lẻo đó hả? Cẩn thận tui mách cậu Ba, để cậu Ba cho người đè mấy anh xuống đánh đòn nát đít!”
Hai đứa hầu run rẩy co thành một cục, dưới sự trông chừng của con Đẹt mà trơ mắt nhìn mợ Ba chậm rãi bước vào phòng cô Hai Hoa.
Trong phòng tĩnh lặng không một tiếng động, chiếc giường được thả mành che, bên trong thấp thoáng bóng người đang nằm đưa lưng về phía cô.
Trúc nhăn mày bước tới, thầm nghĩ chẳng lẽ cô Hai Hoa bị uất ức nên sanh bệnh rồi ư? Không khéo lại bị trầm cảm thì gay go to đấy đa.
Cô đứng trước mành che, cất tiếng gọi: “Chi Hai, em là Trúc đây ạ, em đến thăm chị nè.”
Người bên trong vẫn nằm im bất động, không nhúc nhích cũng chẳng đáp lời.
Cứ tưởng cô Hai Hoa không muốn nhiều lời, Trúc một mình nói tiếp: “Em đến giúp chị đây ạ.
Chị...!và anh Ba em, em muốn biết suy nghĩ của chị về việc này.”
Cô Hai Hoa vẫn không đáp lại.
Trúc thở dài một hơi, cuối cùng phải dùng đến khổ nhục kế: “Anh em bị thương nặng lắm, đến giờ vẫn không xuống giường đi lại được.
Chẳng lẽ chị không lo lắng cho anh ấy ư?”
Cô Hai Hoa khẽ cựa quậy thân mình, nhưng không phải trả lời Trúc, mà là lặng lẽ kéo chăn trùm kín thân thể hơn.
Đến lúc này, Trúc mới cảm thấy có điều khác lạ.
Có khi nào cô Hai Hoa không phải không muốn gặp cô, mà là không dám gặp cô chăng? Chẳng lẽ phú ông đánh cả con gái mình? Hoặc là cô Hai Hoa đang muốn che giấu điều đó, hoặc là u sầu thành bệnh, muốn buông tha cuộc đời?
Trúc lắc đầu xua tan mấy cái kịch bản máu chó trên phim truyền hình cô hay coi lúc còn ở hiện đại.
Cô đưa tay vén nhẹ mành treo, nhỏ giọng thăm dò: “Chị Hai, sao chị không trả lời em? Chị nói gì đi...!chị đừng làm em sợ đa.”
Lúc này, cô Hai Hoa mới ho mấy tiếng cất giọng khàn khàn đáp lời: “Đừng...!đừng tới đây.
Chị...!đang ốm!”
Trúc dừng chân, đứng im nhìn chằm chằm vào người đang nằm trên giường.
Im lặng kéo dài một lúc, cô mới nhỏ giọng ân cần hỏi thăm: “Chị bệnh thế nào, có nặng lắm không?”
Cô Ha Hoa kéo chăn trùm kín đầu, giọng ồ ồ đáp: “Không...!không sao.”
Một tay gạc nhẹ tấm mành, Trúc nhìn ra người trên giường đang run rẩy, cô lo lắng nói: “Làm gì mà không sao được.
Trông chị ốm nặng lung lắm ấy chớ.
Chị nằm đây thế này là không được rồi, để em gọi mấy đứa nhỏ đến báo một tiếng với ba, sau đó cho mời thầy thuốc đến xem bệnh cho chị nhé?”
Cô Hai Hoa càng run dữ dội hơn, giọng điệu nức nở, nói: “Đừng...!đừng mà...”
Trúc nheo mắt, một tay giữ chặt mành che, một tay nắm lấy góc chăn, gằn giọng nói: “Sao lại đừng? Hay là để em xem thử chị bệnh thế nào nhé!”
Dứt lời, Trúc dùng sức giật mạnh tấm chăn ra vứt dưới đất.
Người trên giường tức khắc hốt hoảng cong người, hai tay ôm chặt đầu mình.
Sau khi xác định được suy đoán của mình là đúng, Trúc chẳng ngần ngại kéo mạnh tay người đó ra.
Trên giường làm gì có cô Hai Hoa ở đó, người bị tóm lại là con Nụ - đứa tôi tớ trước đó thay thế con Đẹt đến hầu hạ cô lúc lên tỉnh.
Lúc cô Hai Hoa trở về, con Nụ cũng đảm đương trọng trách hầu hạ cô Hai Hoa.
Trúc nhìn con Nụ hoảng loạn rơi nước mắt nhìn mình, cô không chút thương tình, gằn giọng hỏi: “Cô Hai Hoa đang ở đâu?”.