Cậu ba Hưởng sắn tay áo bước lên chắn trước người vợ, hung dữ mắng té tát vào mặt Phạm Sáng chẳng nể nang gì: “Mắc gì cậu Sáng lại mời vợ tôi đi chào hỏi khách khứa nhà mình? Cậu có ý đồ gì đây hả? Nên nhớ, Trúc là người đã có gia đình, theo phép cậu không thể gọi thẳng tên vợ tôi một cách thân mật như thế! Tôi đã cho cậu đủ mặt mũi rồi, cậu đừng có mà không biết điều cứ mon men dụ dỗ vợ tôi.”
Giọng ba Hưởng không lớn nhưng cũng chẳng phải nhỏ, một vài người gần đó vẫn nghe được rõ mười mươi.
Bọn họ không hẹn mà cùng nhau dừng lại câu chuyện dang dở của mình, đồng loạt dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh bên này.
Dường như bị lời nói của ba Hưởng chọc giận, mặt Phạm Sáng nháy mắt đỏ bừng lan đến tận cổ, cậu ta thở phì phò, chỉ tay về phía ba Hưởng, nói: “Cớ gì cậu Hưởng phải nói ra mấy lời cay nghiệt như thế, cậu muốn phá hỏng thanh danh của tôi và Trúc mới hả lòng hả dạ hay sao?”
Đám người hóng hớt xung quanh được thế ồ lên, hoá ra vợ chồng cô Út bất hoà là thật, nếu không cậu ba Hưởng sao lại mất công soi mói vợ nhà như thế? Có khi thật sự là sắp bỏ nhau đúng như lời đồn ấy cũng không chừng!
Đời này ba Hưởng ghét nhất là hạng đàn ông thích tỏ ra vẻ yếu đuối kéo lấy sự thương hại, đồng tình của người khác.
Chẳng may Phạm Sáng lại thuộc kiểu người này.
Ba Hưởng tức đến mức bật cười, lập tức dùng hành động đập nát tin đồn.
Cậu thuận thế ôm vai Trúc, trước bao ánh mắt mà nghiêng đầu hôn ngấu nghiến vào đôi môi vừa được cậu yêu thương âu yếm đêm qua.
Đám đông phút chốc ngỡ ngàng hoá đá.
Sau đó đồng loạt cảm thám cậu ba Hưởng đúng là mạnh bạo, bị khiêu khích thì vội vã đánh dấu chủ quyền ngay và luôn.
Mà người ngây ngốc nhất lúc này chính là Trúc.
Cô phải mất mấy giây để khiến đầu óc mình tỉnh táo lại mà đẩy cái thứ trơn trợt đang càn quấy trong miệng mình ra.
Cảm nhận được sự phản kháng của cô, ba Hưởng không dám tiếp tục làm bậy nữa, chỉ có thể luyến tiếc day nhẹ môi dưới non mềm chốc lát rồi rời đi.
Trước khi “con mèo nhỏ” giơ vuốt cào người thì cậu đã nhanh tay kéo cô vào lòng rồi ôm chặt.
Ánh mắt đắc ý đảo quanh bốn phía, cuối cùng dừng lại trên người Phạm Sáng vẫn còn đang đờ đẫn trố mắt nhìn vợ chồng họ, cười nói: “Vì chút sở thích riêng của vợ chồng tôi mà khiến tin đồn thất thiệt lan truyền ngập trời.
Cách thể hiện tình cảm của chúng tôi có hơi đặc biệt, cho nên mới khiến cho kẻ có ý đồ bất chính có cơ hội đặt điều vô lí.”
Rốt cuộc Phạm Sáng cũng lấy lại được tinh thần, hỏi: “Tôi và Trúc là bạn học cũ, chúng tôi gặp nhau nói chuyện cũng là chuyện bình thường, cớ sao cậu cứ tìm cách làm khó dễ chúng tôi? Cậu không cảm thấy mình rất quá đáng hay sao?”
Ba Hưởng bật cười đáp: “Cái cậu này sao mà nực cười thế nhở! Tôi và Trúc là vợ chồng hợp pháp, tôi yêu thương, ghen tuông, giận hờn...!hay làm bất cứ thứ gì cũng đều hợp pháp.
Chỉ có cậu thường xuyên ve vãn vợ người ta mới là hành vi trái với luân thường đạo lí đó, cậu hai Sáng!” Dừng một lúc, ba Hưởng mới nói tiếp: “Còn nữa, đừng có luôn miệng nói rằng hai người là bạn học cũ.
Đúng là hai người từng học chung trường chung lớp, nhưng dăm ba năm mới gặp lại một lần thì liệu có thật sự thân thiết đến mức khiến cậu không nỡ buông tay hay không? Phải chăng cậu Sáng tiếp cận vợ tôi là có mục đích khác?”
Người đến hóng hớt càng lúc càng đông, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Phạm Sáng, kèm theo những tiếng xầm xì bàn tán thoảng bên tai.
Phạm Sáng hít sâu một hơi, cười khổ than rằng: “Cậu nói tôi có mục đích riêng ư? Đúng vậy, nếu không tại gia đình ngăn cấm, thì hiện tại người đứng bên cạnh cô ấy là tôi chứ không phải cậu Hưởng đây đâu.
Nếu phải tính toán chi li rõ ràng, thì cậu chỉ là kẻ đến sau mà thôi!”
Lời này lần nữa khiến tất cả mọi người mê mang khó hiểu.
Chẳng lẽ trước khi lấy chồng, cô Trúc và cậu Sáng đã từng qua lại với nhau?
Ngay cả Trúc cũng giật mình lục tung lại kí ức của mình, xác nhận trước đó “mợ ba Trúc” không hề tồn tại bất cứ đoạn tình cảm dù là mập mờ hay công khai mới yên tâm lên tiếng: “Cậu Sáng nói vậy là muốn hại chết tôi sao? Giữa tôi và cậu ngoài từng có vài năm chung lớp thì hoàn toàn không có bất kì quan hệ gì với nhau, cậu nhắm mắt nói bừa như thế rất dễ khiến người khác hiểu lầm đó đa!”
Phạm Sáng hối hả muốn giải thích: “Không phải, ý tôi không phải như vậy.
Trúc nghe tôi nói hết đi...”
“Gượm đã!”
Một giọng nói vang lên giữa đám đông, có vẻ như người này đã đứng đó quan sát từ rất lâu rồi.
Phạm Sáng bị cắt ngang thì bực bội quay người lại, sau khi nhìn rõ gương mặt người đi tới thì híp mắt, lạnh lùng thốt ra: “Là mày!”.