Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 191: Pn 1: Kẹp tóc dâu tây




Mơ về kỳ nghỉ, mơ về nghỉ ngơi, mơ về những lúc căng buồm ra khơi.

Trong nhà thờ Hoa Cổ Thành, Chu Kỳ An nhanh chóng bước tới chỗ Thẩm Tri Ngật. Những đường nét thô ráp tạo thành hình chim bồ câu trắng chuẩn bị cất cánh, phía trước chờ đón y là một cuộc sống tươi sáng khác.

Tiếng chuông ngân vang xa xăm trang nghiêm dần tan biến.

Ngay khoảnh khắc khi hai người chuẩn bị nắm tay, bước chân của Chu Kỳ An đột nhiên dừng lại.

Một lực hút vô hình bất ngờ ập đến từ giữa không trung, có xu hướng lôi y vào một không gian khác.

Lại có chuyện gì kỳ lạ nữa đây?

Đồng tử của Chu Kỳ An hơi mở rộng, nhìn về phía Thẩm Tri Ngật, người kia khẽ nhíu mày, rồi dường như nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt có hơi kỳ lạ.

Giọng nói máy móc quen thuộc liên tục phát ra:

【Đang phát hiện bất thường...】

【Phát hiện có người chơi đang ghép mã người chơi từ xa...】

Nghe thấy âm thanh thông báo, biểu cảm của Chu Kỳ An cũng có chút thay đổi.

Ban đầu, sau khi hoàn thành phó bản, y đáng ra phải được đưa đến thế giới mới, nhưng lại quay trở lại Hoa Cổ Thành. Hiện tại, dữ liệu trò chơi có lẽ chưa được điều chỉnh, hoặc có thể đây là một cái bẫy do trò chơi thâm độc này tạo ra.

Trước khi dịch chuyển, trong thông báo có một lưu ý bổ sung, một khi đi đến khu vực ngoài Hoa Cổ Thành, hậu quả tự chịu trách nhiệm.

Suy ngược lại, nếu không tính đến hậu quả, y vẫn có thể đi đến các phó bản khác.

Trong tình huống này, nếu có người chơi sử dụng đạo cụ tổ đội chất lượng cao nhất thành công ghép nối từ xa, cũng không phải là chuyện kỳ lạ.

"...Ha."

Chu Kỳ An cười lạnh.

Trò chơi chết tiệt này, tao muốn nhìn mày làm sao vá lấp lỗ hổng này, giải thích hợp lý người chơi đã vượt phó bản buộc tham gia một phó bản khác.

Tóm lại, y tuyệt đối không thông cảm.

【Xè... xè...】

Âm thanh thông báo bắt đầu lẫn tạp âm, rõ ràng hệ thống đã tính toán ra lỗi này.

【Đang tạo giải pháp, vui lòng chờ...】

【Tự động ghép người chơi với phó bản một sao】

【Cơ sở hạ tầng cơ bản của Hoa Cổ Thành đã được nâng cấp lên cấp hai】

【Đạo cụ bồi thường: Bình dưỡng hồn*1 đã được phát】

【Bình dưỡng hồn: lựa chọn hoàn hảo để phục hồi linh hồn

Hướng dẫn sử dụng: đặt vào và sửa chữa, sửa xong mới thôi

Chất lượng: đạo cụ giới hạn, cấm cho thuê, số lần sử dụng 0/3】

Chu Kỳ An vừa tuyên bố sẽ không bao giờ thông cảm, trong khu đối mặt với lợi ích thực tế im lặng một lúc lâu.

Phó bản một sao hầu như không có rủi ro, hai điều kia, một có lợi cho Hoa Cổ Thành, một có thể giải quyết tình trạng cấp bách hiện tại. Kim chỉ chỉ còn một tàn hồn, ngay cả khi Tề tiểu thư trở lại, chưa chắc đã có cách cứu giúp.

Bình dưỡng hồn thì khác, đây là đạo cụ trò chơi, chất lượng đảm bảo.

Chu Kỳ An khẽ gật đầu.

Trò chơi tốt, vá lỗ hổng khá ổn.

【...】

Trước khi hoàn toàn dịch chuyển, Chu Kỳ An đột nhiên cảm thấy hơi ngứa nhẹ, y cúi đầu luồng khí đen từ Thẩm Tri Ngật kéo dài đến, một đoạn biến thành hình xúc tu, từng vòng vòng quanh cổ tay y.

Màu đen tuyệt đối và màu trắng đan xen với nhau, tạo nên một cảm giác đánh sâu thị giác khó tả.

Y không khỏi cảm thấy hơi nóng trên da.

Biết đây là cách đối phương định vị vị trí của mình để cùng đi vào phó bản, nhưng rõ ràng là không cần phải làm màu đến mức này.

Chu Kỳ An ho khan một tiếng, nhắc nhở mẹ và sếp của mình vẫn còn đang nhìn, chưa kịp ho thêm tiếng nào thì cả người đã bị cuốn vào vòng xoáy hút lực từ giữa không trung.

Không biết đã bao lâu trôi qua, trong bóng tối quen thuộc, Chu Kỳ An lại cảm thấy mình đang rơi xuống.

Cảm giác quay cuồng dần tan biến, y mở mắt, khẽ thở dài: "Quả nhiên..."

Nghỉ ngơi là chuyện không thể nào.

Hệ thống thông báo liên tục:

【Phó bản: Điệp viên giỏi nhất (phó bản nhập vai)

Độ khó của phó bản: một sao

Nhiệm vụ chính: Từ năm ngoái, nhiều nghệ sĩ nổi tiếng của công ty giải trí Vương Thị đã lần lượt mất tích bí ẩn, nghe nói có liên quan đến một loại thuốc gọi là Huyền Huyền Mỹ Linh Hoàn. Hãy tìm ra người đứng sau buôn bán Huyền Huyền Mỹ Linh Hoàn và tố cáo trong hộp thư ý kiến ẩn danh của công ty.

Thân phận nhân vật: Bạn là một gián điệp của đối thủ, sau một tháng nỗ lực, cuối cùng đã thăng chức thành công.

Thời gian phó bản: Trong vòng ba ngày.

Số người chơi tham gia: 6 (hai ba thành sáu)】

【Xin lưu ý, mỗi người chơi chỉ có một cơ hội tố cáo, nếu tố cáo thành công phó bản kết thúc, tố cáo thất bại người tố cáo sẽ chết】

【Xin lưu ý, trong phó bản này, các vật phẩm tấn công cấp bốn sao trở lên sẽ bị vô hiệu hóa】

【Xin lưu ý, phó bản này không có nhân viên điều phối, không cần quay về công ty điểm danh lúc nửa đêm】

Khóe miệng Chu Kỳ An giật giật, ít nhất khi tham gia phó bản sáu người lần trước, trò chơi còn ghi chú một câu "sáu sáu đại thuận", phó bản cấp thấp này đúng là cẩu thả thật.

Nhưng mà...

Phó bản một sao.

Mẹ ơi, con đã thực hiện được ước mơ rồi.༎ຶ‿༎ຶ

Cũng là một bản đồ lớn khám phá, nhưng độ khó vô cùng giảm, thậm chí không cần quay về điểm cố định để điểm danh, đúng là một cơ chế trò chơi tuyệt vời. Trong thoáng chốc màn đen trước mắt dường như cũng trở nên dễ chịu hơn nhiều.

Bài hát đó nói sao nhỉ? Thế giới tươi đẹp và tôi hòa quyện với nhau.

Khi âm thanh thông báo kết thúc, mùi thuốc khử trùng gay gắt xen lẫn với một ít mùi nước tiểu xộc vào khiến người ta phải cau mày.

"..."

Hôi quá.

Chu Kỳ An mở mắt, trên tay đeo găng tay cao su, bên cạnh còn có một cái xô đỏ.

"Cái gì đây?"

Sau hai giây suy nghĩ, y lập tức xác định được môi trường xung quanh: nhà vệ sinh.

Khóe miệng Chu Kỳ An hơi giật giật, đây chính là càng làm việc càng nghèo đúng không?

Vừa định theo thói quen quan sát xung quanh, y đột nhiên cảm nhận được một cơn gió mạnh lướt qua.

Một bóng người bí ẩn xuất hiện sau lưng, tay cầm vũ khí sắc bén, tấn công vào chỗ hiểm. Đáng tiếc dù đã sử dụng đạo cụ tăng tốc, kẻ tấn công vẫn không nhanh bằng Chu Kỳ An thậm chí còn kém về sức mạnh.

Chưa đến một phần trăm giây, lưỡi dao sắc bén chưa kịp chạm vào cổ họng thì người phía trước đã biến mất.

Cùng lúc đó, một luồng khí lạnh từ phía sau ập đến, điểm yếu ở cột sống của kẻ tấn công bị ấn mạnh, khiến gã gần như lập tức ngã khuỵu xuống đất.

Trong tiếng kêu thảm thiết, Chu Kỳ An cúi đầu chăm chú quan sát kẻ tấn công.

"Viska?"

Trong nháy mắt, y hoàn toàn hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Mình đột nhiên bị kéo vào phó bản chắc chắn không thể không liên quan đến tên bọ hung này, nếu không với khả năng của Viska, y tuyệt đối không thể bị ghép vào phó bản một sao.

Thật khéo làm sao, cả hai lại gặp nhau trong nhà vệ sinh.

"Mày sao lại..."

Ba chữ đó chưa kịp thốt ra.

Nỗi đau từ phía sau khiến Viska nói chuyện cũng khó khăn, ánh mắt nhìn Chu Kỳ An đầy sự kinh ngạc xen lẫn chút khiếp sợ.

Vừa nãy, đối phương rõ ràng đã vượt qua tốc độ phản ứng của con người.

So với lần hai người gặp nhau trong phó bản trường học, thực lực của Chu Kỳ An như thể đã ngồi trên một chiếc tên lửa.

Điều khó hiểu nhất với gã, là tại sao mình lại tốn một số điểm khổng lồ để kéo người này vào phó bản, mà cuối cùng lại bị ghép vào một phó bản một sao.

"Duyên phận nha." Chu Kỳ An mỉm cười nói: "Viska, anh từng chết thảm trong nhà vệ sinh."

Gặp lại còn ba phần tình, ở cùng với chàng sinh viên lâu ngày một bài văn nhỏ cũng dễ dàng tuôn ra:

"Khi đó, chất lỏng không rõ từ trên đầu đẹp đẽ của anh chảy xuống, dọc theo cằm mà nhỏ từng giọt lên vai, bộ quần áo rách nát cũng tạo nên hiệu ứng ánh kim..."

Những nghi vấn trong đầu Viska bị nỗi giận dữ lấp đầy, gã nhìn Chu Kỳ An bằng ánh mắt căm hận không gì diễn tả được.

"Anh có lòng tin kéo tôi vào phó bản như vậy, hẳn là đã tìm được đạo cụ sát thương cực lớn rồi?"

Đáng tiếc, phó bản này hạn chế đạo cụ tấn công bốn sao trở lên.

Không thèm để ý đến gã, Chu Kỳ An không đợi trả lời quay người vẫy tay:

"Trước khi rời khỏi phó bản, dùng đạo cụ hợp đồng cam kết anh sẽ giao nộp đạo cụ tốt cho Ứng Vũ, làm được điều đó... tôi sẽ để anh sống sót mà đi ra."

Viska tức giận đến xấu hổ, trong mắt thoảng qua tia u ám.

Tuy nhiên, khi gã vừa cầm lấy đạo cụ trong tay, người trước mặt như thể có mắt ở sau lưng liền đá gã bay ra xa ba mét.

Dưới cơn đau đến nổ đom đóm mắt, sắc mặt Viska hoàn toàn thay đổi.

Không bình thường, cho dù sử dụng đạo cụ tăng cường sức mạnh cũng không thể đạt tới mức độ này.

Chu Kỳ An nhắc lại giao nộp đạo cụ, rồi lắc đầu bỏ đi.

Tương lai y còn phải nhờ Ứng Vũ chăm sóc chàng sinh viên, nếu có thể dùng đạo cụ của Viska để biếu người ta cũng coi như chút thành ý.

Vì chàng sinh viên, lần này y phải bỏ ra một món đạo cụ chất lượng cao, đúng là một cái giá lớn.

Vừa đi đến cửa, Chu Kỳ An bất ngờ quay đầu lại cười âm u: "À phải rồi, Victoria nơi này sắp nổ khí mê tan đấy."

Biết rõ y tám phần là đang dọa mình, nhưng ám ảnh từ lần trước quá sâu, sắc mặt Viska lập tức thay đổi. Gã cố nén đau đớn, bám vào bồn rửa, với tư thế nửa bò nửa đứng mà trốn ra ngoài.

Khi cuối cùng thoát ra khỏi nhà vệ sinh, Chu Kỳ An đã biến mất từ lâu.

Trên sàn hành lang u ám, xuất hiện một đôi găng tay cao su, bốn ngón tay còn lại đều bị bẻ gập xuống, chỉ để lộ ngón giữa.

Cả hai ngón giữa đều hướng về phía gã.

Trong cơn phẫn nộ, Viska buông ra một tràng chửi rủa.

Còn nữa, gã tên là Vic... phi, Viska.

Tiếng nguyền rủa vang vọng khắp hành lang trống trải, nhẹ nhàng truyền vào tai Chu Kỳ An phía trước, y lựa chọn bỏ ngoài tai.

Cứ đi một đoạn, trên tường hai bên lại xuất hiện những bức ảnh của các nghệ sĩ nổi tiếng ở thời điểm hiện tại. Tất cả các nghệ sĩ mà Tập đoàn Vương thị lăng xê đều ra mắt theo nhóm.

Khi Chu Kỳ An dừng lại dưới một bức ảnh, phía trước đột nhiên vang lên tiếng chửi mắng đầy giận dữ:

"Mây người lén lút làm gì ở trước cửa văn phòng của tôi?"

Bị tiếng nói thu hút, Chu Kỳ An nhanh chóng bước tới lén lút thò đầu ra từ góc tường.

Ở góc phía trước, trong một văn phòng trang hoàng lộng lẫy, một người đàn ông trung niên đeo kính, dáng vẻ mập mạp, đang trừng mắt nhìn chằm chằm vào một nam một nữ trước mặt.

Hai người kia sợ đến mức không nói được lời nào, bên cạnh còn có một chiếc kẹp giấy rơi xuống đất.

Ánh phản chiếu từ kẹp giấy in vào mắt người đàn ông trung niên, khiến khuôn mặt ôn ta càng trở nên dữ tợn hơn. Nhiệt độ trong hành lang liên tục giảm xuống. Ngay khi người đàn ông trung niên chuẩn bị hành động, một giọng nói trong trẻo vang lên——

"Xin hỏi..."

Người đàn ông trung niên giật mình quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía sau.

Chỉ thấy một thanh niên có khí chất đặc biệt nổi bật đứng ở lối vào hành lang, mặt mày lãnh đạm, nụ cười trên môi y cũng mang theo hai phần lạnh lẽo tự nhiên.

Hai người chơi vốn tưởng mình sắp chết chắc giật mình đứng im một chỗ. Vẻ đẹp phi nhân tính của nhân vật đối diện khiến họ vô thức nghĩ đó là một NPC. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, cả hai và người đàn ông trung niên đều có cùng một suy nghĩ lóe lên trong đầu:

Một kẻ vô dụng dễ thương!

Trên đầu của Chu Kỳ An là một chiếc kẹp tóc hình quả dâu tây nhỏ xinh, phần chóp đỏ của dâu rất tươi mới. Kẹp tóc này trên mái tóc dài màu xanh băng vốn dĩ sẽ rất lạc quẻ, nhưng tất cả mọi người đều tự động bỏ qua điểm này.

【Kẹp tóc dâu tây】

Đây là khoản phí hòa giải mà y lấy từ Trần Tố. Sau khi đeo lên, nó sẽ tăng thuộc tính "dễ thương," khiến người ta nghĩ y chỉ là một kẻ vô dụng dễ thương.

Nụ cười của Chu Kỳ An càng trở nên rạng rỡ.

Dù sao thì đây cũng là một đạo cụ có thể sử dụng liên tục, dùng trong phó bản này thật là hợp lý. Nếu không, với gương mặt có phần "sát thương" của mình, đi đến đâu cũng không thuận lợi thực hiện nhiệm vụ bí mật.

Nhìn vào bức ảnh trên tường lúc nãy, công ty này dường như chuộng các nghệ sĩ có phong cách dễ thương.

Người đàn ông trung niên lúc này gần như trố mắt nhìn Chu Kỳ An, ánh mắt dính chặt vào y.

Ông ta thích sự ngọt ngào.

Và đây lại là tạo hình "cục cưng đại mỹ nhân ngọt ngào" thuần khiết chưa qua mài giũa, nhìn rất dễ điều khiển, hoàn toàn không có chút cá tính.

Bánh ngọt nhỏ từ trên trời rơi xuống có vẻ mặt ngây thơ cất tiếng hỏi: "Xin chào, ngài có cần dọn dẹp không?"

Nói rồi, y hơi ngượng ngùng chớp chớp mắt: "Tôi mới đến, vừa dọn dẹp xong chỗ khác... không dám tùy tiện vào văn phòng. Xin hỏi chỗ này có cần dọn không?"

Người đàn ông trung niên nhìn thấy dáng vẻ rụt rè của y, càng thêm chắc chắn y dễ điều khiển thì thẳng thừng hỏi: "Cậu có muốn làm ngôi sao không?"

Chu Kỳ An ngạc nhiên mở to mắt.

Người đàn ông trung niên cười tươi, thịt trên mặt đùn lại: "Làm ngôi sao thì hơn làm nhân viên vệ sinh nhiều lắm, thu nhập gấp đôi đấy."

"..." Một dải lụa trắng treo cổ ông đi nhé.

Trước khi bị bắt quả tang, đối diện với một trong những nghi phạm, Chu Kỳ An gật đầu hưởng ứng, vẻ mặt như được sủng mà lo.

Người đàn ông trung niên nở nụ cười không có ý tốt, nghĩ đến Chu Kỳ An đang mặc đồ nhân viên vệ sinh liền gọi điện cho chuyên viên trang điểm: "Alo..."

Khi ông ta đang lớn tiếng ra lệnh, Chu Kỳ An nhìn hai người chơi mới kia hơi nhướng mày: "Còn không đi?"

Người chơi nam và nữ ngẩn người ra, rồi lóng ngóng tìm đường rời đi.

Chu Kỳ An chỉ tay về một hướng, hai người họ run rẩy bước nhẹ nhàng rồi nhanh chóng chạy đi.

Chưa đầy một lúc sau, người đàn ông trung niên đã gọi điện xong, nhìn chằm chằm vào Chu Kỳ An với ánh mắt tham lam.

Chuyên viên trang điểm đến rất nhanh, người đàn ông trung niên dặn dò vài câu, rồi lại nhìn sang Chu Kỳ An: "Trang điểm xong thì đến tìm tôi."

Chu Kỳ An tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, đi theo chuyên viên trang điểm.

Người đàn ông trung niên chỉ rời mắt khỏi y khi y khuất bóng, nhận ra hai kẻ khả nghi ban nãy đã biến mất.

Ông ta cười lạnh một tiếng: "Coi như mấy người may mắn."

Tại góc khuất nơi Chu Kỳ An vừa đi qua, hai người chơi thoát chết thở hổn hển. Đây mới chỉ là lần thứ hai họ tham gia phó bản, kinh nghiệm còn rất ít.

"Vừa nãy tưởng chết chắc rồi." Người chơi nam run rẩy nói: "May mà người đó nhắc nhở chúng ta."

Nói rồi, anh ta cẩn thận ló đầu ra nhìn, vừa đúng lúc nhìn thấy Chu Kỳ An và chuyên viên trang điểm rời đi.

Hành lang dài hẹp, bức tường hai bên treo ảnh các ngôi sao khiến không khí trở nên rùng rợn không rõ lý do. Giữa lối đi, bóng dáng gầy gò của người thanh niên thong thả rời đi cùng NPC, không để lộ chút lo lắng hay căng thẳng nào.

Nếu là người chơi,m y quá bình tĩnh, khiến người chơi nam lo lắng mím môi: "Người đó là ai vậy..."

......

Trước cửa công ty giải trí.

Vừa hoàn thành khóa huấn luyện bảo vệ, một đám người mặc đồng phục thống nhất, đứng xếp hàng ngay ngắn tại đây.

Đội trưởng bảo vệ bắt đầu huấn luyện:

"Nhớ kỹ, nhiệm vụ chính của các cậu là đảm bảo an toàn cho nghệ sĩ. Chiều nay có buổi biểu diễn đường phố, tuyệt đối không được xảy ra sai sót!"

Đang huấn luyện đầy nhiệt huyết, đội trưởng bảo vệ đột nhiên nhíu mày: "Này, cậu đang mơ mộng gì đấy?"

Người bị gọi tên đứng ở rìa hàng.

Bộ đồng phục đen thẳng tắp kết hợp với mái tóc màu nhạt tạo ra một sự đối lập hoàn hảo, lúc này tâm trạng của Thẩm Tri Ngật rõ ràng không tốt, toàn thân toát ra một luồng khí u ám, đến mức cả NPC bình thường cũng có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh.

"...Cái phó bản vớ vẩn gì đây?"

Anh híp mắt đầy nguy hiểm.

Không ngờ lại buộc phải tách điểm truyền tống của mình và Kỳ An ra.

Trong lúc đội trưởng bảo vệ la mắng, vốn dĩ đã bực mình, Thẩm Tri Ngật lạnh lùng liếc qua. Chỉ trong một khoảnh khắc, cả người và bóng của anh đột nhiên cứng lại.

Một đám thực tập sinh bị ép phải ăn mặc lộng lẫy vừa bước ra khỏi cửa công ty.

Chu Kỳ An hòa vào đám đông, hoàn toàn không để tâm đến lời nhảm nhí của người đàn ông trung niên khi đến tìm y. Y di chuyển tự do, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, dường như cảm nhận được điều gì đó đưa mắt về phía trước.

Khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Chu Kỳ An lập tức mỉm cười.

Thẩm Tri Ngật suýt bị nụ cười ấy làm tan chảy.

Kẹp tóc hình sừng hươu đáng yêu khiến người đối diện nhìn trẻ hơn vài tuổi, Chu Kỳ An mở to đôi mắt nhìn như hồn nhiên, hơi tò mò nhìn xung quanh.

Chuyên viên trang điểm không biết đã dùng cách nào, khiến đôi mắt ấy trông tròn trịa hơn, làm giảm bớt sắc bén vốn có của chúng. Trên chiếc mũi thon còn điểm một chấm đỏ nhỏ, má hơi được tô chút phấn hồng, làn da trắng lạnh trở nên hồng hào.

Lúc này, chiếc kẹp tóc hình quả dâu được gắn trên mái tóc xù, dưới ánh mặt trời cả người y trông giống như một chiếc bánh nhỏ.

...Chiếc bánh nhỏ có sừng hươu.

Yết hầu của Thẩm Tri Ngật nghi ngờ khẽ động.

Lòng yêu cái đẹp là chuyện bình thường, không ít nhân viên bảo vệ đều bị những thực tập sinh mới ra thu hút. Đội trưởng bảo vệ vì đứng quay lưng về phía cửa nên không biết tình hình phía sau, vẫn tiếp tục quát Thẩm Tri Ngật: "Này! Tôi đang nói, cậu có nghe không?"

Thẩm Tri Ngật không rời mắt khỏi phía trước, lần này anh thực sự trả lời câu hỏi, nhắc lại: "Là bảo vệ, phải đảm bảo an toàn cho nghệ sĩ."

Đội trưởng bảo vệ gật đầu, giọng cao tiếp tục hỏi: "Nếu gặp kẻ gây rối thì sao..."

"Giết hết."

"??"

Hôm nay nắng hơi gắt, Chu Kỳ An vừa bước ra không lâu, khuôn mặt đã đỏ ửng lên vì bị nắng chiếu.

Nhận ra điều này, ánh mắt Thẩm Tri Ngật đột nhiên trở nên đáng sợ: "Cấp cao của công ty cho phép nghệ sĩ biểu diễn dưới trời nắng nóng, làm tổn hại sức khỏe của họ, giết mấy người đó trước."

Đội trưởng đội bảo vệ: "!!!"

【Tác giả có lời muốn nói】

Một bản đóng vai ngắn ngọt ngào, khoảng bốn đến năm chương~