Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 182




Dù nhóm Thẩm Tri Ngật không đến, quỷ đánh tường sắp bị phá vỡ.

Bóng đen đến đã đẩy nhanh quá trình này, nó trực tiếp chui qua khe nứt.

Hiện trường có hai cổ vật đang bất động, nhưng từ sự nỗ lực cứu trợ của chàng sinh viên, không khó để nhận ra Chu Kỳ An bị mắc kẹt trong thế giới cổ vật của thành viên nào.

Bóng đen nắm lấy vết nứt, dùng bạo lực xé rách nó. Tấm chắn vốn đang cố gắng cầm cự ngay lập tức nổ tung như kính bị đánh vào lõi, vỡ tan tại chỗ.

Thẩm Tri Ngật lúc này đã đứng trước mặt cô gái trẻ, khí tức phát ra từ cơ thể anh còn kinh khủng hơn cả bóng đen.

Nửa thân núi phía dưới chiếu ra thêm bóng tối.

Anh nhìn thành viên Hội Săn Cá Voi như nhìn một vật chết, trên thực tế anh cũng hành động như vậy, trực tiếp ra tay giết chết cô gái.

Càng nhiều người, hiệu suất càng tăng lên.

Ở phía bên kia, Ứng Vũ đang đi về phía thành viên Hội Săn Cá Voi đang đứng trong rừng cây.

Người mặc áo choàng đỏ đứng một chỗ phán đoán rất chính xác.

Những NPC đóng vai cư dân thị trấn sau khi rời khỏi thị trấn sẽ bị hao tổn và giới hạn sức mạnh. Ban đầu trong thời gian tham quan cổ vật không được làm phiền, nhưng giờ đây quy tắc đã thay đổi, Ứng Vũ chỉ cần dùng thêm một chút thủ đoạn là có thể dễ dàng tiếp cận mục tiêu.

Còn về sếp, khi có người làm việc, hắn không thèm động đến một ngón tay, chỉ vuốt ve con chó săn, để gió thổi qua, tiện thể lau máu dính trên tay.

Con chó săn giận nhưng không dám sủa, không cảm thấy khí tức của Diên khiến nó bất an.

"Có người đến cứu rồi."

Sếp nhẹ nhàng giải thích, một câu nói khiến con chó săn dằn xuống lo lắng, rồi nói thêm: "Đến làm bảo vệ cho công ty bọn tao đi, phúc lợi rất tốt đấy."

Trước đây khi ở thị trấn, con chó săn thể hiện rất nhạy bén, chỉ với một ít thức ăn chó là đủ để mua chuộc nó, lại tiết kiệm được ba khoản tiền bảo hiểm và nghỉ cưới.

Con chó này, sinh ra là để đi làm.

"!!!"

Ký ức về Quỷ thị ùa về trong đầu, xương chó săn run lên khi nghe câu này.

Nó không màng tất cả, lao về phía trước vài bước, khi chạy ngang qua người phụ nữ trẻ. Ngực cô ả vừa bị Thẩm Tri Ngật khoét một lỗ máu lớn, dòng máu tanh tưởi bắn thẳng vào người nó.

Ngón tay nhợt nhạt của Thẩm Tri Ngật móc ra ngựa điêu khắc nhỏ từ trong cơ thể người phụ nữ, một phần hoa văn đã bắt đầu sụp đổ, khi bị bạo lực lấy ra, nó lại có thêm vài vết nứt mới. Móng ngựa cử động, dường như nó đang điên cuồng muốn trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Thẩm Tri Ngật, chui về chỗ cũ để hấp thụ máu thịt.

Người phụ nữ trẻ đứng đó giống như một bức tượng sứ, máu tươi phun ra, bị cưỡng ép lấy đi sinh vật cộng sinh từ ngực, khiến trái tim cô ả bị kéo ra.

Mí mắt nặng trĩu của cô ả cố gắng mở ra vài lần nhưng đều thất bại.

Cô ả giống như ngựa điêu khắc nhỏ, dường như đang cố gắng hết sức để có được thứ gì đó.

"Tim..." Người phụ nữ trẻ bắt đầu mất ý thức, tràn đầy chấp niệm mà lặp đi lặp lại từ này.

Cô ả muốn có được trái tim của Chu Kỳ An.

Một khi có được thứ ẩn trong cơ thể đối phương, dù là vết nứt hay vết thương, tất cả đều có thể phục hồi.

Trong mắt Thẩm Tri Ngật thoảng qua ghê tởm chán ghét, anh nhẹ nhàng siết chặt tay, toàn bộ quá trình được kiểm soát rất tốt, nửa thân ngựa điêu khắc nhỏ không sụp đổ hoàn toàn mà chỉ xuất hiện thêm nhiều vết nứt nhỏ, móng tay sắc nhọn đâm thủng bụng con ngựa.

Sau khi tạo thêm ba bốn chỗ sụp đổ như vậy, ngựa điêu khắc nhỏ đã bị đâm thủng khắp nơi.

Ánh sáng đỏ nhạt lóe lên một lần rồi biến mất hoàn toàn, cách đó khoảng hai đến ba mét, xuất hiện thêm một cái bóng.

Người thanh niên gần như quỳ một gối xuống đất, mái tóc dài rũ xuống, cả người đẫm mồ hôi, viền áo còn có vết cháy do tia lửa gây ra.

"Anh Chu..." Chàng sinh viên đứng bên cạnh đã chuẩn bị sẵn sàng để sử dụng kỹ năng điều trị trong tình trạng kiệt quệ, nhưng trạng thái của đối phương tốt hơn cậu tưởng nhiều.

Chu Kỳ An tạm thời không trả lời.

Bị mắc kẹt trong thế giới cổ vật, y liên tục ngắm sao băng, đôi mắt màu xanh giờ nhìn thấy gì cũng sáng lòa. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, khi thấy một bóng đen đầy máu đang trườn tới, y biết nhóm Thẩm Tri Ngật đã đến.

Cuối cùng cũng hồi phục được chút sức lực, Chu Kỳ An nhìn bảng giao diện:

"Tiến độ hiện tại 3/4."

Chỉ còn một món cổ vật cuối cùng cần tham quan trước khi đủ điều kiện mua quà lưu niệm từ Tịch Thực Quán.

Sau đó, y mở quyển sổ ghi chép phó bản, dường như đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu. Bàn tay bị trầy xước chưa lành hẳn, y dùng máu để gạch một đường chéo trên ngựa điêu khắc nhỏ.

Lại loại trừ thêm một ứng cử viên cho vị trí hội trưởng Hội Săn Cá Voi.

Gần như cùng lúc, Thẩm Tri Ngật cũng bước tới bên cạnh y, quỳ một chân xuống để đỡ y dậy, nhìn thấy nhiều vết trầy xước trên làn da trắng mịn, anh hơi nhíu mày.

"Tôi không sao." So với những lần trước khi bước vào thế giới cổ vật, lần này có thể coi là rất suôn sẻ.

Chu Kỳ An chưa kịp nói hết câu thì tay đã bị nắm lấy.

Y kinh ngạc ngước lên.

Thẩm Tri Ngật không nói gì, dùng ngón tay thay cho bút, chỉ là lần này anh dùng máu của thành viên Hội Săn Cá Voi.

Nắm lấy tay Chu Kỳ An, Thẩm Tri Ngật từ từ gạch một đường qua hai cái tên khác: "Giấy vàng," , "Khóa trường mệnh."

Đây là hai món cổ vật mà họ vừa giết được từ hai thành viên Hội Săn Cá Voi tại thị trấn.

Tư thế của cả hai lúc này quá mức thân mật, trong mắt người ngoài, hai người trông thật hài hòa.

Như Diêm Vương gọi tên, còn quyển sổ ghi chép phó bản chính là sổ sinh tử. Bất cứ cổ vật nào có tên bị gạch đi bằng vết máu đều sẽ được Diêm Vương thu về địa phủ.

Bên rừng cây bùng lên ánh sáng đỏ, bên Ứng Vũ cũng đã có kết quả, Thẩm Tri Ngật chỉ nhìn một cái, lập tức nhận ra bản chất của cổ vật qua ánh sáng đỏ kỳ lạ.

Anh cúi đầu, rồi vạch một đường đỏ trên chiếc hũ đồng nhỏ.

Bên cạnh, vẻ mặt người mặc áo choàng đỏ kỳ quái, trước đó cô ta còn cùng những người khác cười nhạo quyển sổ ghi chép của Thẩm Tri Ngật, khi ấy ai cũng nghĩ nó giống như vẽ mấy con giòi.

Giờ cô ta không còn cười nổi nữa.

Đây hoàn toàn là một cuốn sổ sinh tử.

Chu Kỳ An lại càng thích cuốn sổ này, hưng phấn trong đôi mắt khiến ánh mắt y lóe lên tia máu chỉ có ở những kẻ ác độc, toàn bộ đường nét trên khuôn mặt y trở nên sắc bén.

Người mặc áo choàng đỏ không thể không lùi lại một bước.

Người này còn nguy hiểm hơn người kia, đúng với câu "trời sinh một cặp."

"Kim châm, áo giáp sắt, mặt dây chuyền răng, hạt gạo mô phỏng ngọc bích, khóa đồng mạ vàng, và mặt nạ vàng thần điểu..." Chu Kỳ An nhìn những món cổ vật còn lại, thở dài nói: "Sáu sinh mạng quý giá này, không biết khi nào sẽ mất đi đây."

Ánh mắt y bỗng chốc lóe lên tia máu: "Hội trưởng Hội Săn Cá Voi à, không biết cổ vật mà hắn cấy ghép sẽ là cái nào trong số này?"

Thẩm Tri Ngật không nói rõ, có vẻ như con cá mà họ câu được hôm nay không phải là hội trưởng.

Như thể biết được Chu Kỳ An đang nghĩ gì, Thẩm Tri Ngật nói về những gì đã xảy ra ở thị trấn: "Đã xác định được phạm vi nơi ở, trong vài căn nhà ở cuối con đường phía nam."

Từ chỗ Lý Vân bị chặn lại, đi thêm phía trước cũng chỉ có bảy tám căn nhà nữa. Trò chơi có giới hạn ở điểm này, khi anh cố gắng khai thác thêm thông tin từ các thành viên trong Hội, đều thất bại.

Ứng Vũ đã tra tấn một người ở sau núi, khai thác được một thông tin bổ ích.

Chu Kỳ An nhướng mày.

Anh chắc chắn đó là do Ứng Vũ tra tấn?

Thẩm Tri Ngật vẫn bình tĩnh tiếp tục nói, "Không thể tùy ý đổi nhà của các cổ vật."

Chu Kỳ An thực ra đã đoán được quy tắc này, nếu không thì người đầu dê cũng không cần phải dẫn mình đến nhà khác, chỉ cần cho cô gái và người phụ nữ điên đổi chỗ ở là đã có thể đạt được hiệu quả bất ngờ.

"Hắn không thể dễ dàng thay đổi nơi ở là một điều tốt. Nhưng nếu phải tìm từng căn nhà một, nguy hiểm quá cao, chúng ta phải tìm cách khóa mục tiêu ngay lập tức."

Thẩm Tri Ngật gật đầu: "Đừng đi thăm dò một mình, khu vực đó..."

Anh híp mắt lại: "Tôi có cảm giác có thứ gì đó bị cấm."

Không loại trừ khả năng người của Hội Săn Cá Voi đã để lại bẫy ngầm.

"Còn tư cách vào kho tài nguyên dữ liệu thì sao?"

Thẩm Tri Ngật đáp: "Đã lấy được. Thị Trấn Mặc không thể nói chuyện, nhưng khi Ứng Vũ tra tấn một người ở sau núi, phát hiện việc tố giác thân phận của kẻ trộm cổ vật cũng có thể kích hoạt nhiệm vụ ẩn."

Khi hai người đang nói chuyện, Ứng Vũ, người mà Thẩm Tri Ngật nói là thích tra tấn người khác, đã bước tới, trên tay cầm một chiếc bình đồng nhỏ chưa đầy hai centimet.

Chiếc bình đồng nhỏ chứa đầy máu thịt, giống như ngựa điêu khắc nhỏ, đã bị lôi ra khỏi cơ thể cùng với da thịt.

Con chó săn ban đầu định lao về phía Diên cuối cùng cũng thoát khỏi thế giới cổ vật, nhưng lại bị sếp chặn lại giữa chừng. Sếp dắt con chó to đến bên cạnh Ứng Vũ, vỗ nhẹ lên bộ lông mượt mà: "Lãnh đạo, đây là cái khăn lau tay."

Chó săn: "..."

Thà chết cũng không làm việc cho công ty này!

Ứng Vũ bình thản từ chối lời đề nghị, lấy khăn giấy từ trong ba lô của mình ra.

Con chó săn trốn về phía chủ nhân của mình.

Diên vuốt ve con chó săn vừa lao tới, một ống tay áo của em đã bị rách, nếu không thoát ra kịp, có lẽ em đã mất một cánh tay. Vừa thoát khỏi thế giới cổ vật, ngay lập tức lại bị kéo vào một thế giới cổ vật khác, mà lần này không có con chó săn ở bên, cảm giác không dễ chịu.

Nhưng em nhanh chóng bình tĩnh lại.

Lần trước đã cập nhật thông tin về khóa trường mệnh, với số người hiện tại của họ, vừa đủ để cập nhật hết thông tin về các cổ vật còn lại.

Chu Kỳ An ngẩng đầu tắm mình dưới ánh nắng: "Lợi thế về số lượng người, cuối cùng cũng đến lượt tôi!"

Quả nhiên, sống lâu trong trò chơi thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Trước đây y toàn lấy ít thắng nhiều, bây giờ... trong cuốn sổ ghi chép của Thẩm Tri Ngật, chỉ thống kê những cổ vật bị mất tích thích hợp để cấy ghép, không đồng nghĩa với việc tất cả đều là thành viên của Hội Săn Cá Voi.

Điều này có nghĩa là, ngay cả khi tính cả hội trưởng của hội, số lượng người của Hội Săn Cá Voi tối đa cũng chỉ có sáu người, có thể còn ít hơn.

Còn phía y thì...

Bảy người và một chó!

Chu Kỳ An bất ngờ nhìn về phía Ứng Vũ, hạ giọng hỏi: "Có đạo cụ thế mạng không?"

Ứng Vũ khẽ gật đầu: "Có một cái."

Vậy là tám người và một chó!

Chu Kỳ An: "Haha!"

"..."

·

Thời gian lãng phí trên con đường nhỏ đã quá nhiều, cả nhóm tiếp tục đi trong tiếng cười kỳ lạ, chẳng mấy chốc đã thuận lợi đến nơi.

Dưới gốc cây lớn bên ngoài bảo tàng im lặng, người đầu dê đang đứng cạnh xe dê.

Vừa nhìn thấy Chu Kỳ An, ánh mắt nó lộ rõ thèm thuồng và tiếc nuối, đêm qua không thể lấy mạng đối phương, nhưng không sao, tối nay nó sẽ tìm cho thanh niên một nơi tốt hơn.

Chàng sinh viên không khỏi quay đầu lại.

Anh Chu của cậu luôn tìm cách báo thù, nhưng người đầu dê dường như không có điểm yếu.

Thứ nhất, người đầu dê không có xe.

Thứ hai, người đầu dê không có xe.

Các khía cạnh khác, người chơi cũng không thể gây ra bao nhiêu sát thương cho nhân viên.

Bị coi như thức ăn, Chu Kỳ An bình tĩnh đến bất ngờ, thậm chí không nhổ một bãi nước bọt, chỉ đi thẳng không nhìn.

Sự bình tĩnh này khiến những người quen biết y cảm thấy một dự cảm không lành.

Khi bước qua ngưỡng cửa, Diên chủ động lên tiếng chuyển hướng sự chú ý của Chu Kỳ An: "Bây giờ chỉ còn lại một vấn đề cuối cùng, nếu như những người còn lại của Hội Săn Cá Voi chọn ẩn mình thì sao?"

Trước đây hoặc là do thiết kế cố ý, khiến các thành viên của hội ẩn trong người chơi tự lộ diện, hoặc đối phương tự tìm đến họ. Một khi những kẻ này tạm thời ngừng tay, dù họ có nắm được điểm yếu, cũng không có cơ hội sử dụng.

Người mặc áo choàng đỏ hiểu rõ bản chất con người hơn, cười nhạt nói: "Chỉ cần chờ thôi, nếu bọn họ có thể kiềm chế không ra tay thì mới lạ."

Không ai có thể chịu nổi cái gọi là chi phí chìm.

Đã mất nhiều thành viên như vậy, nếu Chu Kỳ An thành công vượt qua cửa ải, e rằng sau này bọn họ không còn cơ hội làm gì nữa.

Ai ngờ Chu Kỳ An đột nhiên lên tiếng: "Không cần chờ."

Y luôn nhìn chằm chằm vào sân.

Trong sân có không ít người chơi, phần lớn đều có vẻ mệt mỏi, đối phó với xác chết trong giếng đêm qua cũng không phải là việc dễ dàng. Chu Kỳ An nhìn lướt qua họ, cuối cùng dừng lại ở Nhật Thăng Điệt ở vị trí trung tâm.

"Trong sáu cổ vật còn lại, mọi người nghĩ hội trưởng Hội Săn Cá Voi sẽ không bao giờ cấy ghép cái nào?"

Những người khác không chắc chắn, cuối cùng chỉ có Thẩm Tri Ngật và Ứng Vũ trả lời y, cả hai người đều có cùng quan điểm: áo giáp sắt.

Chu Kỳ An rõ ràng cũng nghĩ như vậy: "Áo giáp nặng, cộng sinh lâu dài sẽ gây ra gánh nặng lớn cho cơ thể."

So với điều này, thậm chí bộ áo cưới của Hạ Dương còn thích hợp để cấy ghép hơn."

"Tôi vào Nhật Điệt Quán một chuyến, chút nữa gặp ở kho tài nguyên dữ liệu. Đừng cập nhật thông tin về áo giáp sắt trước."

Nói xong, y nhanh chân đi về hướng Nhật Điệt Quán.

Người mặc áo choàng đỏ cau mày: "Tới Nhật Điệt Quán làm gì?"

Phạm vi trấn yểm ma quỷ của Nhật Điệt Quán không bao gồm các cổ vật.

Thẩm Tri Ngật nhìn theo hướng Chu Kỳ An rời đi, hình như nghĩ ra cái gì, trong mắt lóe lên chút suy nghĩ, ngay sau đó không nhịn được chuyển thành thưởng thức.

"Trước hết chúng ta đi tới kho tài nguyên dữ liệu đã."

Mỗi lần cập nhật thông tin một cổ vật phải cách nhau mười phút, cập nhật hết cũng mất gần một giờ đồng hồ.

Những người khác cũng không dành quá nhiều thời gian để tìm hiểu ý đồ của Chu Kỳ An, dù gì khi y quay lại thì mọi thứ sẽ được làm rõ.

...

Nhật Điệt Quán.

Đây là lần đầu tiên Chu Kỳ An tới khu này. Không giống như hai khu khác, bầu không khí bên trong rất trang nghiêm, phát ra một loại uy nghi tự nhiên.

Vì yêu cầu khi tới khu này là phải mang theo cổ vật để bắt quỷ, nên khi chưa thuê được cổ vật, người chơi không bị bắt buộc phải vào tham quan. Trong khu này cũng không có tấm bình phong che chắn, có thể tùy ý lại gần quan sát.

Nhìn qua một lượt, rất nhiều tủ trưng bày đã trống trơn, vì đã bị người chơi khác thuê mất. Các pháp khí còn lại thì đủ mọi loại hình, từ những món đơn giản nhỏ gọn như chuỗi hạt gỗ, cho đến những món hiếm gặp như cây trượng hàng ma Kim Cương.

Chu Kỳ An lần lượt xem từng món, từ tầng một đến tầng hai, gần như đã đọc hết mọi thông tin các cổ vật. Cuối cùng, bước chân y dừng lại ở một khu trưng bày trống trải. Dựa vào kích thước khu vực trống, có lẽ nơi đây từng trưng bày một cổ vật khá lớn.

Hiện tại, khu trưng bày chỉ còn lại một tấm biển giới thiệu về cổ vật, nhưng chính cổ vật đã bị người chơi khác thuê đi mất.

"Mấy ngày qua, không ngờ lại không ai phát hiện ra điều bất thường." Chu Kỳ An lắc đầu.

Trong tình huống bình thường, người chơi không thể nào chọn một món quá to như vậy, vì không tiện mang theo.

Cổ vật lớn không còn ở trong khu, chuyện này rõ ràng không phù hợp với lẽ thường.

Chu Kỳ An đứng ở đó, tầm mắt dừng lại trên tấm biển giới thiệu cổ vật, khóe miệng hiện lên nụ cười: "Tìm thấy rồi."

【GJ-0041: Quan tài máu】

Quan tài của Triệu Mặc, Vương gia Trấn Bắc triều Triệu. Năm X32 công nguyên, Triệu Mặc mưu phản thất bại, hoàng đế đã bắt ông ta mặc chiếc áo máu may bằng chỉ vàng..."

Y đọc đi đọc lại ba lần, không bỏ sót chữ nào, còn kỹ lưỡng hơn khi đọc thông tin của bất cứ cổ vật nào trước đây.

Sau khi đã ghi nhớ toàn bộ thông tin, Chu Kỳ An chậm rãi quay người rời đi.

Khi y bước xuống lầu, ánh mặt trời chiếu sáng khu vực trống ấy.

Trên bề mặt tấm biển giới thiệu cổ vật, loạng quạng hiện lên một hình bóng quan tài như có như không. Xích sắt và các lá bùa giấy bao quanh chặt lấy chiếc quan tài, dưới ánh mặt trời, tấm biển giới thiệu còn có chút tà khí.

...

Kho tài nguyên dữ liệu.

Khác với Nhật Điệt Quán, đây là một không gian bí mật đặc biệt, nơi mà ánh sáng mặt trời không bao giờ chiếu tới, chỉ có ánh sáng màn hình máy tính chiếu ra những vùng tối báo hiệu một tai họa.

Cửa kho tài nguyên dữ liệu một lần nữa được mở ra, chàng sinh viên đang chuẩn bị nhập mã sử dụng chợt sững người khi nhìn thấy người đến.

Nhanh vậy sao?

Cậu tưởng anh Chu đi giết người đốt nhà gì đó, ít ra cũng phải mất một khoảng thời gian mới gặp lại chứ.

Chu Kỳ An vẫn ăn mặc gọn gàng, không có dấu hiệu mệt mỏi, bước chân nhẹ nhàng đến nơi.

Trạng thái như thế này chứng minh y chỉ thực sự đi dạo quanh khu khác, không làm điều gì quá đáng.

Vừa đi Chu Kỳ An vừa nói: "Tôi làm trước."

Trong lòng chàng sinh viên thấy khó hiểu.

Ảo giác chăng?

Dưới ánh sáng mờ ảo, tinh quái giấu kín trong ánh mắt, nụ cười nhẹ nơi khóe miệng, khiến người ta cảm thấy anh Chu còn tàn ác hơn cả người đầu dee máu lạnh buổi sáng.

Đang suy nghĩ miên man, Chu Kỳ An đã bắt đầu nhập mã. Do mã số rất lạ, chàng sinh viên hỏi theo thói quen: "Đây cũng là đồ giả à?"

Chu Kỳ An đáp: "Cổ vật thật."

Mọi người xung quanh đều tỏ ra ngạc nhiên.

Chàng sinh viên ngơ ngẩn: "Không phải khi nhập thông tin cổ vật thật vào kho tài nguyên dữ liệu thì sẽ bị cổ vật trả thù sao?"

Màn hình máy tính bất ngờ xuất hiện chữ máu:

【Bạn có muốn cập nhật thông tin mới nhất về cổ vật này không?】

"Lưu ý nhỏ, nếu phán đoán sai, bạn sẽ bị cổ vật trả thù, vui lòng cẩn thận!"

Chu Kỳ An 'ừ' một tiếng, sau đó nhấn nút Enter.

【Cập nhật hoàn tất】.

Những người khác nhìn y với vẻ mặt khó hiểu, quả thực không một chút do dự.

Lúc này, Chu Kỳ An mới trả lời câu hỏi của chabgf sinh viên, lần hiếm hoi đùa thêm một câu kèm theo nháy mắt: "Cổ vật thật tạm thời chưa kịp đuổi theo đâu, nhưng sau đó thì chưa chắc."

Dường như để phù hợp với lời y nói, trong vài phút sau khi cập nhật thông tin, không hề có tiếng cảnh báo, cũng không có cổ vật nào tiến hành trả thù.

Cả kho tài nguyên dữ liệu đều trở lại màn hình nhập thông tin của máy tính.

Mọi thứ đều rất yên bình.

Giống như chưa có gì xảy ra.

Đến lúc này, Chu Kỳ An hoàn toàn chắc chắn về phán đoán của mình.

Mọi người cũng nhận thức được cổ vật vừa được cập nhật có lẽ không giống với những cổ vật khác, có một đặc biệt nào đó.

Sếp dường như nghĩ ra cái gì, nheo mắt nhìn sang.

Chu Kỳ An lại quay qua nói với những người khác: "Số lượng đối phương giảm đáng kể rồi."

Y bình tĩnh nói về kế hoạch tiếp theo, từng câu chữ đều hướng tới mục tiêu chủ đạo: phản công.

——————

Góc độ của mặt trời hơi lệch đi một chút.

Người đầu dê cảm thấy có cái gì không đúng, hôm qua vào giờ này, viện bảo tàng không yên tĩnh như bây giờ.

Để chắc chắn, nó quyết định qua đó xem thử.

Nhưng khi người đầu dê xuất hiện trong sân, nó chỉ thấy một mình Chu Kỳ An, các đồng đội của y đều biến mất. Y đang ngồi một mình bên giếng, bàn tay trắng nhợt khẽ làm sóng nước, trông như đang bắt cá chơi đùa.

Người đầu dê lộ ra cảnh giác, đứng gần giếng, đây là đang chờ để cướp đồng xu giới hạn?

Nhưng nhanh chóng, ánh mắt nó bị hút chặt vào ngực người thanh niên.

Bây giờ Chu Kỳ An trông giống như một chỉ huy cô đơn, nếu gặp nguy hiểm đến tính mạng, nó hoàn toàn có thể tìm cách hái quả ngọt.

Chiếc lưỡi dày với những cái gai nhỏ liếm qua môi, người đầu dê không ngừng nhìn vào Chu Kỳ An, thứ được giấu kín trong cơ thể kia chỉ riêng hơi thở cũng đã mang lại một hương vị mờ ảo, đầy kích thích.

Nó không dám tưởng tượng, nếu có được, mình sẽ hạnh phúc như thế nào.

Chu Kỳ An nhìn vào bóng mình dưới nước, âm thầm nở một nụ cười.