Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 163




Nhìn miếng thịt được đưa đến tận miệng, khóe môi đỏ sẫm của Tư tiên sinh co lại một chút.

Ngay khi Chu Kỳ An thoát ra khỏi giấc mơ, y đã cảm nhận được.

Âm thanh lớn từ khu điều chế, tiếng nổ quen thuộc và khói đen len lỏi qua khe cửa. Không cần nghĩ cũng biết đã có chuyện xảy ra.

Ban đầu, Tư tiên sinh có chút vui vẻ. Trước khi phó bản kết thúc, mọi hành động phá hoại chuồng lớn hay cánh đồng hoa đều cho hắn quyền tiêu diệt mối nguy hiểm.

Tuy nhiên, hắn nhanh chóng phát hiện quy tắc khống chế vẫn còn, nghĩa là cánh đồng hoa chưa bị phá hủy.

Lúc đang thất vọng, Chu Kỳ An bất ngờ lao ra, mang theo miếng thịt Thái Tuế mà hắn đã thèm muốn từ lâu.

Bánh thịt từ trên trời rơi xuống, không khác gì như thế.

Đôi mắt đỏ ngầu ác độc của con thỏ nhìn về phía tiến sĩ Z đang đuổi theo phía sau. Trong khi đuổi theo, tứ chi người phụ nữ vặn vẹo, trực tiếp giật xuống khuôn mặt đầy máu không nghe lời, rồi nhét vào miệng.

Miệng của bà ta nhỏ, rất đỏ, nhưng lại giống như một hố sâu không đáy, có thể nuốt trọn khuôn mặt chỉ trong một nháy mắt.

Một khuôn mặt, hai khuôn mặt...

Ảnh hưởng của thịt Thái Tuế trong thực tế càng khủng khiếp, khuôn mặt đẫm máu sợ người phụ nữ nhưng không cưỡng lại được lòng tham, vẫn cố gắng bay lên để chia phần.

Người phụ nữ chỉ cần giật một cái, hút một cái.

Một chuỗi động tác trơn tru như nước chảy máy trôi, không bao lâu nữa những khuôn mặt này sẽ trở thành bữa ăn của bà ta. Khi những khuôn mặt bị nuốt hết...

Người tiếp theo sẽ là Chu Kỳ An.

Tư tiên sinh nhìn miếng thịt Thái Tuế mà Chu Kỳ An đưa ra, chuẩn bị cầm lấy ngồi xuống cạnh bờ ruộng, vừa ăn vừa xem.

Bàn tay to vươn ra, trong ánh mắt rũ xuống của Chu Kỳ An lóe lên một tia sáng không rõ.

Rõ ràng một giây trước miếng thịt Thái Tuế đã được đưa ra, nhưng ngay sau đó, Chu Kỳ An như thể đổi ý, bất ngờ lao tới cắn miếng thịt như một con hổ đói. Đồng thời, y nắm chặt thánh khí, cây gậy sắc nhọn lao thẳng vào Tư tiên sinh.

Hai mắt Tư tiên sinh trừng lớn.

Hoàn toàn mất lý trí rồi sao?

Chỉ cần có một chút lý trí cũng không dám công khai sử dụng thánh khí tiêu hao máu ở khu ICU này.

Hay là cậu ta giả vờ?

Tư tiên sinh chăm chú nhìn Chu Kỳ An.

Nhìn thấy người thanh niên cúi đầu cắn chặt miếng thịt Thái Tuế, hắn không còn nghĩ ngợi nhiều.

Có những việc không cần đánh cược, huống hồ chẳng ai có thể cưỡng lại cám dỗ của thịt Thái Tuế. Tư tiên sinh mạo hiểm bị đâm, cướp lấy miếng thịt, tránh đêm dài lắm mộng. Cái miệng đỏ ba cánh khủng khiếp mở ra.

Khả năng nuốt của cái miệng này còn mạnh hơn cả người phụ nữ. Miếng thịt biến mất chỉ trong một nháy mắt khi miệng đóng.

Cơn đau dự kiến không đến.

Chu Kỳ An đứng yên, tay trống rỗng, rõ ràng đã thu lại thánh khí.

Lúc này, khóe môi y cong lên còn hơn ba cánh miệng: "Cảm ơn nhé."

Niềm vui khi nuốt thịt Thái Tuế còn chưa tới, thậm chí chưa kịp sinh ra, Tư tiên sinh đã thấy lòng mình thắt lại.

Lại bị thằng nhóc này tính kế!

Chu Kỳ An đã chuẩn bị từ trước, nhanh nhẹn lấy ra loa phóng thanh, chỉ vào Tư tiên sinh hét lên với người phụ nữ đang điên cuồng lao tới: "Ông ta ăn rồi, ông ta ăn rồi!"

Kích động như thể vừa thông báo tin vui.

Khóe miệng Tư tiên sinh còn dính thịt, trong khi nhìn rõ ràng hắn đã nuốt miếng thịt Thái Tuế, người phụ nữ đi với tốc độ nhanh chưa từng thấy.

Dưới cái nhìn ác độc của con thỏ, Chu Kỳ An vừa nói vừa lùi lại: "Bây giờ mà mổ bụng ra, vẫn còn cơ hội lấy lại thịt!"

Y không sợ chọc giận Tư tiên sinh, một khi đối phương mất lý trí ra tay phạm quy, y có thể chính thức sử dụng thánh khí.

Biết đâu sau này còn được bồi thường từ trò chơi.

Khi người phụ nữ đến gần, Tư tiên sinh vừa nuốt xong miếng thịt Thái Tuế, cơ thể tỏa ra những tia sáng đen kỳ lạ, chiếc lưỡi tham lam liếm một cái, không để lại chút thịt thừa nào.

Nhưng thịt trên cơ thể Tư tiên sinh bắt đầu cử động, giống như tiến sĩ Z, những miếng thịt này như sống lại, từng tấc da thịt phát ra sức mạnh khủng khiếp.

"Hương vị không tệ." Tư tiên sinh phát ra tiếng cười kỳ dị.

Đôi mắt hắn pha loãng sắc đỏ, trong con ngươi xuất hiện vài đường vân đen. Ánh sáng từ chuồng lớn phản chiếu, cảnh tượng trở nên rùng rợn.

Chu Kỳ An cẩn thận lùi lại.

"Miếng thịt Thái Tuế này quá tà ác."

Càng kinh tởm hơn nữa là hệ thống vẫn tiếp tục dụ người chơi ăn nó.

Chỉ cần nghĩ một chút, ai cũng biết món này không dễ nuốt. Nếu dễ dàng như vậy, tiến sĩ Z đã ăn sạch từ lâu rồi, chứ không phải chỉ dám thử chút ít như vậy.

Y không khỏi nhớ lại mẹ mình trong giấc mơ.

Cũng là ăn thịt Thái Tuế, nhưng tại sao Thái Tuế trong giấc mơ lại "sạch sẽ" hơn nhỉ?

Miếng thịt mẹ và sếp ăn đến từ đâu?

Một loạt âm thanh bánh xe trượt nhanh ma sát mặt đất vang lên, khiến Chu Kỳ An không có thời gian suy nghĩ.

Vài nhân viên y tế đang đẩy cáng cấp cứu về phía chuồng lớn.

"Chuyện gì xảy ra?" Thấy cửa chuồng lớn mở có bệnh nhân mặc đồ bệnh viện đứng gần đó, một bác sĩ lập tức tiến đến chất vấn Tư tiên sinh.

"Chu, anh Chu." Người nằm trên cáng, mặt đầy máu, rên rỉ yếu ớt như con thú con. Đó không ai khác chính là chàng sinh viên.

Với kỹ năng tệ hại của mình, cho dù có dụ được một bệnh nhân tương đối yếu, chàng sinh viên vẫn nhanh chóng bị bắt. Vì cậu trước đây đã từng trốn ra khỏi chuồng lớn, nên không bị đưa trở lại phòng ICU để nuôi dưỡng, mà bị đưa thẳng về chuồng lớn.

Chu Kỳ An nhìn thấy mà mắt giật giật.

Dù trong màn chơi này, chàng sinh viên không còn may mắn như trước, nhưng trong những khoảnh khắc sống còn, cậu vẫn còn chút may mắn.

Thật không ngờ cậu lại xuất hiện hợp lý đến vậy trước mặt mình!

Một bác sĩ khác mang theo nụ cười lạnh lẽo nhìn về phía Chu Kỳ An: "Thật không ngờ lại có người dám trốn vào khu chăm sóc đặc biệt."

Gã cao lớn, đầu rất to, khi tiến gần, cổ dường như không thể chịu được sức nặng của đầu, kéo dài ra ngay lập tức.

Một cái đầu đáng sợ mềm nhũn rủ xuống trước mặt Chu Kỳ An, đánh giá nói: "Chắc hẳn là nguyên liệu tốt."

Chu Kỳ An cúi đầu, không nhìn đối phương, cũng không có hành động phòng thủ nào, dường như đang âm thầm chờ đợi điều gì đó.

Thấy y không nhúc nhích, người cổ dài càng trở nên kiêu ngạo. Khi gã chuẩn bị hành động tiếp, vị bác sĩ đi hỏi tội nhận ra tiến sĩ Z, kinh ngạc gọi tên: "Tiến sĩ?"

Tiếng gọi này thu hút sự chú ý của những người khác, bao gồm cả người cổ dài, tất cả đều quay lại nhìn phía sau.

Gần như ngay lập tức, một bác sĩ gần tiến sĩ Z thét lên đau đớn: "Aaa!"

Người phụ nữ trực tiếp cắn một miếng thịt trên má của gã ta.

"Má của tôi—"

Chữ cuối cùng gần như bị nuốt mất do miệng bị cắn.

Gương mặt của bác sĩ bị nhai nát, cảnh tượng đột ngột khiến các nhân viên y tế khác bên cạnh xe cấp cứu sững sờ.

Chu Kỳ An nhân cơ hội tiến lại gần, kéo chàng sinh viên chạy đi.

"Đói quá."

Tiến sĩ Z chọn ở trong giấc mơ không phải là không có lý do, lý do mà Chu Kỳ An hoàn toàn có thể đoán ra: đó là tham ăn.

Tất cả quái vật đều có cơn thèm ăn vô cùng mãnh liệt, tiến sĩ Z cũng không ngoại lệ. Trước đây, mụ có thể kiềm chế là nhờ ở trong giấc mơ.

Giờ đây, khi từ bỏ điều trị trong giấc mơ, có lẽ bất cứ thứ gì cũng trở thành đồ ăn trong mắt mụ.

"Còn không chạy đi?"

Thấy một nhân viên y tế đang có ý định tấn công mình, Chu Kỳ An lớn tiếng: "Không thấy tiến sĩ của các người đang ăn người sao!"

Mùi máu tanh lan tỏa trong không khí, sau khi hấp thụ một chút năng lượng từ bác sĩ, tiến sĩ Z lại lao về phía Tư tiên sinh.

"Đánh đi, đánh đến chết cũng được."

Cá voi thật sự chẳng bao giờ quay đầu nhìn sóng thần, Chu Kỳ An kéo theo chàng sinh viên chạy thục mạng về phía trước.

Hệ thống liên tục dụ dỗ y ăn thịt Thái Tuế, âm thanh lại vang lên:

【Chúc mừng bạn đã phong ấn trái tim (Mặt trời) của bệnh viện Hoa Anh Thảo】

【Hãy tiếp tục cố gắng, giết chết tiến sĩ Z】

Ánh mắt Chu Kỳ An trầm xuống.

Âm thanh thông báo của phó bản năm sao rưỡi không còn dáng vẻ máy móc như trước, mà mang theo kích động rõ rệt.

Tham gia vào trận chiến lúc này chỉ có nghĩa là tự sát.

Y tiếp tục tăng tốc.

Khi đi qua đại sảnh, phía trước có nhiều nhân viên đang đi lại, trông như những xác sống bị kinh động, nhưng hành động hiện tại của bọn chúng rất chậm chạp.

Sau khi mất đi mặt trời, bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.

Các NPC của bệnh viện Hoa Anh Thảo dường như bị rút đit một phần sức mạnh, uể oải ỉu xìu chỉ dựa vào ý thức bản năng để tiến về phía hai người.

Với tốc độ này, Chu Kỳ An hoàn toàn có thể đối phó. Nếu không phải vì mang theo chàng sinh viên, y thậm chí có thể vượt qua rào cản này ngay từ đầu.

Chàng sinh viên hồi phục khá chậm, vừa sử dụng kỹ năng hồi phục, vừa nói: "Những người khác, ở... ở tầng dưới."

Khu vực hoạt động bên ngoài khá rộng, theo kế hoạch đã thỏa thuận trước, người chơi sẽ cố gắng dẫn bệnh nhân ra ngoài.

Một bóng người mặc đồ công sở chắn trước mặt.

Tránh né, lao lên, không còn cách nào khác, Chu Kỳ An vung chàng sinh viên lên: "Đạp!"

"?"

Chàng sinh viên đang trong trạng thái mệt mỏi, theo phản xạ đạp nhẹ vào người chắn đường.

NPC lùi lại nửa bước.

Chu Kỳ An tiếp tục chạy, suốt quá trình chỉ sử dụng một tay, sức mạnh và cân bằng của y khiến chàng sinh viên nghi ngờ cánh tay thật sự đã tiến hóa thành thép.

Đi qua trung tâm của đại sảnh, khu vực thang máy chìm trong bóng tối mịt mù. Tay trái y liên tục nhấn nút gọi thang máy, trong khi chờ thang máy, y để lụa trắng bên ngoài, ngay khi có NPC đến gần, lập tức siết chặt và tiêu diệt.

Tiếng thang máy kêu vang lên:

"Ding... ding..."

Lần này, vận may của Chu Kỳ An thực sự đã đến.

Cuộc chiến ác liệt bên khu chuồng lớn đã ảnh hưởng đến cánh đồng hoa, tiếng còi báo động vang lên chói tai, tất cả NPC đều đổ xô về khu điều chế thuốc. Mất đi nguồn dinh dưỡng từ thịt Thái Tuế, họ thể hiện hoàn hảo trạng thái cơ thể như bị rút cạn sức lực, cảnh tượng khi tất cả di chuyển cùng lúc trông có chút hài hước.

Cửa thang máy mở ra, Chu Kỳ An nhanh chóng bước vào, nhấn nút điều khiển xuống tầng một.

Khi chắc chắn thang máy đang từ từ di chuyển xuống, Chu Kỳ An thở phào nhẹ nhõm, tiện tay buông chàng sinh viên ra. Toàn thân y dựa vào vách thang máy, không có chỗ nào từ đầu đến chân là không đau.

Đầu óc y vẫn còn hơi mơ màng, đưa tay sờ trán, lòng bàn tay bị nóng đỏ lên.

Chàng sinh viên cũng nhận ra tình trạng của y không ổn.

Làn da nhợt nhạt xuất hiện một sắc đỏ nhạt không tự nhiên, tần suất chớp mắt chậm hơn bình thường rất nhiều, trong đôi mắt xanh không giấu được sự mệt mỏi.

Mái tóc dài vốn mềm mại giờ đây ướt đẫm mồ hôi, yếu ớt rũ xuống vai.

Trên xương quai xanh, vết cào của tiến sĩ Z trước đó đã bắt đầu thâm đen thối rữa.

"Anh Chu! Anh..."

Chu Kỳ An giơ tay ra hiệu ngăn lại, bất kỳ âm thanh nào cũng khiến y cảm thấy ồn ào.

Y hiểu rõ hơn ai hết rằng mình đã bị nhiễm bệnh, cảm giác ngứa ngáy trong cơ thể khiến y cảm thấy bị phân thây là một sự giải thoát.

"Dịch chiết."

Ứng Vũ trước đó đã chia cho mỗi người một ít dịch chiết, chắc chàng sinh viên vẫn còn.

Cậu vội vàng đưa cho y.

Chất lỏng ngọt lịm chảy qua cổ họng, cảm giác ngứa ngáy trong cơ thể dần dịu đi đôi chút.

Chu Kỳ An lấy lại tinh thần.

Cửa thang máy vừa mở ra, từ đây nhìn ra ngoài, thế giới chìm trong bóng tối, mất đi mặt trời, tia nhiệt cuối cùng cũng biến mất theo.

Nhiệt độ trong không khí rất thấp, lạnh đến nỗi khiến người ta không ngừng run rẩy, cây cối xung quanh nhanh chóng héo úa.

Trong bóng tối không thấy rõ thứ gì, chỉ có ánh sáng trắng lạnh lẽo từ bệnh viện là nổi bật nhất.

Vị trí của các người chơi khác rất dễ tìm, hầu hết họ đều tập trung gần khu nội trú hoặc khu khám bệnh, nơi mà ánh sáng vẫn còn chiếu tới một chút.

Chu Kỳ An nhắm đến khu vực có ánh sáng, hít một hơi sâu, dẫn chàng sinh viên chạy ra ngoài, chính xác hơn là lao ra ngoài.

Lấy chiếc loa phóng thanh ra, sau khi chạy được một đoạn, y hít sâu một hơi thật sâu hét hai từ: "Nhà xác!"

Giọng nói lan tỏa trong bóng tối.

Nói xong, Chu Kỳ An triệu hồi thánh khí để chiếu sáng, dẫn đầu lao về phía trước.

Khoảng cách không quá xa, y thành thạo chạy tới khu nhà có nhà xác, khu nhà cũ kỹ vẫn còn sáng đèn, Chu Kỳ An thu thánh khí lại, lẩn vào bên trong khu nhà, nhìn ra ngoài qua khe cửa.

Không xa vang lên tiếng bước chân chạy.

Gần đó, Mục Ca và Vượng Tài là những người đầu tiên chạy đến sau khi nghe thấy tiếng loa gọi, sau họ còn có hai khuôn mặt đầy máu bám theo.

Chu Kỳ An định dùng lụa trắng để cản lại cho hai người, nhưng chợt nhận ra điều đó không cần thiết.

Những bệnh nhân trong khu điều trị đặc biệt các nhân viên y tế trong tòa nhà đã suy kiệt tinh thần rất nhiều, độ kết dính của khuôn mặt đầy máu cũng không còn như trước, thậm chí máu thịt gần như không thể dính lại với nhau, trông như một chiếc bánh bị rách nát.

Hương hoa lơ lửng trong không khí dần tan biến, Chu Kỳ An dường như thấy từng bông Hoa Anh Thảo mất đi ánh sáng mặt trời tàn úa trong bóng tối.

Ở một hướng khác, cậu thiếu niên cũng đang lao tới, tốc độ còn nhanh hơn Mục Ca.

Nhìn qua họ, tầm mắt của Chu Kỳ An kéo dài, y không khỏi nhíu mày.

"Nhóm Thẩm Tri Ngật đâu rồi?"

Đang suy nghĩ thì hai khuôn mặt đầy máu trên không trung đột nhiên đổi hướng, lao về phía sau.

Gần như cùng lúc đó, một khối lập phương chầm chậm bay lên không trung, tự động xoay tròn, một mặt của khối vuông phát ra ánh sáng đỏ, như một khẩu súng máy bắn phá khuôn mặt đầy máu trên không.

Trong bóng tối, bóng dáng Thẩm Tri Ngật và Ứng Vũ lần lượt xuất hiện.

"Mau lên!" Chu Kỳ An hét lên, đồng thời nhìn thấy bóng dáng quen thuộc gần bụi cây cũng đang lao tới.

Tiếng dòng điện rè rè vang lên, một bóng dáng uyển chuyển vừa thi triển kỹ năng vừa nhảy qua bụi cây gần đó, chỉ với vài bước đã tiến vào nhà xác.

Có vẻ như bị ảnh hưởng bởi Chu Kỳ An, Hàn Lệ hiện giờ chạy càng ngày càng nhanh.

"Chuẩn bị sẵn đạo cụ khóa cửa."

Ngay khi vào đến nơi, Hàn Lệ nghe thấy lời của Chu Kỳ An, theo phản xạ lấy đạo cụ ra.

Mục Ca và cậu thiếu niên thực ra đã sớm chuẩn bị đạo cụ khóa cửa.

Bây giờ chỉ còn chờ hai người cuối cùng vào, họ sẽ lập tức kích hoạt.

Mọi người đều chăm chú nhìn về phía Thẩm Tri Ngật và Ứng Vũ, trong lòng nóng như lửa đốt.

Khuôn mặt đầy máu chỉ là vấn đề nhỏ, thứ thực sự đáng ngại là con hải tượng báo. Khi Thẩm Tri Ngật và Ứng Vũ đến gần, bóng dáng đuổi theo họ cũng dần hiện rõ dưới ánh sáng của nhà xác.

Chiếc đuôi khổng lồ mỗi lần vỗ xuống đất lại khiến hải tượng báo bật xa một đoạn dài, thân hình khổng lồ nặng cả tấn trong bóng tối trông như một con tàu khổng lồ đang lướt tới.

Ánh mắt Chu Kỳ An tối lại, y chủ động bước ra ngoài.

Nhắm chuẩn vị trí, y điều khiển lụa trắng mang theo phần dịch chiết còn lại bay lên không trung.

Khoảng cách giữa hải tượng báo và hai người kia càng lúc càng gần, "bụp" một tiếng, tiếng vỡ của chiếc lọ nhanh chóng bị che lấp bởi tiếng động lớn.

Chu Kỳ An ném rất chuẩn, khi hải tượng báo tiếp tục tiến về phía trước, thân hình khổng lồ của nó đè lên những mảnh vỡ thủy tinh.

Dịch chiết hoa thấm vào da, ảnh hưởng đến hải tượng báo, tốc độ truy đuổi của nó giảm đi.

Cùng lúc đó, Ứng Vũ cũng nhìn chuẩn thời cơ, khi đến gần nhà xác thì ném ra phần dịch chiết của mình.

Hương hoa ngây ngất khiến mọi sinh vật đều mê mẩn lan tỏa trong không khí, nhờ hải tượng báo chậm lại, hai người thuận lợi vào trong phòng xác.

Mục Ca hét lên: "Đóng cửa, nhanh đóng cửa!"

Khi nhìn thấy hải tượng báo ở khoảng cách gần ngoài đời thực, mọi người đều cảm thấy rùng mình.

Tất cả đạo cụ khóa cửa gần như được kích hoạt cùng lúc, hải tượng báo chỉ chậm lại hai giây, nhưng thân hình khổng lồ của nó va mạnh vào cánh cửa, khiến cả tòa nhà rung chuyển.

Mọi người lùi lại một bước, tim đập thình thịch.

Thẩm Tri Ngật bước vào mà không có dấu hiệu thở gấp, trông hoàn toàn không giống như vừa chạy nước rút.

Khuôn mặt vô cảm khi bị quái vật truy đuổi của anh tối sầm lại khi nhìn thấy vết thương trên người Chu Kỳ An. Anh đưa tay chạm vào trán của thanh niên, cau mày: "Em bị sốt rồi."

Những người khác khẽ giật mình, rõ ràng hai người này đã quen biết nhau từ trước, xa lạ lúc mới vào phó bản hoàn toàn chỉ là giả vờ.

Mỗi người đều có quan tâm khác nhau, giờ đây khi nguy hiểm tạm thời được giải quyết, người mặc áo choàng đỏ nói ngoại hình của người giữ thánh khí nhìn khá thật thà, Mục Ca thì thuần túy là tò mò, không ngừng quan sát thêm vài lần nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Bên ngoài, hải tượng báo vẫn đang điên cuồng đâm vào cửa, tiếng động khiến đầu Chu Kỳ An đau nhức.

Y khẽ điều chỉnh lại, ra hiệu bằng tay với Thẩm Tri Ngật rằng mình không sao.

Bàn tay Thẩm Tri Ngật rất mát, thật sự lúc đặt lên trán y thấy rất dễ chịu.

Nhận ra mình đang lơ đãng, Chu Kỳ An nhẹ giọng nói: "Tắt đèn, lên lầu."

Cánh cửa kính nhìn mong manh thế thôi, nhưng nếu nó có thể ngăn cản quái vật thịt khổng lồ, thì chuyện ngăn cản hải tượng báo trong một khoảng thời gian ngắn cũng không phải vấn đề. Nhà xác có hơn mười tầng, dù nó có đâm vào, mọi người vẫn có thể trốn để câu giờ.

Chàng sinh viên vô tình tìm thấy công tắc nhấn xuống, khiến nhà xác chìm vào bóng tối.

Mọi người mò mẫm leo lên tầng ba.

Cậu thiếu niên lấy ra một đạo cụ chiếu sáng với độ sáng vừa đủ, cả nhóm dừng lại nghỉ ngơi ở gần cầu thang để tiện di chuyển.

Cảnh tượng đuổi xác từng diễn ra ở đây vẫn còn in đậm trong tâm trí, Mục Ca chuẩn bị cho tình huống xấu nhất: "Nếu xác sống dậy thì sao..."

Chu Kỳ An lập tức phủ nhận: "Không thể."

Mất đi ánh sáng mặt trời do thịt Thái Tuế phát ra, NPC vô lực, hải tượng báo cũng không có tinh thần như lúc ở trong đường hầm, những xác chết đã lâu này không có khả năng sống lại.

Vừa mới mệt nhoài vì chạy thoát thân, bây giờ mọi người cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi phát hiện bảng giao diện đã được cập nhật.

Sau khi giết chết tiến sĩ Z, ghi chú về phong ấn trái tim đã biến mất.

"Thành công rồi sao?!"

Ánh mắt của cả nhóm gần như đồng loạt dồn về phía Chu Kỳ An.

Chu Kỳ An gật đầu, do tinh thần và thể chất đã đến giới hạn, y không còn sức để giải thích chi tiết, chỉ nói thẳng về tình hình hiện tại.

"Sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ, tiến sĩ Z không thể kiểm soát được cơn thèm ăn đang tàn sát mọi thứ."

Tư tiên sinh không thể trực tiếp giết boss, nhiều nhất là chỉ có thể làm bị thương đối phương.

Y tiếp tục suy luận theo hướng hợp lý nhất: "Tiến sĩ Z sẽ không đến nhà xác, xác chết bình thường sao có thể so với những thứ tươi ngon ngoài kia, biết đâu cuối cùng bà ta cũng sẽ không bỏ qua con hải tượng báo béo mập này."

Khi nghe Chu Kỳ An dùng từ "béo mập" để miêu tả hải tượng báo, biểu cảm của mọi người có phần thú vị.

Bây giờ chỉ cần chờ tiến sĩ Z và lũ quái vật đấu nhau đến cả hai đều kiệt sức, hoặc không chết thì cũng không sao: "Mười giờ tối là giờ uống thuốc, tiến sĩ Z cũng là bệnh nhân, nếu không uống thuốc đúng giờ chắc chắn sẽ có vấn đề."

Nếu mụ vẫn không chết, bọn họ sẽ ra tay kết liễu.

Dù sao, sau nhiều lần vật lộn, sức mạnh của tiến sĩ Z đã giảm đi đáng kể.

Nói được một nửa, mệt mỏi trong lời nói của y gần như không thể che giấu, Chu Kỳ An ngồi bệt xuống đất, co một chân dựa vào tường, không nhắc đến chuyện thịt Thái Tuế nữa.

Dù giọng nói phân tích vẫn bình tĩnh, nhưng đầu y giống như một chú gà mổ thóc, cứ gật lên rồi lại gật xuống.

"Tóm lại, chúng ta chỉ cần chờ... chờ..."

Cơn sốt khiến hơi thở của y cũng nóng bừng, giọng nói ngày càng nhỏ, đến những từ cuối cũng gần như không nghe thấy được.

Cơ thể Chu Kỳ An nghiêng đi, mái tóc dài trượt khỏi vai rơi xuống sàn gạch lạnh lẽo, một cánh tay nhanh chóng vòng qua người y, đỡ người dựa vào vai mình.

Cánh tay đó dường như có tác dụng hạ nhiệt, Chu Kỳ An vô thức cọ người, vành tai ma sát với lòng bàn tay, tìm kiếm nguồn nhiệt mát mẻ.

Bất ngờ, Thẩm Tri Ngật lo lắng cho y toàn thân run lên, đầu óc trở nên trống rỗng.