Nồi cơm điện đã hỏng hoàn toàn.
Về kết quả này, Chu Kỳ An không hề cảm thấy dao động, mà còn rất bình tĩnh.
Nồi cơm điện là một cột mốc đặc biệt trong cuộc đời y, là đối tượng mà y bị ép phải kết hôn, là khởi đầu khi y bước vào phó bản lần đầu tiên trong ngày cưới, và cũng là lúc y nhận ra, vấn đề của mẹ mình có thể không có cách giải quyết.
Chu Kỳ An lạnh lùng nhận ra, thậm chí y có thể viết một bài văn dành cho nồi cơm điện, như một bài thơ.
Đó cũng là một lý do khiến mẹ ruột muốn giết y.
Chết rồi thì có thể làm minh hôn, cùng một giống loài rồi.
Đồng thời cũng đáp ứng được những yêu cầu như vào được phòng khách, xuống được nhà bếp, bà mẹ nhà mình có lẽ cho rằng điều đó là hoàn thiện.
Châm ngôn của bà là trở thành một phụ huynh sáng suốt.
Vì vậy, mỗi khi thấy mẹ đi mua nồi cơm điện, Chu Kỳ An biết đó là dấu hiệu bà muốn giết mình, khi mẹ y ra dấu ở Hoa Cổ Thành, y chẳng nghĩ ngợi gì mà bỏ chạy.
Tất nhiên, về bản chất, y vẫn lo mẹ mình sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.
Từ "mẹ" là lý do duy nhất khiến Chu Kỳ An quay lại giữa các trò chơi.
"Mấy người còn trẻ, chưa từng chịu khổ vì nồi cơm điện." Vẻ mặt Chu Kỳ An thâm trầm.
"??"
Y nói nghiêm túc đến nỗi những người chơi khác không chỉ nghi ngờ nhân sinh mà còn thực sự suy nghĩ, có lẽ mình không đúng chăng?
Hàn Lệ: "Chẳng lẽ nồi cơm điện mới là nguyên nhân thực sự dẫn đến thế giới bị hủy diệt sao?"
Gần như nhà nào cũng có nó, chúng luôn ẩn nấp trong bóng tối, Trái Đất không phải sắp đón nhận kỷ nguyên nước mà là kỷ nguyên nồi cơm điện?
Mục Ca và những người khác cảm thấy lời giải thích này khá hợp lý.
Ứng Vũ nghe vậy im lặng đẩy gọng kính.
Khoa học... đã bị xúc phạm.
Cả nhóm tiếp tục xuất phát.
Vượng Tài to lớn vạm vỡ đảm nhận cõng cậu thiếu niên đang bất tỉnh, còn Chu Kỳ An đi trước dẫn đầu.
Quy tắc mà Mục Ca đúc kết từ kinh nghiệm thực tế rất hữu ích, nhà thiết kế trò chơi muốn mọi người chơi đều phải chịu thua, sâu ký sinh giấc mơ luôn ký sinh vào người đi đầu tiên.
Giờ đây, lỗi này đã bị Chu Kỳ An tận dụng.
Chỉ cần y luôn đi phía trước, con đường phía trước sẽ luôn rộng mở.
Môi trường xung quanh trở nên tương đối an toàn, nhưng người chơi vẫn không dám lơ là, thậm chí dây thần kinh còn căng thẳng hơn.
Vẻ mặt của Mục Ca lộ ra một chút nghiêm trọng: "Đây chính là độ khó năm sao rưỡi sao?"
Chỉ một lối đi thôi đã suýt chút nữa khiến họ bỏ mạng tại đây.
Nếu không thể vượt qua nỗi sợ hãi, chỉ có thể giết người khác để giành lấy cơ hội thở, người cuối cùng còn lại cũng sẽ đối mặt với cảnh bị chính nỗi sợ hãi của mình ép chết. Trừ khi thời gian được tính toán rất chuẩn, trước khi giết hết người đồng hành, vừa kịp đến cửa ra.
Tất cả mọi người đều nghĩ đến điều này, sắc mặt trở nên u ám.
Thẩm Tri Ngật vẫn giữ vẻ mặt không thay đổi.
Sâu ký sinh giấc mơ truyền đi nỗi sợ, cộng thêm hương hoa tạo ảo ảnh, giống như một giấc mơ khác. Sức mạnh của quái vật trong giấc mơ có thể vô hạn, nhưng chỉ cần là mơ, sẽ có cách để tỉnh dậy.
Anh bước đến sau lưng Chu Kỳ An: "Cẩn thận mọi nhân tố gây ảo giác."
Chu Kỳ An gật đầu, dùng chút thuốc cuối cùng 【Nước thuốc con lật đật】, nhờ đó sẽ giảm thiểu rất nhiều sự can thiệp của các nhân tố không rõ nguồn gốc lên bản thân.
Từ tòa nhà khám bệnh đến khu điều trị, ngoài thế giới bên ngoài đi chỉ vài phút là đến, nhưng trong đường hầm tối, họ đã đi gần gấp đôi thời gian.
Những bức tường đỏ ghê tởm cuối cùng cũng biến mất, trước mặt là những bậc thang trải dài. Dọc theo cầu thang uốn lượn lên trên, khiến cho mọi người có cảm giác đang đi lên một tòa tháp hẹp nào đó, không gian rất chật chội, đến cuối cùng gần như mỗi bước là một lần rẽ, mọi người buộc phải tản ra một chút.
"Có ánh sáng." Chàng sinh viên ngạc nhiên.
Trong đường hầm bí mật, không biết ánh sáng chiếu vào từ đâu, ánh sáng chiếu lên người không những không ấm áp mà dường như còn rút ngược nhiệt độ cơ thể ra ngoài.
Mục Ca: "Ánh sáng này không bình thường!"
Thực ra ai cũng cảm thấy ánh sáng này bất thường, nhưng ánh sáng này xuyên qua tường nên không thể nào tránh được.
"Ưm... Đây là đâu?" Cậu thiếu niên bị đánh ngất lúc này mới lờ mờ tỉnh dậy, Vượng Tài quát lớn: "Tỉnh rồi thì tự đi đi."
Nhiệt lượng đang mất đi với số lượng lớn, chức năng tim phổi cũng suy yếu nhiều, đầu óc choáng váng, đừng nói đến cõng một người.
Càng đi lên, độ cong càng phức tạp, như một phiên bản lập thể của đường chín khúc mười tám quanh co, mỗi chỗ rẽ chỉ đủ cho một người qua.
Khi vươn tay chạm vào tường để di chuyển, có thể cảm nhận được những bức chạm khắc Hoa Anh Thảo sống động như thật.
Đi thêm vài khúc quanh nữa, Chu Kỳ An vốn giữ thăng bằng rất tốt, cũng cảm thấy có hơi chóng mặt.
Luồng gió lạnh thổi đến từ phía sau, y lắc đầu, cố gắng giữ tỉnh táo: "Báo số đi..."
Trong môi trường này, nhiều hơn hoặc ít hơn một người cũng khó mà biết được.
"Một." Y lên tiếng trước.
Lời nói vừa dứt, nhanh chóng có tiếng đáp lại:
"Một."
"Một, một, một..."
Âm sắc của chính mình cứ vang vọng mãi trong đường hầm uốn lượn.
Chu Kỳ An nhíu mày, quay đầu lại nhưng chẳng thấy gì, vì đoạn ngoặt quá hẹp, y buộc phải lùi lại một chút, nhưng vẫn không thấy ai.
Mọi người đâu rồi?
Trong không gian chật hẹp, Chu Kỳ An hạ giọng: "Mục Thiên Bạch, Ứng Vũ?"
Không có ai đáp lại.
Ngược lại, tiếng nhỏ thế này lại vang vọng trở lại, mang theo tiếng cười quái dị khiến người ta rợn tóc gáy, hòa lẫn với ánh sáng kỳ lạ bao trùm lấy y.
Tiếng giày ma sát với cầu thang đá khi leo lên, giờ đây vang to hơn bao giờ hết.
Y lùi lại vài bước, không thấy ai cả.
Trên mặt đất có vài dấu chân, tất cả đều hướng ngược về phía sau.
Cứ như mọi người đã lặng lẽ rời khỏi đây, rón rén bước đi sau lưng y.
Chu Kỳ An do dự một chút, rồi quyết định cắn răng tiếp tục đi về phía trước, trong hoàn cảnh này, luôn có cảm giác phía sau đang có gì đó bám theo, ánh sáng như hình với bóng, y buộc phải tăng tốc.
Cuối cùng, y gần như chạy lên cầu thang.
Một lối đi dường như không có hồi kết, sau khi rẽ hàng chục khúc, cuối cùng cũng đến được điểm cuối.
Phía trước, độ cao càng lúc càng thu hẹp, lại trở về cảm giác của đường hầm lúc đầu, một cánh cửa nhỏ chặn ở điểm cuối.
Cạch.
Thẻ cửa vạn năng quét một cái, cửa mở ra.
Ánh sáng tràn ngập, bên trong toàn là màu trắng chói lòa, ánh sáng khiến mắt Chu Kỳ An cảm thấy rất khó chịu.
Y gắng gượng nâng mắt, xung quanh trống rỗng, giống như một vùng biển tuyết tĩnh mịch.
Mặt đất dưới chân có cảm giác rất kỳ lạ, cảm giác trơn trượt quá mức.
Chu Kỳ An cúi đầu, vẻ mặt thay đổi. Dưới chân là một con đường kính trong suốt, đứng trên đó có thể nhìn rõ mọi thứ bên dưới.
Chỉ thấy phía dưới là một khu vực trải dài, vô số Hoa Anh Thảo và những bệnh nhân đang chìm đắm trong giấc mơ, rải rác "trồng" trên từng thửa ruộng bậc thang.
Trước đây, khi Chu Kỳ An ở trong chuồng lớn, y không nhận thấy điều gì bất thường. Nhưng từ trên cao nhìn xuống, cảnh tượng lại hoàn toàn khác.
"Chẳng khác gì một..." Chu Kỳ An nuốt khan, nghĩ đến những chiếc giường bệnh trong phòng bệnh đặc biệt: "Một cái đĩa nuôi cấy khổng lồ."
Lúc này y đang đứng trên nắp của chiếc đĩa nuôi cấy ấy, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng bên dưới.
Giữa các khoảng trống của những bông hoa bậc thang là những dung dịch thuốc, mỗi khoảng trống kết nối với những sợi dây mảnh dày đặc, giống như dung dịch thuốc được truyền qua những sợi dây đó vào chuồng lớn.
Những sợi dây mảnh nửa trong suốt tiếp tục vươn lên trên. Ánh mắt của Chu Kỳ An dõi theo, cho đến khi y ngửa cổ nhìn lên. Trên đầu, giữa bầu trời treo một vầng mặt trời.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Làm sao mặt trời lại có thể xuất hiện bên trong một tòa nhà?
Chu Kỳ An cố gắng nhìn kỹ dù mắt cảm thấy khó chịu. Mặt trời lúc thì gần, lúc thì xa. Màu sắc của nó rất kỳ lạ, thiên về màu nâu vàng. Màu sắc và những đường nét lạ lùng trên bề mặt mặt trời gợi lên cho Chu Kỳ An một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.
Y cảm thấy mình đã từng nhìn thấy nó ở đâu đó, nhưng không thể tìm ra câu trả lời.
Chu Kỳ An kiên nhẫn chờ đợi trong giây lát, không có người chơi nào khác xuất hiện.
Y cũng không có ý định quay lại tìm mọi người, bởi quay lại lúc này gần như là vô ích hơn nữa còn rất nguy hiểm.
Hiện tại, toàn bộ tâm trí của Chu Kỳ An tập trung vào nhiệm vụ chính cuối cùng.
Tầng mười của khu chăm sóc đặc biệt có nhiều NPC nhất, khu điều chế thuốc được Tư tiên sinh đặc biệt canh giữ là trọng điểm. Tất cả các bệnh nhân, bao gồm cả Tiến sĩ Z, đều không thể sống thiếu thuốc. Nếu không còn thuốc, mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Phá hủy khu vườn bí mật của Tiến sĩ Z là điều vô cùng quan trọng, đó cũng là lý do họ mạo hiểm đến đây.
Bây giờ, có vẻ như mặt trời kỳ lạ kia đang cung cấp nhiệt độ ổn định cho "đĩa nuôi cấy". Cụ thể hơn, nó đang cung cấp dinh dưỡng.
Vô số sợi dây mảnh đều kết nối với mặt trời.
Nó là nguồn gốc.
Chu Kỳ An nhếch mép: "Chẳng lẽ mình phải bắn rụng mặt trời?"
Đùa gì vậy, Hậu Nghệ* tái thế cũng chưa chắc làm được.
*Hậu Nghệ (chữ Hán: 后羿), hoặc Đại Nghệ (大羿) hay Nghệ (羿), là một nhân vật truyền thuyết cổ đại Trung Hoa, được hình tượng hóa là một xạ thủ vĩ đại, gắn liền với truyền thuyết bắn hạ 9 mặt trời (射日英雄; Xạ nhật anh hùng) và câu chuyện liên quan tới Hằng Nga. (Hậu Nghệ bắn mặt trời)
【Xin chú ý】
Tiếng nhắc nhở của hệ thống bất ngờ vang lên, nụ cười tự giễu trên môi Chu Kỳ An biến mất ngay lập tức.
Mắt y giật giật liên hồi. Nếu hệ thống xuất hiện lúc này, thì có lẽ mặt trời kia thật sự không thể không bị tiêu diệt.
【Bạn đã thành công phát hiện "trái tim" của bệnh viện Hoa Anh Thảo】
【Lưu ý, phong ấn trái tim đồng nghĩa với việc tuyên án tử cho Tiến sĩ Z】
Đây là lần đầu tiên trò chơi đưa ra quy tắc rõ ràng đến vậy. Nếu đối tượng cần phong ấn không phải là vầng mặt trời kỳ lạ trên cao kia, có lẽ Chu Kỳ An đã giả dối mà cảm động một chút.
Cuối cùng, y không cam lòng nhìn quanh một lần nữa, xác nhận không thấy bóng dáng của người chơi nào khác.
Sắc mặt Chu Kỳ An trở nên nghiêm trọng.
Sự biến mất của những người chơi chắc chắn có liên quan đến ánh sáng kỳ lạ trong đường hầm, hơn nữa đó là một nhân tố không thể kháng cự. Nếu không, không có lý do gì để Thẩm Tri Ngật và Ứng Vũ đều bị trúng chiêu.
Y có thể "tạm thời tồn tại" ở đây có lẽ liên quan đến y dùng 【Nước thuốc con lật đật】 trước đó, giúp cơ thể miễn nhiễm với mọi yếu tố thần bí, do đó không bị dính bẫy trong đường hầm.
"Phải tranh thủ thời gian."
Một khi y tá phát hiện không thấy hộ lý đâu, rất có thể họ sẽ đến bắt y. Thời gian trôi qua, nguy hiểm trong trò chơi cũng sẽ ngày càng nhiều, chưa kể Ứng Vũ và chàng sinh viên cũng không thể cầm cự được lâu.
Thời gian là mạng sống, điều này thể hiện rõ nhất trong trò chơi này.
Vậy nên, làm thế nào để bắn rụng mặt trời đây?
Lụa trắng làm dây cung, gậy làm thân cung, thánh khí làm tên, rồi bắn đi?
Lụa trắng:...
Cây gậy:...
Thánh khí:?
Chu Kỳ An đứng im tại chỗ, xung quanh chỉ có yên tĩnh chết chóc.
Trên đầu, vầng mặt trời quái dị như lưỡi dao cùn xẻ thịt, dễ dàng khiến người ta phát điên.
Chẳng bao lâu sau, cảm giác gấp gáp trước đó biến mất, Chu Kỳ An như nhận ra điều gì đó không đúng, lẩm bẩm: "Hoàn toàn miễn nhiễm cũng có lợi và có hại."
Lợi ích là giúp y xác định được mục tiêu: mặt trời.
Nhược điểm là, ở một mức độ nào đó, bây giờ y đã bị tách khỏi đội.
Giống như khi chỉ mình y lên xe khách ở Hoa Cổ Thành.
"Mặt trời... phong ấn trái tim."
Chu Kỳ An nhìn lên vầng mặt trời hư hư thực thực, liên kết nó với nhiệm vụ rồi suy ngẫm, đột nhiên trong đầu y nảy ra một kế hoạch.
Y không còn đi đi lại lại nữa mà ngồi khoanh chân xuống đất, khuôn mặt bình thản như đang trong trạng thái nghỉ ngơi.
Một giây, một phút, một khắc... trong lòng y liên tục đếm thời gian.
"Chắc là đến lúc rồi."
Hiệu lực nửa giờ của 【Nước thuốc con lật đật】 có lẽ đã hết.
Mở mắt ra, Chu Kỳ An như đã hạ quyết tâm, lấy ra chất chiết xuất do Ứng Vũ đưa cho.
Dịch hoa đỏ rực trong ống nghiệm, khi phơi dưới ánh nắng, tạp chất lắng đọng như những sợi tơ liễu tích tụ ở dưới đáy.
Chu Kỳ An hít một hơi sâu, sau đó không do dự mở ống nghiệm, cúi đầu ngửi mùi hoa. Mùi hương đậm đặc của Hoa Anh Thảo vừa ngửi đã khiến y choáng váng, nhưng chưa đủ để hoàn toàn rơi vào giấc mộng.
Y chỉ còn cách đổ ra một chút, dùng đầu lưỡi nếm một ít mật hoa. Ngay lập tức não bộ bị mê hoặc, cảm giác mơ hồ bao trùm.
Trong khoảnh khắc, cơn buồn ngủ vô biên ập tới, dần dần, mí mắt yếu ớt không còn sức mà khép xuống.
Chu Kỳ An cúi đầu, ngồi khoanh chân và ngủ thiếp đi, chỉ còn nghe thấy tiếng lẩm bẩm vô thức: "Giấc mơ..."
Trong thực tế, không thể có mặt trời bên trong một tòa nhà, càng không thể bắn rơi mặt trời.
Những điều không thể làm được trong thực tế, chỉ có thể thực hiện trong giấc mơ.
Trong giấc mơ... sẽ hạ được mặt trời này.
"Không biết Thẩm Tri Ngật và những người khác có rơi vào giấc mơ không?"
Để lại một câu nghi vấn cuối cùng, đầu Chu Kỳ An cúi thấp hơn, y hoàn toàn mất ý thức.
...
Bệnh viện Hoa Anh Thảo, gần khu khám bệnh.
Mặt trời treo cao trên bầu trời.
Cả thế giới sáng bừng lên, mọi bóng tối đều bị ánh nắng xua tan.
Lúc này, Hàn Lệ đang mơ màng đứng dưới ánh mặt trời sau khi bị lạc trong đường hầm, mắt cô thoáng thấy những đốm sáng lóe lên. Cô cảm thấy hơi lạnh, vô thức tiến gần hơn vào chỗ có ánh nắng, nhưng kết quả lại càng lạnh hơn.
Tại sao ánh nắng lại lạnh?
Nghi vấn này vừa lóe lên, trong đầu cô tự nhiên xuất hiện câu trả lời: Lúc trước trong quá trình chạy trốn, cô không may bị lửa thiêu, trạng thái cơ thể không tốt.
"Cuối cùng... cuối cùng chúng mình đã sống sót!" Một giọng nói vang lên bên cạnh.
Giọng của Mục Ca mang theo chút vui tươi hiếm thấy, cô nàng khẽ phủi đi tro bụi trên đầu, biểu cảm phức tạp nhìn về phía Chu Kỳ An: "Bản đồ pháo, anh giấu chúng tôi rất kỹ."
Những người chơi khác không nói gì, nhưng trong ánh mắt họ cũng lộ rõ hưng phấn.
Cảm giác chóng mặt dần biến mất, Hàn Lệ chợt tỉnh táo.
Cô nhớ ra, họ vừa trải qua một trận chiến khốc liệt, trong lúc giao đấu với các bệnh nhân, cô đã bị thương. Trong lúc nguy cấp, Chu Kỳ An đã liều mình đốt cháy chuồng lớn, thành công kết thúc lịch sử của bệnh viện Hoa Anh Thảo!
Trong quá trình đó, cơ thể cô đầy vết thương, nghĩ lại vẫn còn sợ hãi.
Sau mấy lần hít thở sâu, cô đắm mình trong ánh nắng, chậm chạp đón nhận niềm vui khi sống sót.
Hàn Lệ phụ họa câu nói của Mục Ca: "Đúng vậy, chúng ta đã sống sót."
Cô không thể tin mình đã sống sót trong một phó bản năm sao rưỡi.
Người phụ nữ phúc hậu đã dẫn họ vào ngày đầu tiên lại xuất hiện, trên khuôn mặt hiện lên chút không cam tâm: "Do tình huống đặc biệt, Bệnh viện Hoa Anh Thảo sắp đóng cửa để sửa chữa."
Khuôn mặt thỏ của Tư tiên sinh không còn chút biểu cảm nào, chăm chú nhìn chằm chằm vào Chu Kỳ An: "Xe đang đỗ ở hoang mạc, mấy người theo ta."
Nó lầm bầm chửi rủa: "Tên trộm xe chết tiệt, hại ta phải mượn xe của đồng nghiệp."
Hàn Lệ bước theo, bên cạnh là chàng sinh viên với vẻ mặt áy náy, dường như biết sự thật về chiếc xe bị mất.
Mặt trời trên bầu trời vẫn treo lơ lửng một chỗ.
Khi dần rời xa bệnh viện, cơn gió từ hoang mạc xa xa thổi tới nhẹ nhàng lại chữa lành.
Mỗi hơi thở đều làm tinh thần cô trở nên thư thái hơn, Hàn Lệ mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, cô dường như không có niềm vui thực sự từ tận đáy lòng như mỗi lần rời khỏi phó bản.
Nhưng khi bước đi, cô không thể kiểm soát được hưởng thụ ban đầu của cơ thể, niềm vui khi cuối cùng cũng thoát khỏi phó bản năm sao rưỡi bùng nổ như pháo hoa trong đầu cô.
Từng bước từng bước, trong khi cô không nhận ra cơ thể thực sự của cô đang rời khỏi Bệnh viện Hoa Anh Thảo.
Trên thực tế, bầu trời đã đầy mây đen, gió từ hoang mạc thổi qua như dao cắt vào xương.
Tuy nhiên, trong mắt Hàn Lệ, thời tiết vẫn luôn sáng sủa.
Con đường bên ngoài thế giới thật không còn bằng phẳng như lúc họ đến, dưới đám cỏ dại cao đến đầu gối là đầm lầy đáng sợ vô số bộ xương, mùi hôi thối không cùng tỏa ra từ đó.
Trong phó bản điều cấm kỵ nhất là rời khỏi bản đồ nhiệm vụ, vậy mà bây giờ Hàn Lệ đang chủ động háo hức tiến vào vùng hoang mạc bí ẩn đó.
Những người chơi phía trước dường như càng gấp gáp hơn, bước chân ngày càng nhanh, trong nhóm Hàn Lệ chỉ quen biết Chu Kỳ An nhiều nhất, nhưng không hiểu sao bóng dáng đó lại có vẻ xa lạ hơn thường ngày.
Cô cố gắng bắt kịp bước chân của người kia, tiềm thức muốn nhìn rõ hơn chủ nhân của bóng dáng ấy.
Bóng dáng đó ngày càng trở nên xa lạ, khi cô cất tiếng gọi, tốc độ lại càng nhanh hơn.
"Mọi người... đợi tôi với!"
...
Thế giới như đang đắm chìm trong một biển hoa, dường như còn vương lại hương hoa thoang thoảng trên đầu lưỡi.
Ngọt quá.
Mùi hương ngọt ngào ấy thấm vào tận tim phổi, hương thơm xộc thẳng lên não.
Sao có thể thơm đến vậy?
Chu Kỳ An vô thức mím môi, dư vị của hương hoa kéo dài, y mơ hồ nhớ lại mình đã ăn chút mật hoa, ăn mật hoa dường như để tiến vào giấc mơ... một chữ vừa mới hiện ra trong đầu, lập tức vỡ vụn, những mảnh vụn rơi rớt trong đầu như vật cứng đâm vào máu thịt, đầu bắt đầu đau nhói.
"Không, không phải ăn mật hoa..." Chu Kỳ An phủ nhận ý nghĩ trước đó, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh mình đứng trong chuồng lớn.
Đúng vậy, mùi hoa này đã nhiễm từ trong chuồng lớn, đó là nơi tập trung nhiều nhất loài Hoa Anh Thảo, nên hương thơm mới nồng đậm như vậy.
"Chưa đi sao? Cậu định ở lại đây bầu bạn với con hải tượng báo à?"
Gương mặt thỏ của Tư tiên sinh đột nhiên ghé lại gần, khiến Chu Kỳ An đang trầm tư suy nghĩ giật mình.
Con hải tượng báo?
Cùng với lời của Tư tiên sinh, những hình ảnh rời rạc trong đầu Chu Kỳ An bỗng liên kết lại với nhau.
Y nhớ ra rồi, không lâu trước đây mình đã đi thu hút sự chú ý của con hải tượng báo, sau đó lợi dụng nó để xông vào chuồng lớn, cuối cùng thành công phá hủy tất cả hoa bên trong.
Bên cạnh, Thẩm Tri Ngật đang lo lắng nhìn y, nhẹ giọng hỏi: "Em ổn chứ?"
Chu Kỳ An lắc đầu, ra hiệu mình không sao, nhưng gần đây đầu y ngày càng đau, có lẽ ở phó bản tiếp theo phải nhanh chóng tiến hóa não bộ.
Trong tiếng thúc giục của Tư tiên sinh, Chu Kỳ An thở phào nhẹ nhõm, ít nhất là tình cảnh khó khăn lần này đã kết thúc.
Vì không có xe, Tư tiên sinh đang giục họ đi bộ, trong tình huống này, tiếng thúc giục lại như âm nhạc ngọt ngào với bọn họ.
Mục Ca nhịn không nổi nữa, hỏi: "Sao lại phải đi bộ về?"
Hoang mạc rộng vô tận, phải đi bao lâu đây?
Tư tiên sinh cười lạnh, ánh mắt như muốn lột da xé thịt nhìn chằm chằm Chu Kỳ An: "Nếu muốn trách, thì trách một tên trộm đã làm điều gì đó không tốt với xe của ta ấy."
Nó không chút dấu vết mà gợi ý: "Nếu ai có thể giúp ta trừng phạt hắn, ta sẽ cho ra một phần thưởng bất ngờ."
Thấy Tư tiên sinh cứ nhìn Chu Kỳ An, sắc mặt của những người chơi khác có phần thay đổi.
Chu Kỳ An lúc này đã bình tĩnh lại, khẽ nhếch môi đầy khinh bỉ.
Ngoài trời gió ấm thổi nhẹ, y thả chậm bước chân, nhịn không được xoa nhẹ thái dương: "Cứ như thể đã quên mất điều gì đó."
Chu Kỳ An không thể kìm lòng được mà quay đầu nhìn lại một lần.
Ánh nắng đã xua tan mọi âm u, màn sương mù bao quanh Bệnh viện Hoa Anh Thảo cũng đã tan biến.
Khi y còn đang ngẩn người, Tư tiên sinh phía trước bỗng giục: "Nhanh lên, nếu bị lạc, cứ ở trên bản đồ thế giới mà chờ chết đi."
Thấy Chu Kỳ An vẫn đứng im.
Tư tiên sinh không chút biểu cảm lặp lại.
"Suýt nữa thì quên..." Giữa những dòng suy nghĩ hỗn loạn, cuối cùng Chu Kỳ An cũng bắt được một sợi dây, gắng gượng nhớ lại một chuyện.
Y liếc mắt ra hiệu cho Thẩm Tri Ngật: "Giúp tôi kéo dài thời gian."
Nói xong, y quay người chạy thẳng vào trong Bệnh viện Hoa Anh Thảo.
Ngay khi anh xoay người.
Phía sau, cả Tư tiên sinh, Thẩm Tri Ngật lẫn những người chơi khác đều biến sắc.
Họ lạnh lùng nhìn theo bóng dáng Chu Kỳ An, như đang nhìn một con vịt chín kỹ đang cố gắng bay đi. Ánh sáng mặt trời bao phủ, những tia sáng đen đỏ chiếu rọi lên người chơi, lớp da thịt lớn dưới da của bọn họ trở nên loang lổ, như những cái xác đang thối rữa.
Chu Kỳ An hoàn toàn không biết những biến đổi kinh hoàng xảy ra sau lưng.
Y đang chạy hết tốc lực về phía tòa nhà chính, khi đi qua khu vực trung tâm, vài người phụ nữ mang thai đang nằm trên ghế dài hát nghêu ngao dưới ánh nắng mặt trời. Vừa nhìn thấy y nụ cười từ mẫu của bọn họ đột nhiên trở nên dữ tợn.
"Hả?"
Phó bản sắp kết thúc rồi, tại sao NPC vẫn còn ác ý lớn như vậy?
Những người phụ nữ mang thai nắm tay nhau đứng dậy, có vẻ như định tiến lại gần.
Dù sao thì đây cũng là thời gian an toàn, Chu Kỳ An còn bắt chước bài hát của bọn họ, cất giọng hát theo vài câu.
Dường như hành động của y đã làm họ ngạc nhiên, lúc bọn họ hoàn hồn lại thì Chu Kỳ An đã chạy như gió bay đi.
Y chạy nhanh về phía trước, trong khi phía sau, Tư tiên sinh, Thẩm Tri Ngật, và những người chơi khác treo gương mặt lạnh lùng giống hệt nhau đã quay trở lại, đi ngang qua những người phụ nữ đang nắm tay nhau, cùng tiến về phía Chu Kỳ An.
Phó bản kết thúc, ánh sáng trong tòa nhà bệnh viện càng thêm rực rỡ.
Thang máy dừng đúng lúc ở tầng này, khi vào thang máy, Chu Kỳ An có chút khó hiểu nhìn vào bức tường méo mó bên cạnh, ở đó hình như không có cửa sổ, tại sao lại có thể nhìn thấy rõ ràng ánh nắng phản chiếu?
Nghi hoặc trong lòng ngày càng lớn, nhưng não bộ của y như bị rỉ sét, mọi suy nghĩ đều diễn ra rất chậm chạp.
Chu Kỳ An có cảm giác mình như đang sa vào một vũng bùn.
Khi y lấy lại tinh thần, thang máy đã bắt đầu di chuyển lên trên.
Theo thói quen, y đi qua lối thoát hiểm an toàn, sau đó chuyển sang thang máy chuyên dụng. Khi cửa đóng lại, từ xa có thể nghe thấy nhiều tiếng bước chân hỗn loạn vọng đến.
Chưa đến vài tầng, Chu Kỳ An không nhịn được lại xoa trán.
Trong cơn đau đầu, thang máy cuối cùng cũng lên đến tầng mười hai.
Khu điều trị đặc biệt hôm nay đặc biệt yên tĩnh, dưới ánh nắng có thể nhìn rõ bụi trong hành lang đang nhảy múa như những nốt nhạc trong không trung.
Chu Kỳ An bình tĩnh hai giây, trong lòng xuất hiện giằng xé mà ngay cả y cũng không hiểu tại sao.
Y đã quá quen thuộc với nơi này, mạnh mẽ thu lại ánh nhìn, đẩy cửa bước vào.
Theo thói quen, khi bước vào một nơi nào đó, y đóng cửa lại như cũ.
Nữ bệnh nhân bên trong không hề ngủ, ả nằm trong khay nuôi cấy ấm áp, khi thấy Chu Kỳ An, ánh mắt lập tức trở nên hung ác hơn rất nhiều. Những móng tay quá dài như có thể đâm thủng kính, nữ bệnh nhân liếm môi, ánh nhìn dừng lại ở điểm yếu nhất của trái tim con người.
Lồng kính không chỉ không có nắp đậy mà còn mở toang.
"Là vì phó bản kết thúc rồi sao?" Có vẻ chỉ có lý do này mới có thể giải thích được.
Chu Kỳ An chủ động tiến lại gần.
Đối mặt với trạng thái không tự nhiên của người thanh niên, nữ bệnh nhân dường như biết điều gì đó, che đi ánh mắt đầy vẻ hả hê, trừng mắt nhìn y, nhìn tên hộ lý đáng chết đang tiến lại gần, chuẩn bị lao tới xé xác con mồi.
"Đây."
Chu Kỳ An vươn tay ra, cùng lúc đó nữ bệnh nhân cũng lộ ra bàn tay gầy guộc với những móng tay bầm tìm.
Nhưng khi nhìn rõ thứ mà đối phương đưa ra, ả đột nhiên sững lại.
Một tấm thẻ nhỏ hình chữ nhật màu trắng, là thẻ cửa vạn năng.
Khi nhìn thấy thẻ lần nữa, nữ bệnh nhân không phản ứng mạnh như lần đầu.
Ả dùng ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm vào người đứng bên lồng kính.
"Tôi đã nói rồi, chỉ cần cô hợp tác, tôi sẽ tìm cách giúp cô rời khỏi bệnh viện Hoa Anh Thảo."
Chu Kỳ An luôn giữ lời hứa, lúc này đầu y đau nhức kinh khủng, nên nói nhanh: "Rời khỏi bệnh viện thì khả năng cao cô sẽ chết, nhưng cô có thể thử chiết xuất dịch từ hoa trong phòng bệnh, tạm thời sẽ kiềm chế được một lúc."
Trước khi ra khỏi cửa, y suy nghĩ một chút rồi vẫn đề nghị: "...Ra ngoài đồng cỏ hít thở chút không khí đi."
Tự do, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, với cái giá rất đắt, vẫn quý báu vô cùng.
Quay người định mở cửa, y nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang, kèm theo một âm thanh cọ xát kỳ lạ.
Y tá sao?
Chu Kỳ An nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến giờ uống thuốc.
Nhiệt độ trong phòng giảm xuống một chút, tiếng bước chân dừng ngay ngoài cửa phòng bệnh, có ai đó đang gõ cửa.
"Cốc cốc cốc."
Dưới ánh sáng đặc biệt đó, trong mắt Chu Kỳ An thoáng hiện lên mơ màng, nhận thức và phản ứng cơ thể đều chậm hơn bình thường. Không hiểu tại sao, y không muốn mở cửa, giống như khi vào phòng, cơ thể y theo bản năng đóng cửa lại.
Dường như đang phản kháng, đề phòng điều gì đó.
Chu Kỳ An cố gắng chống lại bản năng mở cửa, định mở miệng hỏi xem là ai.
Đôi môi chỉ vừa mới hé ra: "Là..."
Một bàn tay lạnh ngắt bất ngờ thò ra từ phía sau, bịt miệng y lại.
Chu Kỳ An giật mình, chuẩn bị phản kháng.
"Nếu không muốn chết..." giọng nói của nữ bệnh nhân không biết từ khi nào đã vang lên ngay sau lưng y, âm thanh lạnh lẽo đến rợn người: "Thì đừng lên tiếng."