Một thông báo nhẹ nhàng như vậy đã khiến diễn đàn gần như bùng nổ.
Ngay cả nhiều người chơi lâu năm ít khi lộ diện cũng bắt đầu spam dấu chấm hỏi, tốc độ quá nhanh, mấy trang đầu tiên gần như bị lấp đầy bởi cùng một sự kiện. Lần trước khi Hội săn cá voi đăng bài cũng không tạo được làn sóng như thế này.
【?? Đạo cụ ẩn, đạo cụ ẩn là gì vậy!】
【Lầu trên, cậu nên hỏi đạo cụ ẩn về tay ai.】
【Mắt tôi có nhìn nhầm không! Người sở hữu thánh khí và đạo cụ ẩn là cùng một người sao? Look who it is again?】
【Kiểm tra kỹ lầu trên, chúng tôi đều nói how old are you. @X Phòng】
【Dạo này mọi người có nghe thấy tin gì về Ứng tiên sinh không? Hình như phòng thí nghiệm đang tìm anh ta.】
【Đừng lạc đề, tôi chỉ quan tâm đ*o cụ ẩn là gì! Rốt cuộc là ai có thể đồng thời nhận được cả thánh khí và đạo cụ ẩn, phần mộ tổ tiên đang bốc khói à! Tui đoán kỹ năng của người đó là siêu may mắn.】
【+1】
【+1】
【+1, căm ghét công bằng tất cả những người siêu may mắn!】
Sau hàng loạt bài viết tràn ngập, Chu Kỳ An vô hình chung có được một biệt danh mới: "Ông hoàng may mắn."
Có người ngỡ ngàng, có người lo lắng.
Cùng lúc đó, một số hội nhóm đang âm mưu cướp thánh khí cũng cảm thấy không ổn.
Vừa có chút tin tức về thánh khí, nhưng một người có thể đồng thời nhận được hai món đạo cụ chất lượng cao, dù có thánh khí hỗ trợ, bản thân người đó cũng chắc chắn không phải là người đơn giản.
Trừ khi ra tay trong thực tế, một khi tiến vào trò chơi, ngay cả khi tổ đội, chưa chắc đã có thể giành được thế thượng phong.
Thông tin trên diễn đàn vừa kích thích lòng tham vừa tạo ra nỗi sợ hãi lớn.
Danh tiếng của "Ông hoàng may mắn" lan truyền rộng rãi, không chỉ trên diễn đàn.
Thậm chí, cửa hàng trong trò chơi cũng đưa ra một thông báo, bên dưới còn có thêm một dòng chữ nhỏ:
【Để chúc mừng người chơi đầu tiên mở được đạo cụ ẩn đặc biệt, hôm nay toàn bộ cửa hàng giảm giá 9.999999%.】
"47814?"
Đây chẳng phải là phó bản mà mình đang tham gia sao!
Trong phó bản, vừa mới mở ra một nhiệm vụ phụ, Mục Ca chuẩn bị mua đôi giày chạy đua trong cửa hàng trò chơi, khi mở ra thông báo này, mặt cô nàng trở nên vô cùng xuất sắc
Vì thông tin quá mức sốc, mặc dù biết ai là người sở hữu thánh khí, cô nàng vẫn mất một giây để phản ứng lại.
Mục Ca đã mua được số hiệu người chơi của người sở hữu thánh khí từ người mặc áo choàng đỏ, chắc chắn đó là cùng một người với cái tên bản đồ pháo, nhưng ngoài điều đó ra, thông tin mà người mặc áo choàng đỏ cung cấp rất mơ hồ, chỉ nói người sở hữu thánh khí nhìn bề ngoài thật thà.
Nhưng từ lúc vào phó bản đến giờ, cô nàng vẫn chưa nhìn ra ai trông thật thà cả!
Hoàn toàn không thể khớp với thông tin.
"Áo choàng đỏ..." Mục Ca quyết định sau khi ra ngoài sẽ đào mộ tổ tiên của người phụ nữ đó lên.
Bề ngoài đã kiếm được một phần tiền khi mua một thông tin với giá đó, nhưng khi suy nghĩ kỹ lại, người mặc áo choàng đỏ cố tình không nói rõ đặc điểm khác của người sở hữu thánh khí, để có thể bán thông tin nhiều lần, lý do cô ta không có thời gian thu thập thông tin vì lo bị người khác cướp phó bản trước.
"Đầu tiên làm cho đối phương mất cảnh giác rồi phản công, để tiện cho việc kinh doanh này tiếp tục."
Mục Ca bực bội vò đầu, trong lòng chửi hàng ngàn câu thô tục.
Khi cô nàng gần như mắng ra lửa, thì đột nhiên, tiếng "đinh" vang lên, cửa thang máy trước mặt đột ngột mở ra.
Mục Ca lập tức cẩn thận núp sau bàn trực ban.
Bên trong thang máy là một người phụ nữ bụng chảy máu không ngừng.
Người đó rõ ràng vẫn còn sống, đang cố gắng nâng phần thân trên của mình. Tuy nhiên, ngay khi vừa hoàn thành một động tác, lập tức một nhân viên y tế xuất hiện, giọng nói qua chiếc khẩu trang của người đó trầm khàn: "Nhanh lên! Có bệnh nhân cần cấp cứu."
Trong bóng tối sâu thẳm không ánh sáng của hành lang, nhiều nhân viên y tế khác xuất hiện, nhanh chóng lao tới như đang giành đồ, đưa người phụ nữ lên cáng cứu thương.
Chính lúc này, Mục Ca cuối cùng cũng nhìn rõ người bị đưa lên cáng.
"A Linh?"
Mục Ca cẩn thận tiến lại gần, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, vết thương đó trông không giống như do quái vật gây ra, mà giống như do con người.
Trên lầu đã xảy ra chuyện gì?
...
Tầng mười hai, khu điều trị đặc biệt.
Trên sàn gạch vẫn còn vương vãi vài vệt máu.
A Linh không hề nghĩ sai, sương mù lại xuất hiện, điều đó có nghĩa là sắp đến lúc người chơi bị ép ra khỏi giấc mơ. Cắn răng một cái, cô ả quyết định chết một lần, dùng đạo cụ thế mạng để hồi sinh, cũng vừa lúc để rời khỏi giấc mơ.
Khoảnh khắc trở lại thực tại, cô nàng chỉ cần kích hoạt đạo cụ hệ tinh thần, đảm bảo mình là người tỉnh dậy đầu tiên, giành lấy quyền kiểm soát cơ thể.
Còn về những người bên ngoài, họ đều có ý định dùng cô nàng và Triệu Tam Tuần làm đá dò đường trong giấc mơ, trước khi phát hiện Chu Kỳ An tỉnh dậy, bọn họ sẽ không dễ dàng ra tay trước.
Nhưng tính toán không bằng trời tính.
Chỉ trong tích tắc khi ý thức trở lại cơ thể, A Linh thậm chí còn không kịp ngụy trang, cơn đau khủng khiếp đã ập tới.
Cô nàng đã từng đâm dao vào nhiều người, hiểu rất rõ về cấu trúc cơ thể.
Chỉ vài vết thương, khéo léo tránh được chỗ hiểm, nhưng lượng máu mất đi là có thật.
"Đạo cụ chữa trị..." Lý trí nhắc nhở A Linh phải nhanh chóng cầm máu, nhưng cơn buồn ngủ kỳ lạ cứ quấn lấy cô nàng.
"Ngươi buồn ngủ rồi."
Một giọng nói lạnh lùng vang vào trong linh hồn cô nàng.
Giữa cơn buồn ngủ không ngừng, A Linh dường như nghe thấy tiếng thang máy, không lâu sau đó là tiếng thúc giục của y tá:
"Mau, đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt."
Thiếu đi một người chơi, tầng mười hai không có gì thay đổi, thậm chí mùi máu tanh còn lại cũng dần bị mùi hương của hoa trong không khí xua tan.
Ngay tại chỗ, Thẩm Tri Ngật tiện tay trả con dao mượn cho Hàn Lệ.
Hàn Lệ lẩm bẩm: "Tôi còn tưởng anh sẽ giết cô ta ngay lập tức chứ."
Mặc dù kết quả không khác gì, nhưng đi một vòng quanh NPC sẽ khiến cô đau đớn hơn.
Ánh mắt màu đỏ máu của Thẩm Tri Ngật lóe lên một tia sáng khác thường: "Kỳ An bản chất lương thiện, không thích giết người."
Anh thỉnh thoảng cũng phải kiềm chế một chút.
Kỳ An?
Hàn Lệ ngẩn người.
Cô nhanh chóng hiểu ra, trong phó bản đầu tiên, Chu Kỳ An cũng sử dụng cái tên này, chắc hẳn đã nói với Mục Thiên Bạch.
Nhưng là người qua đường ngẫu nhiên gặp nhau, làm sao anh có thể nhìn ra lương thiện ở chỗ nào?
Bên cạnh, Ứng Vũ không tham gia cuộc trò chuyện, chỉ dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi. Thời gian ở trong chuồng đã làm hao tổn quá nhiều tinh thần.
Ngay khi lời nói của Thẩm Tri Ngật vừa dứt, cơ thể của Triệu Tam Tuần đột nhiên bắt đầu vỡ ra thành từng mảnh, máu bắn ra như một vòi phun nước.
Hàn Lệ giật mình hoảng sợ.
Ngay khi máu bắn ra tứ phía, Chu Kỳ An từ từ tỉnh lại.
Quần áo của y không bị ướt nhưng mang theo hơi ẩm nhè nhẹ, chưa mở mắt, y đã cất tiếng trước: "Đã chết chưa?"
Hàn Lệ trong lúc kinh hãi không kiềm chế được mà lùi sang một bên.
Thần thái và khí chất hiện tại của Chu Kỳ An hoàn toàn khiến người ta không thể phân biệt được là người hay quỷ.
Khi lùi lại cô vô tình nhìn thấy Thẩm Tri Ngật đang đi tới, đối phương dường như viết sẵn chữ "em ấy thật lương thiện" trên mặt.
"?"
Tiếng máu phun bên cạnh càng làm tăng tốc độ tỉnh táo của Chu Kỳ An, y hoàn toàn tỉnh lại, khi nhìn thấy cảnh tượng đỏ rực máu ở không xa, y bình thản đưa ra kết luận: "Chết rồi."
Chết rồi thì tốt.
"..."
Ngay sau đó, Trương Trụ Tử vừa tỉnh lại đã quyết đoán giữ khoảng cách với Chu Kỳ An một chút, cảnh tượng vài phút trước cậu ta không bao giờ quên.
Trong tình huống bình thường, khi người chơi nhận được bảo vật, phản ứng đầu tiên chắc chắn là phấn khích, sau đó là lo lắng bị cướp mất.
Kết quả là vào khoảnh khắc ánh sáng đỏ bao trùm thế giới, mọi người đều kinh ngạc trước nguồn gốc của ánh sáng đỏ đó là gì, ngạc nhiên với bảo vật... Đương sự lại có phản ứng đầu tiên là quay người lại, dùng tóc như vũ khí quấn lấy Triệu Tam Tuần, lao thẳng tới.
Biến cố xảy ra quá đột ngột. Triệu Tam Tuần theo phản xạ tránh né, nhưng lại không để ý tới con hải tượng báo không xa.
Đúng lúc ánh sáng đỏ nhạt đi một chút, con hải tượng báo trở nên hung tợn trở lại, há to miệng cắn vào Triệu Tam Tuần đang quay lưng bơi về phía nó.
Cậu thiếu niên kinh!
"Muốn hái đào mà còn muốn giết tôi, mơ đi..." Chu Kỳ An nằm lâu quá, đứng dậy hoạt động tay chân một chút, lẩm bẩm với không khí: "Ngủ đi, trong giấc mơ cái gì cũng có."
Thẩm Tri Ngật kéo y qua một chút để tránh máu phun làm bẩn quần áo, thầm nghĩ Kỳ An vẫn quá lương thiện.
Gắn máy nghe lén, cuộc ám sát đầu tiên trong đêm, sau khi vào giấc mơ Triệu Tam Tuần chắc chắn đã lập kế hoạch giết người... nên dùng thủ đoạn tàn khốc hơn.
Đáng tiếc.
Y còn nghĩ A Linh đã tìm được cách rời khỏi giấc mơ nên mới không ra tay ngay lập tức.
Điều đó dẫn đến Triệu Tam Tuần chết trước khi nhặt được vài mảnh vụn.
Thẩm Tri Ngật tìm được đầu của Triệu Tam Tuần, cười lạnh: "Cậu ta lời to rồi."
Chết trực tiếp sẽ không gọi nhân viên y tế đến, Chu Kỳ An chỉ hơi ngạc nhiên khi Triệu Tam Tuần không có đạo cụ thế thân, không biết là đã dùng hết ở phó bản khác hay vốn dĩ không có.
Dù sao thì để có được đạo cụ cũng cần một chút may mắn.
Lúc trước chỉ lo chiến đấu để sinh tồn, giờ Chu Kỳ An mới có thời gian xem xét kỹ bảng giao diện.
【Tên: Xương nguyền rủa tử vong
Chất lượng:??
Giới thiệu vật phẩm: Cái chết là một thứ vừa trừu tượng vừa trực quan.
Hướng dẫn sử dụng: Viết tên người mà bạn muốn nguyền rủa lên xương. Nếu mục tiêu nguyền rủa là con người, họ sẽ gặp nguy hiểm với tỷ lệ tử vong 80% trong phó bản.
Nếu mục tiêu là quái vật, tỷ lệ tử vong là 100% (nếu bạn nguyền rủa quái vật truyền thuyết thì coi như bạn xui xẻo).
Lưu ý: Giới hạn sử dụng 0/2.
Lưu ý: Bạn đã bao giờ nghĩ rằng khi vừa có thánh khí vừa có xương nguyền rủa tử vong, bạn sẽ trở thành ác long hay là thiếu niên diệt rồng chưa?】
Chu Kỳ An hoàn toàn phớt lờ câu cuối cùng.
Nghĩ gì chứ?
Y đã có hai đạo cụ quý hiếm rồi, trò chơi làm việc tốt thật đấy!
Chu Kỳ An cẩn thận suy nghĩ kỹ càng.
Khác với thánh khí giết chết ai cũng được, xương nguyền rủa tử vong là vật phẩm tiêu hao, chỉ có thể sử dụng hai lần, nhưng chất lượng của nó cực kỳ đáng sợ vì nó không có cái giá phải trả khi sử dụng.
Nhược điểm duy nhất là điều kiện sử dụng rất khắt khe, trước tiên phải biết được tên thật.
Cậu thiếu niên nhìn y như đang suy tư, đoán y đang xem bảng đạo cụ, bèn nhắc nhở một câu: "Có được đạo cụ mạnh mẽ nghĩa là sau này anh sẽ không còn dính dáng gì tới những phó bản dưới bốn sao nữa."
Đều là chiêu trò của trò chơi cả.
Chu Kỳ An: "Ồ."
Nói cũng như không.
Chàng sinh viên đột nhiên nhận ra, nói: "Tôi không có đạo cụ lợi hại, nhưng tôi chỉ từng vượt qua một phó bản ba sao rưỡi, những phó bản sau đều ít nhất bốn sao."
Cậu thiếu niên ngẩn ra, sau đó ôm bụng cười lớn: "Hahaha! Cậu biết đùa thật đấy."
Chàng sinh viên: "..."
Ứng Vũ trong những tình huống bất thường này lại tỏ ra như không quan tâm, từ từ mở miệng dễ dàng chuyển đề tài: "Nhiệm vụ hoàn thành chưa?"
Chu Kỳ An gật đầu, đột nhiên nghiêm túc nói: "Nhiệm vụ chính cuối cùng, mọi người phải tích cựctham gia."
Phó bản lần này rất đặc biệt, có một số nhiệm vụ phải nhờ người khác làm thay.
Giống như chàng viên không mở nhiệm vụ tìm Trương Tú Tú, nhưng vì tham gia rất tích cực vào quá trình tìm kiếm Trương Tú Tú, cuối cùng cậu cũng như mình, ở gần hải tượng báo, nên cậu cũng được coi là đã tìm thấy Trương Tú Tú nghe thấy âm thanh hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu không cập nhật nhiệm vụ kịp thời, thì phải tích cực đi theo người chơi đã mở nhiệm vụ.
Nếu không rất có thể người khác hoàn thành nhiệm vụ chính rồi rời đi, còn mình thì vẫn ở lại trong phó bản.
Hiện tại chỉ có Chu Kỳ An và chàng sinh viên có hai dòng chữ trên bảng điều khiển:
【Nhiệm vụ chính hiện tại – Tìm thấy Trương Tú Tú đã hoàn thành】
【Nhiệm vụ chính cuối cùng – Giết Tiến sĩ Z đã được kích hoạt】
Trò chơi không có chút sáng tạo nào, y như những gì y nghe từ miệng nữ bệnh nhân vào ngày đầu tiên.
Để nhanh chóng thống nhất tiến độ, Chu Kỳ An cố gắng mô tả rõ ràng tất cả những chuyện đã xảy ra trong giấc mơ.
Khi nghe Triệu Tam Tuần và A Linh đã không chỉ một lần muốn ra tay với Chu Kỳ An, Thẩm Tri Ngật lại nghĩ có lẽ kiếp trước b9nn họ đã giải cứu thế giới, nếu không sao lại chết yên bình yên như vậy?
Cái bóng dường như cũng rất tiếc nuối, ba vạn cách giết người không được sử dụng, nó thở dài, thổi mạng nhện trên trần nhà xuống.
Chu Kỳ An phớt lờ con nhện nhỏ đang bò khắp nơi tìm nhà của mình, vẽ phác họa người phụ nữ đáng ngờ trong giấc mơ.
Mọi người vô thức nhìn về phía một cánh cửa.
Bức ảnh trên cánh cửa là khuôn mặt tròn trịa của một người phụ nữ, trông giống như một quả táo. Khuôn mặt này cùng với làn da trắng mịn khiến cô ta trông rất trẻ.
Cậu thiếu niên to gan trực tiếp đi đến cửa phòng bệnh của Trương Tú Tú.
Cậu ta đứng ở bên cạnh cửa quan sát vài phút, rồi đột nhiên biến sắc: "Mau nhìn!"
Mọi người đi tới.
Khuôn mặt trong bức ảnh trên cửa dần trở nên trống rỗng, từ ngũ quan đến đường nét, các đường nét từ từ mờ dần, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Vị trí ban đầu của người phụ nữ giờ đã biến thành một con hải tượng báo.
Phần mô tả bên dưới không thay đổi, vẫn là: 【Bộ Ăn Thịt; bệnh nhân to lớn, cực kỳ hung hãn, thời gian ngủ dài】.
Tuy nhiên, phía trên lại xuất hiện thêm hai chữ "phòng đơn", kèm theo một chữ màu đỏ: 【1】."
Sau khi bất ngờ trong một giây, hầu hết mọi người từ trạng thái ngỡ ngàng ban đầu chuyển thành tiếc nuối.
Có vẻ như muốn trực tiếp đẩy cửa để giết tiến sĩ Trương là điều không thể thực hiện được.
Hiện tại trong căn phòng này chỉ còn lại con hải tượng báo.
So với nhiệm vụ tìm Trương Tú Tú, nhiệm vụ cuối cùng chỉ là một câu nhẹ nhàng: giết tiến sĩ Z. Toàn bộ bệnh viện có ba tòa nhà, chưa nói đến việc giết, chỉ riêng việc tìm tiến sĩ Z cũng đã không hề dễ dàng.
Không có hướng đi cố định mới là điều đáng sợ nhất.
Mọi người đều chìm vào suy nghĩ riêng.
Chu Kỳ An bỗng nhiên lên tiếng: "Thực ra có thể suy luận ngược lại."
Một khuôn mặt trắng bệch vì suy tư cúi xuống, làm lộ ra vài bóng đen: "Trước hết, tiến sĩ Z là con người, cách đối phó với cô ta không liên quan đến việc chiến đấu với quái vật theo cách truyền thống."
Câu đầu tiên đã khiến hầu hết người chơi sững sờ.
Boss cuối cùng sao có thể là con người?
Nhưng Chu Kỳ An lại rất chắc chắn về điều này.
Mình vừa nhận được khúc xương nguyền rủa chết chóc, ngay khoảnh khắc tiếp theo, nhiệm vụ giết tiến sĩ Z đã được kích hoạt.
Tìm ra tên của tiến sĩ Z không hề khó, chỉ cần bắt đầu từ nhân viên y tế. Nếu thực sự tìm được, chỉ cần viết lên khúc xương nguyền rủa, với tỷ lệ chết 100%, phó bản sẽ trực tiếp kết thúc.
Vậy thì nhiệm vụ này chẳng còn ý nghĩa gì.
Không thể nào trò chơi lại đặt một nhiệm vụ dễ dàng cho người chơi như vậy trong một phó bản có đồ vật ẩn.
Trừ khi khúc xương nguyền rủa không ảnh hưởng nhiều đến cân bằng số liệu.
Nếu mục tiêu nguyền rủa không phải là quái vật, tỷ lệ chết là 100%, nhưng nếu mục tiêu là con người... chỉ có một tỷ lệ nhất định thành công.
Còn về lỗi do quái vật quá mạnh dẫn đến thất bại, Chu Kỳ An không tính đến. Con hải tượng báo đã đủ mạnh rồi, nếu có thêm một tồn tại mạnh đến mức có thể thoát khỏi kiềm chế của đạo cụ, thì phó bản sẽ mất cân bằng.
Nếu thực sự như vậy, thì đành dùng đạo cụ thay thế cái chết mà nhận số phận thôi.
"Dựa trên thông tin từ tờ báo, mục đích cuối cùng của kế hoạch Hoa Anh Thảo là để nâng cao tuổi thọ con người." Chu Kỳ An đưa ra một lý do hợp lý: "Khả năng cao là tiến sĩ Z đã sống lâu như vậy dưới hình dạng con người."
Khi y nói, Thẩm Tri Ngật lặng lẽ lắng nghe, đợi Chu Kỳ An nói xong, rồi bổ sung đúng lúc: "Tiến sĩ Z hoặc cách đối phó với tiến sĩ Z nằm trong khu pha chế thuốc."
Bầu không khí lại rơi vào im lặng.
Một người thì phán đoán giống loài, một người thì đưa ra giải pháp. Hai người này có phải đã bí mật tiến hóa não bộ không?
Thẩm Tri Ngật chỉ đáp lại ánh mắt của Chu Kỳ An, đôi mắt đỏ thẫm sắc bén lại cất chứa dịu dàng: "Con thỏ ngốc kia đang canh gác ở khu pha chế thuốc, nơi nó canh giữ thường có đạo cụ quan trọng."
"Tiến sĩ Z cũng là bệnh nhân, là bệnh nhân thì phải uống thuốc, còn loại thuốc cô ta uống chắc chắn không giống với các bệnh nhân khác."
Thẩm Tri Ngật thể hiện một mặt tích cực kỳ lạ khi trải qua phó bản.
Thời gian trong trò chơi thường dài hơn so với thế giới thực, vì vậy anh không mấy bận tâm.
Nhưng giờ đã có tọa độ của Hội Săn Cá Voi, cần phải vội đi giết người phóng hỏa, Chu Kỳ An còn nhớ đến túi dưỡng sinh thay thế, hiếm khi anh mới phát huy một chút tính người khi tham gia.
Chu Kỳ An nghe xong như đang suy tư.
Bọn họ đã từng đến khu pha chế thuốc một lần, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường, có lẽ là do manh mối chưa đủ.
Y bỗng nhiên ngẩng lên nhìn cậu thiếu niên: "Đi tìm Mục Ca và Vượng Tài đi."
Hai người đó sẽ không ngồi chờ chết, có lẽ trong thời gian này họ đang tích cực làm nhiệm vụ phụ ở dưới, để có thể bám vào nhiệm vụ chính, họ sẽ rất vui lòng chia sẻ manh mối.
Những việc chạy vặt thế này, chỉ cần một người là đủ.
Y cần nghỉ ngơi.
Chu Kỳ An nhìn cậu thiếu niên với ánh mắt như đã quyết định, khiến cậu ta vô thức nhăn mặt.
Sau khi cậu ta rời đi, Chu Kỳ An kể sơ lược về những gì đã xảy ra trong khu pha chế thuốc, Hàn Lệ vẫn chìm trong thông tin về Tư tiên sinh mà chưa lấy lại tinh thần. Chu Kỳ An và Ứng Vũ đứng lưng tựa vào tường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chàng sinh viên cứ nhìn chăm chăm vào Chu Kỳ An, cho đến khi nhiệt độ bỗng nhiên hạ xuống.
Khi quay đầu lại, cậu phát hiện Thẩm Tri Ngật đang lạnh lùng nhìn mình.
Chu Kỳ An dường như cũng nhận ra điều gì đó, mở mắt.
Thấy chàng sinh viên run rẩy dưới ánh mắt của Thẩm Tri Ngật, nhưng vẫn nhìn Chu Kỳ An bằng khóe mắt, y khoanh tay cười hỏi: "Đẹp lắm sao?"
Dưới ánh mắt của Thẩm Tri Ngật, đầu óc chàng sinh viên sắp đứng máy, lắp bắp đáp: "Trong nước... đẹp hơn."
Cậu chỉ đơn giản là tò mò, tại sao sau khi thoát khỏi giấc mơ, kiểu tóc của đối phương lại trở lại như ban đầu?
Rõ ràng lần trước trong trang viên đêm đẹp, y vẫn giữ nguyên kiểu tóc đó cho đến khi kết thúc.
Chàng sinh viên càng không hiểu tại sao một người có thể có hai khí chất hoàn toàn trái ngược nhau.
Chu Kỳ An trong nước và hiện tại mang lại cảm giác rất khác biệt, cùng một gương mặt, nhưng trong nước, đối phương trông giống như một sinh vật ở chiều không gian cao hơn, mang một vẻ đẹp tàn nhẫn khó nói.
Hiện tại thì lại có chút hơi thở con người hơn, biểu cảm tinh nghịch khiến y mang thêm vài phần hơi thở của thế gian.
Cậu nói thật những cảm nhận trực quan này, phản ứng đầu tiên của Chu Kỳ An là: viết quá nhiều đề văn thi đại học rồi.
Khẽ ngáp một cái, Chu Kỳ An hờ hững đáp lại: "Có lẽ là lớp trang điểm trong mơ không bền."
Vừa nói xong, bỗng nghe thấy âm thanh kỳ lạ.
Ánh mắt vô tình lướt qua Thẩm Tri Ngật, trong mắt người sau lộ ra chút méo mó và kìm nén, cái bóng của anh tối hơn bình thường.
Móng tay Thẩm Tri Ngật nhẹ nhàng gõ lên tường, bức tường vững chắc ngay lập tức xuất hiện vài vết nứt.
... Lại lỡ mất rồi.
Nhìn cái bóng ngày càng đen lại, trên khuôn mặt Chu Kỳ An lộ ra một chút bối rối.
Có người chỉ đứng thôi mà cũng hóa đen được là sao?